Trong hai mươi năm cuộc đời trước đây, Nguyễn Nam Tô chưa bao giờ cảm nhận được sự ưu ái này.
Cho dù là lúc ban đầu Chu Thần Diệp dùng hết mọi tâm tư để lừa đối cô.
Thì ra đây chính là cảm giác được một người yêu thương và nuông chiều bằng cả trái tim…
Cô kìm nén cảm giác chua xót trong xoang mũi, từ từ ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chờ đợi đã lâu của Tưởng Chính Trì.
“Em phát hiện anh hát nghe rất hay, sau này anh có thể thường xuyên hát cho em nghe được không?”
Không trực tiếp đồng ý, nhưng lời nói này đã tương đương với đồng ý.
“Được.” Tưởng Chính Trì mỉm cười đồng ý, dùng gương mặt điển trai với giọng điệu mê hoặc hỏi cô: “Nhưng nếu sau này anh hát cho em nghe thường xuyên hơn thì liệu anh có nhận lại được gì không?”
“Ừm, để em nghĩ xem…” Nguyễn Nam Tô làm ra vẻ suy tư, sau khi nghiêm túc suy nghĩ vài giây thì nói: “Nếu anh đồng ý với em, em cũng có thể đồng ý với anh.”
Anh cúi mặt xuống, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, biết rõ còn hỏi: “Đồng ý với anh điều gì?”
“Đồng ý…gả cho anh.”
Nguyễn Nam Tô trả lời bằng một chất giọng ngọt ngào, có chút âm mũi.
Tưởng Chính Trì nhìn gương mặt đỏ như rỉ máu của cô, biết cô xấu hổ nên cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh đứng thẳng lưng, đột nhiên lại khàn giọng nói: “Tô Tô, đưa tay ra đây.”
“Sao vậy?”
“Ngoan nào, đưa tay ra đây.”
Nguyễn Nam Tô không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời vươn tay ra.
Tưởng Chính Trì dùng một tay nắm lấy bàn tay đang mở ra của cô, tay còn lại thò vào túi lấy một chiếc hộp vải nhung hình trái tim màu hồng nhạt ra, đặt vào lòng bàn tay cô.
Một chiếc hộp nhỏ như vậy, bên trong có thể chứa được thứ gì…
Nguyễn Nam Tô vừa hồi hộp vừa kích động mở hộp ra từng chút một.
Viên kim cương khổng lồ bên trong tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, trên gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô nhuộm đầy sự chấn động, đồng tử lập tức giãn ra vô số lần.
“To vậy…”
Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm viên kim cương màu hồng có hình dáng đẹp mắt kia, nhịn không được cảm khái.