Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 57: (¯`v´¯) Vấn đề quan trọng: Như thế





Hà Thục chẳng những thất bại trong việc cười nhạo Lục Nghiên Kiều, mà còn bị đả kích nghiêm trọng về mặt tinh thần từ Hạ Trúc Lịch. Nụ cười cô ta trông càng miễn cưỡng hơn, đến cả lớp trang điểm tinh xảo cũng không thể che nổi khóe miệng rũ xuống.

Lục Nghiên Kiều nhìn mà thấy sướng ngây người, nhưng vẫn phải giả bộ không màng hơn thua, lãnh đạm mở miệng: “Trúc Lịch, em muốn ăn tôm.”

Hạ Trúc Lịch dịu dàng ừ một tiếng, vươn đũa gắp tôm giúp Lục Nghiên Kiều, sau đó tỉ mỉ lột vỏ rồi mới bỏ vào bát Lục Nghiên Kiều.

“Ái chà, hai người thật là.” Trần An Như ở bên cạnh phì cười, “Biết hai người mặn nồng rồi, ngày nào cũng rải thức ăn chó. Em cũng muốn ăn tôm.”

Bạn trai Vương Sâm Sâm của Trần An Như đành phải gắp một con tôm cho bạn gái mình, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng Trần An Như.

Vì thế trong nháy mắt, cả bàn đều tràn ngập hơi thở của thức ăn chó.

Ai có bạn trai bạn gái rồi thì còn đỡ, chứ người độc thân thì thấy khá là gian nan. Còn những kẻ có ý với Hạ Trúc Lịch như Hà Thục thì càng ghen tức nghiến răng.

Lục Nghiên Kiều thích nhìn cô ta đã tức giận nhưng còn phải tỏ ra mình không thấy gì. Cô vừa lạnh lùng cao ngạo hành hạ Hạ Trúc Lịch, vừa lén lút nhắn tin cho anh, nói Pu Thần ơi khổ anh quá.

Hạ Trúc Lịch: Đừng nhắn tin cho anh nữa.

Lục Nghiên Kiều: Anh giận rồi ạ?

Hạ Trúc Lịch: Muốn diễn kịch cho giống mà chơi di động suốt thì còn ra thể thống gì nữa, có gì về nhà mình nói sau.

Lục Nghiên Kiều thấy lời này thì hoàn toàn yên lòng.


Bởi vì thân phận đặc thù của Hạ Trúc Lịch, đang ăn dở còn có người ở bàn khác tới xin chữ ký của anh. Tuy rằng Lục Nghiên Kiều không nhiều fan bằng Hạ Trúc Lịch, nhưng bây giờ cô cũng coi như người có tiếng tăm, thế nên cả bữa cơm này không ngừng có người đi sang.

Hà Thục chua lòm nói: “Lớp trưởng, đúng ra phải đặt phòng riêng chứ. Cậu xem người ta nổi tiếng thế kia, ra ngoài ăn bị nhận ra đúng là ăn mất cả ngon.”

Lớp trưởng còn chưa nói gì, Hạ Trúc Lịch đã ngắt lời cô ta, nói: “Buổi tối mọi người lại tụ tập thêm cuộc nữa đi, tôi chi tiền, ở Vinh Hoa.”

Vinh Hoa là một nhà hàng rất nổi tiếng ở đây, giá tiền không thấp. Tất cả mọi người trên bàn này còn đang đi học, nghe thấy câu này của Hạ Trúc Lịch tất nhiên đều vui hẳn lên. Lớp trưởng ngượng ngùng chối từ vài câu, Hạ Trúc Lịch lại tỏ vẻ chỉ cần Lục Nghiên Kiều vui là được rồi.

Lục Nghiên Kiều nói rất thoải mái là sao cũng được, dù gì chỉ cần có vài người nào đó không vui là cô vui lắm rồi.

Cơm nước xong, cả đám đề nghị đi chơi một lát. Hạ Trúc Lịch quay đầu hỏi Lục Nghiên Kiều muốn chơi trò gì.

