Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 30: Chạy Trốn Thất Bại



Khương Lan Chi biến sắc, quay đầu nhìn ông ấy: “Nghiệp Thành?”

Trái tim Nguyễn Nam Tô đập thình thịch, cô cũng nhìn lên giường, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Nguyễn Nghiệp Thành.

Đôi mắt của ông ấy đục ngầu như vừa mới tỉnh dậy, nhưng lại rất uy nghiêm và sắc bén khiến người ta không thể né tránh.

Hai tay Nguyễn Nam Tô siết chặt, cắn môi nói không ra lời, một lúc lâu sau mới chậm chạp gọi: “Bố…”

Nguyễn Nghiệp Thành giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng ông ấy đã hôn mê quá lâu, vừa tỉnh lại cũng không có sức lực gì.

Khương Lan Chi đỡ ông ấy dậy, để ông ấy dựa nửa người vào đầu giường.

“Tô Tô.” Ông ấy hít thở khó khăn nói, “Vừa rồi, con đang nói gì với mẹ vậy?”

Nguyễn Nam Tô tiến lên nắm tay ông ấy, không trả lời được nên đành phải chuyển đề tài: “Bố, bố vừa tỉnh lại, bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Bố hỏi vừa rồi con nói chuyện gì với mẹ!” Ông ấy lặp lại câu hỏi, trong giọng điệu rõ ràng đã có sự tức giận.

Nhìn Nguyễn Nam Tô trầm mặc không nói gì, Khương Lan Chi đành phải tự mình giải thích với Nguyễn Nghiệp Thành. Theo bà ta thấy thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ mà là một chuyện rất lớn, không thể giấu ông ấy được.

“Tô Tô, con…” Nghe xong lời Khương Lan Chi nói, Nguyễn Nghiệp Thành tức giận đến tái mặt, bàn tay chỉ vào cô run rẩy không ngừng, “Con muốn bố tức chết đúng không?”



Nguyễn Nam Tô đỏ hoe hai mắt, nước mắt tràn mi, hoàn toàn không nhịn được.

Khương Lan Chi sợ Nguyễn Nghiệp Thành vừa tỉnh dậy lại tức giận, vội vàng vỗ lưng cho ông ấy.

“Tô Tô à, bố chỉ có một mình con thôi, đối với bố sức khỏe và hạnh phúc của con quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.” Nguyễn Nghiệp Thành hít sâu vài hơi, tâm tình mới dần bình tĩnh lại: “Đúng vậy, bố vẫn chưa sống đủ, nhưng nếu cái giá phải trả để sống tiếp là lấy sức khỏe của con gái ra đánh đổi, vậy thì bố thà chết vì căn bệnh này còn hơn!”

“Nghiệp Thành!” Sắc mặt Khương Lan Chi đột nhiên thay đổi, “Đừng nói như vậy…”

Nguyễn Nam Tô gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giàn giụa nước mắt, bật khóc trong nghẹn ngào.

Cô ở trong bệnh viện rất lâu, cũng nói chuyện với bọn họ rất lâu.

Nguyễn Nghiệp Thành đã biết chuyện này thì tuyệt đối không cho phép cô thực hiện, lời tốt lời xấu cũng đã nói hết, cuối cùng thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt cô.

Nguyễn Nam Tô hết cách, đành phải đồng ý không đi làm phẫu thuật hiến thận.

Nhưng Nguyễn Nghiệp Thành sợ cô dùng kế hoãn binh, lại ép cô đặt vé máy bay ngày mai ra nước ngoài, thúc giục cô lập tức rời khỏi Đông Thành.

Nguyễn Nam Tô biết mình vừa đi là Chu Thần Diệp chắc chắn sẽ đổ hết tức giận lên người nhà cô. Cô không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tưởng Chính Trì, nhờ anh giúp mình chăm sóc người nhà một chút.

Anh là bác sĩ, lại là bạn của Chu Thần Diệp, nếu nhờ anh chăm sóc thì ít nhất việc điều trị bệnh cho bố sẽ được đảm bảo.

Tưởng Chính Trì đồng ý ngay không chút do dự.



Vé máy bay được đặt vào buổi chiều ngày hôm sau. Lên máy bay cần chứng minh thư, nhưng lúc Nguyễn Nam Tô ra ngoài rất vội vàng, cũng không mang theo trên người.

Cô cũng không dám quay về nơi đó nữa, buổi sáng đến đồn cảnh sát bổ sung chứng minh thư tạm thời, buổi trưa lại quay về nhà họ Nguyễn lấy chút tiền mặt.

Sau khi lấy được lập tức đón xe đến sân bay, nhưng xe chạy được một nửa, cô lại đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Đây không phải là đường đến sân bay.

“Tôi muốn đến sân bay!” Nguyễn Nam Tô liếc nhìn tài xế trước mặt, trong lòng bắt đầu cảnh giác, “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

Tài xế đội mũ lưỡi trai không nói gì, chỉ lái xe về phía trước, thậm chí còn tăng tốc độ.

“Dừng xe!” Cô căng thẳng vỗ vào ghế xe, “Nếu anh không dừng xe, tôi sẽ báo cảnh sát!”

 

------oOo------

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.