Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 27



Bởi vì suy nghĩ miên man cả đêm, rốt cuộc Tề Khê vẫn không thể ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tề Khê xuất hiện ở cửa với hai quầng thâm dưới mắt, Cố Diễn đã sáng láng tinh thần mà chờ ở cửa. Anh như thể là từ bên ngoài trở về một chuyến, là dáng vẻ vừa chạy bộ về, còn đang thở hổn hển. Tề Khê vừa định lên tiếng, anh đã đưa một món đồ đến.

Cậu chàng vẫn trước sau như một tích chữ như vàng: "Đồ ăn sáng."

Tề Khê mân mê trong tay nắm cơm lươn nóng hầm hập, trong lòng cũng dâng lên một tầng cảm giác ấm áp.

Cố Diễn dường như chưa từng mua đồ ăn sáng cho bạn học nữ nào.

Tề Khê nhìn cơm nắm trong tay, lại còn là cơm lươn mà cô thích nhất.

Lòng cô phức tạp không yên, rung động cùng với một chút tâm tình tê dại ngọt ngào như bong bóng tỏa ra, sôi ùng ục mà tràn ra cả bên ngoài.

Tuy Cố Diễn đã có ánh trăng sáng, nhưng người đó lại không thích Cố Diễn. Anh sớm muộn gì cũng phải hết hy vọng. Mà bản thân mình suốt ngày lượn lờ trước mặt Cố Diễn, liệu có thể không dấu vết mà làm cho Cố Diễn đối với mình lâu ngày sinh tình?

Ngay cả chính Tề Khê cũng bị ý tưởng lớn mật bất chợt nảy sinh này làm cho hoảng sợ, cảm xúc rối rắm ấy cứ thuận thế như thủy triều trào dâng, lặp đi lặp lại xô vào bờ cát trắng mịn.

Cố Diễn có phải thực sự đối với mình...

Giờ phút này, Tề Khê ngẫm nghĩ lại những dấu vết để lại, càng nghĩ càng cảm thấy có điểm khiến người ta nghi hoặc, làm người ta phải miên man suy nghĩ.

Tề Khê nhìn gương mặt Cố Diễn gần trong gang tấc, mà cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, ánh mắt anh cũng đảo qua Tề Khê, tầm nhìn hai người va vào nhau giữa không trung trong tích tắc. Khoảnh khắc này, Tề Khê đột nhiên cảm thấy đầu óc nóng lên, giống như ánh mắt Cố Diễn truyền theo xúc cảm, tựa như một cơn gió, như có như không phảng phất qua bên người cô.

Cố Diễn đã muốn dời tầm mắt đi, Tề Khê cũng muốn gục đầu nhìn xuống mặt đất, nhưng cảm giác lưu lại khi mắt chạm mắt này vẫn không biến mất.

Gió vô tình, nhưng người bị thổi lại gửi gắm vào ngọn gió những tâm tư______ là muốn gió ngừng thổi? Hay là mãi mãi cuốn họ quyện vào?

Tề Khê cảm thấy lòng mình cũng như cánh đồng lúa mạch bị gió càn quét. Gió không chút tiếng động, nhưng thổi qua cánh đồng lại tạo ra từng trận âm thanh. Từng tiếng từng tiếng thật nhỏ giao hòa lại một chỗ, sau đó tạo thành một bản giao hưởng tự nhiên mà đến cả chính chủ nhân của cánh đồng ấy cũng không thể chối bỏ.

Từ góc nhìn của Tề Khê, có thể thấy được cổ tay trắng nõn của Cố Diễn đang buông thõng bên sườn, cùng với nốt ruồi đen nhỏ trên cổ tay, ống quần thẳng tắp của anh. Tầm mắt hướng lên trên là gương mặt nghiêm nghị của Cố Diễn nhưng vẫn có thể làm cho hàng hàng lớp lớp người theo đuổi, hàng trước ngã xuống, lớp sau lại tiến lên.

