Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 102: Khối u ác tính Tiền Hằng, xuất đạo C vị



Tiền Hằng ăn vạ trong căn phòng bên cạnh được ba ngày, rốt cuộc cũng không thể tiếp tục nói dối rằng biệt thự vẫn còn cúp điện cúp nước, Thành Dao cũng không mập mờ nữa, lần này cô trực tiếp hoàn trả tiền thuê nhà tháng sau cho phía bên kia, coi như đền bù tiền vi phạm hợp đồng với phía bên kia, rồi báo cho Tiền Hằng lựa ngày dọn đồ đi. Chỉ cần Tiền Hằng còn ở đây, thì cô không thể bình tĩnh suy nghĩ được, mà cô thì cần không gian để suy nghĩ về tương lai.

Lần này Tiền Hằng không mặt dày mày dạn đòi ở lại nữa, giữa Quân Hằng và Kim Chuyên có đoạn khoảng cách, nhưng Tiền Hằng vẫn thường xuyên xuất hiện ở quán cà phê tầng dưới của Kim Chuyên, gần đây anh đã yên tĩnh hơn. Chưa được mấy ngày, không biết Tiền Hằng bận làm gì, mà thậm chí đến quán cà phê ở tầng dưới, cũng không gặp anh.

Nhìn xem, đó mới là đàn ông, bản thân “thật lòng thật dạ bộc bạch” mới mấy ngày, mà người đã chạy mất dạng! Thành Dao tức giận nghĩ, cũng may là chưa đồng ý! Cái tên Tiền Hằng này, có lẽ là do đặt tên thiếu bền lòng [1]. cho nên một chút bền lòng cũng không có!

[1]     Chữ Hằng () trong tên của Tiền Hằng có nghĩa là bền lòng, bền chí, vĩnh hằng.

Cũng may là hai ngày này Thành Dao đang chuẩn bị cho mấy vụ kiện ra tòa, nên cô tập trung vào công việc, cố gắng không nghĩ đến chuyện của Tiền Hằng. Huống chi còn có một chuyện khác làm cho Thành Dao phiền lòng, chương trình tạp kỹ mà Đặng Minh sắp lên, hôm nay đã cho dán quảng cáo hình của anh ta khắp tàu điện ngầm.

“Lương tâm của ngành------ Cộng sự Đặng Minh của Công ty luật Đức Uy đấu với khách mời luật sư bí ẩn”

“Hẹn gặp Luật sư đến tranh luận lúc tám giờ mỗi tối, theo dõi cuộc đọ sức đỉnh cao giữa các luật sư chuyên nghiệp”

Mỗi lần Thành Dao ra vào tàu điện ngầm bắt gặp những câu khẩu hiệu này, cô đều cảm thấy bực bội khó tả, tổ chương trình này xem ra rất có tiền, chỉ là một chương trình tạp kỹ về luật sư thôi, nhưng lại cho quảng cáo tràn ngập, mánh khóe quảng cáo cũng rất lớn, thậm chí đến hôm nay cũng chưa công bố ai là vị luật sư đấu với Đặng Minh, tăng thêm sự tò mò của mọi người.

Nhưng còn có thể có bất ngờ gì nữa? Thành Dao cười khẩy trong lòng, tên Đặng Minh này, tuy nói năng lực chuyên môn kém xa Tiền Hằng, ngước lên thì chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng, ở trong vòng pháp luật cũng đã nhiều năm như vậy, có lúc cũng xem như trong chuyên nghiệp có chút khuyết điểm, cũng có thể dùng kinh nghiệm phong phú của mình mà đánh lừa, huống chi năng lực hiện trường của Đặng Minh này vẫn luôn rất mạnh, vừa rất biết nói chuyện, vừa rất giỏi ngụy biện, cho dù nội hàm chuyên môn có thiếu, thì lúc phân tích vụ kiện cũng có thể dựa vào từ ngữ cảm tính, mà làm mờ nhạt điểm chính, vừa chuyển toàn bộ sự chú ý của công chúng đi, bản thân còn có thể duy trì phong thái của một luật sư ưu tú lương tâm trong ngành.

