Cố Tuyết Hàm đích thân đến công ty sinh vật Tâm Nhiên để trao đổi với nhóm nhân viên bị buộc thôi việc. Đây hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, bình thường việc điều tra và lấy chứng cứ sơ bộ trong các vụ tố tụng tập thể, cô đều giao cho Tề Khê hoặc Cố Diễn làm. Nhưng tiếc là hai trợ thủ đắc lực trong nhóm của cô đã xin nghỉ phép sau khi kết hôn, dẫn tới trong nửa tháng tiếp theo Cố Tuyết Hàm không thể không đối mặt với cảnh không người giúp đỡ, rất nhiều việc cô chỉ có thể tự thân vận động.
Công ty sinh vật Tâm Nhiên là một công ty dược phẩm sinh học, là công ty con thuộc sản nghiệp của dòng họ Đàm. Sau bao nhiêu năm đầu tư rót vốn, bắt đầu từ năm nay đã có ba loại thuốc điều trị đích (1) được phê chuẩn, có thể đầu tư đưa vào thị trường. Tuy vẫn chưa hoàn toàn sinh lời, nhưng đã nhận được một trăm triệu đô la Mỹ từ vòng gọi vốn Series E (2), sau khi vòng gọi vốn này hoàn thành, giá trị thị trường được định giá ước tính vào khoảng mười tỷ đô la Mỹ.
Theo lý mà nói, tình hình phát triển của Tâm Nhiên tốt như vậy, phía sau có nhà họ Đàm chống lưng nhiều tiền đến mức đốt cũng chẳng hết, về phương diện chấp hành pháp luật doanh nghiệp sẽ có bộ phận pháp lý và luật sự cố vấn toàn bộ. Chưa nói đến việc nỗ lực hết mình tránh khỏi những tranh chấp trong hợp đồng thương mại, mà những tranh chấp hợp đồng lao động sơ đẳng nhất như thế này lại càng không nên có. Nhất là sau khi trao đổi xong, Cố Tuyết Hàm mới phát hiện ra những trường hợp bị đuổi việc này đều rất mờ ám.
Vào đầu tháng này công ty Tâm Nhiên đã sa thải một nhóm nhân viên cũ, phía công ty bày tỏ họ có chứng cứ chứng minh những nhân viên cũ này có hiện tượng thay nhau quẹt thẻ check in để nhận khống lương tăng ca, kéo dài bao nhiêu năm. Vì vậy căn cứ theo những quy định đã viết trong Sổ tay nhân viên, giấy trắng mực đen quy định hành vi này thuộc trường hợp vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, có thể tiến hành đơn phương chấm dứt hợp đồng.
Cho nên, Tâm Nhiên cũng làm như vậy, sa thải liền một lúc mười mấy nhân viên nòng cốt, đồng thời cho rằng đây là do đối phương vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, không phải do Tâm Nhiên đơn phương chấm dứt hợp đồng nên không phải bồi thường kinh tế.
Mức lương của nhóm nhân viên cũ này tương đối cao, dẫn tới phí bồi thường kinh tế cũng là con số khá lớn, vì vậy mới phát sinh tranh chấp lao động.
Hơn nữa, trong khi sa thải những nhân viên cốt cán này, công ty Tâm Nhiên còn chấm dứt toàn bộ dây chuyền sản xuất mà những nhân viên nòng cốt này đang nghiên cứu phát triển, dẫn tới nhân công thao tác và các nhân viên làm công việc liên quan trong dây chuyền này cũng đều rơi vào cảnh thất nghiệp.
Vì thế, những người lao động bị đơn phương chấm dứt hợp đồng đã tập hợp thành một nhóm bảo vệ quyền lợi, đồng thời liên hệ với phía Cố Tuyết Hàm.
