Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 29



Thẹn thùng và xấu hổ đều không phải là những thái độ thường thấy ở Cố Diễn, vừa đến giảng đường của Học viện pháp lý, anh đã khôi phục lại bộ dạng trước sau như một trấn định lạnh lùng và chững chạc.

Cố Tuyết Hàm sắp xếp thời gian vô cùng chuẩn xác. Chị ấy giảng giải về nghiệp vụ luật sư và kế hoạch học tập cực kỳ lớp lang trình tự, theo sự phát triển của cá nhân và nhu cầu xã hội, cũng như hai lĩnh vực khác biệt là tố tụng và phi tố tụng, giảng giải tường tận hiểu biết của chị ấy về nghề luật sư.

Giỏi giang, xinh đẹp, lại tràn ngập cảm giác thành thục vững vàng trong nghề, Cố Tuyết Hàm dường như trở thành đối tượng phấn đấu của tất cả đàn em. Phần diễn thuyết của chị ấy đến nửa giờ vẫn như chưa thể kết thúc, nhưng do lịch trình tiếp theo, Cố Tuyết Hàm đành phải xin các đàn em thông cảm, rồi rời đi một cách phong độ.

Tiếp sau đó là đến phần của Cố Diễn và Tề Khê.

Lần này là tất cả sinh viên Học viện pháp lý năm tư đến nghe diễn thuyết, vì vậy lúc này ngồi đầy cả một giảng đường. Tề Khê đã từng trải qua rất nhiều thời gian ở tại giảng đường này, qua nhiều năm học, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô đứng từ phía trên bục giảng nhìn xuống phía dưới____ một mảnh mênh mông đen nghịt.

Lúc Cố Tuyết Hàm còn ở đó, bầu không khí vẫn còn yên tĩnh. Lúc này chị ấy vừa đi, đến lúc Cố Diễn lên đài, tại chỗ đã bắt đầu hơi xôn xao.

Không ít nữ sinh xô đẩy cười ẩn ý với nhau, nhìn chăm chăm về phía Cố Diễn mà châu đầu ghé tai, còn len lén đưa điện thoại di động lên chụp trộm ảnh Cố Diễn.

Tề Khê xoay đầu nhìn đến Cố Diễn vẫn còn đang thành thực giới thiệu về công ty luật Cạnh Hợp. Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua, rọi vào một bên mặt anh, chiếu ra một ít tia sáng nhảy nhót.

Cố Diễn rất cao lớn, mặc một bộ trang phục không quá trang trọng như khi ra tòa, nhưng cũng không phải trang phục thoải mái hàng ngày, xen lẫn cảm giác vừa vặn, vừa có chút tinh anh xa cách, lại cũng có vẻ làm cho người khác vẫn có thể đến gần, giống như đang hấp dẫn người khác đi đến khám phá sự ôn hòa ẩn chứa sâu bên trong xương tủy anh. Dù cũng không chắc có được anh hay không, nhưng diện mạo của Cố Diễn thôi đã đủ sức thuyết phục làm người ta muốn vì anh mà mạo hiểm, được ăn cả ngã về không.

Giờ phút này, vẻ mặt anh vô cùng bình thường, rõ ràng là cũng không hề chuẩn bị trước gì cho việc thuyết trình, nhưng Cố Diễn lại có thể nói hết sức lưu loát, một dáng vẻ làm cho người khác tự nhiên cảm thấy tin phục.

Giọng Cố Diễn rất êm tai, đến nỗi Tề Khê cảm thấy như mình còn có thể nghe thêm được lâu thật lâu nữa.

Cô nhìn những gương mặt non nớt trong giảng đường đang nhìn về phía Cố Diễn bằng ánh mắt hâm mộ và sùng bái, cảm thấy hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng hiểu được thì cũng không có nghĩa là cảm thấy phấn khích hay vui mừng trong tình huống như vậy.

Lòng Tề Khê bất chợt cảm thấy buồn.