Tề Khê cầm cơm nắm. Không biết trong lòng Cố Diễn nghĩ thế nào, cô hơi hồi hộp, đến nỗi cảm giác mình phải nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói ra lời cảm ơn chân thành nhất, đã nghe thấy Cố Diễn tùy ý nói____

"Sáng nay đi chạy nhân tiện thấy giảm giá nên mua."

"..."

Cố Diễn lại quét mắt về phía Tề Khê, sau đó dời tầm mắt đi, ho khụ khụ, mất tự nhiên mà nói: "Là cái được tặng thêm, cho cậu, đừng lãng phí."

"..."

Dù không biết Cố Diễn có thói quen chạy bộ từ bao giờ, nhưng Tề Khê vẫn cảm thấy được anh thay đổi.

Tề Khê vừa đưa nắm cơm vào miệng cắn cho hả giận, cảm thấy có phải do mình nghĩ nhiều hay không, lại vừa mang theo những xúc cảm và rung động không yên ấy theo Cố Diễn đi vào thang máy.

Thang máy cũng không trống. Tề Khê vừa vào đã nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy.

Cô gái vừa nhìn thấy Cố Diễn đã lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: "Cố Diễn, tình cờ vậy."

Vậy chắc là hàng xóm nhỉ?

So với sự nhiệt tình của cô gái, Cố Diễn cũng không mấy thân thiện, nhìn có vẻ hơi cẩn trọng, anh nhìn cô ta gật gật đầu, "ừ" một tiếng.

Tề Khê không lên tiếng, còn trộm đánh giá đối phương. Là một cô gái ăn mặc vô cùng thoải mái, thoạt nhìn tuổi tác không khác biệt mấy với Cố Diễn và Tề Khê. Làn da trắng nõn nà, đôi mắt to, trên mái tóc dài uốn xoăn nhẹ đội một chiếc mũ nồi. Lối ăn mặc theo phong cách tây nhưng nhìn thấy được không hề tầm thường. Liên hệ đến căn hộ này của Cố Diễn, khu vực này, cũng có thể biết được cô gái này có gia cảnh tốt.

Dáng vẻ đối phương dịu dàng, cũng không để ý đến thái độ lãnh đạm của Cố Diễn, cười cười nói: "Lần trước cảm ơn anh đưa tôi về. Hôm nay tôi nướng bánh quy. Bánh mới nướng rất ngon, để tối nay tôi lấy sang cho anh một ít."

Cố Diễn đưa cô ta về nhà?!

Cả câu nói đối với Cố Diễn có thể là không có gì đáng để ý, nhưng Tề Khê lại cảm thấy mình chỉ chọn lọc nghe được những chữ liên quan đến Cố Diễn, còn lại một chữ cũng không nghe vào.

Trong lòng cô lẫn lộn cảm giác mất mát cùng căng thẳng____ Cố Diễn đưa cô ta về nhà.

Trái tim Tề Khê như nhảy thót lên. Cô tự an ủi bản thân, chuyện này cũng không là gì. Bọn họ là hàng xóm, có lẽ đưa về cũng chỉ là tiện đường đi cùng thôi. Hơn nữa, ngờ rằng Cố Diễn cũng không để tâm gì đến đối phương, ít nhất cũng không tiếp xúc nhiệt tình, bởi vì cậu đối với những người theo đuổi hoặc những cô gái khác đều không có gì khác biệt.

Nhưng lần này có vẻ không quá giống nhau.

Vượt ra khỏi dự đoán của Tề Khê, Cố Diễn cũng không ngó lơ người ta, lại hơi nhíu nhíu mày: "Không cần cho bánh quy, lần sau cô về nhà thì để ý một chút."

Thang máy “ding” một tiếng, đã đến tầng trệt, cô gái kia vẫy vẫy tay chào tạm biệt Cố Diễn, sau đó đi hướng ngược lại với Cố Diễn và Tề Khê.

