Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 20: (¯`v´¯) Bắt được quả lớn: Hoan hô





Một đội full team, nghĩa là cả bốn đội viên đều còn sống.

Trong lúc đối kháng kịch liệt, thì việc bảo toàn được toàn bộ quân số tới chót là rất khó khăn. Bình thường tới bo cuối thì các đội đều đã thiệt hại mấy cháu. Giữ được 3 người như đội tuyển của Hạ Trúc Lịch đã là một chuyện chả dễ dàng gì. Nhưng căn cứ vào những trận thi đấu mà Hạ Trúc Lịch từng đi qua, bo bé thế này rất khó nhét được bảy người, trừ khi bảy người này —— chỉ thuộc về hai đội.

Thế mạnh của Hạ Trúc Lịch luôn là phán đoán trước được thế cục, nhưng đôi khi Hạ Trúc Lịch thấy chẳng thà mình phán đoán sai còn hơn.

“Đội trưởng, em thấy chúng rồi!” Không bao lâu sau khi Hạ Trúc Lịch nói ra phán đoán của mình, Lục Nghiên Kiều ở vị trí tối ưu phát hiện được tình hình địch. Mắt cô rất tinh, chẳng mấy đã phát hiện hành tung của địch, “Có bốn người!! Em đánh dấu vị trí cho anh trên bản đồ nhé.”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch lấy lựu đạn ra, “Trên người em có mìn không?”

“Không có.” Lục Nghiên Kiều nói, “Trên người em chỉ có gói thuốc……”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch trầm tư một lát, “Bây giờ em đừng cử động, đảm bảo bản thân không bị phát hiện nhé.”

Vị trí hiện tại của Lục Nghiên Kiều cực kì tốt, vừa hay ở chỗ giao nhau giữa bo độc với bo an toàn. Còn bên địch vẫn chưa phát hiện nơi đó ẩn giấu một người, chỉ chăm chăm chú ý tới giữa bo.

Lúc này cũng không ai dám động, bởi vì chỉ cần đứng dậy, kẻ đó tuyệt đối sẽ biến thành bia ngắm bị hỏa lực bắn rớt. Mà dựa theo quy tắc trò chơi, nếu ở bo cuối còn chưa có người chiến thắng, thì bo cuối sẽ tồn tại trên map trong thời gian nửa phút. Sau nửa phút, bo an toàn sẽ thu nhỏ lại lần nữa, trở thành một cột sáng chỉ có một người lọt.

Độc ngoài bo an toàn sẽ cực kì thốn, người chơi chỉ cần đứng ở bo độc 2-3 giây là sẽ ngã xuống đất bỏ mình.

Thế cục hoàn toàn đông cứng lại. Nếu cứ tiếp tục như thế, vào đến bo cuối đội full 4 người sẽ có ưu thế cực lớn —— họ có thể chia một người đi vào giữa bo, còn những người khác thì ngăn địch. Chỉ cần ngăn địch được một lát thôi là thắng lợi đã về tay họ rồi.

“Làm sao bây giờ?” Lý Tư Niên bực bội nói, “Bắn nhau với chúng à?”

“Bắn là thua chắc.” Hạ Trúc Lịch đánh giá thời gian một chút, “Lục Nghiên Kiều không có sức chiến đấu, có nghĩa là bọn mình 2 đánh 4.”

“Thế làm sao giờ?” Trái ngọt của chiến thắng đã ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể hái bỏ vào túi, đây là sự giày vò đối với bất cứ ai. Lý Tư Niên nói, “Hay là đến lúc đó em đứng lên hấp dẫn lực chú ý, anh chạy vào bo an toàn nhé?”

“Không.” Hạ Trúc Lịch nói, “Bo an toàn kia, chẳng ai vào được đâu.”

Lý Tư Niên hơi sửng sốt, ngay sau đó ngầm hiểu ý tứ của Hạ Trúc Lịch, “Ý anh là……”

“Bọn mình đánh cuộc một phen đi.” Giọng điệu Hạ Trúc Lịch bình tĩnh khác thường.