Lục Nghiên Kiều thấy Hà Thục nóng lòng muốn thử, bèn nói không mặn không nhạt: “Không muốn đi karaoke, mình đặt bàn chơi board game đi.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Được.”

Nụ cười trên mặt Hà Thục và nhóm chị em của cô ta nhạt đi, cô ta nói: “Nhưng tớ không biết chơi board game mà.”

“Ồ? Cậu còn không biết chơi board game cơ à?” Lục Nghiên Kiều cố ý ra vẻ kinh ngạc để làm cô ta cáu lên, còn lấy tay bưng kín miệng nhìn rất đũy đượi. Cái tướng này đến Trần An Như nhìn còn thấy ghét nữa là Hà Thục, cô nói, “Ấy chà, xin lỗi nhé, không ngờ đến board game mà cậu còn không biết chơi. Nhưng thôi, tớ cũng chẳng thích đi karaoke, thế thôi các cậu cứ đi một mình vậy nhé. Trúc Lịch, anh đi dạo phố với em nhé, em muốn mua túi xách.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Ok.”

Hà Thục bị dáng vẻ này của Lục Nghiên Kiều làm cho tức đến mức run rẩy, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Tớ biết chơi một chút, chỉ là chơi không giỏi lắm thôi. Nếu Pu Thần không muốn đi hát, thì đi chơi board game cũng được.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Vậy đi thôi.”

Vì thế đoàn người bèn đến quán board game gần đó.

Lục Nghiên Kiều chơi trò Ma sói cũng được, nhưng cô chưa bao giờ chơi chung với Hạ Trúc Lịch. Nhưng cô nghe Lý Tư Niên nói cái anh Hạ Trúc Lịch này hiểm lắm, nếu sống được đến cuối thì chắc chắn là sói bằng sắt rồi.

Đúng như lời cô ta nói, Hà Thục quả nhiên không biết chơi trò này lắm, mới vào ván không lâu cô ta đã phải hỏi bạn cách chơi.

Lục Nghiên Kiều nói: “Ấy chà, không cần nghiêm túc thế đâu, bọn mình cứ chơi bừa đi.”

Hà Thục nói: “Con người tớ phải nghiêm túc khi làm việc ấy.”

Lục Nghiên Kiều cười cười không nói gì.

Kết quả trong ngày đầu tiên, đêm đó Hà Thục đã bị ma sói cắn. Cô ta ngửa bài ra, chỉ là một dân làng vô tội. Lúc trăng trối cô ta chĩa mũi dùi về phía Lục Nghiên Kiều, tỏ vẻ mình hoài nghi Lục Nghiên Kiều là sói.

Lục Nghiên Kiều đầy vẻ vô tội, đến lúc cô lên tiếng cô chỉ nói mọi người đừng trách Hà Thục không biết chơi, làm dân làng sao lại hắt nước lung tung được, nhỡ giết nhầm tiên tri thì phải làm sao.

Hà Thục không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp này, nhưng cũng có thể biết Lục Nghiên Kiều đang khinh bỉ cô ta. Nhưng người đã chết thì không thể nói chuyện, Hà Thục ngồi cạnh đấy bị Lục Nghiên Kiều làm cho tức nghiến răng, nhưng không đáp trả được, chỉ có thể cắn răng chơi di động.

Kết quả hết ván này, sói là Hạ Trúc Lịch, Lục Nghiên Kiều quả thật là một người dân bình thường. Sau khi chơi xong Lục Nghiên Kiều nói: “Sao, tớ nói có sai đâu, tớ đã bảo tớ không phải sói mà.” Cô lại dựa sát vào lòng Hạ Trúc Lịch, “Trúc Lịch, sao anh lại tùy tiện giết con gái nhà người ta thế, anh xem người ta sắp khóc rồi kìa.”

Hà Thục: “Ha ha ha, làm gì có, trò chơi này rất thú vị.”


Lục Nghiên Kiều nghĩ thầm, chuyện thú vị còn ở đằng sau cơ.