Lúc này đã đến thời gian tiếp nhận câu hỏi trả lời, biểu cảm của Cố Diễn rất bình thản, lại còn điềm tĩnh ôn hòa.

Lần lượt có các nữ sinh đàn em đặt những câu hỏi liên quan đến việc chuyển từ sinh viên sang người đi làm, Cố Diễn đều kiên nhẫn giải đáp.

"Thời điểm còn ở Học viên pháp lý, đơn giản nắm vững kiến thức đã là tốt rồi, nhưng khi bước vào công ty luật, ngoài khoảng cách giữa lý luận và thực tiễn áp dụng pháp luật ra, còn cần phải chú ý đến yếu tố giao tiếp, làm thế nào để có thể kết nối được với khách hàng."

"Cũng như là, dùng những cách diễn đạt khác nhau thì sẽ cho ra hiệu quả khác nhau. Mỗi đối tượng khách hàng cũng sẽ có tính tình và tính cách khác nhau, làm sao có thể quan sát và thấu hiểu được khách hàng, cảm nhận được nhu cầu thật sự của khách hàng. Hơn nữa, có thể đứng ở góc độ, trình độ của khách hàng mà giải thích phù hợp về những gì mà chúng ta có thể làm cho họ cũng là một kỹ năng vô cùng quan trọng.

...

Bất kể là ai hỏi, vấn đề nhỏ nhặt đến chừng nào, Cố Diễn cũng không lộ ra thái độ mất kiên nhẫn, anh vẫn trả lời bằng thái độ bình tĩnh.

Do phần nội dung giải đáp thắc mắc được ủng hộ và có nhiều cánh tay giơ lên nên Cố Diễn và Tề Khê thay phiên nhau trả lời, như vậy có thể dành thời gian cho người còn lại nghỉ ngơi, nên lúc Cố Diễn trả lời thì Tề Khê chờ ở một bên.

Cô biết lúc này không nên thẫn thờ, nhưng Tề Khê có hơi không thể tự khắc chế, giảng đường rất lớn, thanh âm hỗn tạp nên suy nghĩ của cô cũng trở nên hỗn loạn.

Cố Diễn đối với cô hình như có hơi đặc biệt, mà cũng giống như không phải.

Bởi vì lúc này đối với tất cả sinh viên đàn em xa lạ bên dưới, anh đều cư xử ôn hòa và kiên nhẫn.

Cho nên thái độ của Cố Diễn đối với cô rốt cuộc là thế nào?

Không phải trong lòng anh còn có cô gái mà anh theo đuổi thật lâu đó sao?

Tề Khê đang chìm đắm trong suy nghĩ miên man, có cậu sinh viên đàn em đứng lên. Đáng lẽ vấn đề này là đến phiên Cố Diễn trả lời, nhưng đối phương cầm micro lên rồi lại chỉ đích danh Tề Khê trả lời____

"Chị Tề Khê, vấn đề này chị có thể trả lời em không?"

Tề Khê ngẩn người, sau đó nở nụ cười, gật gật đầu: "Có thể, em hỏi đi."

"Em muốn hỏi chị còn độc thân không? Em có thêm WeChat của chị được không?"

Lời nói của cậu nam sinh vừa dứt, cả hội trường vang lên một trận ồn ào, nhưng cậu nam sinh này, so với Tề Khê nghĩ, thì còn táo bạo hơn nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm Tề Khê, như còn muốn nói thêm gì nữa.

Mà ngay lúc Tề Khê đang không biết ứng đối như thế nào cho ổn đối với một vấn đề đi trật đường ray thế này, Cố Diễn đã bình tĩnh lấy lại micro từ chỗ cô, thay mặt cô trả lời câu hỏi của cậu đàn em______

"Đây là buổi sinh hoạt về kế hoạch nghề nghiệp, thời gian hỏi đáp có giới hạn, chỉ dành để trả lời những câu hỏi có liên quan đến chuyên ngành. Số lượng sinh viên giơ tay vẫn còn nhiều, vui lòng không chiếm dụng tài nguyên chung và thời gian để đặt những câu hỏi mang tính chất cá nhân."

