Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 43: (¯`v´¯) Thi đấu đôi: Ngoài ý muốn





Ngày đầu tiên thi đấu đơn đã hạ màn như vậy.

Hạ Trúc Lịch thành công đoạt giải quán quân hấp dẫn ánh mắt mọi người, cũng khiến nội bộ FCD thở phào nhẹ nhõm. Bất kể mấy hạng mục thi đấu sau đánh đấm thế nào, thì ít nhất đã có cúp đấu đơn rồi, cũng coi như có cái ăn nói với khán giả trong nước.

Huấn luyện viên vô cùng vui mừng tán dương Lục Nghiên Kiều, nói không có sự uy hiếp của cô thì không có FCD hôm nay.

Lý Tư Niên nghe thế thì xanh mét cả mặt, rất là u oán nhìn Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều: “Nhìn gì mà nhìn? Con không muốn làm con bu thì sao lại chết nhanh thế được? Ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật đúng không?”

Lý Tư Niên: “……” Cậu chàng phục rồi.

Chức quán quân này của Hạ Trúc Lịch có sức nặng vô cùng lớn, nếu không phải ngày hôm sau còn phải thi đấu, mọi người chắc đã ăn mừng một trận to. Nhưng vì còn đi thi 5 ngày nữa, nên để tránh xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người chỉ ăn một bữa đơn giản rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Dọc quãng đường Lục Nghiên Kiều đều nhảy nhót, vui vẻ như một chú thỏ vậy.

Lý Tư Niên: “Vui thế cơ à?”

Lục Nghiên Kiều: “Chứ sao.”

Lý Tư Niên cười như không cười: “Nếu em giật quán quân chị cũng vui vậy luôn?”

Lục Nghiên Kiều: “Nếu con giật được quán quân thì bu còn vui nữa, ai bảo con là con trai bu nào.”

Lý Tư Niên âm thầm nghiến răng, nghĩ thầm cái bà Lục Nghiên Kiều này dù ở đâu lúc nào cũng không quên đào hố cho cậu chàng. Hạ Trúc Lịch đi bên cạnh Lý Tư Niên, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì khẽ nhếch khóe môi.


“Trận đấu ngày mai cố lên nha.” Lục Nghiên Kiều vui vẻ phấn chấn, “Em yêu mọi người nhất của nhất luôn đó!”

Ngày hôm sau, trận thi đấu đơn bằng góc nhìn thứ nhất.

Bởi vì góc nhìn thứ nhất không phải là thế mạnh của nước mình, cho nên huấn luyện viên chỉ bảo họ phát huy hết sức là được rồi. Lục Nghiên Kiều thật sự choáng váng với góc nhìn thứ nhất, xem một lát là thấy ghê tởm buồn nôn, trong ván còn chạy vào WC nôn rất nhiều lần.

Sau ba ván thi đấu, một tuyển thủ Âu Mỹ giành được chức quán quân. Người có thành tích tốt nhất trong FCD là Lý Tư Niên, xếp hạng thứ bảy, không có duyên phận với giải bạc giải đồng.

Sau khi khán giả hò reo chúc mừng người thắng cuộc, các đội viên trở lại phòng nghỉ, thấy Lục Nghiên Kiều nằm vật trên bàn như cái bánh xèo.

“Lục Nghiên Kiều?” Hạ Trúc Lịch gọi tên cô, “Em sao đấy?”

Lục Nghiên Kiều mặt mày tái nhợt, lắc đầu.

“Nôn nhiều lần quá.” Huấn luyện viên ở bên cạnh giải thích, “Anh bảo con bé đừng xem nữa mà nó không chịu.”

“Em……” Lục Nghiên Kiều nói yếu ớt, “Lý Tư Niên, em lại đây, chị có nhời muốn nói với em……”

Lý Tư Niên vô cùng vui vẻ tiến đến cạnh Lục Nghiên Kiều, tưởng là Lục Nghiên Kiều sẽ cổ vũ cậu chàng hai câu. Ai giờ ngay sau đó, Lục Nghiên Kiều lại mở miệng rất vô sỉ: “Lý Tư Niên, con sắp có em trai rồi……”

Lý Tư Niên: “…… Vờ lờ Lục Nghiên Kiều chị là con cờ hó à?”