Ván thứ hai, Hà Thục cầm được thẻ sói. Cô ta cắn Lục Nghiên Kiều đầu tiên, ai ngờ hôm sau lại không có ai chết. Lúc ấy Lục Nghiên Kiều còn tưởng là phù thủy cho thuốc giải, ai ngờ hết ván cô mới phát hiện Hạ Trúc Lịch là thủ vệ. Tối đầu tiên anh không bảo vệ bản thân mà bảo vệ Lục Nghiên Kiều.

Người được bảo vệ sẽ không bị ma sói giết chết, vì thế mãi đến khi thân phận sói của Hà Thục bại lộ, Lục Nghiên Kiều vẫn còn sống nhăn.

Vốn là trò chơi giải trí của mọi người, chẳng hiểu sao giờ lại mang theo hơi hướng phim gián điệp.

Hạ Trúc Lịch quả nhiên là cao thủ, bất kể là tìm sói hay tìm tiên tri đều vô cùng chuẩn. Cả chiều anh chẳng thua ván nào, ván duy nhất anh thua là vì Lục Nghiên Kiều không cùng chiến tuyến với anh.

Hà Thục thì thảm hơn nhiều, chẳng những không giao thoa được gì với Hạ Trúc Lịch, mà còn chết rất nhanh. Hầu như cả chiều cô ta chỉ ngồi chơi di động.

Tới lúc ăn tối, mọi người tới Vinh Hoa.

Hạ Trúc Lịch đã đặt trước phòng riêng, đoàn người ngồi trong đấy vừa nói vừa cười, tâm trạng đều khá tốt. Đương nhiên, Hà Thục chắc chắn không phải là một trong những người có tâm trạng tốt. Cả ngày hôm nay cô ta đều chịu nhục, gần như có thể nói là bị đả kích thương tích đầy mình. Nhưng dù vậy từ bỏ cũng không phải phong cách của cô ta, vì thế sau khi Hạ Trúc Lịch đi WC, cô ta cũng rời phòng.

Không thể không nói, nếu đánh giá bằng thẩm mỹ bình thường, thật ra trông Hà Thục cũng ưa nhìn, vóc người vừa đẹp lại còn biết làm nũng. Nếu bị cô ta dán lên người, số đàn ông cầm cự được chắc cũng không đông lắm.

Trần An Như thấy động tác của Hà Thục, nhỏ giọng nói: “Mày không qua xem thử thế nào à?”

Lục Nghiên Kiều rất thoải mái: “Có gì hay ho đâu, với cái tính của Hạ Trúc Lịch, Hà Thục thành công cọ được ổng thì trên đời có ma.”

Sự thật chứng minh, Lục Nghiên Kiều vẫn hiểu Hạ Trúc Lịch rất rõ. Năm phút sau, Hà Thục gào khóc chạy vội từ trong WC ra ngoài. Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong WC, dù sao cô ta túm túi xách của mình chạy biến luôn, khóc nhoè cả lớp trang điểm trên mặt.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người thấy một màn này thì đều rất là kinh ngạc, quét mắt về phía Hạ Trúc Lịch đi đằng sau.

Trên mặt Hạ Trúc Lịch không có biểu cảm gì, giọng điệu anh nhàn nhạt: “Không có chuyện gì lớn, cô ta tỏ tình với tôi, tôi từ chối.”

Mọi người nghe vậy thì đều lộ ra vẻ xấu hổ, không ngờ Hà Thục lại còn thổ lộ với Hạ Trúc Lịch. Tình cảm của Hạ Trúc Lịch và Lục Nghiên Kiều người ta mặn nồng như thế, vậy mà còn mặt dày chen chân vào làm kẻ thứ ba, không khỏi khiến người ta khinh thường. Mấy cậu trai xấu hổ, mấy cô gái khinh thường, mọi người đều không nhắc tới Hà Thục nữa.

Sau khi Hạ Trúc Lịch ngồi về chỗ, Lục Nghiên Kiều thì thầm hỏi anh, nói Hà Thục tìm anh thổ lộ thật à?

Hạ Trúc Lịch ừ một tiếng, im lặng một lát, anh lại bồi thêm một câu: “Cô ta theo anh vào WC nam.”