Buổi sinh hoạt này là sắp xếp dựa theo lịch trình bận rộn của Cố Tuyết Hàm, cũng không có lợi nhuận, là em trai, đồng thời cũng là một thành viên trong đội, hiển nhiên Cố Diễn cảm thấy vô cùng bất mãn đối với hành vi giữa đường nhảy ra đặt một vấn đề không liên quan. Anh thoạt nhìn có vẻ vô cùng khó chịu việc bị làm gián đoạn kế hoạch ban đầu của mình.

Vừa rồi còn che giấu đi sự sắc bén, nhìn như một anh chàng Cố Diễn ôn hòa anh tuấn, giờ phút này, khí chất trở lên sôi sục tức thì, vẻ mềm mỏng trên người anh bị lấy đi, trở nên có hơi dọa người. Tề Khê nhìn gương mặt anh bình tĩnh nhìn về phía cậu đàn em vừa đặt câu hỏi, sau đó nhìn về phía những người ngồi trong giảng đường_____

"Tôi hy vọng những ai quyết lòng trở thành luật sư có thể học được một điểm đầu tiên, chính là tôn trọng thời gian của người khác, cũng là tôn trọng thời gian của chính mình. Thời giờ của khách hàng vô cùng quý giá, mà của mọi người cũng như thế. Chuyện đầu tiên cần học là trường hợp nào làm việc gì."

...

Không thể không nói, Cố Diễn thuộc loại người không lên tiếng thì thôi, bỗng dưng mở miệng thì bỗng chốc trở nên nổi bật. Vốn dĩ nhìn có vẻ như dạng người không có tính công kích. Nhưng khi thực sự chạm vào nguyên tắc của anh, mới phát hiện cơ bản anh không phải là loại người có thể bỡn cợt.

Quả nhiên, anh vừa dứt lời, toàn trường một âm thanh nhỏ cũng không có, thay vào đó là sự trang nghiêm, trật tự lần nữa được thiết lập.

Cố Diễn không nhìn lại cậu nam sinh vừa trước mặt mọi người hỏi xin số của Tề Khê, lại tiếp tục giải đáp thắc mắc. Toàn bộ sinh viên đàn em trong giảng đường cũng không dám tiếp tục lỗ mãng, tất cả các câu hỏi đều trở nên đứng đắn và nghiêm túc.

Cuối cùng, phần hỏi đáp sôi nổi nhưng không hề mất trật tự cũng hoàn thành.

Nhưng những nhóm nam sinh nữ sinh đàn em dĩ nhiên vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết. Sau khi kết thúc, Cố Diễn vừa mới bắt đầu thu dọn máy tính đã bị các đàn em xông lên vây quanh muốn được hỏi tiếp.

Tề Khê cũng bị vây quanh bởi không ít nam sinh nữ sinh khóa sau. Cô và Cố Diễn bị tách ra, mỗi người bị vây quanh bởi một đám người, nên không thể không tìm đường thoát khỏi đám đông.

Tề Khê không rõ chuyện gì đang xảy ra bên phía Cố Diễn. Bên này, cô trả lời không ít câu hỏi của các đàn em. Lúc này có các nam nữ sinh muốn thêm WeChat, cô cũng không từ chối.

Chờ đến lúc cô và Cố Diễn rời đi, đã lố nửa giờ so với thời gian dự kiến.

Bây giờ đã quá giữa trưa, vừa không quá nóng bức, cũng không mát mẻ được như buổi tối. Một lần nữa đi trên con đường rợp bóng ngô đồng, ánh mặt trời xuyên qua cành lá thành những mảnh vụn chiếu lên mặt, Tề Khê bỗng dưng cảm nhận được một chút hoảng hốt_____ giống như trở về thời sinh viên.

Cô nhìn Cố Diễn đi bên cạnh, sự hiện diện của anh lại càng làm tăng thêm trong cô ảo giác này.

Rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đi theo những con đường hoàn toàn khác nhau. Đừng nói là cùng học, thậm chí rất nhiều cặp yêu nhau, cũng bởi vì con đường phát triển không đồng nhất mà chọn lựa chia tay. Vậy mà không hiểu duyên phận thế nào, Cố Diễn lại vẫn đường hoàng ở lại trong cuộc sống của Tề Khê.

Triệu Y Nhiên vẫn kêu gào khóc lóc về những áp lực và trách nhiệm phải gánh chịu khi bước ra từ tháp ngà trường học, nhưng Tề Khê lại hoàn toàn không có cảm giác như vậy. Cố Diễn sẽ không vì tranh cướp cơ hội biểu hiện mà liều mạng làm những trò thể hiện, cũng sẽ không đề phòng Tề Khê lập được công lớn hơn anh, lại càng không vì giấu giếm kinh nghiệm của bản thân mà ngoảnh mặt làm ngơ để Tề Khê đi đường quanh co.

May mà có anh.

Việc bước vào đời cũng không làm Cố Diễn thay đổi. Nếu thực sự muốn nói thay đổi, thì có thể là khí chất của anh____ Tề Khê mỗi ngày đều nhìn thấy nên không cảm nhận được. Lúc này trong trường học, so với đám nam sinh khóa sau nhỏ hơn vài tuổi, thấy ngay sự khác biệt một trời một vực.

Trước kia không nhận ra, nhưng lúc này so sánh, những cậu sinh viên đại học này, vẫn như một đứa trẻ, không thể làm cho người ta phát sinh kỳ vọng hay cảm giác có thể dựa dẫm. Nhưng Cố Diễn thì khác. Anh luôn mười phần đáng tin, mười phần chững chạc, có một chút lãnh đạm, lại thêm một chút ôn hòa.

Có điều lúc này Cố Diễn đi bên cạnh Tề Khê, không nói đến chuyện lãnh đạm, cũng chưa bàn đến ôn hòa, mà ngược lại còn có chút kỳ quái.

"Trả lời chuyện cần trả lời thôi, thêm nhiều WeChat thế làm gì?" Cố Diễn không dừng bước chân, thậm chí cũng không thèm nhìn Tề Khê. Ngữ điệu anh cũng thật bình tĩnh, thậm chí nghe cũng không có vẻ gì là chỉ trích. Anh ho khụ khụ, dáng vẻ như rất quý trọng thời gian, "Vốn có thể đi sớm một chút, cậu thêm bao nhiêu WeChat tốn mất mười phút chín giây."

Rõ ràng lúc ngồi xe buýt công cộng đến đây đều không hé miệng phản bác, bây giờ tốn mười phút lại nổi cáu lên như vậy?

Đại khái là biết Tề Khê đang nghĩ gì, Cố Diễn liếc cho cô một ánh mắt: "Vừa rồi chị tôi vừa giao nhiệm vụ đột xuất, có hơi gấp cho nên tôi thực sự vội."

Tề Khê nhanh chân đuổi kịp: "Có muốn mình về cùng làm với cậu không?"

Khóe môi Cố Diễn vẫn phẳng lặng. Anh từ chối ý tốt của Tề Khê không chút do dự: "Không cần, cậu vừa mới thêm nhiều WeChat như vậy, thế nào cũng có không ít các cậu đàn em nhắn tin chào hỏi, sau đó bắt đầu tư vấn các kiểu, tư vấn xong thì tán gẫu đôi chút. Dù sao cũng là người tốt nghiệp một trường, đề tài nói chuyện nhiều lắm. Không bao lâu là có thể thân thiết, bàn về bộ phim xem gần đây hay nhà hàng ăn ngon. Chỉ nói chuyện phiếm như vậy, một người cậu cũng có thể nói đến nửa giờ. Khi nãy mất mười phút vậy ít nhất cậu phải thêm tầm hơn hai mươi người đi, đại khái có thể nói đến tận tối nay không chừng."

