Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 100: Đàn ông ấy, lúc cần thiết thì phải đẹp trai không bằng chai mặt!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiền Hằng cuối cùng cũng không ăn hết tất cả món ăn, bởi vì Thành Dao không cho anh cơ hội này, cô mím môi liều mạng tranh hầu hết các món với Tiền Hằng, mà càng may mắn là, một cuộc điện thoại của Hoàng Nhiễm đã hoàn toàn cứu vớt Tiền Hằng. Hai người mẹ chồng nàng dâu, sau hơn một giờ đối mặt trực tiếp, cuối cùng cũng có kết quả.

“Luật sư Tiền, tôi thực sự không biết nói gì cho phải.” Lúc đến Hoàng Nhiễm trang điểm rất tinh tế, nhưng hiện tại khuôn mặt trang điểm của bà ấy đã khóc đến nỗi không thể nhìn nổi, mắt mũi bà ấy đều đỏ và sưng lên, vẻ mặt bi thương buồn bã, nhưng sự thù hận và thù địch trong mắt đã không còn nữa.

Thành Dao và Tiền Hằng vội vã quay lại bệnh viện, thấy được cảnh tượng như vậy.

Hoàng Nhiễm đi tới kéo tay của Tiền Hằng: “Cám ơn cậu, cám ơn cậu đã thuyết phục tôi tới gặp Lâm Lệ.” Bà ấy nói đến đây, thì không nhịn được, lại lau nước mắt.

Thành Dao nhìn Trần Lâm Lệ yếu ớt vẫn ngồi trên giường bệnh, cô ấy hiển nhiên cũng vừa mới khóc, cô ấy nhìn về phía Thành Dao, lại muốn bò dậy từ trên giường bệnh quỳ lạy Thành Dao.

“Luật sư Thành, cám ơn cô, cám ơn cô đã để cho tôi và mẹ chồng có cơ hội trò chuyện tốt thế này, cảm ơn cô đã dùng cách này để giải quyết vụ kiện

này.”

Sau khi Thành Dao và Tiền Hằng rời đi, hai người Hoàng Nhiễm và Trần Lâm Lệ, lần đầu tiên có một cuộc trò chuyện sâu sắc và thẳng thắn. Hoàng Nhiễm xem đoạn video vụ tai nạn trước kia xong, trong lòng cũng biết bản thân luôn trách lầm con dâu, đối với con trai bà ấy thật sự là yêu thương vô vàn, chỉ là những cảm xúc bị bóp méo và sự tức giận đau đớn không có chỗ nào phát tiế t, đã khiến cho bà ấy vô thức xem Trần Lâm Lệ là kẻ thù, ghét cô ấy, để cho bản thân dễ chịu hơn.

Trước khi gặp mặt, Hoàng Nhiễm vẫn còn một lòng căm thù trong lòng, nhưng mà bà ấy không nghĩ tới, khi Trần Lâm Lệ vừa nhìn thấy bà ấy, thì cũng không nói gì, đối với chuyện phân chia Khải Lệ một chữ cũng không nói, mà nằm trên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi.

Nói cho cùng, cô ấy cũng giống như bản thân bà ấy, cũng là người mất đi con trai, nhưng ngoài con trai, thì còn mất chồng. Trước kia dù có thù hằn và hiểu lầm lớn đến đâu, thì vào giờ phút này, Hoàng Nhiễm đột nhiên cảm thấy đều không phải là vấn đề, hai người các cô đều là những người phụ nữ đáng thương giống nhau trên cuộc đời này mà thôi.

Hai người phụ nữ, cứ như vậy mà không nói một lời, ngồi với nhau, lặng lẽ rơi nước mắt.

Mặc dù một chữ cũng chưa nói, nhưng Hoàng Nhiễm vào giờ phút này, đã chấp nhận hòa giải với Trần Lâm Lệ ở trong lòng.

Đây là người phụ nữ mà con trai bà yêu nhất khi còn sống, lúc xảy ra tai nạn cô ấy cũng đã quên đi bản thân mà muốn cứu con trai mình trước, thì bà ấy tội gì lại làm khó cô ấy? Bản thân bà mất đi con trai cháu trai đã đau đến không muốn sống rồi, thì cô ấy còn như thế nào?

