Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm

Chương 44



Tề Khê nhìn Cố Diễn.

Cố Diễn cũng nhìn Tề Khê.

Hai người cảm giác như đang mắt lớn trừng mắt bé. Vào khoảnh khắc đối mặt này, mặt Tề Khê dần dần đỏ lên, cô trở nên không biết phải làm gì, tay chân như cũng trở nên dư thừa đến mức không biết phải đặt chỗ nào, cũng không biết tiếp theo phải nói câu gì, như thể kiểu im lặng này mới là sự cân bằng quý giá. Cô chớp mắt, thỉnh thoảng lại không hề nháy mắt mà nhìn chăm chăm vào Cố Diễn.

Cuối cùng, là Cố Diễn tìm lại được tiếng nói trước. Anh nhìn Tề Khê, giọng điệu có một tia chần chừ mất tự nhiên và dẫn dụ từng bước, nhưng dịu dàng đến thiếu chân thật: "Tề Khê, em vừa nói gì, có thể lặp lại lần nữa được không?"

Tề Khê trừng mắt với Cố Diễn: "Không phải tối qua anh đều biết cả rồi sao? Còn muốn em nói gì nữa, tối qua mặt mũi em cũng mất sạch cả rồi."

Bộ dạng Cố Diễn có chút ngượng ngùng, anh liếc nhìn Tề Khê một cái, hạ tầm mắt, sắc mặt hơi ửng hồng: "Thẳng thắn mà nói, đến giờ anh đều nghi ngờ tối qua là anh nằm mơ, người uống say chính là anh, không phải em, bởi vì đến giờ anh cũng không có cảm giác chân thật. Không thể tin được em lại nói những lời này với anh."

Gì mà những lời này! Nói như thể mình đang quấy nhiễu tình dục anh ta vậy!

Tề Khê có hơi ngoài mạnh trong yếu mà trừng Cố Diễn: "Em nói cái gì, lại cũng không nói lời gì rối loạn kỷ cương pháp luật."

Cố Diễn ho nhẹ, sau đó dời tầm mắt đi, bộ dạng như không dám nhìn thẳng Tề Khê: "Em nói chuyện này, trong lòng anh tác dụng không khác lời trái pháp luật loạn kỷ cương là mấy. Anh trở nên cơ bản không có khả năng chống cự, em muốn làm gì anh cũng được, như thể đang nằm mơ, nên em muốn làm gì cũng được."

Tuy Cố Diễn nói như vậy, nhưng Tề Khê cảm thấy mình mới chính là người không có cảm giác chân thật. Lòng cô hỗn loạn thẹn thùng, ngại ngùng và khó tin, như bị mời tham gia một buổi lễ kết hôn, chờ đến lúc ngồi vào bàn mới biết hóa ra mình không phải là người đến tham dự hôn lễ mà lại là nhân vật chính hôm nay cưới, mà chú rể còn đúng là người đàn ông mình thích nhiều năm. Giờ phút này cô có cảm giác như vừa rút thăm trúng một giải thưởng lớn, giống như cô mới là người may mắn nhất trên toàn thế giới.

Nhưng biểu hiện ra quá kích động bị Cố Diễn nhìn thấu thì không được, Tề khê kiềm chế cảm giác muốn xoay vòng nhảy nhót, trong lòng cô vẫn cảm thấy thực sự uất ức: "Anh nói như thể thích em nhiều lắm, nếu thật sự thích em từ sớm, vì sao người bày tỏ lại là em. Rõ ràng xếp theo thứ tự trước sau, anh thích em trước, không phải nên là thời gian dài gần gũi, sự động lòng mỗi lúc một mãnh liệt, rồi kiếm chế không được mà tỏ tình với em sao?"

Rốt cuộc kéo cho đến khi Tề Khê không nhịn được uống rượu rồi mới nói hết ra lời trong lòng.

Bị hỏi như vậy, Cố Diễn không tránh khỏi có chút chật vật, anh hơi ngốc nghếch giải thích: "Anh vốn tối qua tìm em, cũng định thổ lộ lần nữa, nhưng không ngờ..."

Lòng Tề Khê dâng lên một trận ê ẩm, nhịn không được than thở: "Gì mà lần nữa? Nói như thể trước đây anh từng tỏ tình rồi..."

Cố Diễn cúi đầu, giọng cũng trở nên trầm thấp: "Hôm lễ tốt nghiệp đó chưa kịp nói đã bị em từ chối, trong lòng anh như thể đã bày tỏ rồi, hơn nữa còn nhận được đáp án của em."

Chuyện này sao giống nhau được!

"Nếu anh viết một lá thư tỏ tình thắm thiết, tận mặt đưa em, tận mặt nói với em rằng thích em, vô cùng thích em, cầu xin em yêu đương với anh, em, em, cũng sẽ không đối với anh như vậy."

