Mặc dù Cố Tuyết Hàm đã biết mối quan hệ của Cố Diễn và Tề Khê nhưng hai người cũng không vì thế mà thả lỏng trạng thái trong công ty. Hai người vẫn cẩn thận phụ trách vụ việc của riêng mình, ở lại cùng tăng ca cũng nhiều hơn, chỉ có điều Tề Khê không hề cảm thấy mệt mỏi, chỉ cảm thấy thỏa mãn, vừa có thể yêu đường vừa được ở bên bạn trai, lại không lãng phí chút xíu thời gian nào, đồng thời, năng lực làm việc tăng lên, thật đúng là hoàn hảo.
Tuy là Cố Tuyết Hàm mời Tề Khê vềi thăm cha mẹ Cố Diễn, Tề Khê ít nhiều cũng hơi băn khoăn và xấu hổ, cứ cảm thấy hồi hộp, cũng chưa chuẩn bị xong tư tưởng, may mà Cố Diễn hiểu cô, chưa từng thúc giục cô.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Tề Khê, Hề Văn. Cố Diễn không được đi cùng cũng không tỏ ra buồn rầu nhưng Tề Khê nhìn tin nhắn anh gửi tới vẫn ít nhiều cảm nhận được sự mất mát anh chàng này cố gắng che giấu. Dường như anh đang mãnh liệt trông mong lấy thân phận bạn trai chân chính gặp mặt ba mẹ Tề Khê như thể gặp được ba mẹ Tề Khê sẽ đóng dấu được hợp đồng vậy.
Đúng là Tề Khê đã có kế hoạch dẫn Cố Diễn về gặp ba mẹ, chẳng qua là lần trước cô về nhà không gặp được ba mình, chuyện mâu thuẫn ầm ĩ trước đây do trước đây ra nước ngoài du học và xem mắt còn chưa hóa giải hoàn toàn nên cảm thấy với nhà mình, phải từng chuyện từng chuyện một.
Có điều hôm nay là sinh nhật mẹ, Tề Khê vẫn phấn khởi, ba Tề Thụy Minh bao một phòng trong nhà tây hạng sang, còn cố ý mời công ty thiết kế tới trang trí. Ở nơi tổ chức được bày đầy hoa hồng và bóng bay, thậm chí còn có cả bánh ngọt và rượu vang, vô cùng thời thượng và lãng mạn, có phần không giống với phong cách của Tề Thụy Minh.
Dù sao với người như ba thường chỉ tìm một nhà hàng ba người ăn một bữa, đặt một chiếc bánh gato rồi tặng một món quà mà thôi, chuẩn bị khua chiêng gióng trống như hôm nay, Tề Khê cũng vì thái độ trịnh trọng này mà bị xúc động lây, cực kỳ tự nhiên chào ba mình, lục đục trước đó giữa hai cha con cô dường như cũng tan thành mây khói trong bữa tiệc sinh nhật của Hề Văn.
"Đúng là, chúng ta cũng đã lớn tuổi rồi còn bày vẽ kiểu này, anh chuẩn bị những thứ này tốn biết bao thời gian cơ chứ."
Đối mặt với sự oán trách của mẹ Tề Khê, ba Tề Khê cười rất sảng khoái: "Anh bảo trợ lý sắp xếp cho anh, người trẻ mà, nhiều ý tưởng."
Là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này, gương mặt Hề Văn ngập tràn niềm vui, dù bà nói với Tề Thụy Minh là quá tốn kém có biết bao oán trách, chẳng qua là, Tề Khê có thể nhìn ra, sự thẹn thùng và vui vẻ trên mặt mẹ mình đều là thật, những oán trách kia cùng lắm cũng chỉ là sự càm ràm núp dưới bóng xấu hổ.
Cuối cùng, trong tiếng ồn ã của Tề Khê và Tề Thụy Minh, Hề Văn đã ước rất nhiều nguyện vọng sinh nhật, sau đó thổi tắt nến.
Cả buổi sinh nhật, cả nhà ba người đều rất vui vẻ, đến bước tặng quà, cuối cùng Tề Khê chọn cho mẹ một bộ ghim cài áo, kẹp tóc và dây chuyền đẹp đẽ, sau khi cô đưa cho Hề Văn, quả nhiên bà vô cùng mừng rỡ, sau đó nhanh chóng tới lượt ba Tề.
Đúng như dự đoán, Tề Thụy Minh lấy ra một hộp quà có bọc giấy gói quà.
