Nguyễn Nam Tô chưa từng làm chuyện này nên hoàn toàn không có kinh nghiệm, động tác cũng rất trúc trắc. Thỉnh thoảng hàm răng của cô lại đập vào mấy đường gân xanh phía trên thân vật, có chút đau đớn rất nhỏ.
Tưởng Chính Trì kìm nén cảm giác ham muốn khiến người ta phát điên, đẩy nhẹ vật nam tính đã căng cứng vào miệng cô.
Tuy rằng biên độ không lớn nhưng đồ vật của anh lại rất lớn, Nguyễn Nam Tô vốn đã khó thở, bị anh đẩy như thế lại càng khó chịu hơn.
“Ưm ưm ——” Cái miệng nhỏ của cô căng phồng đến cực hạn, cổ họng cũng bị chọc ngứa, “Ưm ưm....”
Tưởng Chính Trì biết cô không thoải mái, nhưng anh không thể dập tắt ngọn lửa trong cơ thể được nữa. Anh chỉ có thể kiểm soát sức lực của mình, cố gắng không làm cô bị thương.
Nguyễn Nam Tô ngửa đầu ra sau, hòng muốn giảm bớt áp lực ở cổ họng, nhưng vừa cử động một chút là sau gáy đã bị anh cố định.
Tưởng Chính Trì tiếp tục ưỡn lưng đẩy về phía trước, đồ vật thô dài vẫn chưa vào được một nửa.
“Ưm —— không.....ưm....” Cô lắc đầu giãy dụa, cảm giác quai hàm bị kéo căng đến đau nhức, cả khoang miệng đều bị nhét đầy.
Ánh mắt Tưởng Chính Trì nóng rực, không nhịn được nuốt khan một ngụm nước bọt.
Toàn bộ quy đầu của anh đã áp vào gốc lưỡi của cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng từng chuyển động nhỏ của chiếc lưỡi linh hoạt đó.
Nguyễn Nam Tô cảm thấy rất khó chịu, muốn nhổ dị vật trong miệng ra. Nhưng sau đầu cô đã bị cố định không thể động đậy, trong lúc phản kháng, hàm răng sắc nhọn thỉnh thoảng sẽ lướt qua khe hở hình mũ trên đỉnh dục vọng của anh.
Trong cơn khoái cảm dồn dập xen lẫn chút đau đớn nho nhỏ, dục vọng cuồng nhiệt trong lòng Tưởng Chính Trì lại có dấu hiệu thức tỉnh. Anh đỡ lấy bả vai cô, gò má căng ra, cắn răng đẩy mình về phía trước.
“Ưm...”
Vật nam tính thô dài chưa vào được phân nửa, quy đầu ấn vào cổ họng khô rát ngứa ngáy của cô, trong miệng Nguyễn Nam Tô bị nhét đầy đến mức hai bên má phồng lên.
Tưởng Chính Trì bắt đầu đưa đẩy vào miệng cô, tốc độ càng lúc càng nhanh, biên độ cũng càng lúc càng lớn. Mỗi lần quy đầu chọc vào cổ họng cô và bị hút vào bên trong đều khiến cho anh cảm thấy ngây ngất như muốn chết.
Nguyễn Nam Tô bị vật khổng lồ đó lấp đầy làm khó thở, trong miệng đều là nước bọt, còn chưa kịp nuốt xuống đã tràn ra ngoài theo động tác rút ra của anh.
“Đừng...sâu quá....huhu....đừng mà...”
Giọng nói của cô xen lẫn tiếng khóc nức nở, chưa được một lát đã bật khóc xin tha.
Nghe thấy giọng nói đầy ấm ức của cô, Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn đang cố gắng nuốt lấy vật nam tính thô to của mình.