Cậu chàng buông lời lạnh nhạt: "Cậu bận như vậy, tôi cũng không phiền cậu làm gì."

"..."

Như để minh chứng cho lời Cố Diễn, lời anh vừa nói xong, WeChat của Tề Khê đã liên tục réo gọi.

Cô có hơi ngượng ngùng: "Nhưng đều là đàn em cả, mình cũng không nỡ từ chối..."

"Có gì mà không nỡ từ chối? Người có nguyên tắc sẽ không dây dưa." Ánh mắt Cố Diễn quét sang Tề Khê, sau đó nhìn về phía con đường rơi đầy lá ngô đồng, "Một cái tôi cũng không thêm."

"Chị ơi, chị Tề Khê ơi!"

Một loạt tiếng réo gọi phá vỡ cuộc nói chuyện của Cố Diễn và Tề Khê. Tề Khê xoay đầu lại, lúc này mới phát hiện người đang đuổi theo phía sau chính là người lúc nãy trong phần hỏi đáp đã ở trước đám đông hỏi xin WeChat của cô. Cậu nam sinh có lẽ hơi xấu hổ vì lời nói của Cố Diễn, bởi vậy khi phần hỏi đáp kết thúc, Tề Khê cũng không thấy cậu ấy.

Lúc này, cậu nam sinh thở hồng hộc đứng ngay trước mặt cô, chạy nhanh quá đến cả nói chuyện cũng hổn hển: "Tề Khê, chị Tề Khê, chị còn chưa trả lời câu hỏi của em..."

Biểu cảm của Cố Diễn trở nên hơi khó coi, cậu nâng cổ tay lên, chỉ chỉ đồng hồ: "Tề Khê, tôi vội." Anh bình thản nói, "Có một email khẩn được đánh dấu đỏ, chị tôi bảo tôi xem xét ngay để phản hồi cho khách hàng..."

Chỉ là Cố Diễn còn chưa kịp dứt lời, cậu nam sinh vẫn đang thở hổn hà hổn hển kia đã chặn ngang: "Chị Tề Khê, chị còn độc thân không?" Ánh mắt cậu ấy thật tha thiết, "Chuyện này đối với em vô cùng quan trọng, chị nhất định phải nói thật với em!"

Tề Khê không có cơ hội mở miệng trả lời vấn đề này, bởi vì người đang không còn kiên nhẫn chờ đợi là Cố Diễn đã thay cô trả lời. Anh túm lấy Tề Khê rồi kéo đến bên cạnh mình, rồi lạnh lùng nhìn cậu đàn em: "Chúng tôi bận rộn nhiều việc."

Nhưng cậu nam sinh vẫn không lùi bước, câu ấy dũng cảm nhìn Cố Diễn: "Bây giờ là thời gian riêng tư, tôi không có chiếm dụng thời gian của người khác. Hơn nữa, đàn anh à, tôi hỏi đàn chị, không có hỏi anh."

Cậu nam sinh khóa sau không sợ chết, không ngừng cố gắng nói, "Anh Cố Diễn, bây giờ anh là đồng nghiệp của chị Tề Khê đó. Tôi hỏi chị ấy điều gì cũng không cần phải báo cáo với anh đâu! Anh vội thì có thể đi trước mà, bên ngoài gọi xe dễ lắm." Cậu ấy nói đến đây, nhìn về phía Tề Khê, "Chị, chị có thời gian không, chúng ta nói chuyện một chút? Em mời chị uống cafe."

"Tề Khê, tôi xem rồi, việc chị tôi giao cho tôi khó lắm đó. Nếu cậu không giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ không thể nào hoàn thành được trước deadline."