Hề Văn thẹn thùng thấp thỏm mở ra, Tề Khê cầm điện thoại quay video, cô muốn quay dáng vẻ mẹ mình vừa ngạc nhiên mừng rỡ lại thảng thốt khi nhìn thấy túi Hermès làm kỷ niệm.
Trong hộp đúng là một chiếc túi, đến khi Hề Văn lấy túi ra, thật sự lộ ra vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ lại thảng thốt, chẳng qua là người lộ ra vẻ thảng thốt suốt quá trình này lại không phải bà, mà là Tề Khê.
Túi Hề Văn lấy ra không phải là Hermès mà là một chiếc túi Coach.
So với vẻ ngẩn ra của Tề Khê, mẹ Tề Khê tỏ ra cực kỳ vui sướng, lúc này bà đang đeo thử, dáng vẻ vô cùng yêu thích không nỡ rời tay: "Màu sắc phối với quần áo của em rất hợp, vừa để điểm trang mà xách đi chợ cũng rất tiện."
Tề Thụy Minh cũng cười lên: "Vợ à, em thích là được rồi, mua quà để em hài lòng thật không dễ dàng. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy túi này thích hợp với em nhất cũng không quá đắt, sẽ không bị em càm ràm tốn kém, dù chỉ là một chiếc túi hãng nhỏ vừa túi tiền, hơn nữa bình thường em đi ra cửa cũng là để đi chợ các kiểu, đeo túi này cũng không lo trầy xước vừa có thể khoe ra thân phận của vợ anh, túi vợ ông Tề nhà chúng ta đeo đi chợ ít nhất cũng phải mấy nghìn tệ.
Tề Thụy Minh xuất thân từ trường Luật, lại thấm nhuần nhiều năm ở công ty luật, mở miệng một cái là nói chuyện rất khéo, nói vài câu đã khiến Hề Văn cười không dứt, hai người anh tới em đi lại vô cùng ân ái.
Bầu không khí này cuộc sống hôn nhân và gia đình vốn khiến người ta thấy hạnh phòng và ao ước, chẳng qua là lúc này Tề Khê ngồi trước bàn ăn, trong lòng lại thầm quay cuồng sóng to gió lớn.
Nếu ba đưa cho mẹ túi Coach vậy túi Hermès cực kỳ đắt tiền kia thì sao chứ?
Chiếc túi kia ở chỗ nào chứ?
Vốn Tề Khê đã thoáng nghi ngờ, chẳng qua là lúc đó cô tưởng rằng Tề Thụy Minh sẽ cho Hề Văn một bữa tiệc sinh nhật kinh ngạc và mừng rỡ nên chỉ coi như biết vậy, tạm thời bỏ qua nghi ngờ, thế nhưng...
Hôm nay tâm trạng bất an và quay cuồng của Tề Khê lần nữa giống như triều đâng trào lên khắp nơi.
Mà cũng vào giờ phút này, chi tiết cô cố ý coi thường lúc ban đầu lại lần nữa nổi lên - Màu của chiếc túi Hermès kia thật sự quá trẻ trung và tươi sáng, vốn không thể nào là túi mà người ở độ tuổi như mẹ cô sẽ đeo mà trái lại có vẻ thích hợp với tầm tuổi con gái như Tề Khê.
Bởi vì chiếc túi này, cảm xúc của Tề Khê đã bị ảnh hưởng đến nhiều lần thảng thốt. Cô nhìn ba đang ôm bả vai mẹ cùng cắt bánh ngọt trước mặt, trong lòng lại dâng lên sự áy náy --- Rõ ràng nhìn bọn họ ân ái như vậy, liệu có phải cô lại vì bất mãn chuyện ba trọng nam khinh nữ cho nên luôn dùng ánh mắt thành kiến đi lý giải tất cả hành động của ông ấy?
Có lẽ chiếc túi kia là ông ấy lấy hộ người khác, cũng có thể chiếc túi đó là ông ấy mua cho con gái của một vị khách nào đó nhằm tạo mối quan hệ, dù sao Tề Khê nghĩ lại, cũng không phải ba cô chưa từng làm kiểu chuyện thế này, vì kiếm nhiều hơn mấy đồng, Tề Thụy Minh sẽ tốn chút tiền để lôi kéo khách hàng lớn, có thể nói thậm chí còn tốn nhiều sức hơn so với phá án.