“Vâng.” Lý Tư Niên khẽ cắn môi, “Đánh cuộc thì đánh cuộc, còn hơn là tặng trắng quán quân cho bọn khác.”

Lục Nghiên Kiều nghe mà bối rối ngây ngô, cũng không hiểu những lời họ nói lắm.

Hạ Trúc Lịch gọi: “Lục Nghiên Kiều.”

Lục Nghiên Kiều: “Đây ạ!”

“Trên người em còn bao nhiêu thuốc?” Hạ Trúc Lịch hỏi.

“Hai túi cứu thương, hai bình thuốc giảm đau, hai lon redbull.” Lục Nghiên Kiều, “Các anh muốn làm gì?”

Hạ Trúc Lịch lại không giải thích: “Lúc bo độc spawn, em nốc hai lon redbull để max thanh boost, sau đó ngồi xổm tại chỗ cắn túi cứu thương, đừng chạy sang bên này.” Năng lượng là một giá trị trong game, có thể boost đầy bằng thuốc giảm đau và redbull. Giá trị năng lượng càng cao, tốc độ hồi máu càng nhanh, khi thanh boost trên 70% thì còn có thể tăng cả tốc độ chạy của nhân vật.

Bo độc cuối quá thốn, nốc mỗi túi cứu thương căn bản không thể hồi lại máu được, cần phải max thanh boost rồi thêm máu thì may ra mới có cơ hội sống sót.

“Bọn mình cũng không chạy ạ?” Lý Tư Niên cười hỏi.

“Chạy cái gì mà chạy, bốn cái đầu người đấy ——” Hạ Trúc Lịch cũng cười, “Cho dù chạy không thoát, cướp thêm được mấy đầu người cũng khá tốt.”

Lý Tư Niên gật gật đầu.

Thời gian trôi qua từng phút một, sự yên tĩnh ở ruộng lúa mạch ngược lại lại khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Mọi người đều biết có bao nhiêu sát khí ẩn giấu trong sự tĩnh lặng này, không khí như tràn ngập mùi máu tanh ngọt. Tay Lục Nghiên Kiều hơi run rẩy, cô nghe thấy tiếng đạn rít lên.

“Chuẩn bị.” Đếm ngược bắt đầu nghĩa là sắp xả độc, Hạ Trúc Lịch nhẹ giọng nhắc nhở Lý Tư Niên, “Đừng ném mìn về phía Lục Nghiên Kiều nhé.”

“Em biết rồi ạ.” Lý Tư Niên đếm ba quả lựu đạn trong balo của mình, nhếch môi nở nụ cười, “Em cần cướp đầu người mà, giết Lục Nghiên Kiều có tính là đầu người đâu.”

“Ừ.” Hạ Trúc Lịch nói, “Lên.”

Lúc đếm ngược còn ba giây nữa là có bo độc, Hạ Trúc Lịch kéo kíp nổ quả mìn trong tay, sau đó ném về phía bo an toàn.

Khán giả và host nhìn thấy động tác của anh đều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên họ không ngờ anh sẽ hành động như vậy.

“Pu Thần đang làm gì vậy? Anh ta không nốc thuốc cũng không chạy độc à?” Host kinh ngạc nói, “Anh ta lại còn đứng tại chỗ ném mìn về phía bo an toàn —— thời gian không kịp nữa rồi!”

Lựu nổ cần năm giây mới phát nổ, nhưng chỉ sau ba giây thôi, ai không tu thuốc ừng ực là sẽ bị knock out ngay. Hành động ném mìn sau khi spawn bo độc của Hạ Trúc Lịch không khác gì tự sát, hiển nhiên là host không hiểu lắm.

“Sao lại thế này, chẳng lẽ họ bỏ cuộc rồi?” Host nói, “Từ từ…… Hình như họ đang có kế hoạch gì đó —— Thành, thành viên được sắp xếp chạy vào bo an toàn của đội tuyển VVC bị mìn nổ bay rồi!!”