Tề Khê nhớ lại lời lẽ khẳng khái hôm lễ tốt nghiệp, chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên. Cô hắng hắng giọng, giả vờ như hết sức bình tĩnh: "Dù sao em cũng là người lương thiện hiếm thấy ở thành phố Dung, nếu anh thật sự không thể xa được em, cảm thấy em như nhu yếu phẩm của cuộc đời anh, thì em cũng có thể chấp nhận làm việc thiện mỗi ngày."

Lúc này Tề Khê đã hết sức tỉnh táo, những chi tiết trước đây do say rượu trở nên mơ hồ giờ cũng đã khôi phục lại nguyên trạng. Cô nhớ lại hành vi của mình đêm qua, thật sự hối hận không thể chui ngay xuống hầm mà bỏ trốn. Nghĩ lại tối qua ở quán bar cũng có thể xem như một gây náo loạn nhỏ, không chừng còn bị người ta quay video tung lên mạng.

Thật là dọa người đó!

Tề Khê thực sự muốn che mặt, vô cùng không muốn đối mặt với mình của đêm qua. Cô nhớ rõ mình liều chết một mực ôm lấy Cố Diễn không buông tay, còn khóc lóc nức nở, làm nũng nói: "Muốn như này này."

"Cho dù, cho dù hôm lễ tốt nghiệp em nói như vậy, nhưng đó là việc hiểu lầm, em cũng đã tìm anh giải thích rõ ràng. Sau đó chúng ta còn vào cùng một đội cộng sự trong Cạnh Hợp, không lẽ sự thân thiện em đối với anh còn chưa đủ sao? Sao lâu như vậy mà anh còn không bày tỏ?"

Tề Khê nghĩ đến chuyện này đã nhịn không được mà hơi uất ức: "Em đi tham gia hội kết bạn Công- Kiểm- Pháp của Triệu Y Nhiên, nhiều người chỉ gặp em một lần đều thoải mái mà thông qua Triệu Y Nhiên bày tỏ với em. Anh mang tiếng xếp đầu hàng mà lại làm gì thế..."

Lâu như vậy, làm hại lòng dạ Tề Khê dày vò oan uổng lâu như vậy, hại Tề Khê chờ đợi oan uổng lâu như vậy.

"Anh cũng rất hâm mộ loại người gặp em một lần mà có thể thổ lộ." Có lẽ là nghe được hóa ra Tề Khê có nhiều người tỏ tình đến vậy, giọng điệu Cố Diễn có chút nặng nề. Anh dời tầm mắt đi, "Nhưng anh không làm được."

Sau đó, Cố Diễn lần nữa ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tề Khê: "Bởi vì anh so với bọn họ, càng thích em hơn."

Thanh âm cậu chàng trầm thấp, mang đến cảm giác làm cho người ta không tự chủ được mà sa vào: "Anh càng hy vọng anh và em đúng là một lần gặp gỡ, bởi vì chỉ thấy một lần, loại hoàn cảnh rung động buổi ban đầu thấy sắc nảy lòng tham, ôm tâm tư thử thổ lộ một lần, thất bại cũng không tổn thất quá lớn. Nhưng lỡ như thành công mà có được trái tim, vậy có thể thật sự thoải mái mà nói thích với em bất kỳ lúc nào, đề nghị kết đôi cùng em."

"Bởi vì không phải trả giá bằng quá nhiều tình cảm, cho nên thổ lộ như vậy, dù bị từ chối, cũng sẽ không cảm thấy đả kích quá lớn."

Cố Diễn hạ tầm mắt: "Nhưng anh không thể nào tiếp nhận chuyện lại bị em từ chối lần nữa."

"Tề Khê, em đối với anh mà nói, là sự tồn tại còn hơn cả thích."

Cố Diễn nở nụ cười hơi tự giễu: "Có thể là vì quá thích nên kiếm chế lại, có đoạn nhạc đệm hôm lễ tốt nghiệp, mặc dù em thể hiện ra thân mật hơn rất nhiều với anh, anh cũng chỉ dám xem thái độ của em như là sự bồi thường. Có chuyện rõ ràng mười mươi trước đó, anh cơ bản không dám lại tỏ tình cùng em."

Cố Diễn nhìn vào mắt Tề Khê: "Tề Khê, anh không can đảm như em nghĩ. Anh cũng chỉ là người bình thường, cũng sợ phải thất vọng. Cho nên anh tập khắc chế bản thân, giống như đứa trẻ nhỏ thích ăn kẹo, nếu không xòe tay ra xin, dù rằng cuối cùng cũng không có kẹo để ăn, nhưng so với việc đã xòe tay ra nhưng vẫn không xin được kẹo, chẳng phải càng đáng thương và đáng buồn. Ít nhất trong hoàn cảnh không ăn được kẹo còn có thể thẳng lưng, giả bộ như mình cũng không nghĩ nhiều về cái kẹo đó."

Cố Diễn nói đến đây, như thể đột nhiên nhớ đến chuyện gì: "Hơn nữa, chính em nói, lúc này phải tập trung công việc, không có tâm tư nói chuyện tình cảm, nói gì mà đàn ông làm ảnh hưởng đến tốc độ phát triển, rốt cuộc xoay đầu lại, lại đi tham gia hội kết bạn gì kia, còn đến quán bar, thoạt nhìn có lẽ chỉ có anh ngốc nghếch tin vào mấy lời quỷ quái của em."