Hai người, cứ yên lặng mà khóc nửa tiếng, nửa tiếng sau, Trần Lâm Lệ mới lau nước mắt mở miệng.

Trần Lâm Lệ là một người thẳng thắn, đối với mẹ chồng cũng không có thù sâu hận lớn gì, một khi nói ra, thì nói chuyện rất trôi chảy, Hoàng Nhiễm nghe được ý định ban đầu không muốn chia nhỏ Khải Lệ của Trần Lâm Lệ, thì gần như không chút chần chừ, cũng đồng ý phương án phân chia tài sản thừa kế của Trần Lâm Lệ.

Buổi gặp mặt kéo dài một tiếng rưỡi này, nửa tiếng là khóc, nửa tiếng là nói về Khải Lệ, nửa tiếng còn lại, hai người phụ nữ bị thương này giống như đang hấp thụ hơi ấm từ cùng một ngọn lửa vậy, nhớ về cùng một người đã mất.

“Thật ra thì đôi khi A Khải rất trẻ con, lần trước hứa mua cho anh ấy kẹo bông gòn ăn, nhưng con quên mất, kết quả lại vì chuyện này mà giận dỗi với con.”

“Đứa con này khi còn bé đã có định hướng, nó chỉ hướng về con, cái tính tình này của nó vẫn vậy.”

Ngày hôm nay, hai người phụ nữ này, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn thân thiết, nhưng trên mặt lại có sự chân thành giống như nhau.

“Luật sư Thành, luật sư Tiền, cảm ơn hai người, phiên tòa phúc thẩm này, chúng tôi không đánh nữa, chúng tôi muốn giải hòa.” Trên khuôn mặt của Trần Lâm Lệ viết đầy sự biết ơn cảm kích, “Hai người là luật sư giỏi nhất, chuyên nghiệp nhất, cũng có tình người nhất mà tôi từng gặp, là sự khắc họa tốt nhất đối với nghề luật sư.”

Cho đến khi Trần Lâm Lệ và Hoàng Nhiễm tiễn Thành Dao và Tiền Hằng ra bệnh viện, Thành Dao vẫn còn chút hoảng hốt: “Vụ kiện này, cứ như vậy mà kết thúc?”

Tiền Hằng nhìn cô, trong lòng cũng không phải là không có dao động, anh cũng rất khó mà tưởng tượng được, một vụ kiện mà đương sự của hai bên như nước lửa không dung hòa được, vậy mà lại kết thúc ôn hòa như vậy. Hoàng Nhiễm đồng ý không chia Khải Lệ, nên Trần Lâm Lệ dùng phần bất động sản và tiền mặt còn lại đền bù cho bà ấy. Hai người đạt được phương hướng giải quyết cùng nhau, Tiền Hằng và Thành Dao chỉ cần tiến hành thỏa thuận phương án phân chia cụ thể là được, nói vụ kiện này gần như là bụi trần lắng đọng [1], thì cũng không sai.

[1]      Bụi trần lạc định (        ): ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng g

cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.

Tiền Hằng từng làm nhiều vụ kiện gia đình, cho đến bây giờ đều là cãi vả và bôi nhọ đối địch, đây là vụ đầu tiên, lại dùng phương thức êm dịu như vậy để kết thúc vụ kiện.

Lần đầu tiên Tiền Hằng bắt đầu nghĩ lại, ngoại trừ chuyên nghiệp ra, có phải thật sự cần thêm một chút tình người hay không? Lấy ánh mắt ôn hòa hơn để xử lý vụ kiện?

Người với người ở trong thế giới lớn như thế này, có thể tạo thành một gia đình, là một kiểu xác suất nhỏ biết mấy của duyên phận, mà ý định ban đầu của việc thành lập gia đình, phần lớn đều là từ tình yêu, vậy lúc phải tách ra, có phải cũng cần giữ lại thể diện hay không?

