Anh Có Thấy Chim Của Em Không?

Chương 61: (¯`v´¯) Sếp 1 à: Xin chào nhé





Chầu cơm chiều này có thể nói là tương đối giày vò với Lục Nghiên Kiều, vất vả lắm mới tới lúc về, Lục Lăng Tiêu đứng ở cửa nhìn mấy người họ đi ra ngoài. Ông không nói gì, ánh mắt đều đặt hết lên người Lục Nghiên Kiều. Nếu như bình thường, Lục Nghiên Kiều mà bị nhìn chằm chằm như vậy thì nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là sợ hãi, nhưng hôm nay cô lại không thấy thế, chẳng những vậy còn đi chậm lại.

“Nghiên Kiều, sao thế?” Lục Nhẫn Đông đứng cạnh đấy vừa mới đặt câu hỏi, đã thấy Lục Nghiên Kiều đột nhiên xoay người chạy tới trước mặt Lục Lăng Tiêu, sau đó vươn tay ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, thì thầm gọi: “Bố.”

Cả người Lục Lăng Tiêu đều cứng lại, dường như ông hoàn toàn không ngờ Lục Nghiên Kiều lại làm thế. Sau khi cứng người một lúc, ông mới chậm rãi vươn tay, vuốt vuốt tóc Lục Nghiên Kiều, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lúc này Lục Nghiên Kiều mới buông lỏng tay, chạy nhanh vào trong xe. Mặt cô hơi ngượng ngùng, nhưng có vẻ thả lỏng hơn: “Chúng ta đi thôi, chú nhỏ.”

Lục Nhẫn Đông khởi động ô tô.

Mãi đến khi ô tô lái ra khỏi sân lớn, Lục Lăng Tiêu vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm chiếc ô tô đã đi xa, và cả cô gái nhỏ ngồi trên ô tô.

Cô gái nhỏ ấy là đứa con gái mà ông yêu thương nhất, tuy rằng ông chưa bao giờ nói ra, tuy rằng ông cũng không biết phải bày tỏ thế nào.

Lục Nghiên Kiều cảm thấy như mình đã bỏ xuống được tảng đá nặng đè trên trái tim bấy lâu, cô dựa vào vai Hạ Trúc Lịch, khẽ mỉm cười.

“Tâm trạng tốt vậy à?” Hạ Trúc Lịch hỏi.

Nghe thấy giọng anh, Lục Nghiên Kiều chợt nhớ ra cái gì, cô ngẩng đầu, mặt mang theo vẻ thương hại: “Trúc Lịch, có chuyện này em muốn nói với anh.”

Hạ Trúc Lịch: “Hửm?”

Lục Nghiên Kiều hít sâu một hơi, cố gắng để giọng điệu mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút: “Chuyện này hơi đáng sợ, anh cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi đã.”

Hạ Trúc Lịch lại không tin lời Lục Nghiên Kiều, nói: “Em nói đi, anh không sao.”


Lục Nghiên Kiều: “Bố em cũng xem live stream của em.”

Hạ Trúc Lịch nghe vậy thì rằng: “Thế thì làm sao?” Trên live stream anh có nhận con trai bừa bãi đâu, người phải lo lắng không phải là Lục Nghiên Kiều sao?

Lục Nghiên Kiều: “Hơn nữa còn tặng em rất nhiều quà……”

Hạ Trúc Lịch vẫn cảm thấy rất ổn thỏa, nói: “Thì sao cơ?”

Lục Nghiên Kiều tiếp tục nói: “Còn chơi game chung với tụi mình đấy……”

Nghe đến câu này, nụ cười trên mặt Hạ Trúc Lịch dần dần biến mất, thần sắc bắt đầu trở nên cứng đờ, anh nói: “Không phải chứ?” —— hiển nhiên, anh đã đoán được chân tướng khiến người ta tuyệt vọng nào đó từ lời của Lục Nghiên Kiều, “Không phải chứ???”

Lục Nghiên Kiều vỗ vỗ bờ vai anh, thở dài thật mạnh: “Đúng rồi đấy.”