Thanh âm Cố Diễn thực sự bình thường, nhưng Tề Khê còn chưa kịp phản ứng, cậu đàn em đã tiếp lời_______

"Đàn anh, anh năm lần bảy lượt ngăn cản tôi và chị Tề Khê nói chuyện với nhau, ngược lại, có phải là anh có lòng riêng không thể cho ai biết?" Thanh niên thời nay thật sự quá cứng, cậu đàn em không cam lòng yếu thế nhìn Cố Diễn, "Lúc trước ai cũng nghe nói đàn anh bị chị Tề Khê từ chối ngay trước mặt mọi người trong lễ tốt nghiệp, có phải vì tỏ tình thất bại mà ghi hận trong lòng, không muốn thấy chị Tề Khê được tốt đẹp?"

"..." Chuyện này cũng hơi khó đỡ rồi! Trán Tề Khê toát mồ hôi tức thì.

Biểu cảm của Cố Diễn quả nhiên trở nên thật sự đáng sợ, chuyện này sao lại có thể không để ý?

Thật vất vả mới có thể dần dần nguôi ngoai được ánh trăng sáng và câu chuyện xưa, lại bất ngờ không kịp phòng tránh, bị một cậu đàn em bới ra, quả thật như bị vạch trần ra một vết sẹo.

Tề Khê cũng trở nên rầu rĩ không vui, cô rất muốn chuyện này từ đầu đến cuối như chưa từng tồn tại, tốt nhất là ánh trăng sáng của Cố Diễn cũng chưa từng xuất hiện.

Chỉ là không biết vì sao lại như thế, càng bối rối không yên và oan uổng, Tề Khê lại càng muốn giả vờ bình tĩnh và chuyên nghiệp, cô nhìn về phía cậu đàn em, điềm tĩnh nói: "Chuyện này chị đã làm sáng tỏ rồi, là chị hiểu lầm. Cố Diễn cũng không phải là tỏ tình với chị. Anh ấy có người trong mộng rồi. Còn người gửi thư bày tỏ quấy nhiễu chị cũng không phải là anh ấy. Chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, mọi người đừng suy diễn. Sau khi xảy ra việc đó, chị đã dùng các cách để giải thích làm sáng tỏ, có thể là em không để ý. Bây giờ chị và Cố Diễn là người cùng một đội, bọn chị tin tưởng hợp tác với nhau, làm tốt việc phục vụ khách hàng là mục tiêu chung của bọn chị. Trong đội giúp đỡ nhau cũng là việc hết sức bình thường. Lúc trước Cố Diễn cũng thường trợ giúp chị trong công việc, cho nên vừa nãy yêu cầu của anh ấy tuyệt đối không phải là có lòng muốn khó dễ chị, em không cần quá phận mà phán xét anh ấy, anh ấy cơ bản không phải là người như thế."

Thời điểm Tề Khê nói những lời này, Cố Diễn nhìn về phía cô.

Tề Khê không nhìn đến Cố Diễn, cô cố nén trong lòng một ít căng thẳng không yên, giọng nói thì lại hết sức đường hoàng: "Còn về chuyện độc thân, chị cảm thấy độc thân rất tốt, đây là giai đoạn chị muốn phát triển sự nghiệp..."

Cố Diễn lại liếc mắt nhìn Tề Khê một cái, sau đó hạ tầm mắt xuống.

Cậu đàn em nghe xong câu trả lời, rõ ràng có chút hụt hẫng.

Cũng may là cậu nam sinh dù rằng nghé con không sợ hổ, nhưng rốt cuộc cũng biết tiến biết lùi. Sau khi Tề Khê tỏ thái độ ôn hòa nhưng quyết liệt, dù rằng vẻ mặt cậu vẫn tiếc hận và như chưa từ bỏ ý định nhưng cũng vẫn vẫy tay chào tạm biệt_______

"Đàn chị, chờ đến lúc Công ty Cạnh Hợp nhận thực tập sinh, em nhất định sẽ nộp sơ yếu lý lịch trước tiên. Sau khi tốt nghiệp, mục tiêu đầu tiên của em cũng sẽ là vào Cạnh hợp làm việc, hy vọng tương lai có thể trở thành đồng nghiệp của chị, có thể vào cùng đội với chị. Em sẽ cùng chị phát triển sự nghiệp và chờ đợi chị!"