Tề Khê nhìn theo bóng dáng của đối phương còn có vẻ hoảng hốt.

Vừa rồi Cố Diễn có phải... là quan tâm cô ta giống như quan tâm mình không?

Chuyện này thực ra rất bình thường, nhưng Tề Khê không hiểu vì sao mình lại để tâm và không thoải mái đến như vậy.

Có lẽ nào... Tề Khê nghĩ, có lẽ là vì cô cảm thấy mình được Cố Diễn quan tâm đến, là do cô đã cố gắng vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ_____ Cô nghiên cứu sở thích của Cố Diễn, cố gắng cùng Cố Diễn tìm ra chủ đề chung, trong công việc tìm mọi cách để phối hợp với Cố Diễn, cố gắng bày tỏ thiện chí của mình một cách cao nhất, như vậy mới đổi lấy được biến chuyển trong thái độ của Cố Diễn, chuyển thành một mối quan hệ có thể gọi là thân thiết. Nhưng cô hàng xóm này...

Cô hàng xóm này rất thân thuộc với Cố Diễn sao? Có tiếp xúc nhiều với Cố Diễn sao? Có thực sự hiểu biết về Cố Diễn không?

Tề Khê biết sự so bì của mình rất đỗi ngây thơ. Cố Diễn cũng không phải là váy vóc giày dép của các cô bé ở nhà trẻ, hận không thể chỉ có mình mới được mặc, hận không thể biến thành thứ có một không hai của mình. Anh cũng không phải là chiến lợi phẩm có thể chiếm làm của riêng.

Nhưng dù đạo lý đều có thể hiểu, Tề Khê vẫn không thể không một chút để tâm.

Tề Khê cắn cắn môi, vừa đi theo Cố Diễn về hướng cửa trạm tàu điện ngầm, vừa lơ đãng nói: "Cô ấy là sinh viên tốt nghiệp trường chúng ta sao?"

Cố Diễn có hơi bất ngờ: "Cậu ở trường cũng gặp qua cô ấy à?"

Vậy quả thật là tốt nghiệp Đại học Dung, có phải là...

Đối diện với nghi vấn của Cố Diễn, Tề Khê lắc lắc đầu. Vừa lúc tàu điện ngầm bọn họ chờ cũng sắp đến, Tề Khê không tiếp tục đề tài này nữa. Cô cảm thấy bản thân mình gần đây suy nghĩ hơi nhiều, sao chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến người mà Cố Diễn thích.

**

Cũng may là vào đến công ty luật, bầu không khí quen thuộc của chỗ làm việc làm lòng Tề Khê an ổn lại, có chuyện bất ngờ lại là Cố Tuyết Hàm tối hôm qua còn đi công tác chỗ khác, sáng nay lại còn đến trước cả Cố Diễn và Tề Khê, tinh thần sáng láng ngồi xử lý công việc trong văn phòng.

Tề Khê ngồi đối diện Cố Tuyết Hàm, nhìn thấy đối phương sắc bén giỏi giang mà gương mặt lại còn đẹp mỹ miều, từ tận đáy lòng chỉ cảm thấy thán phục. Tối hôm qua còn không về nhà, sáng nay đã xuất hiện ở văn phòng, có thể thấy là Cố Tuyết Hàm đặt vé máy bay sáng sớm nay hoặc mua vé xe trở về. Vậy mà vẫn còn có thể tiếp tục đến làm việc, dưới mắt ngay cả một chút quầng thâm cũng không thấy bóng dáng, thực sự làm cho Tề Khê vừa bội phục lại còn hâm mộ.

Không lâu sau, Tề Khê nhận được điện thoại nội bộ của Cố Tuyết Hàm, yêu cầu cô và Cố Diễn đi một chuyến đến văn phòng chị ấy.