Hạ Trúc Lịch: “……” Nụ cười hoàn toàn biến mất. Vẻ mặt của anh lúc này khó có thể hình dung bằng ngôn từ được, nếu nhất định phải so sánh, thì nhìn như ăn phải phân, mà còn là một đống phân mới nguyên.

Lục Nghiên Kiều có lẽ cũng biết tâm trạng hiện tại của anh, thật ra lúc cô biết sự thật mặt cô cũng không khác thế này là bao, vì thế cô an ủi Hạ Trúc Lịch: “Không sao, bố em không phải kiểu người thù dai đâu. À đúng rồi, chiều nay anh chơi gì ở trường bắn thế?”

Vẻ mặt Hạ Trúc Lịch vặn vẹo một chút, sau một lúc lâu không hé răng, cuối cùng anh mới rặn ra một câu: “Rốt cuộc anh cũng biết tại sao bố em muốn đưa anh tới trường bắn rồi.”

Lục Nghiên Kiều: “Hả??”

Dọc đường về, Hạ Trúc Lịch đều uể oải ỉu xìu, giống như một quả cà tím bị sương giá vậy. Cuối cùng Lục Nghiên Kiều nhịn không nổi hỏi rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế, anh mới nói: “Anh đang nghĩ rốt cuộc anh đã bắn chết bố em bao nhiêu lần.”

Lục Nghiên Kiều: “Ít nhất hơn mười lần ấy, đấy là mới chỉ tính tuần trước thôi……”

Hạ Trúc Lịch đau khổ che mặt lại: “Xin em đừng nói nữa.”

Lục Nghiên Kiều: “Ồ, đúng rồi, em vừa nhớ ra lúc đấy anh còn đòi làm bố em.”

Hạ Trúc Lịch: “……” Vẻ mặt anh lúc này đau đớn muốn chết, hận không thể quay về một tuần trước, ngoan ngoãn làm con trai tốt của Sếp 1 —— nếu biết Sếp 1 đúng thật là bố của Lục Nghiên Kiều như lời ông nói.

Lục Nhẫn Đông ngồi lái xe ở đằng trước, nghe hai đứa trẻ con nói chuyện phiếm ở hàng ghế sau, không nhịn được cười thật khẽ.

Lục Nghiên Kiều phê phán: “Chú nhỏ chú còn cười à!”

Lục Nhẫn Đông: “Không phải sợ, chuyện này có gì lớn đâu, bố con cũng không phải hạng người thù dai.”

Lục Nghiên Kiều: “Bố con không thù dai thì còn đưa Hạ Trúc Lịch tới trường bắn làm gì?”

Lục Nhẫn Đông: “Thấy con gái rượu của mình bị bắt cóc nên hơi ghen chứ sao. Tính tình bố con trầm như thế, con còn mong đợi bố con nói ra à?”

Lời này thật ra lại rất có đạo lý, Lục Nghiên Kiều xoa xoa đầu Hạ Trúc Lịch an ủi anh mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đầu Hạ Trúc Lịch bị xoa linh tinh thành cái đầu xù luôn.

Mãi đến khi về tới nhà, Hạ Trúc Lịch vẫn còn chưa bình tĩnh lại được. Lục Nghiên Kiều về nhà với anh rồi thì thấy việc đầu tiên anh làm là bật máy tính và game, mất hồn mất vía nhìn danh sách bạn bè trên game: “Sếp 1 không onl.”

Lục Nghiên Kiều nhịn mãi mà không được, bèn phì cười một tiếng: “Được rồi được rồi, bố em thực sự không ki thế đâu mà, đều là đàn ông với nhau……”

Hạ Trúc Lịch đau khổ nói: “Chắc chắn ông ấy ghim anh rồi, anh bắn ông ấy nhiều lần như thế.” Còn đòi em gọi anh là daddy trước mặt bố em.


Lục Nghiên Kiều: “Vậy lần sau anh chú ý một chút là được mà.”

Hạ Trúc Lịch thở dài, hình như cũng chỉ còn cách này thôi. Vì thế mấy ngày kế tiếp, quả là ngày nào Hạ Trúc Lịch cũng ngồi canh Sếp 1.