Cố Diễn nói chặt chẽ không sơ hở, giờ phút này ánh mắt cũng toát ra khí thế từng bước dồn ép thề không bỏ qua, như kiểu chính thất bị bội tình bạc nghĩa muốn đòi công lý.

Tim Tề Khê đập nhanh lên tức thì, trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Cố Diễn, chỉ có thể tránh trái tránh phải, hạ giọng nói: "Nếu là người khác thì không được, thật sự là nên tập trung sự nghiệp."

Tề Khê vòng vo một lúc, cuối cùng, cắn cắn môi, vẫn đập nồi dìm xuồng mà nói ra: "Nhưng nếu biết là anh, em nghĩ cũng không phải là không được."

Cố Diễn ngẩn người.

Tề Khê hoàn toàn bất chấp tất cả: "Nếu anh nói muốn ăn kẹo, em nhất định sẽ cho anh."

Cô trở nên hơi thẹn thùng, có chút không giống mình, rõ ràng là tự mở miệng, nhưng lại như không muốn cho Cố Diễn nghe thấy, cố ý dùng giọng rất nhỏ nói: "Chăm sóc anh cũng được, nấu cơm cho anh cũng được, làm bạn gái anh cũng được. Chỉ cần anh mở miệng, thật sự em không thể nào từ chối anh."

Ánh mắt Cố Diễn vốn dĩ hơi có ý kiếm chuyện lại trở nên ôn hòa, anh dùng tay che mắt, như thể không muốn Tề Khê thông qua ánh mắt mà nhìn thấu được tâm tư anh lúc này.

Một lúc sau Cố Diễn mới buông tay ra, nhưng trong mắt vẫn còn sót lại tình cảm không thể nào trốn tránh. Anh chưa nói gì khác, chỉ bất giác gọi tên Tề Khê, sau đó thử kéo tay cô một chút.

Bầu không khí quả thực rất tốt, có điều...

Tề Khê bỗng dưng nghĩ đến vấn đề mấu chốt còn chưa hỏi, cô rút tay về, hơi cau mày, bày ra tư thế đề phòng: "Anh hỏi em rồi, em còn chưa hỏi anh xong đâu. Vậy chuyện anh đi thuê phòng nói thế nào? Em thấy anh và cô hàng xóm kia đi khách sạn. Muốn làm bạn trai em, đừng nói cả đống chuyện vô bổ, trước hết giải thích rõ ràng chuyện này mới được."

Tề Khê chỉ chỉ hai mắt mình: "Em cũng không oan ức anh. Là em tận mắt thấy được!"

"Anh không có bạn gái, cô ấy không phải bạn gái anh." Cố Diễn nhìn chằm chặp vào mắt Tề Khê, nhìn thấy có vẻ đau đầu, giọng điệu anh còn thành thật nói, "Anh chỉ muốn có một bạn gái mà thôi."

"Tề Khê, từ đầu đến đuôi, người anh hy vọng làm bạn gái anh, chỉ có em." Giọng điệu Cố Diễn hơi mất tự nhiên, như có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng anh vẫn tiếp tục lời muốn nói: "Trước kia em khuyên anh từ bỏ, nhưng anh không có cách nào bỏ cuộc, chỉ cần em không kết hôn, anh vẫn cảm thấy anh còn cơ hội."

Tề Khê nhớ mình đọc qua một lượt bản: "Bách khoa toàn thư Cố Diễn", sau đó còn đắc chí cảm thấy mình nắm giữ chìa khóa xây dựng mối quan hệ tốt với Cố Diễn, nhưng giờ phút này lại cảm thấy xấu hổ và tức tối.

Cô lại lần nữa ý thức được, vốn dĩ người trong miệng Cố Diễn, cô gái đối xử với anh rất tệ, chính là cô.

Hóa ra, nữ cặn bã chính là cô.

Mặt Tề Khê hơi nóng lên: "Lúc đó em đối với anh tệ như vậy, anh còn thích em sao?"

"Thích mà." Cố Diễn nhấp môi dưới, "Thích thì có lý do gì chứ? Cho dù biết rõ là em không thích anh, lý trí biết là nên dừng lại, nhưng trái tim không phải dễ dàng mà khống chế."

"Em nói cô hàng xóm, cô ấy tên là Lâm Lâm. Hôm đó anh đưa cô ấy đến khách sạn là vì cô ấy bị bạn trai cũ theo dõi quấy rối. Người kia biết cô ấy ở đâu nên muốn đến cửa phá cô ấy. Hơn nữa tâm tình kích động còn mang theo dao, uy hiếp nếu cô ấy còn không chịu quay lại sẽ sống chết cùng cô ấy. Cô ấy biết anh là luật sư nên mới nhờ anh giúp đỡ."