Hôn nhân của cha mẹ Tiền Hằng cũng không phải là không hạnh phúc, nhưng Tiền Hằng lại cảm thấy, hôn nhân của thế hệ trước, ở trong xã hội sặc sỡ hôm nay, đã khó mà lặp lại được. Vì vậy, trước khi gặp được Thành Dao, Tiền Hằng chưa bao giờ nghĩ tới kết hôn, càng không nghĩ tới lập gia đình, chỉ thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh nhìn đương sự phân phân hợp hợp.

Chỉ là vào giờ phút này anh đột nhiên lại có một chút không xác định được, nếu như gặp được Thành Dao sớm một chút, nếu như hiểu và tôn trọng gia đình và hôn nhân nhiều hơn một chút sớm hơn một chút, thì những vụ kiện anh từng làm, có phải sẽ có rất nhiều kết quả khác?

Lần đầu tiên anh bắt đầu nhìn thẳng nội tâm mình, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ thật kỹ lời của Thành Dao, cô theo đuổi bình đẳng, cô mong muốn tình yêu và hôn nhân...

Tiền Hằng vừa tâm loạn như ma mà suy nghĩ, vừa đi theo Thành Dao ra ngoài bệnh viện, sau đó anh đột nhiên nghe được giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Thành Dao.

“Tuyết rơi!” Cô lấy điện thoại ra chụp hình, cực kỳ giống hình dáng ở Kyoto. Kỷ niệm ở Nhật Bản cứ như vậy mà bất ngờ lướt qua Tiền Hằng, anh đột nhiên không thể nào kiềm chế được bản thân, mà đi lên trước, từ phía sau ôm Thành Dao vào lồ ng ngực.

“Thành Dao, anh không thể không có em.”

Cả người Thành Dao chôn trong lồ ng ngực của Tiền Hằng, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi của người đàn ông này, rõ ràng xung quanh là gió lạnh mang theo bông tuyết, nhưng trong khoảnh khắc này Thành Dao lại cảm thấy mùa hè.

Tiền Hằng ôm chặt hơn: “Không được thích người khác.” Giọng nói của anh trầm thấp, “Không được thích Cố Bắc Thanh.”

“Anh sẽ ghen tị.”

Thành Dao không phải là không tham luyến nhiệt độ trong lồ ng ngực của anh, nhưng cô vẫn lý trí giãy giụa thoát ra lồ ng ngực của Tiền Hằng.

“Tiền Hằng, chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới người khác, em có thích người khác hay không, cũng không phải do anh quyết định.” Thành Dao rũ tầm mắt xuống, nhìn thời gian, “Em phải đi rồi, em với đàn anh còn hẹn ăn khuya.”

Lần đầu tiên Tiền Hằng giở trò tâm cơ dùng tới mỹ nhân kế, ngay cả mặt mũi cũng không cần, ỷ vào bản thân có mấy phần sắc đẹp, cũng có ý định dựa vào cơ thể, kết quả lại bị mất mặt rất thảm.

Anh đứng ở trong gió, nhìn Thành Dao rời đi, bề ngoài thì càng thêm bình tĩnh, nhưng nội tâm lại càng sóng to gió lớn. Trong một khoảnh khắc, Tiền Hằng đã cân nhắc tới tính khả thi của việc thuê người hại Cố Bắc Thanh...

Ngô Quân nhận được một cuộc gọi từ Tiền Hằng khi đang tưới hoa ở nhà. Giọng nói của đối phương lạnh lùng: “Này, cậu có ở nhà không?”

Ngô Quân nhớ lại cách đối xử tàn nhẫn qua cầu rút ván của Tiền Hằng lần trước, chuông cảnh báo vang lên: “Tôi không có ở nhà!”

“Ồ, như vậy à, tôi vốn có một thùng cua hoàng đế [2] chuyển bằng đường hàng không về muốn đưa cho cậu, mà cậu không có ở nhà thì quên đi.”

[2]      Cua hoàng đế là một họ cua biển. Đây là một họ cua có nhiều loài có giá trị kinh tế trong đó có loài cua Alaska hay còn gọi là cua hoàng đế Alaska là loài cua đắt tiền với chất lượng thịt thượng hạng, được ưa chuộng trong các nhà hàng, quán ăn với giá cả đắt đỏ.