“Bùm!!” Lựu đạn nổ vang trên mặt cỏ, phát ra tiếng bùm nặng nề, thành viên vốn được sắp xếp chạy bo của đội tuyển VVC bị quả mìn do Hạ Trúc Lịch ném nổ văng ra khỏi vị trí hiệu quả. Chẳng những chỉ còn lại một xíu máu, mà còn bay ra khỏi bo an toàn ăn một đợt độc. Anh ta liền kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.

“Out rồi, còn thừa một người ——” Thao tác này làm host cực kỳ kinh ngạc, anh ta nói, “Cả đội tuyển VVC đều bị mìn nổ lan, chỉ còn một người duy nhất. Trời đất ơi, vẫn còn một quả mìn nữa, chú em duy nhất cũng bị nổ tung rồi!!”

Căn bản không cần tính toán, bởi vì độc thật sự quá thốn, chỉ cần đang nốc thuốc mà bị hụt máu thì có uống thế uống nữa cũng vẫn không đứng dậy nổi.

Mìn của Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên trở thành bùa đòi mạng của đội tuyển VVC, gần như tất cả mọi người đều bị nổ lan, không kịp sờ tới túi cứu thương.

Mà lúc này, nhân vật duy nhất còn thanh máu rất dài trong ván đấu trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người.

“Chị gái nhỏ!! Chị gái nhỏ còn sống, chị gái nhỏ còn đang nốc thuốc!!!” Host gào lên, “Cô ấy bò hai mươi phút trên mặt cỏ, bây giờ rốt cuộc cũng đứng lên rồi —— cô ấy còn sống, trở thành hy vọng của FCD!! Ba hai một ——”

Khi tuyển thủ cuối cùng của đội tuyển VVC ngã xuống, hình ảnh lập tức biến đổi.

Hàng chữ to cồ cộ xuất hiện ở phía trên màn hình: “Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà”. Bàn tay run rẩy của Lục Nghiên Kiều rời khỏi bàn phím và con chuột, cô nhìn lên dòng chữ no 1 bắt mắt nhất trên màn hình, kích động nhảy dựng lên khỏi ghế: “Vờ lờ, em ăn gà, em ăn gà!!! Chúng ta thắng rồi!!!”

Lý Tư Niên cười ha ha, đến cả gương mặt Hạ Trúc Lịch cũng hiện lên nụ cười.

Mọi người gỡ tai nghe, nghe thấy giọng của host, host nói: “Trận thi đấu này quả thật không dễ dàng, FCD dù không có đủ thành viên thi đấu chính thức mà vẫn thể hiện cho chúng ta một màn trình diễn xuất sắc như thế, chúng ta cùng vỗ tay nhiệt liệt cho họ nào.”

Khán giả trong cả trường quay kích động hô to “FCD, FCD, FCD!!!” Lục Nghiên Kiều đứng tại chỗ, nghe tiếng vỗ tay như sấm dậy, cảm thấy gương mặt mình bỏng rẫy lên. Trong khoảnh khắc này, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ tại sao có nhiều người dấn thân vào sự nghiệp eSports như vậy. Không riêng chỉ là yêu thích game, mà cảm giác được mọi người hoan hô mừng chiến thắng và chia sẻ niềm vui với mình cũng rất mê người.

Lý Tư Niên bá cổ Hạ Trúc Lịch, cười tươi roi rói với camera. Chẳng qua cậu chàng cười chưa được bao lâu đã cứng đờ mặt, bởi vì host nói: “Ba chú nòng nọc con cuối cùng đã tìm thấy mẹ của các chú. Người mẹ hao gầy đưa đàn con tới thắng lợi, chúng ta lại hoan hô họ lần nữa nào!” Host nói câu này còn suýt bật cười, chứ đừng nói đến khán giả.

Nụ cười trên mặt Lý Tư Niên dần dần biến mất, Hạ Trúc Lịch duỗi tay bỏ cái tay đang đu trên cổ mình của cậu chàng xuống, mặt mày vô cảm xoay người đi vào phòng nghỉ.

