Trước đây Tề Khê khịt mũi coi thường hành vi sến sẩm dính lấy nhau của các cặp đôi vô cùng, nhưng bây giờ đến lượt mình, tự mình trải qua, cô mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì sự ngây thơ của bản thân trong quá khứ.
Đúng là thật sự không muốn tách ra.
Buổi tối lạnh như vậy, cô và Cố Diễn lại ngồi tạm biệt nhau trên ghế dài ven đường trong khu nhà thuê, lại có thể tạm biệt đến hơn nửa tiếng.
Dường như có chuyện nói mãi không hết, còn có những nụ hôn trao mãi không xong.
Chờ đến cuối cùng, Tề Khê đi lên tầng trong khi Cố Diễn dõi mắt nhìn theo, cô cảm thấy mình đã bị hôn đến mức hoa mắt váng đầu, thậm chí còn hơi say say.
Mà sau đó không lâu, lúc về nhà, Triệu Y Nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy ngửi khắp người Tề Khê, hơi cau mày, dáng vẻ có chút nghi ngờ: “Không phải cậu không uống rượu à? Sao lại có cảm giác cả người đều thoang thoảng mùi rượu vậy? Ngay cả lúc nói chuyện cũng hơi hơi có mùi rượu nhỉ.”
Tề Khê quả thật không uống rượu, nhưng… nhưng mà Cố Diễn có uống!
Tề Khê chột dạ nhìn Triệu Y Nhiên mấy cái, vừa gật đầu lung tung, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Cậu cầm cái gì trên tay thế?”
“Thức ăn! Nóng hổi! Vừa mới giao xong! Cậu đói không? Có muốn ăn một chút không?”
Triệu Y Nhiên còn chưa nói dứt lời, mới nói một chút mà Tề Khê đã thật sự thấy hơi đói, chắc là yêu đương tốn năng lượng quá!
Có điều, chờ mở túi đóng gói ra, bắt đầu cùng ăn với Triệu Y Nhiên thì ký ức của Tề Khê lại bị gợi lên bởi mùi vị quen thuộc ấy. Đây không phải là cơm hộp ba không(*) mà Cố Diễn mang về khi cô tới ở nhờ nhà anh lúc trước sao?
(*)Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, không có chứng chỉ chất lượng, không có nhà sản xuất và không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Quả nhiên, Tề Khê lật lên, hộp cơm mà Triệu Y Nhiên mang về cũng không có tên cửa hàng hay thông tin về thương hiệu. Nhưng mùi vị thức ăn thì vẫn có thể nói là số một giống như lần trước.
Tề Khê không phải để ý xem đồ ăn có đắt hay không, chỉ là hơi tò mò: “Cậu mua đồ ở cửa hàng thủ công nhỏ nào vậy? Mặc dù trông có vẻ không có chứng nhận an toàn thực phẩm gì gì đó, nhưng mùi vị rất tuyệt, là cửa hàng nào đó nổi tiếng trên mạng à? Cho mình tên đi, sau này, nếu hôm nào mình không muốn nấu cơm, mình cũng muốn gọi cơm hộp của nhà này!”
“Cửa hàng nổi tiếng trên mạng cái gì chứ! Đây là nhà hàng tư nhân cực kì đắt tiền và siêu khó đặt đó nhé!” Triệu Y Nhiên lắc lắc đầu, phổ cập khoa học cho Tề Khê: “Cậu thật là, cậu không lên mạng hả? Không biết nhà hàng tư nhân V-best cực kỳ khó đặt, chỉ có khách VIP mới có thể đặt trước sao?! Không chỉ khó đặt mà còn đắt nữa, đừng khinh mấy món như này, tương đương một tháng lương của bọn mình đó.”
Tề Khê trợn trừng mắt nhìn “sản phẩm ba không” trước mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi, hóa ra cơm hộp mà mình tưởng Cố Diễn tiện tay mua bừa lại có nguồn gốc kinh khủng như vậy. Tề Khê đang rất khiếp sợ, nhưng lại cảm thấy có chút rung động ngọt ngào.