...

Cậu đàn em bé nhỏ đi rồi, nhưng không biết có phải gợi cho Cố Diễn nhớ lại một màn hôm lễ tốt nghiệp, nhớ đến ánh trăng sáng mà anh cầu cũng không được, tuy rằng không thể hiện rõ ràng, nhưng Tề Khê cảm thấy anh có vẻ tức giận.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí giữa hai người trở nên ngưng trệ.

Tề Khê cảm thấy vừa xấu hổ lại có chút nôn nao, cô khẩn thiết muốn nói gì đó để phá vỡ cảm giác lặng yên này: "Cố Diễn..."

Chỉ là lúc cô vừa mở miệng, Cố Diễn cũng cất lời.

Cậu chàng nhìn cô, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi: "Cậu cảm thấy tôi có lòng riêng không?"

"Không có! Tuyệt đối không có!" Tề Khê xua tay liên hồi, "Cố Diễn, cậu yên tâm, nhân phẩm của cậu sáng như ban ngày, mình sẽ không vì mấy lời cậu nam sinh không quen biết kia nói mà nảy sinh ngăn cách với cậu. Người ta hiểu lầm chuyện hôm lễ tốt nghiệp, tạo ra thành kiến nên có ý chống đối với cậu, nhưng bình thường ở chung mình biết con người cậu thế nào, mình biết cậu sẽ không vì lòng riêng mà trở ngại mình hay là không muốn nhìn thấy mình tốt đẹp."

Mặc dù đã một phen tỏ rõ thái độ như vậy, nhưng thoạt nhìn Cố Diễn cũng không có vẻ lên tinh thần, ngược lại, ánh mắt anh lại có vẻ phức tạp. Anh quẳng cho Tề Khê một cái liếc mắt: "Cậu như vậy mà làm luật sư kiểu gì?"

Chuyện này với việc có làm luật sư hay không thì liên quan gì nhau?

Cố Diễn nhấp môi dưới: "Tôi cũng không phải con người mẫu mực gì, cũng không tốt như cậu nghĩ." Anh liếc Tề Khê một cái, "Làm luật sư vẫn là không nên quá tin vào cái gọi là chân thiện mỹ."

"Đương nhiên mình biết làm luật sư không nên quá ngây thơ, cũng không phải tô hồng sự thật hoặc khách hàng. Mình dĩ nhiên phân định rõ những chuyện này." Tề Khê có hơi không vui, "Nhưng cậu chính là cậu."

Không biết vì sao, Tề Khê lại thực sự chắc chắn về chuyện này, cô liếc mắt nhìn Cố Diễn, nhưng rồi lại dời tầm mắt đi rất nhanh, đá một cú trên con đường rợp lá ngô đồng: "Cố Diễn cậu sẽ không như vậy."

Tề Khê ngẩng đầu nhìn Cố Diễn, nở nụ cười: "Đúng không?"

Cố Diễn như thể không quá muốn trả lời, nhưng bị Tề Khê nhìn chăm chăm, cuối cùng cũng mất tự nhiên. Dường như anh tự hỏi lòng mình thật lâu, cuối cùng mới thoáng cất tiếng, "Ừ."

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngại quá mọi người, tôi vẫn thích cảm giác chua chua ngọt ngọt lúc trước khi chính thức xác lập quan hệ!

Vở kịch nhỏ:

Cố Diễn: Chị, Sao chị cũng không nhân cơ hội hỏi một chút xem hôm lễ tốt nghiệp là ai nói xấu em?

Cố Tuyết Hàm:? Chị bận lắm. Loại chuyện hỏi không ra tiền này thì hỏi làm gì? Lần sau lúc em bị nói xấu thì nhớ gọi điện thoại bảo chị đến xem trực tiếp tại chỗ là được rồi, chị sẽ nhớ quay clip lại cho ba mẹ xem.

Cố Diễn:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.