“Có! Tôi có nhà!” Ngô Quân ngay lập tức sửa lại, “Vừa nãy nói sai rồi!”

Mười lăm phút sau, Tiền Hằng thật sự xuất hiện ở cửa căn hộ của Ngô Quân. Anh không hề lịch sự, đi thẳng vào nhà.

“Tôi có chút việc muốn hỏi để tham khảo ý kiến của cậu.”

Ngô Quân khóc không ra nước mắt: “Cua hoàng đế của tôi đâu? Cậu mẹ nó lại gạt tôi?”

Tiền Hằng cây ngay không sợ chết đứng: “Không phải hồ sơ kiểm tra sức khỏe của cậu năm ngoái đã nói Acid uric cao sao? Ăn ít đồ hải sản đi, điều này tốt cho sức khỏe của cậu.”

“Được rồi, nói về vấn đề của tôi trước.”

Ngô Quân buồn bã cúi đầu, con đường dài nhất mà anh ta đi trong cuộc đời có lẽ là sáo lộ của Tiền Hằng: “Cái gì?”

“Người bạn đó của tôi đã thất tình.”

“Tiền Hằng, có vấn đề xin chỉ bảo thì phải thẳng thắn cậu biết chưa?” Ngô Quân bùng nổ, “Đã vào lúc này rồi, mà còn một người bạn của tôi? Cậu có ngốc không? Chuyện cậu và Thành Dao đang hẹn hò, trên dưới Quân Hằng đều biết! Con m* nó ban đầu còn cảnh cáo tôi không được quy tắc ngầm với cấp dưới xinh đẹp, nói còn giống như thật, kết quả bản thân lại ngấm ngầm ra tay với Thành Dao, cầm thú! Ra vẻ đạo mạo! Không biết xấu hổ!”

“...” Tiền Hằng có chút lúng túng, giọng nói hơi không tự nhiên, nhưng biểu cảm thì vẫn rất có lý chẳng sợ, “Tóm lại chính là có chuyện như vậy.”

Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giải thích ngắn gọn tình hình với Ngô Quân: “Nhưng bây giờ cô ấy không đồng ý quay lại với tôi.” Tiền Hằng nói với giọng khó hiểu, “Cô ấy nói tôi tự cảm thấy bản thân quá tốt, cảm thấy giữa chúng tôi không đủ bình đẳng...”

Ngô Quân thiếu chút nữa bật cười tại chỗ: “Thành Dao thật sự rất tốt! Giúp tôi trả thù một mũi tên! Tiền Hằng à, tiểu tử cậu cũng có ngày hôm nay à?”

Khuôn mặt của Tiền Hằng rất khó coi: “Tôi đến tìm cậu hỏi ý kiến, không phải là để cậu trách mắng.”

Ngô Quân lại trêu chọc Tiền Hằng một lúc, mới nghiêm túc đưa ý kiến cho anh: “Cậu phải từ bỏ loại cảm giác tự cho mình hơn người trong đáy lòng đi, người ta bây giờ không đồng ý tái hợp cũng không sao, dù sao còn độc thân, thì cậu có thể theo đuổi lại một lần nữa! Cậu phải cho người ta thấy thành ý của cậu, cậu là thật sự rất thích cô ấy, nhưng nếu cậu quá đứng đắn, thì người ta chỉ có thể cảm nhận được một phần mười tình yêu của cậu, đương nhiên cảm thấy cậu yêu quá ít, quá yêu bản thân.”

Tiền Hằng nói một cách dứt khoát: “Ngay cả khi cô ấy không độc thân, thì tôi cũng phải cạy góc tường đưa cô ấy đi.”

“Nếu cậu đã giác ngộ thì sao không làm gì? Hãy mạnh tay theo đuổi đi, đàn ông ấy mà, khi đối mặt với người phụ nữ mình thích, thì có gì mà không thể từ bỏ mặt mũi được? Bắt đầu tấn công, thử mọi cách để theo đuổi người ta, nếu không được thì quấn mãi không buông, cậu và cô ấy có cơ sở tình cảm, còn không thể giải quyết được à?”