Cố Diễn chưa từng nói bao giờ, anh tiện tay ném cho Tề Khê giống như một phần cơm nhà rất bình thường mà mình mang theo. Khi thấy Tề Khê khen không dứt lời, cũng ăn nhiều hơn, thậm chí sau này, những ngày cô ở nhờ, lâu lâu Cố Diễn lại mua cho cô. Tính theo mức giá một bữa cơm phải mất gần một tháng lương của Triệu Y Nhiên, vậy chẳng phải lúc mình ở nhờ nhà Cố Diễn đã tiêu hơn mười nghìn tệ của Cố Diễn rồi ư.
Tề Khê vẫn luôn cảm thấy bản thân miễn cưỡng được coi như một người giản dị gian khổ. Bây giờ không ngờ nhờ Cố Diễn mà đã sớm được nếm trải cuộc sống được nuông chiều, tiêu tiền như nước.
Trong lòng cô giống như có một con nai con đang đấu đá lung tung, thậm chí có thể cảm nhận được bốn chân của nai con đang tung tăng nhảy lên đi qua đi lại trên bãi cỏ mùa xuân.
Mà để che giấu vẻ ngượng ngùng căng thẳng một cách lộ liễu này, Tề Khê bắt đầu nói lảng sang chuyện khác theo bản năng. Cô nhìn về phía Triệu Y Nhiên: “Đắt vậy á, thế sao cậu lại nỡ mua? Không phải còn định tiết kiệm tiền để mua nhà trả góp à? Cho dù có vui vì không phải tăng ca đi nữa, thì tiêu một tháng lương chỉ để ăn một bữa khuya có phải cũng hơi hơi xa xỉ quá mức rồi không?”
Kết quả không hỏi còn tốt, Tề Khê vừa thuận miệng hỏi ra, người hơi ngượng ngùng căng thẳng và xấu hổ lại đổi thành Triệu Y Nhiên.
Cô ấy lắp bắp nói gần nói xa: “Cái này à… không phải mình mua, là có người muốn chúc mừng mình kết thúc tăng ca, cứ khư khư cố chấp đòi mua cho mình…”
Triệu Y Nhiên nói đến cái này, Tề Khê đã hiểu ra, cô ghé sát vào Triệu Y Nhiên, bật cười gian xảo: “Là cậu ấm nhà giàu chạy siêu xe quyến rũ đến mức lần trước, cậu bỏ mình ở quán bar luôn à? Thảo nào cậu lại khen người ta như vậy!”
“Cậu ấm nhà giàu cái gì chứ! Người ta có tên mà, tên là Lâm Quân Hà, mặc dù nhà anh ấy rất giàu, nhưng anh ấy lại không ỷ lại vào gia đình, xem như tự mình gây dựng sự nghiệp, tiền mua đồ ở nhà hàng tư nhân này, là tiền thưởng làm việc hiệu quả mà anh ấy tự thưởng cho mình khi hoàn thành KPI của tháng này đó.”
Lần này, Tề Khê tò mò thật, cô chống cằm: “Vậy hai người phát triển đến mức nào rồi?”
Vốn dĩ Triệu Y Nhiên không định nói, nhưng thứ nhất, e rằng vừa mới gặp mặt Lâm Quân Hà, thứ hai, cô ấy đã uống ít rượu, cảm xúc hơi bay bay, cộng thêm mối quan hệ với Tề Khê quả thật là vẫn luôn rất thân thiết, giờ phút này, gặp được câu hỏi của Tề Khê, tuy rằng Triệu Y Nhiên có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn lén chia sẻ bí mật của mình với vẻ khá là chân thành thẳng thắn: “Kỳ thật… bởi vì anh ấy theo đuổi mình rất nghiêm túc, hơn nữa, cách đối nhân xử thế cũng không có kiểu phong cách khoe mẽ của con cháu nhà giàu như bình thường, là một người rất đứng đắn, phẩm chất đạo đức, vẻ ngoài, học thức, các phương diện đều không tệ. Thế nên, mình không thể kỳ thị không cho người ta cơ hội chỉ vì người ta có tiền được đúng không? Vì vậy, một tuần trước đã xác định quan hệ người yêu, đương nhiên, bây giờ là kiểu nên làm hay không nên làm thì đều làm hết rồi.”
???
Cái gì gọi là nên làm hay không nên làm chứ?