Mọi người trong đội đều bật cười.

Bởi vì mọi người chẳng có kì vọng gì với trận đấu hôm nay nên dù thành tích có bình thường họ cũng không hụt hẫng. Thi xong họ gọi bừa mấy món để ăn, rồi đi về bàn luận về cuộc thi đấu đôi ngày mai.

Trong phần đấu đôi thì Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên là cộng sự. Lúc hai người thảo luận chiến thuật, Lục Nghiên Kiều ngồi cạnh đấy nỗ lực ăn đồ ăn vặt, nhét phồng cả má như con hamster.

Hạ Trúc Lịch đang thảo luận với Lý Tư Niên, bỗng đứng dậy đi đến cạnh Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều phồng má nhìn anh chẳng hiểu gì.

Hạ Trúc Lịch không nói gì, vươn ngón tay chọc một cái vào má Lục Nghiên Kiều.

Lục Nghiên Kiều suýt thì bị chọc phun ra. Cô gắng gượng nuốt quà vặt xuống, nghẹn tới mức nước mắt lưng tròng, nói: “Hạ Trúc Lịch sao anh chọc em?”

Hạ Trúc Lịch: “Muốn chọc.”

Lục Nghiên Kiều: “……”

Hạ Trúc Lịch: “Lý Tư Niên, tiếp tục.”

Lý Tư Niên ngồi trên sofa, sống không còn gì luyến tiếc ăn cả đống thức ăn chó. Thảm nhất là cậu chàng không thể nói gì, chỉ có thể làm bộ không thấy gì hết. Cậu chàng thầm gạt lệ trong lòng, tiếp tục giả vờ chưa có gì xảy ra.

(Thức ăn chó: nhìn thấy người khác ân ái. Ở Tàu ai FA bị gọi là chó FA, nên thấy người khác show ân ái thì giống như phải ăn thức ăn chó.)

Bởi vì có lần này, Lục Nghiên Kiều không dám điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng nữa. Cô liền vừa nhấm vừa nuốt, còn thường thường cảnh giác nhìn Hạ Trúc Lịch, sợ anh lại đi qua chọc mình.

Nếu nói trước đấy Lục Nghiên Kiều trong giống con hamster 50%, thì giờ trông cô y hệt một con hamster hàng thật giá thật, đáng yêu đến mức khiến ngón tay Lý Tư Niên ngo ngoe rục rịch.

Nhưng cậu chàng cũng không dám động thủ, dù gì bên cạnh cậu chính là Hạ Trúc Lịch bảo vệ đồ nhà mình rất kĩ, cậu chàng phải giữ gìn ngón tay để mai còn thi đấu……

Ngày thứ ba, thi đấu đôi.


Vì cuộc thi, Lục Nghiên Kiều đã tắm gội thay quần áo từ sớm, kính rượu dâng hương, cả phòng nghỉ như thể đài nhảy tế thần vậy.

Huấn luyện viên cười hiền từ nhìn Lục Nghiên Kiều, nói có lời cầu nguyện của Lục Nghiên Kiều, các đội viên nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong trận đấu.

Kết quả anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy con xe máy Hạ Trúc Lịch đang chở Lý Tư Niên xô nhau với một anh xe Jeep. Xe máy bay cao khỏi mặt đất, xoay tròn xoay tròn trên không trung, sau đó đâm sầm xuống đất. Ngay sau đó thông báo hai tuyển thủ đã chết nhảy ra, nguyên nhân tử vong là vì rơi từ trên cao xuống.

Lục Nghiên Kiều: “……” Trên tay cô còn cầm hương đây này, nén này nên thắp tiếp hay thôi?