Lục Nghiên Kiều: “……” Cứ cảm thấy host nói sai sai chỗ nào ấy.


Lý Tư Niên nhìn cô mà cảm thấy khóc không ra tiếng: “Vờ lờ, Lục Nghiên Kiều, em quên nói với chị, bọn mình nói gì họ nghe được cả đấy.”

Lục Nghiên Kiều sửng sốt: “…… Nghĩa là sao?”

Lý Tư Niên nói: “Nghĩa là tất cả khán giả —— tất cả khán giả, đều biết, chị muốn làm mẹ bọn em.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Lý Tư Niên: “Vui không?”

Lục Nghiên Kiều lí nhí: “Vui chết đi được ý?”

Lý Tư Niên đen mặt xoay người bỏ đi.

Lục Nghiên Kiều túng túng theo sau, líu ra líu ríu: “Vờ lờ, sao mấy đứa không nhắc chị, chuyện quan trọng thế cơ mà. May mà chị không đùa bậy, không thì hình tượng của chị biết phải làm sao……”

Lý Tư Niên suy sụp nói: “Chị còn muốn đùa bậy cơ à?”

Lục Nghiên Kiều: “…… Nhưng không phải em đùa bậy rồi còn gì?”

Lý Tư Niên hết cách nói lại, đầy vẻ uể oải. Cậu còn nhớ rõ mình hớn hở gọi “bu” trong sân đấu, khó tưởng tượng nổi trên mạng sẽ trêu chọc cậu chàng thế nào.

Rõ ràng đã thắng một ván, nhưng tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều sa sút tinh thần. Cả quá trình mặt Hạ Trúc Lịch đen thùi lùi, cái tay cầm cốc cà phê của Lý Tư Niên cũng run nhè nhẹ.

Huấn luyện viên thì lại khôi phục dáng vẻ cười tủm tỉm, vỗ bả vai Lục Nghiên Kiều nói cô bé biểu hiện không tồi nhé, ván tiếp theo tiếp tục thể hiện ha, bọn anh đánh giá em rất cao đấy.

Lý Tư Niên nằm xoài trên bàn, như một cái bao tải, khóc ròng nói: “Pu Thần, làm sao đây ạ, em không muốn ra ngoài.”

Hạ Trúc Lịch: “Chú cho rằng anh muốn à?”

Lục Nghiên Kiều nói: “Sao lại không muốn? Các con không thương bu à?”

Mọi người: “Chị/Em im đi.”

Lục Nghiên Kiều bày ra vẻ mặt ấm ức.

Tuy rằng lòng trong sắp vỡ làm hai mảnh, chuyện gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt. Lý Tư Niên ủ rũ cụp đuôi rời khỏi phòng nghỉ đầu tiên.

Giữa ván đầu và ván thứ hai được nghỉ 15 phút. Trong lúc ấy, ngoại trừ giải thích mấy vấn đề liên quan đến chiến thuật thì Hạ Trúc Lịch còn giao thêm một nhiệm vụ cho Lục Nghiên Kiều —— nói ít thôi.

“Tại sao lại phải nói ít ạ?” Lục Nghiên Kiều trợn tròn hai mắt, “Tại sao á, sao anh lại không cho em nói chuyện……”

“Không phải anh không cho em nói.” Hạ Trúc Lịch nói, “Mà là anh bảo em nói in ít thôi.”

“Tại sao lại phải nói ít ạ?” Giờ khắc này, Lục Nghiên Kiều biến thành mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi một tràng tại sao tại sao tại sao.

Hạ Trúc Lịch bị hỏi sắp rụng cả tóc, cuối cùng thở dài: “Thôi tùy em đấy.”

Lục Nghiên Kiều: “Yê!!!”

Lý Tư Niên trưng ra vẻ mặt đau trứng. Cậu chàng nói cậu chàng là người lắm lời nhất cả đội tuyển, mãi đến khi gặp được Lục Nghiên Kiều.