Có lẽ Triệu Y Nhiên đã nhận ra ánh mắt ngờ vực của Tề Khê, cô ấy hơi tức, dùng một tập tài liệu trên bàn đập nhẹ vào đầu Tề Khê: “Cô tiểu thư học giỏi của tôi ơi, cậu ngốc à, nên làm hay không nên làm, chính là chuyện ấy ấy đó.”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì là… loại chuyện mà bình thường sẽ bị cắt hoặc là bị làm mờ đi khi cậu đọc truyện xem phim ấy!” Triệu Y Nhiên dùng ánh mắt trẻ con không thể dạy để liếc mắt nhìn Tề Khê một cái: “Cậu nói cậu có ngốc không chứ, nam nữ yêu nhau, không phải chuyện ấy à? Chẳng lẽ còn giống như trước đây, yêu nhau là đắp chăn nói chuyện phiếm không thôi chắc? Nói như thế nào nhỉ, mặc dù loại chuyện này không được tùy tiện, nhưng khi đã có tình cảm, đôi bên đều thích, ngủ một giấc như nước chảy thành sông, đôi bên đều được tận hưởng, chuyện rất bình thường.”
Nói đến tận mức này, cuối cùng Tề Khê đã hiểu ra, cô không phải người quá bảo thủ, cũng không hề cho rằng phải giữ gìn trinh tiết trước khi kết hôn, cũng không phản đối hành động ăn cơm trước kẻng. Nhưng là tay mơ mới biết yêu lần đầu, Tề Khê cảm thấy mình vẫn hơi hơi khiếp sợ.
“Các cậu mới xác định quan hệ được một tuần, có phải hơi nhanh quá rồi không?”
Triệu Y Nhiên không quan tâm tới chuyện này, cô ấy vén tóc: “Một người đàn ông, nếu như thật sự rất, rất rất thích cậu, một khi đã thành người yêu thì hoàn toàn không nhịn nổi loại chuyện này. Nếu như vẫn luôn đối xử lịch sự với cậu, không hề đòi hỏi bất kì điều gì trong loại chuyện này, lúc ấy mới là có vấn đề đó. Trong tòa dân sự của bọn mình có không ít vợ của người đồng tính tới kiện đòi ly hôn vì bị lừa, lúc trình bày thì hầu hết là trong lúc yêu nhau trước khi kết hôn, đằng trai chưa bao giờ có yêu cầu trong loại chuyện này, đằng gái thì cho rằng đằng trai có phong độ, nhã nhặn bảo thủ theo truyền thống. Kết quả, kết hôn rồi mới biết là có vấn đề.”
“Trước đây, bên tòa dân sự của bọn mình còn có một người đàn ông, đằng gái khởi tố ly dị, cũng là vì trước khi kết hôn chưa thử bao giờ. Kết quả là kết hôn xong mới phát hiện ra, đằng trai không được lắm. Bây giờ đang cãi nhau chí chóe, về cơ bản là không giảng hòa nổi.”
Nói tới đây, Triệu Y Nhiên uống một hớp nước: “Xã hội hiện đại, nam nữ bình đẳng, có một số đàn ông, thật sự là chưa chắc đã được. Vì thế, sống chung một thời gian trước khi kết hôn là rất cần thiết, vừa xem thử xem tính cách có hợp nhau không, nếp sống có hợp không, lại còn phải xem có hợp nhau trong chuyện ấy không. Đây là một chủ đề thảo luận rất quan trọng trong cuộc sống hôn nhân đó.”
Tề Khê lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là thế à…”
“Đúng rồi!” Triệu Y Nhiên nhíu mày: “Nhưng mà sao cậu lại hỏi loại vấn đề này? Gần đây cậu đang yêu à?”
“Đúng là có yêu một người.” Tề Khê có chút căng thẳng, giải thích: “Vừa mới yêu thôi.”
“Khi nào dẫn ra ngoài gặp mặt một lần đây?”
“Lần… lần sau đi.”
Tề Khê thấy hơi thấp thỏm, nhưng may mà Triệu Y Nhiên không hỏi tới cùng xem người yêu Tề Khê là ai. Cô ấy chỉ sờ sờ cằm với vẻ mặt bí hiểm khó đoán: “Người bạn trai này của cậu, vẫn chưa nhắc tới phương diện kia với cậu đúng không?”
Tề Khê hơi ngượng, không muốn tiếp tục chủ đề này cho lắm, cô dời tầm mắt đi, tiếp tục ăn thức ăn của nhà hàng tư nhân kia: “Bọn mình cũng vừa xác định quan hệ thôi, nên cũng bình thường mà. Anh ấy mắc cỡ lắm, cũng mới yêu lần đầu.”
