Thường xuyên?
Đúng là thường xuyên, có điều đó là những chuyện khi anh còn bé.
Trứng gà gặp nhiệt độ nóng đông lại, anh lại bỏ thêm chút chân giò hun khói và dưa chuột thái sợi vào, sau khi xào chín, mùi thơm bắt đầu tràn ngập trong không khí.
Chẳng mấy chốc món cơm chiên trứng thơm ngào ngạt đã được làm xong.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Tưởng Chính Trì đặt một chén chân giò hun khói trước mặt Nguyễn Nam Tô, sau đó lại đi vào phòng bếp múc hai chén canh.
Nguyễn Nam Tô ăn một bát lớn cơm chiên trứng, lại ăn thêm một bát canh, sau đó sờ bụng nói mình đã ăn no rồi.
Tưởng Chính Trì đứng dậy dọn dẹp, cô ngồi trên sô pha xem phim truyền hình một lát, cảm thấy buồn ngủ nên đứng dậy muốn đi tắm rửa.
Đúng lúc người đàn ông từ trong bếp đi ra, thuận miệng hỏi cô một câu: “Em đi tắm à?”
Nguyễn Nam Tô ngáp khẽ, đáp: “Em có hơi buồn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Tưởng Chính Trì thong thả bước tới trước, cánh tay thon dài ôm lấy eo cô từ phía sau: “Anh tắm giúp em nhé?”
“Không, không cần...” Cô vội vàng từ chối, đỏ mặt nói: “Em tự tắm được.”
Người đàn ông siết chặt eo cô, nghe cô từ chối cũng không buông ra.
Cách lớp vải vóc, da thịt hai người dán sát vào nhau tạo ra bầu không khí mập mờ, Nguyễn Nam Tô quay đầu liếc nhìn anh, ánh mắt có chút né tránh: “Hay là.... anh tắm trước đi?”
Tưởng Chính Trì cười cười, biết cô dễ ngượng nên cũng không chọc cô nữa.
“Anh đi mở nước nóng cho em, em tắm trước đi, lát nữa anh tắm sau.”
“Được....” Nguyễn Nam Tô ấp úng đáp lại, đột nhiên cảm thấy trái tim rất đỗi bình yên.
Sau một thời gian dài lo lắng bất an, cuối cùng cô cũng được an ổn nằm gọn trong vòng tay của ai đó.
Người đàn ông trước mắt này quá chu đáo và tỉ mỉ, thế nên tất cả sự độc lập và kiên cường của cô đều trở nên vô ích.
Tưởng Chính Trì đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc bên trong đã vang lên tiếng nước chảy.
Anh nói được làm được, nói để cô tự mình tắm thì thật sự không hề ‘lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn’.