Thái độ của Cố Diễn hết sức thành thật: "Hôm đó là vì phòng ngừa cô ấy bị bạn trai chặn ở cửa phát sinh nguy hiểm, vì ngày hôm trước bạn trai cũ của cô ấy đã đến cửa quấy rối một lần. Có một lần còn ôm cây đợi thỏ ngay cửa trạm tàu điện ngầm, bám lấy cô ấy một hồi. Cô ấy cũng là đương sự yêu cầu hỗ trợ, anh vừa lúc mới ra khỏi cổng trạm tàu điện nầm, lại ở cùng tòa nhà với cô ấy nên tiện đường mà đưa cô ấy về nhà."

"Cho nên hôm ở thang máy cô ấy cảm ơn anh lần trước đưa cô ấy về nhà?"

Cố Diễn gật đầu: "Lúc đó anh liếc mắt nhìn bạn trai cũ của cô ấy từ xa, cảm thấy là một người mặt mũi vô cùng gian ác. Cô ấy cho anh xem tin bạn trai cũ nhắn uy hiếp, anh cảm thấy cảm xúc của người kia vô cùng kích động, không đảm bảo sẽ không làm ra hành vi cực đoan, nên tối đó mới đề nghị cô ấy đừng về nhà mà đến khách sạn ở đỡ. Cô ấy sợ bạn trai cũ mai phục ngay cửa khu nhà, hôm đó lại quả thật hơi muộn nên anh mới đưa cô ấy đến khách sạn. Nhưng đưa đến khách sạn chờ cô ấy nhận phòng xong anh đi ngay, thậm chí cũng không đưa cô ấy đến cửa phòng."

Vốn dĩ Cố Diễn cũng chẳng phải nhanh như vậy, có lẽ cũng không phải không được…

Con cáo nhỏ Tề Khê bỗng dưng lúc này được nhét vào tay tấm giấy thông hành vào vườn nho, sửa miệng ngay lý do từ chối trước đây, sẽ không bao giờ nói... nho chua nữa.

Nếu cây nho này về sau là của mình, mà chỉ cần là của mình thì chính là cái tốt nhất. Cô nói ngọt thì ngọt. Vì vậy, Tề Khê tuyên bố, Cố Diễn "được".

Cố Diễn cũng không biết đầu óc Tề Khê đang nghĩ vớ va vớ vẩn linh tinh lang tang chuyện gì: "Hơn nữa, nếu em chú ý thời điểm anh đưa cô ấy đến khách sạn và lúc anh về nhà sẽ phát hiện anh thuê phòng với cô ấy là chuyện không thể được, bởi vì thời gian cơ bản là không phù hợp."

Tề Khê không nhịn được lẩm bẩm: "Em tính giờ..."

Cố Diễn ngẩn người, mới hơi ngượng nghịu cúi đầu: "Vậy có thể em không rõ lắm, tóm lại, thời gian ngắn như vậy thì không thể làm gì cả." Anh cố gắng giải thích, nói, "Anh và cô ấy thật sự không có gì. Có thể em là con gái, không hiểu mấy chuyện thường thức này của đàn ông."

"Đâu phải em không lên mạng..." Tề Khê hơi không phục, cô hạ giọng nói thầm, "Ngắn cũng làm được khối chuyện, nếu không tại sao trên xe công cộng lại có nhiều quảng cáo nam khoa như vậy, còn không phải là thị trường tiềm năng sao? Rất nhiều nam giới miệng hùm gan sứa, thể trạng lại không tốt mấy, thực sự là không được..."

"..."

Cả người Cố Diễn vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc và dịu dàng bỗng trở nên nguội lạnh tức thì. Cậu chàng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ làm sáng tỏ: "Không phải ai cũng vậy. Anh không phải."

Được được được được.

Anh nói sao thì là vậy đi, tóm lại, vốn dĩ cô hàng xóm và Cố Diễn không có chuyện gì, Tề Khê đã hoàn toàn bị chuyện này làm cho vui sướng đến lạc lối.

Nhưng Cố Diễn lại ngược lại không thể vượt qua rào cản trước đó, anh lại gọi tên Tề Khê, túm cô ra từ trong hạnh phúc lớn lao và cảm giác mê muội_______

Cậu chàng lại nghiêm chỉnh thanh minh: "Tề Khê, anh không như vậy, em có biết không?"

Tề Khê không thể không gật đầu liên hồi trước một Cố Diễn như hổ rình mồi: "Biết rồi, biết rồi."

Dĩ nhiên Cố Diễn cũng không thể thực sự bình tĩnh mà đi thảo luận loại đề tài này, nhưng vì để làm sáng tỏ toàn bộ thanh danh và ham muốn vượt trội, anh vô cùng xấu hổ và giận dữ, cố gắng giả vờ bình tĩnh mà nhấn mạnh hết lần này đến lần khác: "Tóm lại, sự thật sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đãi."

Tề Khê lại liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, chân lý thắng lời nói!"

Cố Diễn liếc nhìn Tề Khê một cái, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn chưa nói.