Cả ván đấu thứ hai đều tương đối thuận lợi, nốt nhạc đệm duy nhất chính là lúc Hạ Trúc Lịch phái Lý Tư Niên đi trộm xe của đội khác. Lý Tư Niên thừa dịp đội kia đang thu thập vật tư thì chạy đến bên xe, đạp chân ga phóng đi luôn. Nếu chỉ thế thì không nói làm gì, nhưng vừa lái cậu chàng vừa gào vống lên: “Đi làm là đi làm thế nào được……”

Đội bị trộm xe kia nghe thấy giọng Lý Tư Niên thì dở khóc dở cười, cuối cùng đội trưởng đội ấy cú quá còn chạy ra thoi cho Lý Tư Niên một viên đạn.

“Oa, vờ lờ, suýt nữa là em bị bắn rớt rồi đó.” Khẩu nghiệp thì hay bị nghiệp quật, lúc Lý Tư Niên trộm xe về cậu chàng chỉ còn một dúm máu. Cậu chàng rúc trong xe vừa quấn băng đít vừa lầm bầm làu bàu.

“Chú mày không khiêu khích họ thì có bị thế không?” Hạ Trúc Lịch nói, “Qua đây chút đi, chắn cho anh.”

Lý Tư Niên nhỏ một giọt nước mắt bi thương: “Trộm xe mà không khiêu khích thì mất hết cả ý nghĩa.”

“Thế nên suýt thì em ngủm rồi đó.” Lục Nghiên Kiều rất hưng phấn, “Lần sau để chị cho, trộm xe thú vị ghê.”

Lý Tư Niên: “……” Chị đúng là cái tốt không học toàn học trò xấu.

Đoàn người lái xe chạy bo bon bon, trên đường còn bắn chết hai đội. Trong lúc ấy, Lục Nghiên Kiều cũng phát huy tác dụng lớn nhất của mình.


Nguyên văn lời Lý Tư Niên là: “Tôi xin trân trọng cảm ơn Lục Nghiên Kiều, cũng không biết tại sao, mỗi lần đọ súng với người khác địch đều bắn chị tôi đầu tiên. Cảm ơn chị tôi đã tranh thủ thời gian cho chúng tôi bắn chết địch.”

Lục Nghiên Kiều đã ngã xuống đất ba lần tỏ vẻ mình không muốn phát biểu gì sất.

Lấy máu tươi của bản thân trải đường, trong ván thứ hai, đội tuyển FCD được thành tích thứ ba, tuy rằng không tốt như ván đầu, nhưng cũng coi như không tồi.

Mấu chốt bây giờ nằm ở ván cuối. Nếu FCD có thể ăn gà lần nữa thì chiếc cúp kia chắc chắn thuộc về họ. Nhưng nếu biểu hiện không tốt, thì cũng có khả năng sẽ chắp tay nhường cúp cho người khác.

Thực lực của FCD lúc thi đấu đội vốn rất mạnh, gần như nắm chắc phần thắng, nhưng giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cũng chỉ có thể tận lực phát huy.

Thực lực của đội Hàn Quốc và Nhật Bản trong lĩnh vực thi đội cũng không yếu, cho nên ván cuối vẫn là ván cực kì quan trọng.

Cũng nhờ công Lục Nghiên Kiều mới đi thi đấu lần đầu mà hoàn toàn không hề luống cuống, từ đầu tới đuôi đều phát huy ổn định —— chỉ là hình như cũng chẳng có không gian nào để phát huy.

“Ván thứ ba mà ăn được gà thì ổn nhất.” Huấn luyện viên nói, “Phân tích thực lực địch rồi hẵng giao chiến, cố gắng hết sức đừng đụng độ với đội full 4 nhé.”

“Vâng.” Hạ Trúc Lịch cầm một quyển sổ nhỏ viết viết vẽ vẽ, sau đó đột nhiên hỏi, “Thành tích của đội Phó Thành Chu thế nào ạ?”

