“Thế thì đã làm sao?” Nguyễn Nam Tô không chút nể mặt đáp trả, “Cho dù bây giờ tôi có cùng đường mạt lộ, cho dù tôi sắp chết, thì Chu Thần Diệp, tôi cũng không thèm nhìn lại anh đâu!”
Trở về với anh ta?
Một người phải vô liêm sỉ đến cỡ nào mới có thể nói ra những lời lẽ cao ngạo như thế sau khi đã làm tổn thương người khác đến mức tối đa?
Cảm xúc của Chu Thần Diệp bị lời nói của cô kích thích, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Anh ta lạnh mặt, trầm giọng hỏi: “Vậy em định trơ mắt nhìn xí nghiệp Nguyễn thị tuyên bố phá sản phải không?”
“Chu Thần Diệp, anh cho rằng trên thế giới này ai cũng ích kỷ như anh, sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để đạt được mục đích, chỉ để trục lợi sao?” Nguyễn Nam Tô cười khẩy, giọng nói dần dần bình tĩnh lại, “Trong lòng bố tôi, con gái ông ấy mãi mãi quan trọng hơn công ty của ông ấy.”
Cô không vị tha đến thế, cũng sẽ không vì vấn đề của công ty gia đình mà chịu ấm ức trở lại bên cạnh kẻ thù.
Đúng vậy, hiện giờ cô đã coi anh ta là kẻ thù, chứ không phải người đã từng yêu.
Giữa cô và Chu Thần Diệp, cho tới bây giờ cũng không có cái gọi là ‘tình yêu’.
“Tống Ôn Ngưng đã qua đời rồi, tôi cũng không còn giá trị lợi dụng đối với anh nữa.” Nguyễn Nam Tô thở dài, “Tôi không cần anh bù đắp, cũng không cần anh biết hối lỗi, tôi chỉ mong anh có thể rủ lòng từ bi để tôi đi thôi.”
Nghe cô nhắc tới Tống Ôn Ngưng, gân xanh trên trán Chu Thần Diệp đột nhiên nổi lên. Anh ta thực sự không muốn nghe cái tên này từ miệng cô, bởi vì nó đại diện cho lỗi lầm không thể tha thứ của anh ta trong quá khứ.
Đó là những sai lầm mà anh ta cố gắng che giấu trong nỗi tuyệt vọng.
Chu Thần Diệp nắm chặt tay vịn ghế, xương ngón tay trắng bệch, sắc mặt hơi hung dữ. Anh ta trước nay luôn thờ ơ hờ hững với người khác, hiếm khi mất bình tĩnh như thế này.
Nhìn lại cuộc đời của anh ta, cũng chỉ có hai người phụ nữ có thể khiến cảm xúc của anh ta dao động mạnh mẽ, một người đã qua đời, một người thì đang gần trong gang tấc nhưng tựa như đã cách xa chân trời.
“Còn nữa.” Nguyễn Nam Tô liếc nhìn anh ta lần cuối, dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Anh Chu, uy hiếp ép buộc người khác quả thực là một thói quen xấu đấy.”
Dứt lời, Nguyễn Nam Tô mở cửa bước thẳng ra ngoài, không quay đầu nhìn lại.
Chu Thần Diệp nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn cô từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình, sau đó anh ta giơ bàn tay lên, dùng mu bàn tay che mắt lại.