Có điều đại khái là thái độ Tề Khê tốt, Cố Diễn thoạt nhìn cuối cùng cũng dễ chịu đi một ít, anh nhìn Tề Khê, sau đó hắng hắng giọng, giọng điệu nghiêm trang tiếp tục chuyển đề tài về đúng quỹ đạo: "Thực sự, chuyện của Lâm Lâm, anh nghĩ lại, tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, càng nên cẩn thận, đáng lẽ anh nên đưa cô ấy đến cửa, nhưng hôm đó anh lại có lòng riêng, có thể trở về nhanh như vậy là vì anh đưa cô ấy đến sảnh khách sạn, nhìn cô ấy lấy được thẻ phòng, vào thang máy thì anh đi. Sau nghĩ lại vẫn có chút áy náy."

Tề Khê ngẩn người: "Lòng riêng gì?"

"Em." Cố Diễn nhìn đăm đăm vào mắt Tề Khê, nhưng rất nhanh sau đó lại hơi ngượng ngùng mà dời đi. Anh nhìn chằm chặp xuống mặt đất, như thể dưới đất có thể đơm hoa, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói, "Em khi đó ngày hôm sau đến trung tâm trợ giúp pháp lý, anh muốn về nhà nhanh để xử lý xong công việc rồi viết những việc cần chú ý cho em."

Tề Khê không cầm lòng được mà lẩm bẩm: "Này cũng không có gì áy náy. Ít nhất anh xử lý việc của Lâm Lâm trước. Làm xong chuyện cô ấy anh mới về nhà viết công việc cần chú ý cho em đi làm việc nghĩa vụ của Đoàn luật sư mà. Nếu không sao em lại cảm thấy Lâm Lâm mới là ánh trăng sáng của anh? Chiều hôm đó em nói anh em muốn đi làm việc nghĩa vụ bên Đoàn luật sư, anh cũng không thèm để tâm đến em!"

Nhắc đến chuyện này, đến tận bây giờ, Tề Khê vẫn cảm thấy hơi uất ức, cô nhớ rõ mình đang hứng trí bừng bừng đi tìm Cố Diễn xin kinh nghiệm, kết quả Cố Diễn cơ bản không thèm để ý đến cô.

"Bởi vì chuyện của cô ấy, anh có thể dễ dàng tinh tường mà giải quyết xong trong thời gian ngắn nhất, nhưng chuyện của em, anh không làm được."

Đối với câu trả lời này, Tề Khê hơi không tin: "Chuyện lần đó của em vốn dĩ có khó khăn gì mấy đâu, anh cho em mấy lời khuyên ngay tại chỗ không phải xong việc rồi sao? Có gì mà mất thời gian?"

Cố Diễn không nhìn Tề Khê, kiểu như vậy anh mới có thể thuận lợi mà nói hết lời: "Hễ là chuyện của em, dù là nhỏ như đi thực hiện công việc nghĩa vụ của Đoàn luật sư, anh vẫn cảm thấy không thể nào làm được qua loa. Bởi vì giống như chỉ cần nhắc đến em, anh đã muốn đem tất cả những gì mình biết, tất cả những vấn đề mà em có thể gặp mà liệt kê đầy đủ ra, giống như muốn đánh giá hết tất cả tình huống em có thể gặp, giúp em tránh khỏi tất cả rủi ro và thất bại."

"Vì không thể dùng đôi ba câu ngắn ngủi để giải quyết chuyện của em nên anh mới muốn dành riêng một khoản thời gian cho em. Vì là em, anh cảm thấy dùng một chút thời gian vụn vặt cho em là không tôn trọng."

"Thật ra tối đó, anh vừa viết những việc cần lưu ý cho em, vừa cảm thấy rất mệt." Cố Diễn hạ tầm mắt, "Dù không chính thức ký hợp đồng đại diện nhưng xét về mặt đạo lý, Lâm Lâm cũng xem như một nửa khách hàng của anh. Rõ ràng tình huống của cô ấy là nguy cấp nhưng đầu anh hết thuốc chữa chỉ nghĩ đến em. Em mãi mãi xếp thứ nhất. Cô ấy khóc lóc với anh, kể lể bạn trai cũ lợi dụng mối quan hệ giữa bọn họ mà biết được mật mã điện thoại di động của cô ấy, do đó sao chép lại tất cả tin nhắn trò chuyện trên mạng xã hội của cô ấy, từ trong đó tra ra cô ấy nói xấu sau lưng sếp và đồng nghiệp, rồi uy hiếp cô ấy. Thời điểm cô ấy không khống chế được cảm xúc, anh lại nghĩ đến en."

Tề Khê vốn cho rằng thứ khó chống đỡ nhất là những lời tỏ tình trau chuốt hoa mỹ. Nhưng khi chuyện đến, cô mới phát hiện, thứ khó cưỡng lại nhất luôn là những lời chân thành thẳng thắn.

Lời Cố Diễn nói không có gì gọi là trau chuốt, thậm chí lời anh còn mang theo chút chán chường, so với bày tỏ, thật ra càng giống như một dạng tự phân tích và thức tỉnh. Nhưng Tề Khê lại cảm thấy không gì thay thế được những lời này.

