Đã quyết định tiếp nhận sự ủy thác của Ngô Kiện Cường, Tề Khê và Cố Diễn đều không lo lắng. Sau khi hai người báo cáo rồi được Cố Tuyết Hàm đồng ý thì ngày hôm sau bắt đầu chia ra thu thập chứng cứ có thể còn sót lại.
Chỉ là cũng không lạc quan lắm.
Bởi vì tai nạn lao động xảy ra tới giờ đã hơn nửa năm, phần lớn chứng cứ đã bị tổn hại từ lâu, cộng thêm Ngô Kiện Cường làm việc ở một xưởng nhỏ, hoàn toàn không có chế độ nhân sự hoàn chỉnh và thẻ chấm công, cũng không có bảng thanh toán lương. Vì trốn phí bảo hiểm cho công nhân nên nhà xưởng nhỏ này dùng cách trả lương bằng tiền mặt. Ngay cả lịch sử chuyển khoản cũng không có nên càng khỏi bàn tới hòm thư nhân viên, sổ tay nhân viên.
Cố Diễn muốn liên lạc với đồng nghiệp cũ của Ngô Kiện Cường, hy vọng bọn họ có thể đứng ra cung cấp lời khai của người làm chứng nhưng mà cũng thất bại. Thứ nhất, số lượng công nhân không cố định trong xưởng nhỏ rất lớn. Nửa năm, phần lớn đã đổi, rất nhiều công nhân bây giờ hoàn toàn không biết Ngô Kiện Cường; mà thứ hai, cho dù vốn còn lại mấy người thợ già biết sự cố tai nạn lao động của Ngô Kiện Cường thì cũng không muốn đi làm chứng.
Đương nhiên, Tề Khê có thể hiểu chuyện này: "Những người thợ già này đều có công việc ổn định ở xưởng nhỏ này rất nhiều năm rồi, nuôi sống gia đình bằng phần thu nhập này, bây giờ kinh tế đang sa sút, cũng quen với công việc ở cái xưởng nhỏ này rồi. Con người đều có quán tính, không muốn chuyển chỗ, bọn họ cũng lo lắng cung cấp chứng cớ cho mình rồi mất chén cơm."
Cố Diễn tất nhiên cũng hiểu, nhưng như thế, việc lấy chứng cứ rơi vào ngõ cụt.
Buổi chiều Tề Khê và Cố Diễn đều nhận được vụ án khác, bởi vậy cũng không thể phân tâm nghĩ tới vụ này nữa, mà sau khi tan làm, Tề Khê cũng bận chuyện quan trọng hơn.
Căn hộ mới Triệu Y Nhiên tìm đã có thể vào ở, cô ấy đã chuyển tới trước, mà Tề Khê cũng tính tối nay chuyển nhà.
Mặc dù chẳng biết vì sao mà giai đoạn này Cố Tuyết Hàm rõ ràng ban ngày đều ở công ty nhưng trời vừa tối là phải đi công tác hoặc tăng ca suốt đêm, vậy nên Tề Khê ở nhờ trong nhà chị ấy lâu mà chưa từng gặp chị ấy về nhà một lần nào, căn nhà rộng lớn như là cái tổ của một mình Tề Khê.
Căn hộ này chỗ nào cũng tốt, còn rất gần Cố Diễn nên hai người ngoại trừ ban ngày đi làm, ban đêm cũng thường xuyên có thể gặp mặt. Thỉnh thoảng là Cố Diễn mặt dày ăn chực, có khi là Cố Diễn mang đồ ăn bên ngoài về cùng ăn, còn có thể vừa ăn vừa nói chuyện vụ án.
Tề Khê cũng chẳng cảm thấy phiền toái hay nhàm chán vì một ngày phải gặp Cố Diễn nhiều như vậy, ngược lại, hình như càng ở lâu với Cố Diễn thì cô càng không muốn rời đi.
Chỉ là có lẽ gần đây Cố Diễn và ánh trăng sáng tu thành chính quả, thỉnh thoảng lúc Cố Diễn tới ăn chực thường nhận được điện thoại của bạn gái. Mà lúc Tề Khê thức đêm xem án cũng thường xuyên phát hiện ra nửa đêm Cố Diễn sẽ xuống tầng. Phần lớn thời điểm Tề Khê có thể nhìn thấy hai người từ cửa sổ, Cố Diễn sẽ đón bạn gái anh ở cổng khu nhà vào đêm khuya, sau đó hộ tống về nhà.
