Mãi đến khi sắc trời tối đen, Chu Thần Diệp mới về đến nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyễn Nam Tô chỉ ngẩng đầu thản nhiên nhìn anh ta, không nói gì.
Chuyện cho tới bây giờ, cô có khóc rống chất vấn cũng không còn ý nghĩa, suy nghĩ duy nhất trong đầu là muốn vạch rõ giới hạn với anh ta, từ nay về sau không còn qua lại nữa.
Cơ hội hai người cùng ăn tối rất ít, dì Đồng thấy thế còn tưởng rằng quan hệ của hai người đã dịu đi, cố ý làm thêm vài món sở trường.
Chỉ là đã ăn xong bữa cơm mà vẫn không có ai lên tiếng nói chuyện.
Nguyễn Nam Tô ăn xong thì về thẳng phòng ngủ.
Chu Thần Diệp mang tâm sự nặng nề cũng không có khẩu vị, đi theo phía sau cô.
Vừa vào cửa, anh ta đã kéo lấy cánh tay cô từ phía sau, khàn giọng nói: “Tô Tô…”
Nguyễn Nam Tô hất tay anh ta ra như bị điện giật: “Đừng chạm vào tôi.”
Chu Thần Diệp sầm mặt, mím chặt môi mỏng.
Cô đi thẳng đến bên giường, mở tủ đầu giường ra: “Tôi có thứ này cho anh.”
Trái tim người đàn ông khẽ run lên, cảm giác đau xé lòng lại ùa về: “Anh cũng có thứ này muốn cho em.”
“Tôi không thèm đồ của anh, cũng sẽ không nhận nó.” Nguyễn Nam Tô từ chối không chút thương tiếc, ngón tay vừa muốn chạm vào đơn thỏa thuận ly hôn thì lại bị anh ta kéo đến trước mặt mình.
Sắc mặt Chu Thần Diệp u ám, không nói lời nào kéo cô đến phòng sách.
Anh ta mở ngăn kéo ở giữa bàn, lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ở phía dưới cùng.
“Ký tên lên đó đi.” Anh ta khàn giọng nói, né tránh không dám nhìn vào mắt cô, “Sau khi ký xong, em muốn thế nào cũng được, dù là muốn ly hôn hay tiền bạc, chỉ cần em có thể làm được thì tôi đều đáp ứng em.”
Tiền thì cô không cần, nhưng cô cần anh ta đồng ý ly hôn một cách dứt khoát.
Vì thế Nguyễn Nam Tô cầm lấy phần tài liệu kia, tò mò nhìn thoáng qua.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ, cô thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, bàn tay đang cầm bản thỏa thuận cũng vô thức siết chặt lại.
Đáng tiếc là khi nhìn lại đến lần thứ hai, lần thứ ba, dòng chữ trên đó vẫn như cũ, không có chút thay đổi nào.
Tự nguyện hiến thận.