“Nhất định phải như vậy? Quấn mãi không buông quá không phù hợp với phong cách của tôi rồi.”

“Nếu như người ta không còn độc thân nên ngay cả nam tiểu tam cậu cũng sẵn lòng làm, thì còn quan tâm đ ến phong cách cái gì chứ? Phong cách có thể ăn được không? Tiền Hằng, cậu muốn theo đuổi Thành Dao về, thì đã đến lúc cậu phải từ bỏ cảm giác tự cho mình hơn người trong lòng đi. Kiểu người như vậy, không bị đánh, thì không biết chữ thảm viết như thế nào.”

Khuôn mặt của Tiền Hằng giống như bảng màu khoe màu đua sắc, anh dừng lại một chút, rồi khó khăn nói: “Cho nên phải quấn mãi không buông thế nào?” Anh lắc đầu, “Tôi không có kinh nghiệm.”

Ngô Quân vỗ đùi: “Vậy cậu thực sự đã hỏi đúng người rồi, tôi có kinh nghiệm!” Vẻ mặt của Ngô Quân như đàn anh mà chỉ bảo, “Quấn mãi không buông này, trước hết không phải là để cậu suốt ngày nhảy múa ở trước mặt người ta, mà là phải tìm cơ hội thích hợp, mà cơ hội này, nếu như không tranh thủ được, thì có thể không ngừng xuất hiện ở trước mặt đối phương, để cho đối phương có thể nhìn thấy cậu cả ngày lẫn đêm, tốt nhất là chủ động tìm cậu. Bằng cách này, cậu sẽ từ từ chiếm hết thời gian riêng tư của đối phương, giống như đi xâm lược vậy, từng bước xâm lấn vào lãnh thổ đối phương, cũng giống như nước ấm luộc ếch vậy, đợi đến khi đối phương phát hiện, thì đã không kịp chạy trốn khỏi lòng bàn tay của cậu rồi!”

Nghe xong lời của Ngô Quân nói, Tiền Hằng rơi vào trầm tư.

Vừa không dồn hết tâm trí vừa có thể để cho Thành Dao liên tục ở bên mình không lý do...

Tiền Hằng vừa đi trên đường vừa cố gắng suy nghĩ đối sách, tiểu khu này của Ngô Quân cũng không tệ, nhưng chỉ có quá nhiều mèo hoang, bên cạnh thùng rác trước mắt Tiền Hằng, chính là một con mèo quýt [3], đang lục loại đồ ăn.

[3]     Mèo quýt (    ):


Tiền Hằng nhìn chằm chằm con mèo quýt một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh. “Ngô Quân, cậu xuống lầu một chút.”

Ngô Quân:???

Tiền Hằng vô cùng bình tĩnh: “Mang một cái thùng, giúp tôi bắt một con mèo hoang.”

Thành Dao và Cố Bắc Thanh vừa mới ăn khuya xong, vừa về đến nhà, thì nhận được điện thoại của Tiền Hằng.

Thành Dao có chút tức giận: “Chuyện công việc thì có thể nói, chuyện riêng thì không nói.”

Đùa gì thế, cô còn chưa quên lời nói thẳng nam trên cao nhìn xuống kia của Tiền Hằng đâu.

“Thành Dao, có chút chuyện muốn em giúp.”

Giọng nói của Tiền Hằng nghe rất khẩn thiết: “Là thế này, anh nhặt được một con mèo hoang bị thương ở trong tiểu khu, cảm thấy sắp không xong rồi. Anh không biết xử lý, có thể mời em hỗ trợ một chút không? Anh biết trước tiên phải đưa đi bệnh viện thú y, nhưng con mèo này không phối hợp, một mình anh không giải quyết được.”

Lần trước Thành Dao giúp Tần Thấm nuôi Megatron, nên rất thích động vật nhỏ, nghe được Tiền Hằng nhặt được mèo hoang bị thương, nhất thời không chú ý đến cái khác: “Anh ở đâu? Em lập tức tới.”

Không lâu sau, Thành Dao chạy tới biệt thự của Tiền Hằng.

