Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 137: Không Mang Bao , B*n Vào Trong



Động hoa trống rỗng liên tục co rút, cửa động phun ra từng dòng mật dịch...

Nghĩ đến lời từ chối cứng cỏi vừa rồi của mình, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Tưởng Chính Trì nhìn chằm chằm vào cảnh xuân giữa hai chân cô một lúc lâu, sau đó anh tháo nhẫn đính hôn trên tay xuống.

Từ sau khi đính hôn anh vẫn đeo chiếc nhẫn này trên tay, ngoại trừ lúc làm phẫu thuật cho bệnh nhân và làm tình với cô trên giường.

Làm phẫu thuật tất nhiên không thể đeo, bởi vì anh không thể để cho bệnh nhân gặp một chút nguy hiểm nào, về phần làm tình.... thì sợ sẽ cạ trúng cô.

Anh đặt chiếc nhẫn đã tháo ra xuống đầu giường, sau đó lại nắm lấy mắt cá chân của cô, nhấc chân cô đặt lên vai mình.

“Ưm...”

Nửa người dưới của Nguyễn Nam Tô bị nâng lên, dưới áp lực mạnh mẽ của anh, cô nhất thời không thể giãy dụa.

Người đàn ông thẳng lưng về phía trước, vật nam tính thô cứng giữa háng ấn chặt vào cửa động ẩm ướt của cô.

Tầm mắt anh lại rơi vào giữa chai chân cô, nhìn thấy mật dịch của cô dường như lại rỉ ra nhiều hơn, đôi mắt anh dần dần đỏ ngầu, vật dưới thân cũng sưng to hơn.

“Ưm...ưm...” Nguyễn Nam Tô cảm giác được sự uy hiếp đến từ cậu bạn khổng lồ dữ tợn kia, nôn nóng muốn lui về phía sau.


Nhưng cơ thể của cô đã bị anh cố định, hoàn toàn không thể động đậy được.

Tưởng Chính Trì nhét quy đầu vào cửa động, lập tức cảm nhận được vách thịt ẩm ướt bên trong cắn chặt lấy mình, như thể đã sớm đói khát khó nhịn.

“Ha.” Cổ họng anh phát ra một tiếng cười khàn khàn, “Vừa rồi không phải em còn cứng miệng sao, hmm?”

Không kịp chờ Nguyễn Nam Tô trả lời, anh đã mạnh mẽ thẳng lưng, vật nam tính thô to thúc vào được một nửa.

Bởi vì mật dịch đã đủ nhiều và cũng đủ trơn trượt, cho nên không khó để đi vào, chỉ là bức tưởng bên trong vẫn còn chật hẹp như trước, chặt đến mức khiến người ta như muốn nghẹt thở.

Cậu bạn thô to của anh kéo căng động hoa của cô đến mức tối đa, tất cả nếp gấp đều được giãn ra, vùng ma sát tăng lên gấp đôi, khoái cảm cũng ập đến như thác lũ.

“A...”

Nguyễn Nam Tô không nhịn được ngẩng cổ hét lên, bị động tác của anh làm cho run rẩy.

Tưởng Chính Trì dùng cả hai tay bóp chặt lấy eo cô, giống như một con thú điên cuồng hung hãn chạy nước rút trong cơ thể cô.


Vật nam tính màu đỏ tím không ngừng ra vào trong động hoa non nớt của cô, tốc độ nhanh đến mức gần như không thấy rõ hình dạng.

“A.... Đừng a...”


Nguyễn Nam Tô nhăn mặt cầu xin, lần này màn dạo đầu của anh quá ngắn mà tần suất ra vào lại quá mãnh liệt, khiến cô gần như không thể chịu đựng được.

Tưởng Chính Trì mắt điếc tai ngơ trước lời cầu xin của cô, cuối cùng cảm giác được cô sắp không chịu được nữa mới chậm lại một chút.

Nhưng cũng không hoàn toàn dừng lại mà dùng phương thức chín nông một sâu chạy nước rút.

“Ưm...ưm...a...”

Vật nam tính thô dài liên tục xuyên qua cơ thể cô, phần đầu tròn cùn đụng vào phần lõi yếu ớt, thậm chí có một nửa còn cắm vào cửa tử cung.

Nguyễn Nam Tô nằm ngửa trên giường, bị động thừa nhận sự va chạm thô bạo của anh.

Cơ thể trắng nõn lắc lư không ngừng, trong miệng phát ra tiếng rên đứt quãng, cuối cùng tầm nhìn bắt đầu mờ đi, chỉ thấy trần nhà phía trên đầu đang rung chuyển dữ dội.

“Không, đừng...a....đừng...nhanh quá....ưm..”

Cô bắt đầu xin tha vì không chịu đựng được nữa, cơ thể co giật ngày càng rõ ràng, hiển nhiên là dấu hiệu của sự mất kiểm soát.

Tưởng Chính Trì lại thờ ơ, tiếp tục đâm rút vào cơ thể cô, động tác mạnh mẽ mà thô bạo.

Anh không mang bao, ngay khoảnh khắc cô đạt tới cao trào, anh cũng thúc mạnh vào trong rồi cùng cô leo lên đỉnh, bắn tất cả vào bên trong cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.