Chỉ là lần này Cố Tuyết Hàm đến đàm phán, mới phát hiện sự thật trong lời những người lao động này lại khác biệt hoàn toàn______
“Luật sư Cố, bình thường chúng tôi quẹt thẻ đi làm, chưa từng làm chuyện quẹt thẻ hộ cho nhau để nhận tiền tăng ca, chuyện quẹt thẻ hộ hoàn toàn là hãm hại. Bởi vì thông tin cơ mật trong nghiên cứu dược phẩm sinh học nhiều, cho nên kể từ mấy năm trước, để ngăn chặn tin tức tuyệt mật bị tiết lộ ra ngoài, công ty đã yêu cầu chúng tôi sau khi tan ca bắt buộc phải để lại thẻ check in ở chỗ làm việc. Sáng hôm sau đến công ty có thể tới quầy lễ tân để nhận thẻ của mình, sau đó quẹt thẻ vào phòng nghiên cứu.”
“Đúng thế, thoạt đầu chúng tôi cũng cảm thấy khá hợp lý, còn rất là thuận tiện, dù sao cũng có mấy người đồng nghiệp hay vứt bừa bãi, buổi sáng thường quên mang thẻ check in. Vậy mà không ngờ hóa ra họ thu thẻ check in là để hãm hại chúng tôi, đổ thừa cho chúng tôi quẹt thẻ hộ rồi nhận tiền làm thêm giờ! Tiền tăng ca trong bảng lương rõ ràng là phụ cấp đi lại, trước đây chúng tôi đã hỏi nhân viên tài vụ, họ đều nói vì công ty muốn làm sổ sách thuận tiện nên đã đề là lương tăng ca, vì số tiền không chênh nhau là mấy, nhận đúng số tiền là được, vì thế chúng tôi cũng không nghĩ nhiều...”
Mấy nhân viên nòng cốt này đều là nhân viên có thâm niên trong lĩnh vực dược phẩm sinh học, thú thực Cố Tuyết Hàm có phần không hiểu vì sao họ lại bị Tâm Nhiên sa thải, vì dẫu sao nhân tài trong lĩnh vực dược phẩm sinh học hiện nay đào tạo không dễ chút nào.
Đối với câu hỏi này của cô, mấy nhân viên cốt cán kia bức xúc giải thích rằng: “Là vì chúng tôi không chịu trích phần trăm cho Đàm Vệ Tường. Anh ta yêu cầu chúng tôi phải mua các nguyên vật liệu và chế dược sinh học từ các công ty được chỉ định, không những chất lượng hàng hóa kém mà giá cả còn cực kỳ cao. Chưa hết đâu, anh ta còn yêu cầu trích phần trăm trong giá mua hàng cho anh ta.”
“Rất nhiều đồng nghiệp đến cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể khuất phục, dù sao cũng đều là trụ cột trong gia đình, huống hồ anh ta cũng mang họ Đàm, chúng tôi có thể làm gì được? Báo cáo lên trên có tác dụng gì? Còn không phải anh ta là “Hoàng thân Quốc thích một tay che trời” sao?”
Mặc dù trong dòng họ, Đàm Vệ Tường không thuộc nhánh đang nắm quyền hiện nay, nhưng cũng là họ hàng gần gũi, trước đây có quan hệ không tồi với người nắm quyền nhà họ Đàm. Khi người nắm quyền nhà họ Đàm bị bệnh, ông ấy đã cử anh ta làm người phụ trách Tâm Nhiên.
Cố Tuyết Hàm cũng hiểu rõ chuyện này, vì thế nghe đến đây, cô ít nhiều cũng hiểu vì sao đại bộ phận nhân viên chỉ có thể khuất phục.
“Không sai, theo chúng tôi, dây chuyền sản xuất và thử nghiệm thuốc mới bị chấm dứt cũng không phải là do phương hướng nghiên cứu sai như họ nói. Chỉ cần có thêm thời gian và tài chính, chúng tôi nhất định có thể nghiên cứu thành công loại thuốc mới đang nghiên cứu phát triển hiện nay!”