Mỗi lần như vậy, tâm trạng Tề Khê sẽ trở nên rất tệ.
Cô sẽ nhìn chằm chằm vào đồng hồ, tính xem Cố Diễn ở nhà đối phương bao lâu, sau đó thông qua giá trị trung bình mà nhảy ra kết luận vô trách nhiệm - Cố Diễn hình như không được lắm.
Dựa theo phỏng đoán của Tề Khê, mỗi lần anh đón người đưa về nhà, hầu như... hầu như cũng chẳng lâu lắm là về nhà mình.
Xét thấy nếu anh cùng ánh trăng sáng đi khách sạn thuê phòng từ lâu thì Tề Khê nghĩ có lẽ anh cũng chẳng phải người bảo thủ lắm. Dựa theo lời Triệu Y Nhiên nói trước kia, đàn ông một khi ăn mặn là chắc chắn không thể làm chính nhân quân tử với bạn gái. Mà theo như Tề Khê biết cô hàng xóm cũng sống một mình. Cố Diễn thầm mến lâu vậy rồi, vừa ở chung lại vẫn là thời kỳ yêu đương nồng cháy làm cho người ta tim đập đỏ mặt, vậy thì...
Vậy thì sau mỗi lần đón về nhà, theo lý mà nói, Cố Diễn chắc chắn sẽ vào trong nhà cô hàng xóm một chút.
Vậy nhìn thời gian này, Tề Khê cảm thấy Cố Diễn có chút... ừm... quá nhanh... hình như không được lắm...
Tìm bạn trai không nên tìm người như vậy, cho nên mình không cần phải tiếc nuối làm gì. Tề Khê lẳng lặng tự an ủi mình, tuyệt đối không phải cáo không ăn được nho thì nói nho xanh!
Cũng may mặc dù tự mình nghĩ lung tung nhưng dù sao cũng chuyển nhà xong với sự trợ giúp của Cố Diễn và Triệu Y Nhiên. Cố Diễn có lẽ là chạy về hẹn hò với bạn gái, khéo léo từ chối lời mời giữ anh cùng ăn bữa cơm tối của Triệu Y Nhiên, mượn cớ mình có chút việc nên trong nhà bây giờ chỉ còn lại Triệu Y Nhiên và Tề Khê.
Bên này Tề Khê đang suy nghĩ lung tung, bên khác Triệu Y Nhiên lại mở Kwai [*] ra lướt video, cũng chẳng biết cô ấy xem cái gì mà cười ha ha ha lớn tiếng.
[*] 快手 - Kuaishou là một ứng dụng di động chia sẻ video.
Tề Khê hơi tò mò, ghé đầu tới thì phát hiện ra Triệu Y Nhiên đang xem say sưa một bác nông dân nấu một nồi gà.
Thấy Tề Khê có hứng thú, Triệu Y Nhiên lúc này nhiệt tình nói: "Cậu mau xem ông bác này đi, là một đầu bếp, rất rất thú vị. Tuy điều kiện nông thôn khó khăn nhưng rất hài hước, đứng đầu xu hướng đó, nói chuyện cũng rất thú vị, còn giới thiệu không ít món đặc sắc chỗ đó, nhìn thôi là làm người ta muốn ăn rồi."
Gần đây bởi vì tăng ca áp lực lớn, Triệu Y Nhiên say mê lướt video xả stress, tuy mỗi lần lướt là thức cả đêm nhưng cô ấy vẫn làm không biết mệt, khen không dứt miệng mấy video hoặc livestream trên tiktok và kwai.
"Thật ra mình phát hiện ra rất nhiều người lao động cần cù, dũng cảm lại có trí tuệ, gần đây mình chú ý mấy người viết blog về cuộc sống nông thôn, xem bọn họ chia sẻ cuộc sống, có đôi lúc cảm thấy rất thú vị, nhất là thấy bọn họ cho dù vất vả cũng vẫn cố gắng chia sẻ chút ánh nắng trong cuộc sống của mình. Mình cảm thấy chăm chỉ thật tốt, khiến cho người ta tràn trề năng lượng, cảm thấy rất có hiệu quả chữa lành, làm cho mình cảm thấy mình tăng ca thật ra cũng chẳng cực khổ lắm."
"Xem Kwai và Tiktok thật sự là nhìn muôn màu cuộc sống, có kiến trúc sư chia sẻ cuộc sống, có kỹ sư ở nước ngoài chia sẻ cuộc sống hàng ngày, có nhà thiết kế riêng chia sẻ công việc, còn có cô gái lên núi đào nấm vừa múa vừa hát trong video, cậu không phát hiện ra sao? Tầm này tất cả mọi người thích dùng những cái này mà."