Lúc này, Tề Khê đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Cố Diễn, chờ Cố Tuyết Hàm xử lý xong công việc của chị ấy rồi lại giao nhiệm vụ.

Chờ Cố Tuyết Hàm chăm chú viết xong email, tầm mắt chị ấy mới dời từ máy tính đến, nhìn về phía Tề Khê và Cố Diễn mà mới sáng sớm đã bị chị ấy triệu đến văn phòng: "Hai người chuẩn bị một chút, chiều nay chị phải đến Đại học Dung một chuyến, bên Học viện Pháp lý mời chị làm khách mời chia sẻ một chút về con đường hành nghề và kinh nghiệm của bản thân trong buổi hoạch định kế hoạch học tập".

Cố Tuyết Hàm vén mái tóc dài: "Loại tọa đàm không thu phí này nhưng bỏ thời gian cũng không phải không thu được giá trị gì, cho nên hai đứa chuẩn bị trình chiếu powerpoint giới thiệu công ty luật của chúng ta, còn có kế hoạch tuyển thực tập sinh. Phần nội dung bốn mươi lăm phút, đại khái chị chỉ có thể giảng phân nửa giờ. Sau đó chị còn một cuộc họp với khách hàng phải đi. Còn lại hai mươi lăm phút hai đứa thực hiện tuyên truyền phổ biến. Thứ nhất là giới thiệu hoàn cảnh công ty luật của chúng ta, thứ hai là mô tả công việc của các đàn anh đàn chị vừa mới tốt nghiệp, tiếp cận sinh viên thật tự nhiên, cũng có thể bổ sung góc nhìn của hai đứa về sự nghiệp của luật sư, thời gian còn lại là giải đáp thắc mắc.

Cố Tuyết Hàm nở một nụ cười: "Hai đứa thể hiện cho tốt vào, tranh thủ sang năm chúng ta có thể thu nhận được thêm mấy phần CV xuất sắc từ Học viện pháp lý Đại học Dung."

**

Phần Powerpoint giới thiệu công ty luật Cạnh Hợp bên bộ phận hành chính đã chuẩn bị cho công tác đối ngoại tuyên truyền từ sớm, vẫn luôn có sẵn. Bởi vậy thực ra cũng không cần thực hiện công tác chuẩn bị gì.

Giữa trưa Cố Tuyết Hàm còn phải tham dự một buổi tiệc chiêu đãi của khách hàng, vì vậy chị ấy sau khi dùng cơm trưa xong sẽ tự mình lái xe đến Đại học Dung trước. Mà Tề Khê và Cố Diễn có thể xuất phát trễ hơn từ công ty luật, hẹn gặp Cố Tuyết Hàm ở Đại học Dung.

Đại học Dung tọa lại ở làng Đại học ngoại ô thành phố Dung. Những năm gần đây, hệ thống tàu điện ngầm phát triển không ít, nhưng bởi vì quy hoạch tuyến tàu điện ngầm có vấn đề nên trạm gần nhất cũng cách Đại học Dung một khoảng, ngược lại ngồi xe buýt nhanh lại càng thuận tiện hơn.

Tề Khê nghe Triệu Y Nhiên nói qua, nói kỷ niệm đẹp của bốn năm đại học của cô ấy chủ yếu là trên xe công cộng.

Đối với chuyện này, Tề Khê không có quyền lên tiếng. Bởi vì lúc trước cô hầu như hiếm khi rời trường vào trung tâm chơi vào cuối tuần. Đại bộ phận thời gian học Đại học của cô đều dâng hiến cho thư viện và phòng tự học. Thỉnh thoảng cũng có về nhà, cũng là ba cô Tề Thụy Minh lái xe đến đón hoặc là cô tự gọi xe. Đối với kỷ niệm đẹp bốn năm đại học trên xe công cộng của Triệu Y Nhiên, Tề Khê cũng thực sự thèm thuồng.