Lông mi cô rung rung, giọng điệu nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh nghĩ gì đến em?"

"Nghĩ nếu em là bạn gái anh, anh nhất định sẽ không để em chịu bất kỳ thương tổn nào." Cố Diễn nghĩ đến đây, có vẻ ngượng nghịu, nhưng cậu chàng vẫn muốn giả vờ vô cùng tự nhiên và điềm tĩnh, "Sau cũng không nghĩ gì khác, chỉ là đột nhiên rất muốn gặp em."

Người đầu têu không để ý, nhưng Tề Khê nghe xong lại hơi mặt đỏ tai hồng.

Trong lòng cô, Cố Diễn vẫn luôn chót vót trên cao, là người đứng nhất khó lòng vượt qua, là người dù bất kỳ chuyện gì cũng có thể xử lý bình tĩnh. Tề Khê khó có thể tưởng tượng, trong lòng người nhìn có vẻ không chê vào đâu được này, lại kịch liệt và và nồng nhiệt đến vậy."

Cô trở nên hơi căng thẳng nhưng lại cảm thấy một chút chua xót ngọt ngào: "Cho nên sau đó anh lại lén lút tiếp điện thoại của Lâm Lâm, cũng là vì xử lý chuyện của bạn trai cũ cô ấy?"

"Đúng vậy." Cố Diễn nhìn Tề Khê, "Bạn trai cũ của cô ấy cực kỳ cẩn thận, cả uy hiếp và theo dõi, đều làm cho người ta rất khó nắm được chứng cứ. Cho nên lần đó anh chỉ Lâm Lâm một chút chuyện, chỉ cô ấy làm sao có thể cố gắng bảo vệ chứng cứ để có thể khởi tố bạn trai cũ cô ấy. Nhưng dù sao cô ấy cũng không phải là một chuyên gia pháp lý, nhiều vấn đề vẫn dễ dàng sai sót, cho nên thường gọi anh để hỏi bước tiếp theo phải làm thế nào. Có lúc tiện đường cũng đến Cạnh Hợp, vội đem những phần lén quay chụp chứng cứ chuyện bạn trai cũ uy hiếp cô ấy đến cho anh xem, để anh kiểm tra xem có giá trị hay không."

Hóa ra là vậy!

Tề Khê có phần ảo não: "Vậy sao anh lại không nói với em! Hại em hiểu lầm..."

"Anh nghĩ em vốn không thèm để ý đến anh." Giọng nói Cố Diễn trầm thấp: "Cảm thấy em sẽ không muốn biết chuyện này, cũng sẽ không tò mò anh đang làm gì, nên anh cũng không nói cho em."

"Hơn nữa, bởi vì Lâm Lâm rất xấu hổ về chuyện này. Lúc đó cô ấy đã có bạn trai mới, không hy vọng chuyện này thu hút sự chú ý của bạn trai hiện tại, rồi ảnh hưởng xấu đến phần tình cảm này, nên hy vọng không bị lộ ra, nhờ anh giữ bí mật."

Nếu anh nói sớm một chút! Tề Khê nghĩ, cô sẽ không phải đến bây giờ mới biết cảm giác của Cố Diễn đối với cô! Nói không chừng đã sớm ở bên nhau! Cho dù không nói rõ cụ thể chuyện Lâm Lâm gặp phải, nếu nói là giúp Lâm Lâm một chuyện gấp, mình cũng sẽ không hiểu lầm ra như vậy.

Tuy Tề Khê chưa nói gì, nhưng thái độ của cô đại khái đã làm cho Cố Diễn hiểu được cảm xúc. Cậu chàng dừng một chút mới nói tiếp: "Thẳng thắn mà nói, anh quả thật nghĩ muốn đem tất cả mọi chuyện của mình chia sẻ với em, đem tất cả tâm tình của mình đưa ra em xem, việc lớn việc nhỏ cũng báo cáo với em. Mà nếu thật sự như vậy, lỡ như em bị dọa chạy thì biết làm sao?"

Anh cúi đầu nhìn xuống sàn nhà: "Không được em thích, lúc bị em phủ nhận ngay trước mặt mọi người, nói em là người mà cả đời anh không thể theo đuổi, anh cảm thấy mình là người bi thảm nhất trên đời. Nhưng nếu rõ ràng em đã không thích anh, anh lại còn đem hết mọi thứ, đem hết tâm sự của mình dâng hết cho em không hề giấu giếm, không phải lại càng bi thảm và hèn mọn sao?"

Cố Diễn ngẩng đầu, nhìn Tề Khê, giọng điệu hàm súc và có phần rụt rè: "Tề Khê, anh nói rồi, anh cũng là người bình thường, cũng sợ phải thất vọng. Nhất là sau tất cả mong chờ rồi lại thất vọng."

