Quản Di ngồi trong phòng trang điểm, nhìn tivi đã tắt tiếng trên tường đang phát cảnh tượng vô số bóng trắng bận rộn, không khí căng thẳng và bức bối.
Cô nhìn đến ngẩn ngơ, ngay cả trà hoa mang lên đã lâu cũng quên cả uống.
Chị Từ bước vào, phát hiện cô đang thẫn thờ thì lắc đầu, tắt tivi đi: "Vẫn là em sáng suốt, nếu chúng ta đến Yến Bắc thật thì không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất".
Quản Di "vâng" một tiếng, không nói gì.
Bạn đồng hành đều biết cô có một cái tật là đi công tác nơi nào cũng được, chỉ mỗi Yến Bắc là không!
Sau khi bệnh cúm H1N1 hoành hành, tật này của cô được cho là cực kỳ sáng suốt, đoán trước tương lai, nhưng không ai biết rằng chính cái thành phố đang bị dịch bệnh chiếm đóng đó có ký ức vui vẻ nhất và cay đắng nhất của cô, ở đó có người mà cô luôn muốn quên mà lại không quên được, còn có cả tên và họ mà cô từ bỏ.