Tề Khê biết Tề Thụy Minh có mấy khách hàng lớn quan hệ tương đối chặt chẽ, chỉ mỗi chi phí luật sư cố vấn hàng năm đã tiêu ở chỗ ba Tề Khê chừng hơn trăm vạn, càng chưa nói khách hàng công ty lớn tranh chấp cũng nhiều. Vì giữ chặt một khách hàng lớn, thậm chí bằng với mấy chục khách hàng nhỏ rải rác, tốn mười hai mươi vạn mua một chiếc túi lay động lòng người, so ra vẫn có giá trị cao, vì vậy cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua là...
Chẳng qua là Tề Khê cũng không hiểu tại sao, trong lòng cô cứ có chút thấp thỏm và bứt rứt.
Tuy rằng cô có khá nhiều phê bình kín đáo đối với ba mình, cũng cho rằng mấy năm gần đây ông chú trọng quá nhiều vào sự nghiệp, thời gian ở bên cạnh người nhà giảm đi rất nhiều nhưng dù sao hôn nhân cũng là chuyện của hai người, có vẻ như lần này mẹ cô cũng không có ý kiến gì, ngoại trừ thi thoảng than phiền đôi câu ra thì nhiều hơn chính là thương ba Tề Khê làm việc quá bận rộn, áp lực quá lớn. Nói một cách công bằng, cha mẹ Tề Khê quả thực ít khi cãi nhau, cùng lắm chỉ là thỉnh thoảng cãi vã, mà phần lớn chuyện, ba đều nghe theo mẹ.
Người ba như vậy hẳn là không đến mức sẽ ngoại tình chứ?
Cũng không biết có phải là do xử lý án liên tục tác động đến Tề Khê không, mà cô cảm thấy bản thân mình cũng có vẻ trở nên nghi thần nghi quỷ.
Tiệc sinh nhật tưng bừng như vậy, cô quyết định sẽ không nghĩ đến những suy đoán đoán không ra này nữa, bỏ đi những ý nghĩ lẫn lộn trong đầu, bắt đầu hát mừng sinh nhật với ba và mẹ.
***
Bữa tiệc sinh nhật này giống như một bước ngoặt chuyển tiếp phá băng, mặc dù Tề Khê và Tề Thụy Minh đều không nói rõ nhưng khi qua lại, hai người đã thay đổi tình trường giương cung bạt kiếm trước đó, hòa hợp hơn không ít.
Ở nhà qua cuối tuần, cuối cùng Tề Thụy Minh vẫn kiên quyết muốn đưa Tề Khê qua nhà thuê.
"Nghe mẹ con nói con thuê chung với bạn à, tên Triệu Y Nhiên gì đó? Ba có ấn tượng với người bạn này, là bạn cùng bàn cấp ba với con đúng không? Lúc đó quan hệ của hai con rất tốt, không ngờ bây giờ vẫn còn liên lạc với nhau nhỉ, sau đó con bé thi đại học gì đó, giờ đang làm gì rồi?"
Dọc đường, có thể nhìn ra, tâm trạng Tề Thụy Minh rất tốt, rất muốn kéo Tề Khê nói chuyện cuộc sống, chỉ tiếc là do sự thiếu vắng tham gia trong quá trình lớn lên của Tề Khê cho nên Tề Thụy Minh hoàn toàn không biết Tề Khê có những bạn nào, cái kiểu cố làm người cha hiền lành của ông ấy trái lại lộ ra sự thờ ơ đối với cuộc sống của Tề Khê.
Tề Khê chưa từng nói Triệu Y Nhiên là bạn cấp ba.
Thậm chí bạn cùng bàn cấp ba của cô vốn không phải nữ.
Nhưng Tề Thụy Minh không hề hay biết.
Ông ấy quá say mê làm việc, ngoại trừ đầu óc thi thoảng ghi nhớ được vài ba cái tên gì đó thông qua đôi lời kể của Hề Văn, hôm nay cứ thế đường hoàng tính dùng mấy cái tên râu ông nọ cắm cằm bà kia để kéo gần khoảng cách với Tề Khê.
Tề Khê tưởng rằng mình đã thất vọng đến chết lặng với chuyện như thế này, song khi Tề Thụy Minh vụng về, đầy rẫy sai lầm muốn tiếp cận để hiểu cuộc sống của cô, Tề Khê vẫn cảm nhận được chút gì le lói --- cô thoáng thấy vui mừng như thể sự trống rỗng mệt mỏi kinh niên mong ngóng hàng tháng rốt cuộc cũng từ từ được lấp đầy.
Ở thời của ba cô, bản thân ông cũng sẽ không bày tỏ nhiều tình cảm với con cái, thời đó chưa từng chú trọng vun đắp mối quan hệ cha con gì đó. Hôm nay Tề Thụy Minh có thể hơi lúng túng nhưng vẫn muốn trò chuyện với Tề Khê, chí ít Tề Khê cũng cảm được sự thay đổi và tiến bộ của ba cô.