Lục Nghiên Kiều ngồi đằng sau anh, ôm Rùa Đen vuốt lông nó, nghe thấy Hạ Trúc Lịch lại bắt đầu thở dài.

Lục Nghiên Kiều: “Sao sao?”

Hạ Trúc Lịch: “Ông ấy không onl.”

Lục Nghiên Kiều: “Mấy bữa trước bố em vừa về nhà thăm người thân nên chắc hơi bận, anh đợi thêm mấy hôm nữa……”

Thời gian chờ đợi luôn cực kì mệt mỏi, nhất là người bạn đang đợi lại là người bạn đã đắc tội. Nhìn dáng vẻ của Hạ Trúc Lịch mà Lục Nghiên Kiều cảm thấy buồn cười thật sự. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô cũng đắc tội với bố mẹ của Hạ Trúc Lịch, chắc chắn cô cũng hoảng muốn chết luôn.

Sau khi suy bụng ta ra bụng người, Lục Nghiên Kiều cũng coi như thấu hiểu tâm trạng của Hạ Trúc Lịch, hơn nữa cô còn hỗ trợ anh về mặt kĩ thuật —— cô nhắn riêng hẹn Sếp 1 chơi game.

Nhớ lời dặn của Lục Nhẫn Đông đừng nói với bố cô là thân phận của ông đã lộ, mọi người đều làm bộ chẳng có gì xảy ra cả. Hai ngày sau khi Lục Nghiên Kiều gửi lời mời, Sếp 1 nhắn lại, bảo giờ thì mình đang bận, cuối tuần mới chơi được.

Lục Nghiên Kiều nói lại việc này cho Hạ Trúc Lịch, Hạ Trúc Lịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian nhoáng cái đã đến lúc mấy người hẹn nhau, hôm đấy Hạ Trúc Lịch tắm gội thay quần áo, vào team chơi game với tâm trạng tràn đầy thành kính.

Lục Nghiên Kiều thì vẫn cười hi hi ha ha, sau đó bốn người cùng vào game.

Lý Tư Niên còn chưa biết chuyện đã xảy ra giữa họ, cậu chàng còn tưởng sẽ được xem một màn Sếp 1 và Hạ Trúc Lịch cấu xé nhau anh chết tôi sống, ai ngờ tối nay Hạ Trúc Lịch lại tử tế lạ lùng.

“Sếp 1, chỗ này có M4 này bác có cần không? Đủ gear luôn ——” Hạ Trúc Lịch hỏi.

Sếp 1 lạnh mặt: “Không cần.”

Hạ Trúc Lịch nói: “Sao bác lại không cần ạ?”

Sếp 1: “Không cần đồ cậu dùng rồi.”

Hạ Trúc Lịch: “……”

Nếu là hồi xưa, Hạ Trúc Lịch đã nổi sùng lên ngayy. Nhưng giờ biết thân phận thật sự của Sếp 1 rồi, nên dù bị đối đãi như vậy, trong lòng Hạ Trúc Lịch vẫn tràn đầy kiên nhẫn. Thế là anh tắt mic, lén lút bảo Lục Nghiên Kiều cầm khẩu súng này đưa cho Sếp 1 đi. Lục Nghiên Kiều cười đến mức đập bàn, nói: “Trúc Lịch, thật sự anh không cần phải vậy đâu mà ——”

Hạ Trúc Lịch: “Ông ấy là bố vợ anh!! Là bố em đấy!!”

Lục Nghiên Kiều: “Thế thì làm sao?”

Hạ Trúc Lịch im lặng một lát, rốt cục không nhịn được nữa: “Nhỡ ông ấy không đồng ý thì phải làm sao đây?”

Lục Nghiên Kiều: “Chắc không thế được đâu nhỉ?”

Hạ Trúc Lịch: “Ai mà biết được!”