Cố Tuyết Hàm đang định lên tiếng thì nghe thấy một giọng nam trẻ có vẻ tùy hứng vang lên trong nhóm người --
“Nghe nói có cán bộ cấp cao vừa mới đến công ty, chức vụ còn cao hơn cả Đàm Vệ Tường, sắp sửa thay thế ông ta? Sao không thử tố cáo Đàm Vệ Tường với anh ta nhỉ?”
Cố Tuyết Hàm nghe thấy vậy bèn nhìn qua đó, mới phát hiện đó là một anh chàng trẻ tuổi, tướng mạo sáng sủa gọn gàng, rất tuấn tú. Tuy cách ăn mặc giống một học sinh, tuổi tác nhìn có vẻ không lớn, nhưng vì vóc dáng cực kỳ cao ráo, dù đứng trong đám đông vẫn toát ra cảm giác như hạc đứng giữa bầy gà.
Mấy nhân viên cốt cán đang oán trách Đàm Vệ Tùng với Cố Tuyết Hàm cũng ngoảnh đầu nhìn đối phương, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Chàng trai trẻ à, cậu là người bị liên lụy nên mới bị sa thải phải không? Cậu chưa tiếp xúc với tầng lớp quản lý, vì thế cậu không biết cũng đành thôi. Đầu tiên, tên Đàm Vệ Tường này cũng là người nhà họ Đàm, vị sếp “nhảy dù” mới tới là ai cậu biết không? Là con trai út của người nắm quyền nhà họ Đàm đấy. Nhưng sếp Đàm nhỏ này mới tốt nghiệp chưa được mấy năm, trước đây cũng chưa từng nghe nói anh ấy có kinh nghiệm quản lý doanh nghiệp gì, chưa biết chừng hoàn toàn không hiểu về lĩnh vực dược phẩm sinh học, chỉ là một cậu ấm ăn sung mặc sướng, dù sao cho đến bây giờ chúng tôi cũng chẳng biết rốt cuộc anh ấy tên là gì kia mà.”
“Đúng vậy, huống hồ dù sao Đàm Vệ Tường cũng được coi là ông chú họ hàng xa của anh ấy, cậu nghĩ anh ấy có thể vì mười mấy nhân viên như chúng tôi và cả lớp trẻ như các cậu mà đắc tội với người chú có thực quyền quản lý công ty của mình sao?”
“Huống chi sếp Đàm nhỏ này rốt cuộc đến đây quản lý công ty thật, hay là “nhảy dù” đến đây lấy tiếng làm chút việc rồi nằm chờ chia hoa hồng, ai mà biết được cơ chứ?”
...
Cậu trai trẻ này có đôi mắt hơi xếch lên trên, trông có chút bất cần, nhưng nhìn ở góc độ nào đó lại thấy anh ta có vẻ rất nghiêm túc, như thể không tin vào chuyện này lắm, “Vậy lỡ như con người anh ấy không tồi, cũng rất chính nghĩa, không chấp nhận được sự giả dối và hành vi khấu trừ tiền hoa hồng thì sao?”
Nhân viên kỳ cựu kia lại lắc đầu, “Giới thanh niên trẻ các cậu đúng là ngây thơ, cho dù sếp Đàm nhỏ thực sự có tấm lòng chính nghĩa, thì chút vốn liếng của anh ấy có thể đấu lại được con cáo già lớn hơn anh ấy mấy giáp như vậy không?”
Người nọ nói đến đây, nhìn sang Cố Tuyết Hàm, “Vì thế so với việc đi tìm sếp Đàm nhỏ, chi bằng chúng ta tìm đến luật sư Cố còn nhanh hơn, dù sao vụ kiện mà luật sư Cố đã nhận gần như không có vụ nào thua!”