Ba cô đang quan tâm cô, cho dù Tề Thụy Minh không hoàn hảo, nhưng ông ấy là ba cô, lúc Tề Thụy Minh còn chưa vào độ bận rộn, trong tất cả thời gian Tề Khê còn nhỏ đều có bóng dáng ông cùng bầu bạn.
Chỉ nhận ra điều này cũng khiến cảm xúc Tề Khê dịu xuống.
Hiếm khi Tề Khê bình tĩnh hòa nhã trò chuyện vài câu về cuộc sống của mình, nói vài chuyện khôi hài mình gặp được khi phá án gần đây, Tề Thụy Minh nghe rất tập trung, khi Tề Khê dùng giọng điệu cường điệu mắng chửi khách hàng bất thường, ông ấy cũng không nhịn được bật cười, chia sẻ tâm sự lo lắng bản thân ông ấy gặp phải khi mới vào hành nghề chỉ có hơn chứ không hề kém với Tề Khê.
Có điều Tề Khê không hề cho Tề Thụy Minh biết chính là, ông ấy đưa Tề Khê tới khu nhà mà cô thuê rồi rời đi thì Cố Diễn đợi cách đó không xa đã đi tới đón Tề Khê. Anh vừa thấy Tề Khê đã tự ý tiện tay xách túi trong tay cô, bao gồm một túi quần áo rất nhẹ, dường như rất không thích dáng vẻ cô xách đồ.
Cố Diễn cầm lấy túi quần áo, có vẻ lơ đãng nói: "Vừa rồi là ba em à?"
Tâm trạng Tề Khê rất tốt, gật đầu một cái: "Ừm!"
"Ồ, ông ấy quan tâm em quá nhỉ, trước kia còn sắp xếp cho em xem mắt mà."
Mặc dù giọng Cố Diễn rất bình tĩnh nhưng Tề Khê đã nghe ra được ý gió thổi báo giông tố sắp đến, ham muốn được sống rất mạnh khiến cô gần như lập tức cắt ngang Cố Diễn: "Em sắp xếp ngay thời gian để giới thiệu anh cho ba mẹ em!"
Cô hơi buồn cười nhìn về phía Cố Diễn: "Anh đừng gấp, đàn ông phải có kiên nhẫn."
Cố Diễn hơi tức giận: "Chị anh nói anh cực kỳ nhẫn nại rồi nên mãi đến giờ mới tìm được người yêu."
"Được rồi, được rồi, Cố Diễn của chúng ta không tức giận, em hôn một cái để an ủi chút nào." Tề Khê nói rồi tự ý nhảy lên, hôn một cái lên gò má Cố Diễn giống như đánh lén.
Hôm nay Triệu Y Nhiên ở nhà, thế nên Cố Diễn không định lên lầu, anh xách đồ giúp Tề Khê vào thang máy rồi tính chào tạm biệt, ai ngờ Tề Khê lại vẫn tiếp tục lưu luyến không nỡ rời xa mà kéo anh: "Cứ thế đi hả?"
Mặc dù giọng điệu Cố Diễn rất bình tĩnh nhưng khi đối mặt với sự níu giữ của Tề Khê, rõ ràng anh thoáng giãy giụa, cuối cùng anh vẫn nhếch môi từ chối Tề Khê: "Triệu Y Nhiên ở nhà."
Tề Khê nắm tay Cố Diễn không nhịn được lắc lư: "Triệu Y Nhiên ở nhà cũng không sao, anh cũng là bạn của cô ấy mà, đâu phải là không quen."
"Cô ấy ở đây, không tiện lắm, hay là thôi đi."
Tề Khê nổi giận nói: "Có gì mà không tiện chứ, chẳng lẽ anh muốn làm chuyện gì đó trái luật rối loạn kỷ cương à? Thế anh..."
Chẳng qua là Tề Khê còn chưa nói hết câu, Cố Diễn đã kéo cô tới trước người, một tay nắm eo cô, kéo người vào trong lòng, sau đó hôn Tề Khê nhân lúc cô trở tay không kịp.
Từ lúc hẹn hò với Cố Diễn tới nay, mới đầu đều là hôn như chuồn chuồn đạp nước hoặc lướt qua một cái rồi dừng, nhưng mà gần đây nụ hôn của Cố Diễn càng lúc càng sâu, càng ngày càng mang theo tính xâm lược cùng với chút ý vị khác.