Hôm nay thời gian dư dả, cách công ty luật Cạnh Hợp không xa vừa lúc có bến xe buýt nhanh, Tề Khê đơn giản là đề nghị với Cố Diễn: "Hay là chúng ta ngồi xe công cộng đi."

Cố Diễn hơi nhíu mày: "Sao vậy? Chúng ta có thể gọi xe mà. Này tính là chi phí công tác, công ty luật sẽ chi trả."

"Không phải là chuyện chi trả hay không chi trả." Tề Khê nhìn Cố Diễn, ngượng ngùng nói, "Lúc cậu đi học, có từng ngồi xe công cộng này chưa?"

Cố Diễn nhấp môi: "Không có."

Cũng đúng, hoàn cảnh gia đình của Cố Diễn xem ra rất khá giả, chuyện ngồi xe công cộng chủ yếu vẫn là sinh viên bình dân, cậu ấm nhà giàu như anh chắc chắn cũng không từng trải qua.

Với chuyện này, Tề Khê cảm thấy tâm lý cân bằng lại, cô phổ cập kiến thức cho Cố Diễn: "Cậu biết không, phong cảnh trên đường xe công cộng vô cùng đẹp."

Sợ Cố Diễn không chịu ngồi xe công cộng, Tề Khê lại tiếp tục khoa trương về giá trị nghệ thuật: "Nghe nói phong cảnh ven đường là đẹp nhất thành phố Dung. Cậu nghĩ xem, giữa trưa nắng đẹp, chúng ta ngồi trên xe công cộng, cửa kính xe sạch kin kít he hé mở, ngoài cửa sổ gió nhè nhẹ thổi tung tấm màn. Mà bên ngoài cửa sổ lại còn là phong cảnh làng quê, hoa cỏ tự nhiên, gió thổi đến mang theo hương vị cuộc sống căng tràn. Ngẩng đầu là trời xanh mây trắng. Chúng ta ngồi trên xe xuôi về hướng Đại học Dung, có phải sẽ cảm nhận được đầy ắp thanh xuân không? Rất có hơi thở hoài niệm. Giống như phong cảnh ven đường mãi không đến hồi kết?"

...

**

Cuối cùng, dựa vào năng lực biện luận vĩ đại, Tề Khê cũng thuyết phục thành công Cố Diễn cùng ngồi xe công cộng.

Đối với chuyện này, Cố Diễn cũng cảm thấy bình thường, nhưng Tề Khê đã bắt đầu có vẻ chờ mong và kích động. Cô có cảm giác đã lỡ mất gì đó ở thời Đại học, cho đến khi hoàn toàn bỏ lỡ, mới có thể sinh ra cảm giác hối hận và buồn bã.

Vừa lúc cô và Cố Diễn lên xe, bên trong xe cũng không có nhiều người lắm. Tề Khê khao khát ngắm nhìn đồng cỏ ngập tràn ánh sáng ven đường, phi nhanh đi tìm vị trí tựa cửa. Cố Diễn không nói gì, nhưng anh đi theo sau Tề Khê lên xe, tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Tề Khê.

Ngay từ đầu, xe công cộng còn chạy trong nội thành, bên ngoài vẫn là kiến trúc trong thành phố không có gì hấp dẫn.

Tuyến xe buýt nhanh này khá cũ kỹ, xe cũng không phải là xe mới, xóc nảy rất nhiều như một chiếc máy móc gỉ sét, phát ra tiếng mô tơ chuyển động. Thứ bên ngoài truyền đến còn có khí thải của xe ô tô hòa lẫn cùng xe công cộng.

Nhưng một chút này không làm ảnh hưởng đến tâm tình Tề Khê.

Cô hưng phấn mà ghé vào cửa sổ, xoay người nhìn Cố Diễn nhiệt tình dẫn dắt: "Đợi lát nữa còn có cảnh đẹp. Cậu chờ một chút!"