“Ôi dào! Cậu chưa nghe câu “suy nghĩ của trai mới lớn còn bẩn hơn thứ trong bồn cầu” hả? Đàn ông mà bề ngoài càng ngây thơ thì suy nghĩ trong lòng càng xấu xa đấy có biết không? Đã là thời đại nào rồi, cậu còn tưởng có đàn ông ngây thơ thật chắc? “Đàn ông ngây thơ” đang lưu hành trên thị trường bây giờ á, 80% là làm màu thôi, đều là đàn ông dâm dê giả vờ đó có biết không?”
“...”
Tề Khê nhớ lại dáng vẻ của Cố Diễn, khó có thể tưởng tượng nổi chuyện anh là đàn ông dâm dê dán mác mà thành.
Cô muốn đính chính cho Cố Diễn: “Mình cảm thấy…”
Triệu Y Nhiên cắt lời cô không nể nang gì: “Đừng có mình cảm thấy, cậu ấy, thật sự phải chú ý một chút. Nếu người yêu cậu vẫn lần mần không có ám chỉ muốn tiến thêm một bước, chỉ hôn hít ôm ôm ấp ấp thì chắc chắn là có vấn đề!”
Cô ấy nói xong chưa được bao lâu, Lâm Quân Hà đã gọi điện tới. Triệu Y Nhiên lộ ra vẻ mặt ngọt ngào trốn vào trong phòng nấu cháo điện thoại.
Triệu Y Nhiên là người nói vô tâm, nhưng Tề Khê lại có vẻ để ý thật.
Hình như từ lúc yêu nhau đến giờ, trừ hôn môi thì Cố Diễn thật sự không vượt quá một bước nào, cho dù chỉ là có ý đồ tiến thêm một bước hoặc là tình huống yêu quá nên khó tự kiểm soát cũng chưa thấy bao giờ.
Vậy là bình thường à?
Tề Khê có chút buồn bực.
Hay là sức quyến rũ của mình chưa đủ?
Hay là… chẳng lẽ Cố Diễn không được thật…
Tề Khê chìm vào giấc ngủ trong những suy nghĩ miên man kiểu này, hôm sau cô đi làm với đôi mắt thâm quầng.
Thật ra thì mới xa nhau một đêm thôi, nhưng Tề Khê lại cảm thấy rất nhớ Cố Diễn, muốn gặp anh, muốn ở bên anh, muốn chia sẻ tất cả các khoảnh khắc của mình với anh.
Nhưng công việc là công việc.
Tiến vào nhiệm vụ được phân tới tay, Tề Khê cũng không đến nỗi mất não vì yêu hay là trong lòng chỉ có Cố Diễn, cô vẫn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hoàn thành việc Cố Tuyết Hàm giao cho với chất lượng cao.
Có lẽ là ông trời đề phòng nam sắc của Cố Diễn làm hại người nên trước giờ cơm trưa, Cố Tuyết Hàm gọi Tề Khê vào văn phòng, giao cho cô một nhiệm vụ khẩn cấp là đi công tác tạm thời ở thành phố bên cạnh.
“Là chuyện của Nguyên Thần, một xí nghiệp mà chúng ta làm cố vấn có tranh chấp lao động. Bộ phận nhân sự gặp khó khăn rất lớn khi sa thải một công nhân, bên đó yêu cầu chúng ta cử luật sư qua đó để phối hợp với nhau. Từ trước đến nay, công ty Nguyên Thần này là do em đảm nhiệm, em và chú Đổng, giám đốc bộ phận nhân sự của bọn họ cũng khá quen thuộc. Chị bỗng nhiên có chút việc vào buổi chiều, vì thế em đi thay chị đi.”
Cố Tuyết Hàm uống một hớp trà, cười cười với Tề Khê: “Chị đã xem bưu kiện và tài liệu mà bộ phận nhân sự của bọn họ gửi tới rồi, cũng không phải tranh chấp quá khó. Đại khái là một nữ công nhân mới vào làm chưa được một năm, bởi vì nhiều lần bỏ bê công việc nên bị đuổi vì hành vi vi phạm kỉ luật nghiêm trọng như bình thường. Nhưng giới trẻ bây giờ khá là khó xử lý, rất khó thống nhất khi nói tới điều kiện thôi việc, cãi nhau hơi khó coi. Bởi vì công ty bên kia đang thúc đẩy quá trình niêm yết trên thị trường chứng khoán nên hi vọng được chuyển mình suôn sẻ.”
