Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 35: Là cậu ép cô ấy chết



Chu Thần Diệp đấm mạnh vào sống mũi anh ta: “Cậu nói cái quái gì vậy! Cô ấy vẫn đang khỏe mạnh, còn chưa đến mức nguy kịch không thể cứu chữa, sao lại đột nhiên qua đời?”

Phương Hành không chịu nổi sức lực của anh ta, ngã ngồi xuống đất.

Kính cũng rơi sang một bên, anh ấy đưa tay nhặt lên, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Bởi vì cô ấy tự rút máy thở của mình.”

Tống Ôn Ngưng biết Chu Thần Diệp sắp xếp phẫu thuật thay thận cho cô ấy vào ngày hôm nay.

Cô ấy cũng biết, mình không ngăn cản được anh ta.

Cho nên vào giây phút cuối cùng của sinh mệnh, cô ấy đã tình nguyện vứt bỏ những ngày còn lại của mình để ngăn chặn sự điên cuồng của anh ta.

Sắc mặt Chu Thần Diệp nhất thời trắng bệch, thì thào trong miệng: “Làm sao…… Làm sao có thể….”

“Anh Chu.” Phương Hành đeo kính lại, nỗi đau trong mắt gần như không giấu được, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ôn Ngưng nói, cách duy nhất cô ấy có thể ngăn cản anh là tự kết thúc cuộc sống của mình.”

Sau khi tỉnh lại, Tống Ôn Ngưng đã dùng chút sức lực cuối cùng tự tay cắt đứt đường sống của mình.

Lúc đó anh ấy ở ngay bên cạnh.



Người ra đi trong sự nhẹ nhõm và tiêu sái, người ở lại thì bị hiện thực đâm cho một nhát dao chảy máu đầm đìa, đau đến mức không muốn sống nữa.

Phương Hành bật khóc muốn ngăn cản cô ấy, anh ấy muốn đi tìm bác sĩ, nhưng lại bị cô dùng chút sức lực yếu ớt giữ lại.

“A Hành.” Tống Ôn Ngưng khẽ gọi tên anh ấy, “Đừng phí sức nữa, đây là chuyện sớm muộn thôi, chúng ta phải học cách chấp nhận.”

Cô ấy nói, A Hành, chết không phải là điều tồi tệ nhất, chết một cách tôn nghiêm vẫn tốt hơn là sống tạm bợ gấp trăm ngàn lần.

Cô ấy nói, A Hành, em không còn nhiều thời gian nữa, không thể lãng phí thêm những giây phút còn lại, trò chuyện với em một lát được không?

Phương Hành làm sao có thể tiếp nhận được sự thật này, anh ấy nằm bên cạnh Tống Ôn Ngưng bật khóc thành tiếng, rõ ràng là vô cùng đau đớn nhưng vào giây phút cuối cùng vẫn thành toàn cho quyết định của cô ấy.

Anh ấy đã yêu Tống Ôn Ngưng như thế.

Yêu sự trong sáng và thuần khiết trên người cô ấy, yêu cô ấy vì cuối cùng đã lựa chọn dùng mạng sống của mình để cứu người khác, yêu cô ấy dù ra đi đau đớn nhưng vẫn nén nhịn để thực hiện tâm nguyện sau cùng.

Phương Hành ngẫm đi nghĩ lại, đột nhiên bật cười.


“Cậu còn mặt mũi để cười?” Chu Thần Diệp hoàn toàn mất đi lý trí, lại đánh một quyền vào mặt anh ấy, “Tôi cho phép cậu ở lại chăm sóc con bé, đây là cách cậu chăm sóc con bé sao?”

Lần này, Phương Hành không để cho anh ta đánh mình nữa. Anh ấy bình tĩnh bắt lấy nắm đấm của đối phương: “Anh Chu, anh trút hết tức giận lên người tôi như thế, liệu anh có dễ chịu hơn không?”



Chu Thần Diệp nắm chặt lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Phương Hành gằn từng chữ một, nói cho anh ta biết sự thật anh ta không muốn nghe nhất và cũng không muốn đối mặt nhất: “Nếu không phải vì anh, Ôn Ngưng đã có cơ hội sống thêm vài ngày nữa.”

“Là anh ép cô ấy chết.”

“Anh mới là tên đầu sỏ gây ra tội ác tày trời này.”

Trong đầu Chu Thần Diệp cứ vang vọng mấy câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nặng ngàn cân này của Phương Hành, hai chân anh ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Cánh cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đẩy ra lần nữa, ngay sau đó, anh ta nhìn thấy một bác sĩ khác mặc áo blouse trắng đi ra.

Đó là bác sĩ cùng Tưởng Chính Trì vào phòng phẫu thuật làm phẫu thuật cho Nguyễn Nam Tô…

Trên người anh ấy còn mặc quần áo phẫu thuật, chưa cởi găng tay, bước chân cực kỳ vội vàng.

Chu Thần Diệp còn kịp tiêu hóa nỗi đau do lời nói của Phương Hành mang lại, trong lòng lại nảy sinh một dự cảm chẳng lành. Anh ta ngăn bác sĩ lại, cảm thấy cực kỳ sợ hãi: “Nguyễn Nam Tô đâu? Cô ấy thế nào rồi?”

“Anh, anh Chu…” Bác sĩ bị cơn thịnh nộ trên người anh ta làm giật mình, nơm nớp lo sợ nói: “Vợ anh, cô ấy… cô ấy không còn dấu hiệu sống nữa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.