Tổ chương trình rõ ràng đã đặt cược toàn bộ lên vị khách bí ẩn này, nhưng Thành Dao thực sự không thấy khả quan. Có người nào mà có da mặt dày hơn Đặng Minh sao? Bản lĩnh của vị anh rể cũ này như thế nào, Thành Dao hiểu rất rõ, các chương trình tạp kỹ về pháp luật mà Đặng Minh tham gia trước kia, có tập nào mà không ngoài sáng trong tối gây trở ngại cho luật sư bên kia, khích tướng luật sư bên kia đến mức nổi đóa mất hết tác phong ngay tại chỗ thậm chí còn rời khỏi sân khấu, còn bản thân thì vẫn bình thản mặt đầy vẻ vô tội chứ?

Kết quả đêm nay khi Thành Dao đang xem hồ sơ vụ kiện ở nhà, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Đàm Dĩnh.

“Thành Dao, mau mở TV lên!!”

“Hả?”

“Tiền par đó!!! Ông trời ơi!!! Tiền par vậy mà lại lên chơi!” Giọng nói của Đàm Dĩnh tràn đầy phấn khích, “Cô mau xem đi! ‘Luật sư đến tranh luận’ đó, Tiền par vậy mà lại tham gia!”

Thành Dao hơi sốc và khẩn trương, cô mím môi, gần như lập tức đi tìm điều khiển từ xa, sau đó bật TV lên.

Rất nhanh sau đó, cô đã tìm thấy chương trình, nhưng tiếc là vì phát hiện ra muộn, nên người dẫn chương trình đã dẫn vào phần cuối của chương trình, Thành Dao xem chưa được mấy phút, đã kết thúc.

Cô không nhịn được, trực tiếp lên mạng tìm video.

Tiền Hằng trong màn hình bởi vì thỏa hiệp với yêu cầu cả về trang phục và kiểu tóc của tổ chương trình, mà không còn vẻ lạnh lùng cứng rắn như khi làm việc ngày thường nữa, anh mang theo chút ngang ngạnh đan xen giữa trang phục thường ngày, nhưng gương mặt lại điển trai đến sắc bén, nam MC nhỏ bé đứng cạnh anh, không chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, mà còn tỏa ra chút nữ tính, đường nét ngũ quan của Tiền Hằng càng nổi bật hơn.

Anh thực sự rất đẹp trai. Cái kiểu đẹp trai bất cần.  ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Rõ ràng trông rất đẹp trai, nhưng bản thân lại không để ý đến, ngược lại càng làm cho mỗi một cử chỉ của anh càng hấp dẫn hơn. Thợ chụp hình hiển nhiên cũng rất thích khuôn mặt của anh, cho dù người dẫn chương trình đang nói, thì vẫn không ngừng chĩa ống kính về phía Tiền Hằng.

Mặc dù giá trị nhan sắc của Tiền Hằng rất đáng đánh, nhưng không hiểu sao khi anh xuất hiện trên loại chương trình tạp kỹ này, khuôn mặt lại thối giống y như trước đây.

Người dẫn chương trình mở đầu tâng bốc anh, nhưng anh cũng chỉ hơi nâng cằm lên, miễn cưỡng gật đầu một cái.

Ban đầu khi Đặng Minh phát hiện vị khách bí ẩn là Tiền Hằng thì có chút bối rối, sau đó thì đã lấy lại bình tĩnh đi lấy lòng anh, nhưng Tiền Hằng lại trực tiếp phớt lờ anh ta.

“Wow, kiêu ngạo như vậy?”

“Trời ạ, luật sư Đặng thân thiện thế kia, là ai cho Tiền Hằng cái dũng khí đó?”

“Trông thật đẹp trai mà! Bởi vì khuôn mặt của anh ấy, nên tôi sẽ tha thứ cho anh ấy một phút!”

“Làm ơn đi, tôi xem Luật sư đến tranh luận là vì xem về chuyên ngành, tổ chương trình cũng quá ghê rồi, đi tìm một kẻ lừa gạt như thế này, mặt đúng là rất đẹp, nhưng đây là chương trình chuyên ngành đó! Muốn hot muốn xuất đạo thì sao không đi tuyển tú đi?! Mang tiền vào tổ đi!”