Diện mạo Cố Diễn nghiêng về hướng lạnh lùng, bởi vì vẻ ngoài quá nổi trội nên tạo ra cảm giác khó lòng tiếp cận. Nhưng giờ phút này giọng điệu anh lại quá ôn hòa và vô hại. Mặc dù đã từng bị Tề Khê vô ý làm tổn thương sâu sắc, anh hoàn toàn không có ý trách tội Tề Khê.

Lúc này Tề Khê bỗng dưng hiểu được, vì sao trong lễ tốt nghiệp bị cô vô ý tổn thương đến như vậy, Cố Diễn vẫn không có hành động gì. Anh không kiện cáo cũng không trách cứ. Chỉ im lặng mà tổn thương nhận lấy tất cả. Chuyện làm duy nhất là từ bỏ việc đi du học, hy vọng tránh xa Tề Khê một chút, đường hoàng chặt đứt đoạn tình yêu vô vọng này.

Không phải Tề Khê chưa từng ân hận buồn bã và tự trách về hành động hôm lễ tốt nghiệp, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy đau lòng và khó chịu như thời khắc này.

Vốn dĩ lúc đó Cố Diễn thật sự định tỏ tình với mình.

Bị người mình thích như vậy lại không nể mặt mà từ chối ngay trước mặt mọi người, anh nên có loại tâm tư thế nào.

Lần đầu tiên, Tề Khê có phần ngây ngô nhưng kiên định nâng mặt Cố Diễn lên, vô cùng thành thật mà nhìn vào mắt anh, quyết định xin lỗi đàng hoàng: "Cố Diễn, rất xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi."

Cố Diễn ngẩn người, gương mặt bị tay Tề Khê chạm vào hơi ửng đỏ, anh nở nụ cười, giọng nói dịu dàng: "Không sao. Tề Khê, dù em có làm gì, mãi mãi cũng không sao cả."

Cố Diễn cũng không nói gì kỳ quái, nhưng cả người Tề Khê bỗng trở nên rất khác thường. Lòng cô như được ngâm trong nước ô mai chua, lây vị chua của nước ô mai, cả trái tim như bị ngâm nước, vừa rung động lại hơi khó chịu, lại có chút may mắn, còn có chút xấu hổ đến da mặt nóng lên.

Cho nên mình đã làm gì chứ!

Tự cho là cầm trong tay "Bách khoa toàn thư Cố Diễn", rốt cuộc thứ đó lại là một quyển "Bách khoa toàn thư mưu sát Cố Diễn."

Tự cho là mang đến cho Cố Diễn những gì anh thích, kết quả lại là suốt ngày lôi thẳng anh vào bãi mìn.

Cũng vì Cố Diễn quá ôn hòa nên mới không chỉ chưa từng phát hỏa, thậm chí còn yên lặng nhẫn nhịn.

Gì Cố Diễn cũng không nói nhưng trong lòng Tề Khê lại áy náy muốn chết: "Thật sự xin lỗi, Cố Diễn, lúc đó em mua sầu riêng cho anh ăn, thật ra em cũng không thích ăn. Em nghĩ là liều mình hầu quân tử, rốt cuộc không ngờ là chúng ta tự giết nhau..."

"Còn cả nấu rau ngò cho anh ăn, thật ra em cũng không thích ăn ngò..."

...

Tề Khê một đường tan vỡ vì những sai lầm của bản thân, nhưng Cố Diễn vẫn nhất mực ôn hòa, anh thậm chí còn nghĩ một chút: "Em làm nhiều chuyện đi ngược lại sở thích của anh đến vậy sao?"

Sau đó anh chặn đứng Tề Khê: "Không cần nghĩ, cũng đừng nói nữa, chút chuyện này, anh cũng không nhớ." Cậu chàng dời tầm mắt, giọng điệu hơi mất tự nhiên, nói, "Giống như mỗi lần dù em chẳng làm được chuyện gì tốt với anh, anh xoay người là quên luôn, nhưng hễ em tốt với anh, anh lại nhớ thật lâu thật lâu. Vì những cái tốt nhỏ nhặt này, giống như vẫn có thể mặt dày mày dạn mà ở bên cạnh em chờ đợi."

Tề Khê không thể không giải thích cho Cố Diễn lai lịch của quyển "Bách khoa toàn thư Cố Diễn", sau đó cô vô cùng tội nghiệp mà nhìn anh: "Quyết định một người có tội hay không còn phải xem yếu tố chủ quan, anh xem, em lại hoàn toàn không có ý xấu với anh, sao anh có thể lên án em đối xử tệ với anh chứ!"

Đối với chuyện này, Tề Khê cũng vô cùng oan ức: "Em cũng nghiên cứu rất cẩn thận quyển "Bách khoa toàn thư Cố Diễn" đó, còn cố ý in một bản, thỉnh thoảng lại lấy ra nghiên cứu, lật đến rách bươm, sao em biết fan hâm mộ của anh lại xấu tính như vậy..."

Cố Diễn nghẹn ngào, cuối cùng cũng không kìm nén được: "Chuyện khác không nói, nhưng em nói em là bạn anh."

"Còn hy vọng chúng ta tình bạn vững chắc như inox."

