Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm

Chương 42: Đồng ý lời tỏ tình!



Con gái cưng?

Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi không có con, dưới gối ông chỉ có một cô con gái là Nguyễn Nam Tô…

Trong lòng Chu Thần Diệp kinh hãi, lúc muốn nhìn kỹ hơn thì Nguyễn Nghiệp Thành đã cầm điện thoại di động vội vàng trở về phòng.

Sau đó là một tiếng ‘rầm’ vang dội, cửa phòng bị đóng lại.

Chẳng lẽ anh ta bị hoa mắt?

Không, không có khả năng, anh ta không có khả năng nhìn lầm……

Chu Thần Diệp siết chặt hai tay, lồng ngực đột nhiên run lên một cách mất kiểm soát.

Một khả năng rất nhỏ nhưng không phải không thể bỗng hiện lên trong đầu, khiến anh ta cảm thấy rất thấp thỏm bất an.

Anh ta lấy di động ra, hai tay run rẩy bấm một dãy số: “Kiểm tra cho tôi dạo gần đây Nguyễn Nghiệp Thành đã liên lạc với ai, ngoài ra còn nhật ký cuộc gọi nữa, mọi thứ phải kiểm tra thật chi tiết vào.”

Đối phương trả lời một tiếng “Vâng”.

Bên kia.

Nguyễn Nam Tô kể cho Nguyễn Nghiệp Thành nghe về tình hình mấy ngày gần đây, cũng báo với ông mọi thứ đều ổn, bảo ông đừng lo lắng.

Nói xong, Nguyễn Thành Nghiệp ngẫm nghĩ giây lát, quyết định nói cho cô biết chuyện Chu Thần Diệp đã tới nhà.



Nguyễn Nam Tô tưởng rằng cái tên Chu Thần Diệp này đã trở thành vết sẹo đau đớn trong lòng mình, có lẽ cả đời này cũng không thể lành được. Nhưng kỳ lạ thay, chỉ mới trôi qua ba tháng mà cô cảm thấy tâm trạng của mình đã trải qua những thay đổi nghiêng trời lật đất.

Đau không?

Vẫn còn đau, dù sao đó cũng là một người cô yêu thương thật lòng, tình cảm chân thành trong hai năm đó không phải là giả tạo.

Nhưng so với ba tháng trước thì nỗi đau này đã vơi đi rất nhiều…

Cúp điện thoại, Nguyễn Nam Tô ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, cả đêm không ngủ.

Rạng sáng hôm sau, sau khi rửa mặt xong, cô mang theo hai vành mắt thâm quầng đi ra ngoài ăn sáng.

Tưởng Chính Trì rời giường sớm hơn cô, trong khoảng thời gian này anh phụ trách nấu cơm bồi bổ sức khỏe cho cô. Anh bưng sữa nóng ra bàn, lúc này mới chú ý đến màu xanh đen dưới mí mắt cô.

“Tối qua ngủ không ngon giấc à?”

Nguyễn Nam Tô rũ mắt, giọng nói rầu rĩ: “Đâu có.”

Tưởng Chính Trì rất thông minh, vừa nhìn cô như vậy đã nhận ra có gì đó không ổn, anh kiên nhẫn dò hỏi: “Sao vậy, hay là có tâm sự?”

“Đúng vậy.”

Cô nói rồi từ từ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt ôn hoà của anh, trong lòng xẹt qua chút cảm xúc khác thường.

Rất vi diệu, như là……



Nguyễn Nam Tô chưa kịp nghĩ nhiều thì đã nghe thấy giọng nói uể oải của người đàn ông: “Nói anh nghe xem, có tâm sự gì nào?”

“Cả đêm qua em đã suy nghĩ về những lời anh nói…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói vô cùng yếu ớt, “Những lời anh nói đều là thật sao?”

Anh nói anh thích em, có thật là vậy không?

Nguyễn Nam Tô muốn hỏi như thế, nhưng lại không đủ can đảm.

Tưởng Chính Trì sửng sốt, không ngờ cô lại nhắc tới chuyện này.

Anh biết, để một cô gái vừa trải qua tổn thương tinh thần bi thảm bước ra và chấp nhận ai đó một lần nữa sẽ rất khó khăn, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho ‘cuộc chiến kéo dài’, thế nên khi cô đột nhiên hỏi ra vấn đề này, tay chân anh bỗng có chút luống cuống.

“Là thật…” Anh nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô, trái tim bất giác mềm nhũn, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng: “Nam Tô, anh thích em, những lời này mãi mãi có giá trị.”

Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm vào mắt anh, không phát hiện ra bất kỳ sự giả dối nào.

Cô nghĩ, một người dám đánh cược cả tương lai tươi sáng của mình để cứu cô như vậy, chắc sẽ không lừa dối cô đâu nhỉ…

“Vậy chúng ta thử xem, được không?” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng như nước của anh, nghiêm túc nói rõ từng chữ một: “Tưởng Chính Trì, chúng ta thử xem.”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.