Ban đêm mùa đông lạnh như vậy, nhưng Tiền Hằng chỉ mặc âu phục phong phanh, ôm mèo trong ngực đứng ở cửa trông ngóng, bộ dáng kia, nếu đổi thành ôm đứa bé trong ngực, thì thật giống như người vợ bị ông chồng cặn bã vứt bỏ ôm con chờ đợi vậy.

Thành Dao gạt bỏ ý nghĩ quái lạ trong đầu kia: “Mèo thế nào rồi, em xem một chút? Bị thương chỗ nào?”

Kết quả Thành Dao còn chưa đụng vào mèo, thì con mèo trong ngực Tiền Hằng đột nhiên hung dữ, động tác hung ác chính xác ổn định cho Tiền Hằng hai móng vuốt.

Thành Dao có hơi bất ngờ: “Không phải anh nói mèo này bệnh sắp không xong sao? Sao em lại thấy rất nhanh nhẹn?” Cô nhìn về phía con mèo đang muốn thoát khỏi ngực của Tiền Hằng, “Hơn nữa con mèo này nhìn rất hoang dã, trạng thái lại rất tốt, anh nhặt được thế nào?”

Tiền Hằng không trả lời, chỉ nâng tay lên: “Trầy.”

Thành Dao không chút suy nghĩ, bị anh thành công dời đề tài, kéo tay của anh qua kiểm tra, giọng cô nóng nảy lại khẩn trương: “Đã chảy máu rồi, loại mèo hoang này, anh phải tiêm vắc xin phòng dại.”

Nhưng Tiền Hằng lại rất bình tĩnh, cũng rất hiên ngang: “Anh không sao, cứu con mèo này trước.”

Tay của anh thật ra bị con mèo này cào rất thảm, có một vài vết máu, Thành Dao muốn cố gắng kiềm chế, nhưng nhìn vết thương, lại không nhịn được mà đau xót trong lòng, giống như bị người ta nhẹ nhàng đấm một quyền, có hơi khó chịu.

Cô bỏ hộp rỗng thuận đường mua xuống: “Bỏ mèo vào trước.”

Tiền Hằng bỏ con mèo quýt đang giương nanh múa vuốt vào: “Đi thôi, cách đây không xa có một bệnh viện thú y...”

Chỉ là lời còn chưa nói hết, thì Thành Dao đã kéo tay anh, cương quyết kéo anh vào xe: “Tiêm vắc xin phòng dại trước đã.”

“Không cần...”

“Không có thương lượng.”

Tiền Hằng vẫn còn không phối hợp: “Chích trong 24 tiếng là được.”

Thành Dao lười sửa lại anh, cô nhìn chằm chằm mắt Tiền Hằng: “Anh còn muốn kết hôn với em không?”

Tiền Hằng mím môi, không lên tiếng.

“Nếu như muốn, thì tiêm vắc xin phòng dại trước.”

Cứ như vậy, Thành Dao tất bật mang theo hộp rỗng, dẫn theo Tiền Hằng, nhìn anh rửa vết thương xong, tiêm mũi phòng dại đầu tiên.

Sau khi làm hết tất cả, Thành Dao mới cảm thấy hòn đá trong lòng mình rơi xuống, lúc này mới dẫn Tiền Hằng và mèo đến bệnh viện thú y.

“Trạng thái sức khỏe của mèo rất tốt, con mèo này khá nặng, có cả bọ chét nữa, nên vệ sinh bên ngoài cơ thể, tiêm vắc-xin phòng dại, nếu như là mèo hoang thì tốt nhất nên huấn luyện nó ăn thức ăn mèo, ngoài ra nên làm triệt sản..”

Bác sĩ thú cưng rất kiên nhẫn, dặn dò Thành Dao và Tiền Hằng rất nhiều, trước khi đi còn hơi tò mò: “Nhưng mà con mèo này hung dữ như vậy, hai người bắt được nó thế nào?”

Tiền Hằng hung dữ trừng mắt nhìn bác sĩ: “Không phải bắt, là nhặt.”