Thành Dao mở mưa bình luận ra, quả nhiên, khi Tiền Hằng vừa mới xuất hiện, mưa bình luận đã bùng nổ, phần lớn người xem chương trình này đều không phải là người trong giới luật pháp, cũng không hề biết Tiền Hằng, đầu tiên đều chú ý đến gương mặt của anh.

Người dẫn chương trình hiển nhiên rất muốn điều giải bầu không khí: “Luật sư Tiền của chúng ta có vẻ là người hơi hướng nội, tôi còn tưởng rằng luật sư đều là những người nói nhiều chứ.”

“Tôi địa vị cao hơn, nên không nói chuyện tùy tiện.” Tiền Hằng nhàn nhạt nói, “Nếu không sẽ rất lãng phí tiền bạc.”

Người dẫn chương trình còn tưởng rằng Tiền Hằng đang nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, anh ta cười đáp lại: “Phải phải, phí của anh và luật sư Đặng chắc chắn đều cùng một đẳng cấp, cái kiểu đứng đầu đó.”

“Tôi với anh ta không cùng đẳng cấp.”

Người dẫn chương trình cười lớn: “Luật sư Tiền anh thật khiêm tốn, mặc dù anh trẻ tuổi hơn luật sư Đặng, nhưng tôi nghe nói anh cũng là người trong ngành...”

Nhưng người dẫn chương trình còn chưa nói xong, thì Tiền Hằng đã mỉm cười ngắt lời anh ta, anh nói một cách hời hợt: “Phí một giờ của tôi cũng chỉ đắt hơn anh ta 1,43 lần thôi.”

11

Người dẫn chương trình rõ ràng đã nghẹn, anh ta vô thức nhìn về phía khuôn mặt tái xanh của Đặng Minh: “Luật sư Đặng...”

Đặng Minh không muốn đấu khẩu với Tiền Hằng, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nói: “Người trẻ tuổi ngày nay định giá cũng cấp tiến hơn chúng tôi, xem ra cũng đã đến lúc tôi phải tăng giá rồi, thị trường cũng đang ép rồi haha.”

“Đặng Minh, anh còn nhỏ hơn tôi một tuổi.” Tiền Hằng liếc nhìn Đặng Minh, “Có cần tôi nhắc anh tôi mới đúng là tiền bối không?

u 11

Tiền Hằng cười một tiếng: “Nhưng mà anh nên chú ý một chút đi, gần đây anh chăm sóc quá cẩu thả rồi, tôi thấy anh cũng cho rằng già hơi nhanh.”

u 11

Cho dù là cách một cái màn hình, thì Thành Dao cũng có thể cảm nhận được cơn phẫn nộ hận không thể đâm Tiền Hằng một nhát của Đặng Minh, anh ta bình thường marketing hình tượng của một luật sư ưu tú dịu dàng nho nhã đã đạt được không ít hư danh và lợi ích, nhưng vào giờ phút này, rốt cuộc cũng bị cái tiếng tốt đó làm cho mệt mỏi, vì bị ràng buộc bởi sự thiết lập con người, nên khi đối mặt với miệng lưỡi thâm độc của Tiền Hằng, anh ta không có cách nào phản kích, chỉ có thể đánh rụng răng cũng phải nuốt máu xuống [2] nuốt cục tức này xuống, trên mặt lại tiếp tục treo nụ cười điềm đạm không vì bản thân mà buồn [3].

[2]      Đánh rụng răng cũng phải nuốt máu xuống (                     ): nghĩa thô là dù

rụng răng nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, nuốt máu xuống bụng. Ẩn dụ về sự bao dung nhẫn nhịn đến tột cùng.

[3]      Không vì bản thân mà buồn: Đây là vế thứ hai của câu Không vì ngoại vật

mà vui, không vì bản thân mà buồn (             ,          ).

Một màn này, mưa bình luận lại bùng nổ một lần nữa.

“Tiền Hằng lớn hơn Đặng Minh???”

“Tiền Hằng này có độc sao? Sao nói câu nào cũng có độc?”

“Không nhìn nổi nữa, mong luật sư Đặng sẽ dùng sự chuyên nghiệp treo ngược đánh tên Tiền Hằng này!”