Có lẽ là vì lời ca tụng của anh ta, cậu trai trẻ kia cũng nhìn sang chỗ Cố Tuyết Hàm, ánh mắt của anh ta không quá e dè, ngang nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cố Tuyết Hàm. Dù trên thực tế không quá lịch sự, nhưng Cố Tuyết Hàm nhìn tuổi tác của đối phương cũng không lớn hơn Cố Diễn mấy tuổi, cộng thêm anh ta chỉ làm nhân viên thao tác trong dây chuyền sản xuất, e là học lực lẫn gia thế cũng không được tốt lắm, kinh nghiệm xã hội không được phong phú cũng là chuyện bình thường, cô sẽ không so đo với một thanh niên trẻ như này.
Nhưng Cố Tuyết Hàm không ngờ cậu thanh niên này còn có thể thốt ra một câu khiến người ta sửng sốt: “Nhưng nhìn chị ấy cũng còn rất trẻ, sao các anh lại đi tin chị ấy mà không tin sếp Đàm nhỏ?”
Nếu được người khác khen trẻ thì cánh phụ nữ bình thường đều sẽ vui, nhưng với Cố Tuyết Hàm thì hoàn toàn ngược lại. Cô cực kỳ ghét người khác dùng tuổi tác của cô để nói bóng nói gió, sau đó lại vì tuổi tác của cô mà nghi ngờ năng lực chuyên môn của cô.
Cô có vẻ đã hơi bực mình, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế cơn giận, nhìn thoáng qua anh chàng kia, “Xin đừng đánh đồng tôi với sếp Đàm, vì nếu anh ta thật sự có khả năng cũng có sự kiên quyết muốn thay đổi cục diện bị Đàm Vệ Tường thao túng ở Tâm Nhiên, chí ít anh ta nên đích thân ra mặt điều tra vụ cắt giảm nhân sự mờ ám này.”
“Với lại, cậu tên là gì?”
Anh chàng kia hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, đuôi mắt mang theo vài nét bướng bỉnh, “Tôi tên là Văn Tây.”
Trước khi đến đây, Cố Tuyết Hàm đã đọc lướt qua thông tin cơ bản của tất cả người có liên quan, cô nhìn về phía người kia, “Trong số các nhân viên có liên quan lần này, không có ai tên là Văn Tây.”
Cô vừa nói ra lời này, đám người lập tức có chút cảnh giác, chẳng lẽ Đàm Vệ Tường cài người vào trong đám bọn họ để dò la phương án bảo vệ quyền lợi của bọn họ sao?
Song, đối diện với sự đề phòng của mọi người, Văn Tây lại tỏ ra rất thoải mái, anh ta nhún vai nói: “Quả thực tôi không phải người có liên quan, tôi thay mặt mẹ tôi tới đây, chị có thể tra hồ sơ của mẹ tôi, bà ấy tên là Chu Hương Linh, là nhân viên phụ trách vệ sinh trong dây chuyền sản xuất.”
Anh ta vừa nói như vậy, mọi người cũng thả lỏng người, “Cậu là con trai của chị Chu à? Bệnh tình của chị Chu thế nào rồi?”
Cố Tuyết Hàm nghe đại khái mới biết người chị cả phụ trách công việc vệ sinh rất hiền lành, thái độ nhiệt tình, vì thế có không ít người lao động trong Tâm Nhiên rất thân thiết với bà ấy. Có điều chồng của Chu Hương Linh mất sớm, còn bản thân bà nửa năm trước lại phát hiện ra bị ung thư dạ dày, vẫn đang điều trị liên tục. Đến giờ còn bị sa thải, hoàn cảnh trong nhà cũng không tốt, không thể đích thân tới bàn bạc vấn đề đòi lại quyền lợi mà để cho con trai tới thay mình, e rằng bệnh tình không cho phép.
Chỉ là...