"Gửi cho anh thẻ người tốt, anh vì muốn được yêu em nên chuyện gì cũng theo em, kết quả em lại nói muốn làm bạn với anh."

"Trò chuyện vui vẻ với đối tượng xem mắt ba em giới thiệu, còn bảo anh không cần giữa chừng kéo em đi."

"Đàn em xin WeChat em cho ngay, cũng không nhìn xem anh còn sống sờ sờ, đứng ngay bên cạnh."

Còn đi theo Triệu Y Nhiên đến câu lạc bộ kết bạn Tòa án viện kiểm sát gì đó, vừa đi đã làm quen còn trò chuyện vui vẻ với một tên thẩm phán. Anh với em học cùng bốn năm, bây giờ còn là đồng nghiệp, em tán gẫu với anh bao giờ?"

"Nói vì Cạnh Hợp không có hoạt động phúc lợi nên bỏ việc, anh thấy trong lòng em anh còn không quan trọng bằng một hộp quà phúc lợi vớ vẩn quả hạch gì gì đó."

"Nhưng em cảm thấy phúc lợi quan trọng hơn, anh cũng chỉ có thể đồng ý, cuối cùng vì em, vì thuyết phục chị anh, anh chỉ có thể tự bỏ tiền tài trợ toàn bộ hoạt động phúc lợi của công ty, còn mặt trơ mày tráo mà động tay động chân, để anh có thể bắt được lá thăm ngẫu nhiên cùng em đi xem phim, ăn tối. Rốt cuộc vì không nghiên cứu kỹ, biến thành trải nghiệm xem phim xấu hổ đến vậy, cuối cùng giống như chuyện gì cũng không gặp may, em càng không thể thích anh chút nào."

"Hiểu lầm anh yêu đương với cô hàng xóm cũng không biết đến hỏi anh, chạy đến quán bar, em có biết nguy hiểm đến cỡ nào không?"

Quả nhiên, anh chàng dịu dàng cũng phải phát cáu, Cố Diễn còn chưa dứt lời, một phen lên án lại có thể bày ra bộ dạng như thể liệt kê cả mười tông tội của Tề Khê.

Rõ ràng vốn là Tề Khê giữ quyền chủ động chất vấn chuyện Cố Diễn và cô hàng xóm, rốt cuộc lại biến thành Cố Diễn hài tội Tề Khê.

Tề Khê không thể không luống cuống chân tay bắt đầu giải thích_______

"Làm bạn bè có gì không đúng, bạn gái chả phải cũng là một dạng bạn bè sao?"

"Miếng inox kia, hôm nay em đặt hàng lại, cho khắc là: "Tình yêu của chúng ta vững bền như inox."

"WeChat của đàn em sẽ xóa ngay!"

"Thông báo ngay với toàn thể bạn bè, cho anh một danh phận!"

...

Tề Khê miệng đắng lưỡi khô nói một tràng, cô hơi căng thẳng, nói năng cũng hơi lộn xộn, mà thời điểm cô nói, Cố Diễn lại nhìn cô vô cùng dịu dàng. Ánh mắt anh mang theo độ nóng cháy bỏng, chan hòa như ánh mặt trời, bủa vây xung quanh, có đôi lúc không biết ở nơi đâu nhưng lại như thể ở đâu cũng có.

Tề Khê đột nhiên không nói.

Cô nhớ lại ký ức tối qua say rượu, sau đó ngốc nghếch mà trúc trắc đi qua ôm lấy Cố Diễn, đầu tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập, lộ ra cảm giác ỷ lại vào anh, điệu bộ như không thể nào không có anh.

"Xin lỗi mà Cố Diễn, sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa, sau này em sẽ đối với anh tốt lắm lắm lắm luôn."

Đầu cô vùi trong lồng ngực Cố Diễn, hơi xấu hổ và căng thẳng, lại ngập tràn bối rối và bất an vì lần đầu làm chuyện như vậy: "Cho nên, anh làm bạn trai em được không?"

Tuy rằng hai người là đồng nghiệp ở Cạnh Hợp, dường như ngày nào cũng gặp nhau, cũng có thể xem là thân thuộc. Nhưng thực tế lại là xa lạ, nhất là đối với tình huống hiện tại cần phải xác định thân phận và hình thức ở bên nhau. Tề Khê hơi mất tự nhiên và căng thẳng. Cố Diễn cũng chưa nói gì. Người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh tự chủ mỗi khi thụ lý vụ việc, lúc này lại hơi ngượng nghịu, tay chân lóng ngóng không biết tiếp theo phải làm gì cho đúng.

Nhưng chỉ căng thẳng một chút ngắn ngủi, Cố Diễn lại bỗng chốc thả lỏng.

Anh cũng không chú tâm làm gì, tựa như thuận theo lòng mình. Sau đó, Tề Khê cảm giác tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên đầu cô, sau đó lại truyền đến chất giọng dịu dàng mang theo một ít cam chịu______

"Em biết anh không thể nào nói không với em mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.