Vẻ mặt huấn luyện viên khựng lại, lâu lắm mới chửi bậy một câu: “Thằng nhãi ranh này ——”

Ở Giải Châu Á, Lý Tư Niên lái xe đưa Hạ Trúc Lịch xuống suối vàng, lần này thì ngược lại, người làm chuyện ấy lại là Hạ Trúc Lịch.

Tuy rằng Lục Nghiên Kiều đang ở trong phòng nghỉ, nhưng khi chuyện ngoài ý muốn này xảy ra, cô rõ ràng nghe thấy tiếng cười che trời lấp đất của khán giả.

Màn hình chiếu cảnh mặt Lý Tư Niên, thằng nhãi này cũng đang cười, tuy rằng cậu chàng cố hết sức áp nụ cười xuống, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên đã làm bại lộ tâm trạng của cậu.

Hạ Trúc Lịch, anh cũng có ngày hôm nay —— Tâm trạng của Lý Tư Niên là thế đấy.

Còn sắc mặt của Hạ Trúc Lịch thì không thể đen hơn được nữa. Anh vừa mới tháo tai nghe thì nghe thấy giọng host: “Ha ha ha ha, lại một tuyển thủ bị tịch thu và huỷ bằng lái, đấy là Hạ Trúc Lịch! Ai ngờ anh ấy cũng có ngày hôm nay chứ! Puma, Pu Thần! Chết ở trên xe máy! Ha ha ha ha ha.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Lục Nghiên Kiều cũng muốn cười, nhưng thấy cái mặt đen sì của Hạ Trúc Lịch cô lại hơi không nỡ. Vì thế chờ đến khi kết thúc ván đầu, nghỉ ngơi giữa hiệp, cô vội an ủi một đợt, nói: “Đội trưởng ơi, anh đừng để ý quá nhé, ai mà chưa từng làm lật xe đôi lần?”

Lý Tư Niên còn đang ha ha ha ha không nể nang gì, cuối cùng ha nhiều quá động chạm tới Hạ Trúc Lịch. Anh bóc một quả chuối nhét vào mồm Lý Tư Niên, động tác kia còn tàn nhẫn hơn cả Lục Nghiên Kiều. Lý Tư Niên suýt thì bị nhét cho chết ngay tại chỗ.

Lục Nghiên Kiều: “Ha ha ha ha ha ha.”

Hạ Trúc Lịch quay đầu nhìn cô.

Lục Nghiên Kiều vội nín từ ha lại, nghẹn cười nói: “Đội trưởng, em không cười anh, em cười nó ạ.”

Lý Tư Niên nuốt chuối xuống, ấm ức nói thầm chỉ quan sướng chứ dân thì khổ……

Hạ Trúc Lịch: “Lý Tư Niên, dạo này chú lầy lội nhỉ.”

Lý Tư Niên hất đầu về phía Lục Nghiên Kiều: “Học của bả đó.”

Lục Nghiên Kiều: “……” Quá đáng rồi nhe.

Dù sao ván đấu đôi đầu tiên đã hỏng bét, thành tích hạng 4 của Giang Chúc và Đồng Chu Vũ thì cũng coi như không làm huấn luyện viên thất vọng.

Sau khi náo loạn trong phòng nghỉ, trận đấu đôi thứ hai bắt đầu. Hạ Trúc Lịch xách Lý Tư Niên lên sân khấu. Trong phòng nghỉ, huấn luyện viên hiền từ nói: “Thấy tụi nó tương thân tương ái thế này là anh an tâm rồi.”

Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm thế này mà là tương thân tương ái ạ? Đây rõ ràng là nếu giết người không phạm pháp thì Hạ Trúc Lịch đã sớm thẹn quá hóa giận ra tay thủ tiêu đồng đội rồi……

Nhưng mấy vụ tai nạn xe cộ này quả thật là chuyện thường ngày ở huyện trong thi đấu chuyên nghiệp. Dầu gì động cơ vật lý trong game này vẫn hơi lag, thỉnh thoảng còn xuất hiện bug, ví dụ như chuyện mới nãy Hạ Trúc Lịch gặp phải thật ra chính là một loại bug —— đôi lúc xe máy mà đụng phải xe Jeep thì sẽ mọc cách bay thẳng lên trời.