Chỉ là, Cố Tuyết Hàm quan sát anh chàng Văn Tây này, rõ ràng anh ta mặc chiếc áo sơ mi giá bình dân đã giặt đến bạc thếch, thậm chí quần jeans còn cộc lên cả một đoạn, vừa nhìn là biết đây là chiếc quần mua trước khi cao lên, ngay cả đôi giày cũng đã rất cũ, nhưng Cố Tuyết Hàm nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Có thể là vì Văn Tây quá đẹp trai, cho nên cô luôn cảm thấy anh ta có vẻ như trời sinh vốn không ăn mặc như thế này, rõ ràng gia cảnh không tốt, ba mất sớm mẹ bệnh nặng, nhưng Cố Tuyết Hàm luôn cảm thấy Văn Tây trông rất giống cậu ấm được nuôi lớn trong một gia đình cực kỳ có điều kiện.
Nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược, nhà Văn Tây quả thực rất khó khăn.
Cố Tuyết Hàm hỏi han từng nhân viên và thu thập tài liệu, tốn mất ba tiếng đồng hồ, Văn Tây đã trao đổi những vấn đề liên quan xong từ lâu vẫn còn chờ ở cửa.
Anh ta lẳng lặng đứng ở đó, vẻ mặt ngoan ngoãn, khiến Cố Tuyết Hàm cảm thấy nét kiêu ngạo nơi đuôi mắt của anh ta nhất định là do mình nhìn nhầm.
Cố Tuyết Hàm đi ngang qua người anh ta, anh ta giữ tay cô lại.
Cố Tuyết Hàm vô thức nhíu mày định vùng tay ra, cô không thích tiếp xúc với người khác gần như thế này, nhất là người lạ. Nhưng trước khi cô nổi giận chỉ trích hành vi đi quá giới hạn của anh ta, giọng của Văn Tây đã vang lên trước một nhịp --
“Chị ơi.”
Anh ta ngoan ngoãn nhìn Cố Tuyết Hàm, vẻ mặt có phần đáng thương, “Chị, chị có thể cho em mượn ít tiền không?”
Văn Tây nói xong, ngay sau đó lại tỏ ra quẫn bách, nhìn có vẻ hơi lo lắng và bất an, giọng nói cũng trở nên lí nhí, như thể vô cùng xấu hổ, “Xin lỗi, nhưng em và mẹ em đã mấy ngày chưa được ăn bữa nào ra hồn.”
Cố Tuyết Hàm không phải kiểu người dễ đồng cảm, nhưng dáng vẻ của Văn Tây quá đáng thương. Tuy anh ta lớn tuổi hơn Cố Diễn nhưng trong cuộc trao đổi trước đó, Cố Tuyết Hàm mới biết anh ta còn nhỏ hơn mình ba tuổi, vì điều kiện gia đình không tốt, còn chưa tốt nghiệp đại học nên mãi chưa tìm được công việc nào khá khẩm. Bây giờ còn phải chăm sóc người mẹ bệnh tật, chỉ có thể tìm mấy công việc chạy vặt. Lúc này lại kéo tay áo của cô, trưng ra khuôn mặt rưng rưng chực khóc, gọi mình là chị gái.
Dù sao bản thân Cố Tuyết Hàm cũng là người có em trai, ít nhiều cũng có lòng đồng cảm “yêu ai yêu cả đường đi lối về” với Văn Tây.
Cô thở dài đồng ý, lấy điện thoại ra nói: “Thêm WeChat xong tôi chuyển khoản cho cậu, về nhà chăm sóc mẹ cậu cho cẩn thận, cứ coi như tôi cho cậu mượn.”
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp mẹ cậu đòi lại công bằng.” Cố Tuyết Hàm mỉm cười với Văn Tây, “Cậu có thể không ôm bất cứ hy vọng nào với sếp Đàm nhỏ kia, nhưng cậu có thể tin tưởng ở tôi.”