“Cũng được.” Huấn luyện viên tính toán số điểm, “Nếu ván này họ ăn gà thành công…… thì cúp sẽ về tay họ.”

Lý Tư Niên lầu bầu mắng một câu vờ lờ.

Cái tay cầm bút của Hạ Trúc Lịch khẽ khựng lại, anh vâng một tiếng.

Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm trong lòng, nhất định không thể để đội của Phó Thành Chu được nhất, cô chẳng thích họ chút nào.

Mọi người nghỉ ngơi xong thì rời khỏi phòng nghỉ lên sân thi đấu.

Lúc đi trong lối đi, vừa hay họ chạm mặt với Phó Thành Chu. Lý Tư Niên không cam lòng yếu thế lườm Phó Thành Chu một cái sắc lẻm. Phó Thành Chu thì lại chẳng thèm để ý đến cậu chàng, mở miệng gọi Hạ Trúc Lịch: “Hạ Trúc Lịch.”

Hạ Trúc Lịch lạnh lùng nhìn qua.

“Quán quân lần này nhất định về tay đội tôi rồi.” Vẻ mặt Phó Thành Chu như đã liệu trước, “Ngại quá.”

Hạ Trúc Lịch còn chưa nói gì, Lục Nghiên Kiều đã nhoài đầu ra từ đằng sau anh, xen vào một câu: “Đi ngủ đi, trong mơ thì cái gì cũng có.”

Phó Thành Chu: “……”

Lục Nghiên Kiều: “Hừ! Trúc Lịch, chúng mình đi!” Cô nhón gót chân, bắt chước dáng vẻ của Lý Tư Niên bá cổ Hạ Trúc Lịch, sau đó quăng cho Phó Thành Chu một ánh mắt xem thường.

Hạ Trúc Lịch vẫn luôn không nói gì, mãi đến khi cách Phó Thành Chu hơi xa, anh mới bảo một câu: “Anh sắp tắt thở rồi.”

Lục Nghiên Kiều: “À ờ.” Cô nhỏ giọng nói, “Anh đừng sợ, em giỏi cãi nhau lắm, nếu thằng đó khiêu khích anh, em sẽ mắng tung cái đầu chó của nó.”

Hạ Trúc Lịch nghe vậy thì vẻ mặt hơi kỳ quái, dường như buồn cười, lại dường như hơi bất đắc dĩ. Cuối cùng anh chẳng nói gì cả, chỉ bảo Lục Nghiên Kiều một câu: “Đi thôi.”

[HẾT CHƯƠNG 20]

Đi làm là đi làm thế nào được: Là một câu lưu hành trên mạng của Tàu, có nghĩa là “không đi làm đâu, ăn bám thôi”. Bắt nguồn từ một người đàn ông người Quảng Tây tên Chu Lập Tề, còn gọi là A Tam.

Câu này bắt nguồn từ đoạn clip phỏng vấn tên là: “Kẻ trộm xe bị bắt, nhưng lại bảo là ở tù sướng hơn ở nhà”. Trong video, kẻ kia trộm xe điện nên bị bắt. Bị bắt rồi, phóng viên phỏng vấn anh ta, “Cậu còn trẻ khỏe thế sao lại đi ăn cắp?” Anh này không nói thì thôi, nói phát nghe mà sợ luôn. Anh ta tỏ vẻ, “Cái chuyện đi làm ấy à, đi làm là đi làm thế nào được, cả đời này em cũng không đi làm nổi đâu. Em đâu có biết làm ăn buôn bán, đi ăn trộm thì mới sống được tới giờ chứ. Vào tù vui như về nhà, ở tù còn sướng hơn ở nhà nhiều! Tết em cũng không về nhà đâu, bao giờ có chuyện quan trọng em mới về. Ở nhà cô đơn lắm, em chẳng có ai chơi. Vào tù ai cũng là nhân tài, nói chuyện cũng hay nữa, em thích ở tù lắm ạ!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.