Dù rằng ngoài hôn môi không làm gì khác nhưng lúc Cố Diễn hôn môi, hơi thở của anh, hương vị trên người anh còn có cả tiếng thở dốc quyến rũ lại cố gắng kìm nén, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn sau khi hôn giống như câu thần chú và ám chỉ nào đó khiến đầu Tề Khê nóng lên khiến cô gần như hoàn toàn không thể nghĩ được những chuyện khác nữa.
"Biết tại sao anh không thể đi lên chưa?"
Giọng nói Cố Diễn mang theo tiếng thở dốc ra sức đè nén, anh sờ đầu Tề Khê một cái: "Bởi vì nhìn thấy em thì sẽ muốn làm chuyện này, có vẻ không tiện tham quan lắm khi Triệu Y Nhiên bên cạnh."
Anh lại cúi người hôn Tề Khê cái nữa, sau đó từ cánh môi cô lùi ra, lại giống như không kiềm chế được hôn lên chóp mũi cô một cái: "Được rồi, đi lên đi."
Tề Khê trở nên hơi xấu hổ, giọng nói cũng trở nên thỏ thẻ nhưng cô rất nhớ Cố Diễn bèn kéo ống tay áo Cố Diễn siết chặt nũng nịu nói: "Vậy anh lái xe đến một chuyến chỉ vì gặp em dưới lầu một chốc thôi hả? Không phải mất công quá sao?"
"Vốn là không định đến nhưng anh nhớ em quá, ở nhà lại nhàm chán, lái xe ra ngoài muốn đi dạo một chút, kết quả chờ đến khi anh phản ứng lại thì đã lái tới trước cửa khu nhà em rồi." Giọng nói Cố Diễn tỏ vẻ hơi cam chịu: "Lúc ý thức được bản thân mình lại đến trước cửa khu nhà của bọn em, chính anh cũng cảm thấy cạn lời mà đã tới rồi, không gặp em một lúc mới gọi là phí công."
Tề Khê cũng nhớ Cố Diễn, cô dựa vào người anh, cũng không muốn rời đi.
Vậy...
Tề Khê nhón chân lên, kề vào bên tai Cố Diễn, dùng giọng nói cực kỳ khẽ khàng nói câu gì đó.
Chỉ tiếc rằng Cố Diễn không nghe rõ, anh không nghe rõ lời cô nói bèn nhíu mày: "Em nói gì? Nói bé quá, anh không nghe được."
Tề Khê đành nhịn thẹn thùng nói lại lần nữa, đáng tiếc Cố Diễn vẫn chưa nghe rõ.
Cuối cùng, Tề Khê tức muốn chết, cắn môi hung dữ trợn mắt nhìn Cố Diễn: "Em nói, tối nay em có thể không về đây cũng được, anh có thể mang em đi bất cứ chỗ nào."
Cô dùng giọng nói giống như chị đại vậy: "Chúng ta có thể đi thuê phòng."
Cố Diễn ngẩn người, nhìn dáng vẻ anh vô cùng rung rinh, nhưng ngay lúc Tề Khê tưởng là anh sẽ kéo tay Tề Khê đi khách sạn thì Cố Diễn lại kêu dừng ---
"Không được."
Tề Khê nghe được người đàn ông dùng giọng điệu vô cùng giãy giụa nói từ chối.
?
Cố Diễn, có phải anh không được không?
Mối nghi trong lòng Tề Khê cũng sắp chọc thủng chân trời rồi.
Có lẽ là sự nghi ngờ trên mặt Tề Khê quá rõ ràng nên mặt Cố Diễn nhanh chóng đen thui: "Tề Khê, dừng ngay mấy suy nghĩ của em lúc này, không hề, tuyệt đối không phải như vậy."
Tề Khê liếc Cố Diễn một cái, vẫn vô cùng nghi ngờ.
"Không được vì tối mai Cạnh Hợp của chúng ta và Ý Lâm sẽ có một trận đấu giao hữu bóng rổ giữa các công ty luật." Cố Diễn nhếch môi, vô cùng trịnh trọng nghiêm túc giải thích: "Anh sẽ tham gia thi đấu."
"Cho nên là?" Tề Khê không hiểu sự liên quan giữa hai việc này.
Hình như Cố Diễn không ngờ Tề Khê lại không bắt được ý anh, anh hơi bất đắc dĩ nhưng buộc lòng phải giải thích cặn kẽ. Anh cố gắng nói một cách uyển chuyển: "Em biết để giữ được trạng thái và thể lực tốt nhất, trước khi thi đấu vận động viên đều được kiến nghị phải kiêng khem không?"