Mười phút sau, xe đi đến ranh giới giữa nội thành và ngoại ô, bên ngoài là dự án xây dựng dở dang.

Tề Khê bị say xe có hơi uể oải, nhưng vẫn củng cố tinh thần mà an ủi: "Chờ một chút, đến vùng ngoại ô thì toàn bộ là cảnh đẹp."

Lại thêm mười phút nữa, xe công cộng rốt cuộc cũng đi đến ngoại thành...

Có điều là...

Trời xanh mây trắng, phong cảnh làng quê mà Tề Khê mong chờ cũng không thấy đâu, mà thứ xuất hiện lại là...

Một hàng xe đầu kéo chậm rãi sượt qua mặt xe buýt của bọn họ. Đằng xa xa, chỗ ranh giới với nông trại là cảnh đốt rơm nghi ngút khói. Mùi vị lan vào trong không khí là hỗn hợp vật bị cháy và mùi phân trâu tạo nên một mùi vị vô cùng kỳ diệu. Nương theo gió mà đến, còn có cát bụi mịt mù.

Tề Khê nhịn không được bắt đầu ho khan, sau đó cô quay đầu, hướng về phía mặt Cố Diễn.

Vẻ mặt cậu chàng không chút thay đổi, bình thản nói: "Đây là phong cảnh đẹp bậc nhất thành phố Dung mà cậu nói?"

Tề Khê cũng hơi xấu hổ, cô cười mỉa mai vài tiếng, kéo cửa sổ: "Đây là cảnh thiên nhiên nguyên thủy thuần khiết tự nhiên, là một loại hoang dã bùng nổ, trạng thái nguyên thủy không bị kìm hãm, là một vẻ đẹp không đi theo xu hướng".

Chỉ là rất nhanh thôi, ngay cả cười mỉa cô cũng không cười nổi.

Không xa trường Đại học Dung là một nhà ga nhỏ ở vùng ngoại ô, một đám sinh viên Đại học Dung chen chúc lên xe làm cho quang cảnh bên trong xe tựa như đang xếp cá mòi.

Đại bộ phận những sinh viên này là những cặp tình nhân đi xem phim dạo phố ở gần Đại học Dung. Lúc này, bên trong xe tràn ngập những âm thanh nói chuyện phiếm bị đè thấp.

Đồng thời, còn có mấy bác gái lớn tuổi lên xe, Tề Khê và Cố Diễn không hẹn mà cùng đứng dậy nhường chỗ cho các bác.

Sau khi nhường chỗ, hai người cũng chỉ có thể cùng nhau đứng, bởi vì thùng xe chật cứng, không thể không chen chúc cùng các cặp tình nhân khác.

Kề sát bên người Cố Diễn và Tề Khê mà một cặp tình nhân nhỏ. Đối phương vừa nhìn đã thấy là một cặp đôi đang ở giữa thời kỳ yêu đương nồng cháy, mặc dù ở trong xe kín bưng, hai người đều như thể dán môi vào nhau. Cậu nam sinh cúi đầu nói gì đó bên tai cô nữ sinh xong, cô gái thẹn thùng cười một chút, sau đó cũng không biết sao, hai người lại tiếp tục thân mật.

Âm thanh hôn môi mập mờ văng vẳng ngay bên tai Tề Khê.

Tề Khê cũng không phải dạng người quá bảo thủ, nhưng giờ phút này đứng bên cạnh Cố Diễn, nghe thứ âm thành hôn môi này, cô quả thực xấu hổ đến không thể tìm cái hầm mà chui vào___ Cô tựa như một học sinh tiểu học đang xem phim cùng với ba mẹ lại xem đến cảnh người lớn, luôn có một cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng khi bị cha mẹ bắt gặp.