Triệu Y Nhiên để điện thoại xuống, vươn vai rồi cảm khái nói: "Mỗi lúc tối mình lại lướt video xem như sạc điện cho bản thân, ngẫm lại bản thân có một công việc từ chín đến năm cũng rất có mặt mũi tại toà án, chỉ là thỉnh thoảng tăng ca, so với cường độ lao động của người dân ở nông thôn thì có đáng là gì. Người ta vẫn có thể vui vẻ mỗi ngày, tìm vui cuộc sống từ trong những điều nhỏ bé. Vậy mình còn tư cách gì để đi phàn nàn cuộc sống nữa chứ.”
Cô ấy đứng lên, hoạt động tứ chi: “Bây giờ nạp điện xong rồi. Mình đi nghiên cứu án đây!”
Triệu Y Nhiên nói xong cũng trở về phòng tiếp tục tăng ca nghiên cứu, để lại một mình Tề Khê trong phòng khách.
Triệu Y Nhiên nói thì vô tâm, nhưng Tề Khê bất giác giật mình.
Những app tiktok kwai này bây giờ vô cùng hot, không có bất kỳ giới hạn trình độ nào với việc chia sẻ các video ngắn, mà tất cả mọi người, bất kể là thành phần tri thức hay là công nhân đều có nhu cầu chia sẻ cuộc sống của họ để tương tác xã hội, như vậy...
Như vậy nếu như trong số đồng nghiệp của Ngô Kiện Cường, hễ là có một người từng đăng ký nền tảng này, từng vô tình chia sẻ công việc của mình qua video, vậy thì có phải có thể tìm thấy bóng dáng của Ngô Kiện Cường trong những video này không? Như vậy chẳng phải là có thể chứng minh chứng cứ Ngô Kiện Cường từng làm việc trong xưởng nhỏ đó!
Nói là làm, lúc này Tề Khê tải tiktok và kwai về, sau đó bắt đầu tìm kiếm theo từ khóa về thành phố và một nhà xưởng kia.
Đáng tiếc không hề dễ dàng tìm kiếm, nhưng Tề Khê không từ bỏ, cô vẫn xem điện thoại chăm chú tới hơn nửa đêm, xem tới nỗi cảm giác mắt sắp mù, cũng chẳng biết là trời cao chiếu cố hay là trời không phụ lòng người, ngay vào lúc Tề Khê sắp không chịu nổi ngủ gật thì rốt cuộc cô cũng lướt thấy tài khoản có chia sẻ video có Ngô Kiện Cường! Tuy chỉ thoáng qua rất nhanh nhưng quả thật là Ngô Kiện Cường!
Lần này Tề Khê tỉnh táo, cô không ngủ nữa, bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc tài khoản này, quả nhiên, ngoại trừ trong video vào nửa năm trước xuất hiện Ngô Kiện Cường ra thì trong tài khoản kwai này còn có các bức ảnh có Ngô Kiện Cường xuất hiện, tiêu đề của video cũng viết rất rõ ràng: "Xong việc rồi, ăn cơm thôi", "Tuần này ngày đầu tiên làm việc với các đồng nghiệp cùng nhau hát Karaoke", "Cùng các đồng nghiệp ăn BBQ."
Tề Khê gần như lướt thật chậm từng bức hình để so sánh, bỏ ra một buổi tối, cuối cùng chụp lại màn hình tất cả các hình ảnh có Ngô Kiện Cường.
So sánh chéo với thông tin trên video của các đồng nghiệp này, gần như có thể xác định bọn họ đều làm việc trong cùng một xưởng đen nhỏ, cũng có thể chứng minh Ngô Kiện Cường đã từng là một thành viên trong đó, tất cả bối cảnh trong video cũng có thể đối chiếu với xưởng nhỏ kia.
Tề Khê cố gắng cả đêm, cuối cùng tìm thấy chứng cứ mang tính then chốt, cô sợ gặp sự cố như máy tính bỗng nhiên chết máy nên vội sắp xếp tư liệu rồi gửi cho Cố Diễn rồi lúc này mới nhẹ nhõm đi ngủ.
Không ngờ ngủ một giấc thẳng tới buổi chiều, lúc Tề Khê thức dậy phát hiện trong phòng đã có thể cảm nhận được cái nóng bị nắng chiều rọi vào.