Cố Tuyết Hàm bổ sung thêm: “Chú Đổng là người biết đối nhân xử thế, sai em qua đó cũng chỉ để người hỗ trợ cho chú ấy thôi. Đến lúc đó, một người trong số bọn em diễn vai tốt, một người diễn vai xấu, đưa một số tiền phù hợp theo quy định của pháp luật. Công nhân kia là nữ, với tư cách là phụ nữ, em lại an ủi cảm xúc nhiều hơn một chút, nhẹ nhàng dỗ người ta rời đi. Dạo này, Nguyên Thần đang chuẩn bị lên sàn, không muốn xảy ra kiện tụng tranh chấp vào đúng lúc này.”
Tề Khê đã từng trải qua chuyện kiểu này mấy lần khi đi theo Cố Tuyết Hàm. Khi sa thải, công nhân đều khá đề phòng và có mâu thuẫn với bộ phận nhân sự của công ty. Mà khi tham gia với vai trò luật sư, là một người thứ ba xa lạ, về mặt tình cảm thì sẽ khiến công nhân dễ chấp nhận hơn một chút. Như vậy ba bên mới có thể bình tĩnh ngồi xuống đàm phán, tranh thủ tiến tới phương án mà các bên đều có thể chấp nhận được.
Mà Nguyên Thần đúng là đơn vị cố vấn đầu tiên mà Tề Khê tiếp nhận, Tề Khê cũng coi như rất thân với chú Đổng, giám đốc nhân sự của Nguyên Thần.
Lúc mới bắt đầu làm cố vấn kinh doanh cho công ty, Tề Khê là một luật sư tập sự, có thể nói là đã phạm phải rất nhiều sai lầm cỡ nhỏ, không chỉ có vô tình sai sót khi đưa ra câu trả lời tư vấn, mà đa số thời điểm, cô đều không nhạy bén với cơ cấu và cuộc chiến chính trị trong nội bộ công ty Nguyên Thần. Lúc cc email, suýt chút nữa cô đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng, may mà chú Đổng, giám đốc bộ phận nhân sự đã tốt bụng nhiều lần âm thầm nhắc nhở, Tề Khê mới nhận ra được, thứ tự sắp xếp khi cc email (*), bao gồm cả những chuyện như nên cc cho ai, rồi người nào không được đều là cái phải rất chú ý. May mà có sự nhắc nhở của chú Đổng nên Tề Khê mới không lật xe làm mất lòng các quản lý tầm trung và cấp cao của Nguyên Thần chỉ vì một email nho nhỏ.
(*) cc email: Cc (Viết tắt của Carbon Copy) là chế độ được sử dụng để gửi email cho nhiều người cùng lúc, danh sách những người nhận được nội dung mail cũng được hiển thị công khai với tất cả những người được nhận mail.
Mà kể từ đó về sau, trong một số vấn đề tuân thủ luật pháp và vấn đề tranh chấp khi nghỉ việc ở Nguyên Thần, chú Đổng đều dùng lập trường của một giám đốc nhân sự có kinh nghiệm phong phú để cho Tề Khê rất nhiều lời khuyên ngoài pháp luật. Thậm chí, có đôi lúc, khi Tề Khê vẫn đang do dự trong việc giải quyết các tranh chấp lao động khác, cô còn lén hỏi thử ý kiến của chú Đổng. Lần nào chú Đổng cũng giúp hết sức, chưa từng chê Tề Khê là một luật sư tép riu.
Bình thường vào dịp lễ tết, thỉnh thoảng Tề Khê sẽ tự mình làm một ít quà thủ công, cô cũng không quên gửi một phần cho chú Đổng.
Mặc dù Cố Tuyết Hàm mới là bà chủ chính thức của cô, nhưng ở trên người những đối tác thân thiện này, Tề Khê cũng học được rất nhiều thứ.
Trong công việc, chỉ cần giữ thái độ hòa nhã, sẵn lòng học hỏi thì thật ra, ai cũng có thể trở thành thầy tốt bạn hiền của mình.
Lần này đi công tác ở Nguyên Thần, trở thành người hỗ trợ giúp đỡ chú Đổng giải quyết tranh chấp lao động, Tề Khê thật sự rất vui lòng.