Trận đấu đôi thứ hai bắt đầu, Lý Tư Niên thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Hạ Trúc Lịch cũng vậy.

Không thể không nói, đôi cộng sự ở bên nhau mấy năm này phối hợp cực kì ăn ý, thậm chí lúc gặp địch còn chẳng cần phải nói gì với nhau, chỉ một hành động thôi đã hiểu rõ ý đối phương rồi.


Lý Tư Niên phụ trách xông lên, Hạ Trúc Lịch phụ trách ngắm bắn, chiến thuật thao tác đều như nước chảy mây trôi, vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Lục Nghiên Kiều ngồi ở hậu trường, đột nhiên hơi hâm mộ họ. Cô chỉ là dân dự bị được thêm vào giữa chừng, vẫn còn hạn chế trong phần cứng, dĩ nhiên không thể lên sân thi đấu thường xuyên như họ……

Nếu có thể thì cô cũng muốn đấu giải chuyên nghiệp á, Lục Nghiên Kiều thầm nói nhỏ một câu trong lòng.

Nếu như Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên đã phát huy được thực lực của chính mình, thì Giang Chúc và Đồng Chu Vũ lại không ổn lắm. Tuy rằng trong trận đầu hai cậu phát huy không tồi, nhưng tới trận thứ hai lại xảy ra sai lầm lớn trong thao tác, Giang Chúc cầm súng tự động mà lại không bắn được địch cầm súng ngắn, khiến họ bị chết cả đôi.

“Sao lại thế này?” Huấn luyện viên cũng nhíu mày khi thấy tình hình này.

Lục Nghiên Kiều nói: “Có phải Giang Chúc vẫn chưa khỏi hẳn không ạ……”

Huấn luyện viên không nói gì, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Trận thứ hai kết thúc, Hạ Trúc Lịch và Lý Tư Niên chết trong bo cuối, xếp hạng hai từ trên xuống. Giang Chúc và Đồng Chu Vũ thì lại là hạng hai từ dưới lên.

“Giang Chúc, có phải chú thấy không khỏe không?” Lúc nghỉ ngơi giữa ván huấn luyện viên hỏi vậy.

Sắc mặt Giang Chúc hơi tái, đứng cạnh đấy lắc lắc đầu.

“Nếu không khỏe thì nhất định phải nói ngay nhé.” Huấn luyện viên lo lắng nói, “Lúc nào thi chẳng được, quan trọng nhất vẫn là sức khỏe.”

“Em không sao.” Giang Chúc nói, “Anh yên tâm.”

Huấn luyện viên ngập ngừng, nhưng thấy thần sắc của cậu kiên định, anh ta đành nuốt lời định nói vào.

Nhưng lúc họ rời khỏi phòng nghỉ Lục Nghiên Kiều lại chú ý tới một chi tiết, chính là lúc ở trong phòng nghỉ Giang Chúc cứ đứng mãi, đứng suốt 10 phút cũng không ngồi.

Lục Nghiên Kiều lo lắng nói: “Giang Chúc không sao chứ?”

Huấn luyện viên thở dài: “Tính nó lì thế đấy, thôi kệ đi…… Ít nhất cứ để nó đánh nốt ván này.”

Ván thứ ba bắt đầu vào thi đấu.

Trước đấy toàn bộ sự chú ý của Lục Nghiên Kiều đều đặt lên Hạ Trúc Lịch, nhưng lần này bởi vì cảm giác trạng thái của Giang Chúc sai sai, nên cô chú ý tới cậu hơn một chút.

Kết quả không xem còn đỡ, càng xem càng thấy không ổn. Lục Nghiên Kiều phát hiện mỗi lần máy quay lia tới Giang Chúc, sắc mặt của cậu đều cực kì khó coi, thậm chí tóc trên trán còn ướt đẫm mồ hôi.

Đến nước này, Lục Nghiên Kiều không tin tẹo nào là cậu không sao.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.