Tề Khê gần như cầm ngay điện thoại lên xem cuộc gọi nhỡ và mail.
Cũng may hôm nay trong công ty không có việc gì, chỉ là tuy thở phào nhẹ nhõm nhưng vất vả lắm mới có thời gian rảnh, Tề Khê vốn định cầm chứng cứ tới xưởng nhỏ lòng dạ hiểm độc đàm phán, hôm qua lúc thu xếp chứng cứ gửi cho Cố Diễn còn nhắc tới ngày hôm nay đi làm việc này...
Không được không được, phải tranh thủ bàn bạc với Cố Diễn lúc nào đi xử lý chuyện này, tình hình nhà Ngô Kiện Cường Tề Khê cũng thấy, bọn họ là những người rất cần tiền, không giống người không lo cuộc sống, không cần tiền cấp thiết nên không để ý có đòi được tiền hay không.
Thế là Tề Khê vô cùng lo lắng chạy tới công ty, cô thở hồng hộc đi tới trước bàn làm việc của mình mới phát hiện ra Cố Diễn đang ngồi ngay ngắn gõ chữ ở trước bàn làm việc.
Tề Khê há miệng thở hồng hộc, có chút ấm ức nói: "Cố Diễn, mình đến tận trưa chẳng tới làm việc, sao cậu không hỏi xem mình đi đâu? Hôm nay mình không có kế hoạch ra ngoài, ngủ quên mất, rốt cuộc chẳng ai gọi mình..."
"Cậu tự xem mấy giờ cậu gửi mail cho tôi đi." Kết quả Cố Diễn lại rất hùng hồn: "Năm giờ sáng, đã như vậy còn tính tiếp tục công việc ban ngày à? Tề Khê, cậu muốn đột tử à?"
Cậu chàng lạnh lùng lườm Tề Khê một cái: "Nếu tôi gọi cậu, cậu gặp tai nạn lao động chẳng phải lỗi của tôi à?" Cố Diễn mím môi, có lẽ là bị Tề Khê chất vấn nên trông chẳng vui vẻ lắm: "Về sau đừng thức muộn như thế, xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm cho cậu?"
"Mình còn trẻ mà, sẽ không gặp tai nạn lao động đâu! Cậu yên tâm, sẽ không đổ lỗi cho chị cậu đâu! Ngược lại là Ngô Kiện Cường, ngày mai mình còn mấy vụ án phải tới tòa lập án, chỉ sợ không có thời gian lo chuyện của anh ta, sau đó cũng chưa chắc sắp xếp được thời gian, nếu như nhớ không nhầm thì ngày mai hoặc ngày kia cậu cũng kín lịch? Vậy chẳng biết lúc nào có thể xử lý chuyện cho anh ta..."
Tề Khê nghĩ tới vụ án Ngô Kiện Cường, cũng hơi lo lắng, dựa theo tiến độ công việc thời gian tới cũng chẳng biết lúc nào mới có thể dốc sức xử lý vụ án này.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Cố Diễn lại mở miệng.
Anh nhìn Tề Khê, lạnh nhạt nói: "Tôi xử lý xong rồi."
Tề Khê ngẩn người: "Cái gì?"
Vẻ mặt Cố Diễn rất bình tĩnh, rất giống xong việc phủi áo bỏ đi chẳng quan tâm công lao danh lợi: "Tôi nói tôi xử lý xong rồi." Anh nói xong thì đưa tới một bản thỏa thuận: "Đây là bản thỏa thuận hòa giải yêu cầu xưởng bên kia ký tên, cũng đã ký bảng tiến độ trả tiền."
Lần này Tề Khê thật sự ngẩn cả người, cô còn ngơ ngác cầm thỏa thuận lên xem thì mới phát hiện ra giấy trắng mực đen rất rõ ràng.
"Có quan hệ lao động nhưng không ký kết hợp đồng lao động nên trong lúc Ngô Kiện Cường ở vị trí làm việc cần thanh toán gấp đôi tiền lương. Lúc ấy chỉ thanh toán xong một phần tiền lương, hiện tại phải bù một phần khác nữa. Mặt khác bởi vì nhà máy không chịu đóng bảo hiểm tai nạn lao động cho Ngô Kiện Cường nên toàn bộ phần vồi thường tai nạn lao động đều do nhà máy gánh chịu."