Không biết có phải do cô nói đến việc đòi lại công bằng cho mẹ anh ta hay không, nụ cười của Văn Tây càng tươi hơn, anh ta tỏ vẻ vừa bẽn lẽn vừa ngoan ngoãn đáp: “Chị, cảm ơn chị, chị thật là tốt, chị là người đầu tiên chủ động cho em mượn tiền, cảm ơn sự tin tưởng của chị đối với em, cảm ơn chị gái, cho em cảm nhận được trên thế giới này vẫn còn nhiều người ôn hòa lương thiện...”
Trần đời cái mà Cố Tuyết Hàm không chịu được nhất là mấy chuyện sến sẩm, cô thấy Văn Tây có vẻ định phát biểu một bài diễn văn cảm ơn tràng giang đại hải, ngăn ngay anh ta lại, thản nhiên nói: “Không phải tôi tin cậu, cảm thấy cậu nhất định sẽ trả tiền, chỉ là vụ kiện của mẹ cậu, tôi có lòng tin chiến thắng, vì thế đợi lấy được tiền bồi thường thiệt hại kinh tế, cứ coi là tiền cậu mượn tôi cũng được, hoặc phí luật sư cũng được, tôi đều sẽ trừ thẳng vào khoản tiền đó, cậu không cần cảm động mấy chuyện linh tinh, làm người phải thực tế một chút, trên đời này không hề có chân tình.”
Không đợi Văn Tây đáp lại, Cố Tuyết Hàm mang khuôn mặt không cảm xúc nhìn anh ta một lúc rồi nói: “Cậu cũng là người trưởng thành rồi, mẹ bị bệnh còn ba thì không còn nữa, cũng nên gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống, đừng suốt ngày ở đây làm mấy trò như đang đứng trên sân khấu phát biểu bài diễn văn cảm động nữa. Tuy cậu chỉ là một người em trai, nhưng tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, là đàn ông thì đừng sướt mướt quá, sẽ chịu thiệt thòi, dễ không có ai yêu lắm.”
Cố Tuyết Hàm nói xong, quét mã thêm WeChat của Văn Tây, đợi đối phương chấp nhận, cô chuyển năm nghìn tệ cho anh, sau đó trực tiếp lướt qua Văn Tây, đi về phía bãi đậu xe, khởi động xe rồi rời khỏi đó.
Cô bỏ đi một cách dứt khoát mau lẹ, vì thế không biết sau khi cô đi, Văn Tây mỉm cười nhìn số tiền năm nghìn tệ vừa nhận được, vẻ mặt có chút phức tạp khó nhận ra.
Anh gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau đó, một chiếc Rolls - Royce xuất hiện ở cách đó không xa, Văn Tây thản nhiên bước lên trước, ngồi vào trong xe.
Tài xế kính cẩn nói: “Sếp Đàm nhỏ, chúng ta đi đâu ạ?”
Đàm Văn Tây mỉm cười, nhưng giọng điệu lạnh lùng, trên khuôn mặt đã chẳng còn vẻ ngoan ngoãn đơn thuần và đáng thương mà anh giả vờ trước đó, mà là sự bất kham và sắc bén đầy cương quyết, “Đến Tâm Nhiên, tìm Đàm Vệ Tường.”
—-------------
(1)Thuốc điều trị đích hay liệu pháp nhắm trúng đích (Targeted therapy) là một trong những phương pháp điều trị ung thư, sử dụng thuốc tác động vào gen hay protein chuyên biệt có ở tế bào ung thư liên quan đến sự phát triển khối u. (Google)
(2) Vòng gọi vốn serie E: các vòng gọi vốn thứ 5 của một startup trước khi niêm yết lên sàn chứng khoán. Thông thường các startup sẽ dừng lại ở vòng gọi vốn thứ 3 (serie C), sau đó là niêm yết lên thị trường. Tuy nhiên một số trường hợp sẽ đi đến vòng D, E vì một số lý do như cần thêm vốn để thực hiện một số cơ hội mới phát sinh trước khi niêm yết; cần thêm sự giúp đỡ trước khi niêm yết; muốn tạm hoãn việc niêm yết, v.v…