Nam bác sĩ lại không get được ánh mắt ám chỉ của Tiền Hằng, anh ta không tim không phổi nói: “Loại mèo hoang khó thuần phục này sao có thể bị người nhặt được, nó rất cảnh giác, người tới gần một chút sẽ cào. Đoán chừng ít nhất phải hai người mới có thể bắt được.”

u 77

Thành Dao cau mày, cô nghi ngờ nhìn Tiền Hằng, nhưng mặt Tiền Hằng lại đầy vẻ thản nhiên, anh cũng nhìn thẳng lại.

“Anh nhặt?”

“Ừ.”

“Hung dữ như vậy, làm sao có thể cho anh nhặt?”

“Chính là nhặt.”

Nhưng cho dù Tiền Hằng không thừa nhận, thì từ giọng nói không tự nhiên, rái tai ửng đỏ của anh, Thành Dao cũng đã biết được câu trả lời.

“Anh cố tình bắt con mèo này sao?”

Tiền Hằng cứng cổ: “Không có.”

“Vậy chính là có rồi.” “Tiền Hằng.”

“Đúng, anh bắt.” Tiền Hằng nhìn con mèo trong hộp rỗng, “Trời lạnh, nó lang thang một mình ở bên ngoài, anh lang thang một mình ở nhà, thật thích hợp, anh liếc mắt một cái liền thấy, sau đó đi theo nó.”

Giọng nói của Tiền Hằng khô cằn lạnh lùng, mới nghe thì cảm thấy không có cảm xúc gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì cảm thấy mỗi một chữ đều tràn ngập lời tố cáo mạnh mẽ.

“Cũng rất tốt, trước kia anh không phải là DINK sao? Có rất nhiều người theo DINK rất thích nuôi mèo nuôi chó ở bên cạnh, mèo con chó con cũng rất thân thiết, không cần nhọc lòng giống như trẻ con, cũng rất tốt.”

“Thành Dao, anh đã quyết định không DINK.”

Thành Dao đưa hộp rỗng cho Tiền Hằng: “Loại chuyện liên quan đến đại sự tương lai này vẫn nên suy nghĩ rõ ràng, không chừng lát nữa anh sẽ cảm thấy DINK tốt, dù sao cũng là nguyên tắc đã kiên trì nhiều năm như vậy. Mèo thì anh giữ lại mà sống nương tựa lẫn nhau đi, em đi về trước.”

Thành Dao vừa mới xoay người, thì tay liền bị đối phương kéo lại.

“Gần đây anh có đến Đài Loan đi công tác mang bánh dứa [4] em thích về.”

[4]       Bánh dứa: là một loại bánh ngọt truyền thống của Đài Loan có chứa bơ, bột mì, trứng, đường và mứt dứa hoặc lát



“Sao?”

Giọng của Tiền Hằng có chút không tự nhiên: “Em có muốn đến chỗ anh ăn một chút không?”

“Không cần.” Thành Dao mỉm cười, “Em vừa ăn khuya với đàn anh rất no rồi.”

Nói xong, Thành Dao vẫy tay, nhanh chóng rời đi.

Kết quả Thành Dao về đến nhà chưa được bao lâu, vừa mới tắm xong, thì có người gõ cửa.

Cô mở cửa, bên ngoài cửa bất ngờ lại là Tiền Hằng ôm hộp rỗng đựng mèo, đối phương phong trần mệt mỏi, nhưng mặt đầy tỉnh táo bình tĩnh.

“Nhà anh bị cúp điện.”

“Còn cúp nước nữa.”

“Gas cũng hết.”

Tiền Hằng cứng cổ, mặt không thay đổi tuyên bố: “Cho nên tối nay anh muốn ở đây.”

Như thể rất sợ Thành Dao sẽ phản đối, anh vội vàng nói trước Thành Dao: “Anh không ở khách sạn đâu, mấy ngày trước thời sự vừa mới phơi bày, ngay cả công việc quét dọn mà khách sạn năm sao cũng không làm tốt, không vệ sinh.” Anh nghiêng đầu, “Từ quan điểm pháp luật mà nói, thì anh vẫn là người thuê nhà hợp pháp trả tiền thuê nhà ở đây, em không có quyền đuổi anh đi. Trong tình huống đặc biệt, anh ở đây cũng rất hợp tình hợp lý.” Thành Dao dựa vào cửa, nhếch môi nhìn anh, nhưng mà cô không thừa nhận cũng không được, Tiền Hằng thật sự vẫn là người thuê nhà hợp pháp.