Rõ ràng là một người cho dù có ai hôn nhau mãnh liệt ngay trước mặt, Tề Khê cũng không bận tâm. Nhưng ở cùng một chỗ với Cố Diễn, cô giống như... giống như trong nháy mắt có thể lý giải được cái gì gọi là lúng túng đến độ đầu ngón chân có thể đào ra được cả một căn biệt thự(1).

Những thời điểm thế này nếu có thể tránh được Cố Diễn thì tốt.

Nhưng chết người chính là bởi vì không gian trong xe chật hẹp, Tề Khê không thể nào duy trì khoảng cách với Cố Diễn, thậm chí có mấy lần xe phanh đột ngột, cô lại càng dựa gần vào Cố Diễn. Khoảng cách an toàn giữa hai người cũng lại vì hành khách lên xe ở trạm tiếp theo mà trở nên mỗi lúc một gần, gần đến nỗi Tề Khê cảm giác như một khoảng cách nguy hiểm.

Thoạt tiên, cô cố gắng hướng tầm mắt về bên phải. Phía tay phải là một đôi tình nhân đang kề sát vào tai nói thầm, cậu trai chốc chốc lại hôn một cái vào cổ bạn gái mình.

Tề Khê đã muốn đỏ mặt, thở dốc, xấu hổ đến muốn chết, cô chỉ còn có thể vận dụng tối đa khả năng giữ mặt không thay đổi mà nhìn thẳng lại, sau đó nhìn thẳng theo hướng xe chạy.

Nhưng vào lúc này, dáng dấp cao ráo của Tề Khê lại dẫn đến tình huống xấu hổ. So với Cố Diễn thân cao chân dài, cô vẫn như một một đứa bé. Hễ cô nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt của cô lại va thẳng vào cánh môi trên của Cố Diễn. Bình thường cũng không có gì, nhưng trong bầu không khí như thế này, cô nhìn lom lom vào môi Cố Diễn, không khỏi làm người ta cảm thấy một chút suy nghĩ quá phận...

Quả nhiên, người bị nhìn chăm chăm vào môi là Cố Diễn phát hiện, anh cúi đầu, mặt không chút biểu cảm mà liếc Tề Khê một cái: "Trên mặt tôi có cái gì đáng giá cho cậu nhìn như vậy à? Cậu nhìn lom lom tôi như thế làm gì?"

Trong lòng Tề Khê đem cái người đã thề son sắt là có những hồi ức đẹp đẽ nhất là Triệu Y Nhiên ra mắng một trận, nhưng tất cả đều không thể di dời lực chú ý của cô. Rốt cuộc thì giờ phút này cô và Cố Diễn quá sức gần gũi, trong xe xóc nảy lắc lư lay động, chung quanh người đứng sát rạt, cô cũng không thể tránh khỏi đôi lúc có tiếp xúc thân thể với Cố Diễn, mà Tề Khê thậm chí còn có thể cảm nhận được từng hơi thở của Cố Diễn phả vào mặt mỗi lần anh nói chuyện.

Nhưng mặt của Cố Diễn thì không thể nhìn, Tề Khê ngoan ngoãn dời tầm mắt đi, nhìn về một cậu nam sinh hiếm hoi đứng một mình ở đó không xa, đang cắm tai nghe nghe nhạc.

Kết quả cô nhìn đối phương không bao lâu, Cố Diễn dường như lại có ý kiến. Cậu chàng này thật sự khó có thể làm hài lòng: "Sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta vậy?"

Nhìn cậu không được, nhìn người ta cũng không được! Cố Diễn quản nhiều thế!

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Đến lượt Tề Khê của chúng ta ăn giấm rồi.

- ------------

(1): Đầu ngón chân đào ra được cả căn biệt thự: Phép ẩn dụ chỉ tình huống quá xấu hổ là cho người ta có xu hướng co quắp đầu ngón chân đào xuống đất. Phần sau thường được thay thế bằng nhiều từ như "căn biệt thự", "cả vũ trụ", "ngôi nhà", v.v... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.