Lục Nghiên Kiều: “Vờ lờ, nó còn đi theo anh vào WC nam?? Nó tính làm gì thế??”

Hạ Trúc Lịch nhìn cô gái nhỏ nhà mình, lắc đầu không nói gì.

Lục Nghiên Kiều tức phồng cả má, nghĩ thầm cái con bé Hà Thục này đúng là không biết xấu hổ, hừ, khóc thê thảm thế cũng đáng đời.

Trước nay Hạ Trúc Lịch từ chối người khác đều không khách khí, huống hồ Hà Thục còn từng bắt nạt Lục Nghiên Kiều. Anh nói: “Em thấy vui hơn chút nào chưa?”

Lục Nghiên Kiều: “Vui ạ.” Cô ăn một miếng, “Ai bảo nó bắt nạt em như thế.”

Hạ Trúc Lịch duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Cơm nước xong xuôi, từng người ai về nhà nấy.


Lớp trưởng lén tìm Lục Nghiên Kiều lí nhí nói xin lỗi cô chuyện năm đó. Đúng ra hồi ấy thấy đám học sinh khác bắt nạt Lục Nghiên Kiều, bạn ấy phải báo cho giáo viên hoặc phụ huynh.

Lục Nghiên Kiều xua xua tay, tiếp nhận lời xin lỗi này. Thật ra lớp trưởng cũng tốt, nhìn thấy những kẻ kia làm những chuyện đó bạn ấy còn ngăn cản. Nhưng trẻ con mà làm chuyện ác thì cực kì đáng sợ, bởi chúng còn chưa ý thức được hậu quả nghiêm trọng từ hành vi của mình.

Nếu khi đó Hạ Trúc Lịch không xuất hiện, Lục Nghiên Kiều cũng không biết mình còn có thể đứng ở chỗ này không.

Vì ăn hơi no, chỗ này cũng gần nhà, nên Lục Nghiên Kiều liền đề nghị đi bộ về.

Hạ Trúc Lịch ngắm nghía đôi giày cao gót của cô: “Chân em không đau à?”

Lục Nghiên Kiều: “Hơi đau.” Bình thường cô không thích đeo giày cao gót, nhưng hôm nay phải vờ vịt làm kiêu nên cô cắn răng đeo đôi giày cao 8cm này vào.

Hạ Trúc Lịch nói: “Đổi giày đi rồi mình về.” Nói đoạn, anh nắm tay Lục Nghiên Kiều đi vào tiệm giày bên cạnh, chọn bừa một đôi giày đế bằng dễ đi.

Thay xong giày, Lục Nghiên Kiều lại biến thành chú nai con nhảy nhót. Hạ Trúc Lịch đi cạnh cô, cầm túi giúp cô, nghe cô kể những chuyện hồi cấp 3.

“Em không ngờ người đấy lại là anh.” Lục Nghiên Kiều nói, “Hoàn toàn không nhận ra luôn đó, hồi đó anh gầy ghê.” Cô nhớ mang máng được lồng ngực của thiếu niên kia, xương sườn trên người anh cấn tới cô, khiến cô cảm thấy đau đớn.

Hạ Trúc Lịch: “Hồi đấy anh mới bỏ nhà đi, điều kiện không tốt.”

Lục Nghiên Kiều: “Gia đình anh không ủng hộ anh chơi thể thao điện tử ạ?”

Hạ Trúc Lịch nghe vậy thì cười cười: “Thể thao điện tử gì chứ, trong mắt họ, đấy chỉ là chơi game thôi.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Hừ, đấy là tại họ không có mắt nhìn, thấy không, giờ anh tốt thế này.”

Hạ Trúc Lịch: “Tốt lắm à?”

Lục Nghiên Kiều gật đầu thật mạnh.

Hạ Trúc Lịch nói: “Vậy em có thích không?”

Lục Nghiên Kiều: “Em……”

Cô đang định cất lời, Hạ Trúc Lịch lại đè vai cô lại thật mạnh: “Lục Nghiên Kiều, vấn đề này rất quan trọng, trước khi trả lời, em phải nghĩ thật kỹ cho anh.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.