Cố Diễn nói xong thì nhìn Tề Khê: "Lúc cậu ngủ tôi đi tìm đối phương đàm phán, tôi cũng thông báo với bên Ngô Kiện Cường, bây giờ chờ ba ngày sau trả tiền."
Tề Khê còn có chút như lọt vào trong sương mù: "Vậy là giải quyết xong rồi?"
"Ừ."
“Đối phương không giở trò chống cự sao?"
"Đương nhiên là có." Cố Diễn nhấp môi dưới: "Nhưng cũng xem như chúng ta may mắn, xưởng đen này gần đây vừa nhận một hạng mục mới, mấy năm nay tuyển người khó, thiếu hụt lao động nên rất lo lắng chúng ta biên tập rồi đăng những video và những thứ này lên mạng rồi bị lan truyền."
"Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là chứng cứ của cậu." Cố Diễn nhìn Tề Khê: "Tôi đã bảo vệ bằng chứng, ghi lại màn hình vì tránh những video gốc bị xóa bỏ, tất cả chúng đều được ghi lại bằng điện thoại và cũng được ghi lại bằng apowerREC nên là ông ta hoàn toàn không có cách chống chế những chứng cứ này. Biết nếu như không hòa giải, chúng ta đưa lên trọng tài lao động, ông ta không chỉ không thể thoát khỏi những trách nhiệm bồi thường này, còn tốn nhiều thời gian và sức lực hơn."
"Lần này cậu làm rất tốt rồi." Lời Cố Diễn nói vốn là khích lệ nhưng sắc mặt của cậu chàng với Tề Khê cũng chẳng dễ nhìn lắm: "Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa."
???
Tề Khê có chút không phục: "Vì sao?"
Cố Diễn mím môi, nói rất rành mạch: "Cậu thức đêm xem là nhiều thời gian hơn, nhưng thức đêm xong ngày hôm sau trạng thái cả người đều không tốt, vậy gánh nặng công việc ngày hôm sau chẳng phải dồn lên người tôi như bây giờ sao, đàm phán như thế này chỉ có thể một mình tôi đi sao?"
Có lẽ lần này anh một mình đi đàm phán có áp lực tâm lý rất lớn khiến tận lúc này còn sợ hãi trong lòng nên giờ phút này sắc mặt Cố Diễn vẫn không tốt lắm, anh trừng mắt với Tề Khê nói: "Cho nên lần sau đừng như vậy."
Ai bảo cậu không gọi tôi dậy rồi tự đi hả... rõ ràng gọi cho tôi là tốt rồi...
Tề Khê nói thầm trong lòng, nhưng ngại vì Cố Diễn quả thực một mình giải quyết vụ án nên cô cũng không tiện nói thêm gì, chỉ là thở phào trong lòng, chí ít bên kia Ngô Kiện Cường cuối cùng cũng xong xuôi.
Đến tận bây giờ, công việc tạm có trong tay xem như đều có một cái kết hoàn mỹ, Tề Khê cho rằng mình có thể nhẹ nhõm thư giãn nhưng sự thật là không chỉ chẳng hề có, hình như trong lòng cô càng buồn bực hơn.
Sau khi gạt bỏ công việc bận rộn trở nên nhàn rỗi, hình như có nhiều thời gian nghĩ việc cá nhân hơn.
Cố Diễn có bạn gái.
Cố Diễn và ánh trăng sáng của anh ở bên nhau.
Nhận thức này càng lúc càng hiện rõ ở trước mặt Tề Khê.
Lúc Cố Diễn đi làm thỉnh thoảng nhận được điện thoại của đối phương, cố ý tránh Tề Khê để nói chuyện riêng, tất cả đều thể hiện Cố Diễn đã đang và sẽ từ từ càng ngày càng xa cách Tề Khê. Tất cả thời gian riêng tư của anh sẽ dành cho bạn gái của mình, tất cả kiên nhẫn dịu dàng và yêu thương cũng thế.
Mọi thứ của người đàn ông này đều thuộc về người khác.
Mặc dù rất muốn nhưng đạo đức của Tề Khê cho cô biết, mình lùi lại đúng lúc.
Cho dù Cố Diễn hoặc bạn gái Cố Diễn không hề để ý hoặc cảm thấy không dễ chịu nhưng Tề Khê biết bây giờ mình ôm ý nghĩ không thể nói ra với Cố Diễn, mình không nên xuất hiện thường xuyên xung quanh Cố Diễn.
Cố Diễn và bạn gái anh không biết là tốt nhất, bản thân Tề Khê hiểu rõ là được.