Lục Nghiên Kiều nhìn vẻ mặt Hạ Trúc Lịch, lại nở nụ cười, nhưng vẫn đưa khẩu M4 kia đến trước mặt Sếp 1. Sếp 1 cầm súng con gái rượu đưa, tâm trạng rất tốt, cũng không gây khó dễ cho Hạ Trúc Lịch nữa. Dù sao tối nay Lý Tư Niên thấy Hạ Trúc Lịch như uống lộn thuốc vậy, đã không ghim Sếp 1 thì chớ, thấy Sếp 1 tương tác thân thiết với Lục Nghiên Kiều cũng hoàn toàn làm như không thấy, chả ghen ăn tức ở tẹo nào.


Cuối cùng Lý Tư Niên thật sự không nhịn nổi nữa, nói đội trưởng à, tối nay rốt cuộc anh bị cái gì kích thích thế, sao hiếu thuận với Sếp 1 y như con trai vậy.

Hạ Trúc Lịch tức giận: “Chú đi mà hỏi Lục Nghiên Kiều ấy.”

Lục Nghiên Kiều cười ha ha, nói thân phận thật sự của Sếp 1 cho Lý Tư Niên.

Lý Tư Niên nghe xong thì nghẹn họng trân trối: “Vờ lờ, chơi vậy được luôn?? Người thành phố các chị thật biết cách chơi ——” Cậu chàng lập tức nhớ tới dáng vẻ đối chọi gay gắt của Hạ Trúc Lịch ngày xưa với Sếp 1, bèn cong môi cười, “Thế chả phải là Hạ Trúc Lịch đã bắn chết bố vợ bao nhiêu lần à?”

Hạ Trúc Lịch: “Câm cái mồm chú mày vào!”

Lục Nghiên Kiều đập bàn cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha!!”

Tối nay, Sếp 1 hưởng thụ trải nghiệm trò chơi xịn xò nhất từ trước đến giờ. Dù sao đồ tốt nhất trong đội cũng là của ông, cô bé đáng yêu nhất trong đội thì nói chuyện phiếm với ông, Hạ Trúc Lịch chẳng những không ghen tuông, mà còn biết tém lại. Những thay đổi này quá lớn, phàm là người thì ai cũng nhìn ra được.

Cuối buổi Sếp 1 còn tán thưởng là lớp trẻ đã tiến bộ rất nhiều.

Hạ Trúc Lịch lập tức tỏ vẻ tuần này anh đã gặp một vị trưởng bối, vị trưởng bối này đã dạy dỗ anh rất nhiều —— chứ còn gì nữa, tới giờ vai vẫn còn bầm xanh đây này.

Lục Nghiên Kiều và Lý Tư Niên nghe thế thì âm thầm bật cười, đây là lần đầu tiên họ thấy Hạ Trúc Lịch khiêm tốn như thế.

Cũng may Sếp 1 cũng không hay chơi game mấy, chứ không chắc Hạ Trúc Lịch sẽ bị nghẹn chết luôn á.

Sau khi Sếp 1 out game, Hạ Trúc Lịch nói đi ra ngoài hút điếu thuốc. Lục Nghiên Kiều nghĩ tới cái gì, thuận miệng hỏi Lý Tư Niên một câu, Hạ Trúc Lịch không có liên hệ gì với bố mẹ anh à?

Lý Tư Niên nói: “Hình như thế ạ.”

Lục Nghiên Kiều: “Cãi nhau gì mà căng thế?”

Lý Tư Niên: “Nhà ổng toàn là nhà giáo, không chấp nhận được chuyện ổng bỏ học đi chơi game. Hồi xưa là thế đây, còn giờ thế nào thì em không rõ.” Rốt cuộc bây giờ eSports cũng dần dần tới gần các hạng mục thể thao rồi mà.

Lục Nghiên Kiều ờ một tiếng.

Lý Tư Niên: “Hơn nữa hồi bọn em chưa tới căn cứ, bố ổng có tới cãi nhau một trận to với ổng, sau đấy thì không thấy ổng nhắc tới chuyện cha mẹ gì nữa.”

Lục Nghiên Kiều nói: “Được rồi……”

Vốn dĩ Lục Nghiên Kiều chỉ thuận miệng hỏi về chuyện này thế thôi, nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày sau, ở dưới nhà Hạ Trúc Lịch, cô lại gặp được mẹ của Hạ Trúc Lịch – một người phụ nữ trung niên có gương mặt rất nho nhã.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.