Cô không thể không nghiêng người sang một bên, để Tiền Hằng đi: “Biệt thự của anh, cũng không đến nổi ngày mai sẽ còn tiếp tục bị cúp điện cúp nước hết gas chứ?”

Tiền Hằng nghiêm túc nói: “Ngày mai còn tiếp tục.”

“Vậy ngày mốt sẽ bình thường chứ?”

“Ngày mốt cũng khó mà nói.”

Thành Dao thật sự tức đến bật cười, cô không nghĩ tới Tiền Hằng lại có thể cây ngay không sợ chết đứng mặt dày như vậy: “Không sao, ngày mai em sẽ bắt taxi đưa anh về biệt thự, giúp anh xác nhận xem rốt cuộc hết hay không hết, có phải ống nước không thông hay không để còn tiện tay giúp anh thông.”

“Không cần em thông.” Giọng của Tiền Hằng có chút không tự nhiên, “Sau này ống nước, cũng không cần em thông.” Anh ngẩng đầu nhìn Thành Dao, “Anh sẽ sửa.”

“Bàn tay tôn quý của anh sẽ sửa ống nước?”

“Anh có thể đăng ký một khóa đào tạo thợ sửa điện nước. Trong thế giới này, không có chuyện gì có thể làm khó anh. Thông ống nước, anh cũng có thể làm đến chuyên nghiệp nhất.”

u »

Khi lần đầu tiên Tiền Hằng yêu cầu Thành Dao quay lại, trong lòng Thành Dao vẫn còn bị cái loại cảm cảm giác tự cho mình hơn người của anh chọc bị thương, vừa rồi còn ôm thái độ hoài nghi về anh.

Người đàn ông này, thật sự đã nghĩ thông suốt rồi? Thật sự đã nghĩ rõ? Lời nói muốn kết hôn có con không phải là quyết định nhất thời kích động hoặc là không tỉnh táo?

Chỉ là Thành Dao nghìn đoán vạn đoán, cũng không tính đến Tiền Hằng vẫn còn có một mặt vô lại như vậy.

Bên ngoài Tiền Hằng vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là dáng vẻ anh cứ đi theo cô chỗ nào cũng có mặt, như gặp đại quân của địch như vậy, cùng với nỗi lo lắng mơ hồ khi cố gắng lấy lòng cô, đã sớm bị để lộ.

Anh còn tự cho là thông minh che giấu hết tất cả, nhưng lại không biết tất cả những điều này lại càng giấu đầu hở đuôi hơn.

Quá rõ ràng.

Thật sự quá rõ ràng.

Tiền Hằng giống như một diễn viên chuyên nghiệp, dù nhận được kịch bản đáng xấu hổ đến chết, thì vẫn phải cố gắng diễn xong, mượn cớ vụng về như vậy để cố gắng cứu vãn tôn nghiêm không còn lại mấy của mình.

Thành Dao vừa buồn cười vừa tức giận.

Cũng vào lúc này rồi, mà còn đứng đắn? Có ý thức được theo đuổi người ta hay không? Anh không độc thân, thì ai độc thân chứ?!

Cô cũng lười để ý Tiền Hằng, liếc nhìn anh, rồi xem như bên cạnh không có người mà nhận điện thoại của Cố Bắc Thanh: “Đàn anh, sáng mai? Được ạ, có thời gian, vừa vặn cuối tuần, cùng đi ăn brunch [5] đi. Được, vậy anh tới chỗ em đón em đi.”

[5]       Brunch: là sự kết hợp giữa breakfast và lunch, lấy phần “br” và “unch” từ hai chữ rồi ghép với nhau. Đây là từ dùng để chỉ một bữa ăn “lạc trôi” giữa bữa sáng và bữa trưa. Nghĩa là khi quá muộn để ăn sáng nhưng quá sớm để ăn trưa, thì người ta gọi khoảng thời gian này là brunch. Xem cô chọc tức chết anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.