Nhưng lần này, ngoài những người chất vấn Tiền Hằng ra, thì cũng đã xuất hiện những tiếng nói khác.

“Mấy người công kích Tiền Hằng có phải không muốn sống nữa không? Không sợ Tiền Hằng trở tay làm cho luật sư của mấy người đến đi đại tiểu tiện cũng không thể tự đi sao?”

“Tiền par vừa tới ai dám tranh đi đầu!”

“Trẻ con vô tri, không biết Tiền Hằng nổi tiếng là khối u ác tính trong ngành à?!”

“Còn treo đánh Tiền Hằng nữa, cả vũ trụ này chỉ có Tiền Hằng là treo đánh người khác thôi! Trước kia tôi từng đi theo sếp của tôi đấu một vụ với anh ấy, đến bây giờ ra tòa nhớ đến anh ấy cũng có bóng ma trong lòng! Gặp anh ấy thì sẽ đứng tim!”

Không thể không nói, khi thấy Đặng Minh bị Tiền Hằng chặn họng đến một câu cũng không thể nói, Thành Dao vô cùng hả giận, trong lòng cô dâng lên niềm tự hào và kiêu hãnh. Giống như một đứa bé, vội vàng muốn chia sẻ cho người khác thấy trân bảo của mình, để cho mọi người thấy, người đàn ông Tiền Hằng này, chuyên nghiệp lợi hại như thế nào, mà bản thân là người đầu tiên đào được kho báu ấy, lại rất tự hào.

Mưa bình luận vẫn còn xoay quanh Tiền Hằng, chương trình cuối cùng cũng đi đến phần chuyên môn.

Sau khi sàng lọc tổ chương trình đã mời đương sự ra, vì để bảo vệ quyền riêng tư, mà tất cả đương sự tham gia chương trình đều sẽ đeo khẩu trang, giọng nói cũng sẽ được xử lý hậu kỳ.

Án lệ đối đầu thứ nhất, người dẫn chương trình bày ngắn gọn tình huống của vụ án, cô Tôn và bạn trai anh Thạch yêu nhau được năm năm, kết hôn được một năm, hôm nay cô Tôn nhất quyết yêu cầu ly hôn. Mà Đặng Minh và Tiền Hằng phải tìm ra phương án giải quyết phù hợp nhất về mặt pháp lý.

Cô Tôn và anh Thạch đều đến hiện trường.

Cô Tô kiên quyết muốn ly hôn: “Tình cảm của tôi với anh ta đã tan vỡ.” Anh Tôn kiên quyết không đồng ý: “Tôi với cô ấy là mối tình đầu của nhau, yêu được năm năm, mới kết hôn được một năm, tình cảm sao có thể tan vỡ được?” Anh ta đi tới nắm lấy tay cô Tôn, “Đừng giận dỗi nữa.”

Cô Tôn lại hung hăng hất tay anh ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không có giận dỗi, tôi thật sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc, kiểu cuộc sống này tôi không thể nào sống được!”

“Chúng ta về nhà thương lượng kỹ càng.”

Đặng Minh sửa lại cà vạt: “Có thể nói cho tôi biết hai người có mâu thuẫn gì không?”

Anh Thạch đáp: “Không có.”

Đặng Minh nhìn về phía cô Tôn, người kiên quyết muốn ly hôn là cô ấy, nhưng khi đối mặt với câu hỏi này cũng trầm mặc, cô ấy không trả lời.

Đặng Minh lại hỏi một số câu hỏi về cuộc sống hôn nhân và tình hình trước khi cưới của đôi vợ chồng này, mỗi lần liên quan đến lý do ly hôn, cô Tôn đều muốn nói nhưng cuối cùng lại im lặng không nói, còn anh Thạch thì giải thích tình cảm của hai người vẫn ổn, chỉ là cuộc sống kết hôn chung sống đột ngột này khiến hai người không quen, nảy sinh chút xích mích, nhưng chuyện này chắc chắn có thể cọ sát hòa hợp, tình cảm tuyệt đối không tan vỡ.  ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đặng Minh hỏi xong, thì nhìn về phía Tiền Hằng: “Vụ kiện này, tôi đứng về phía anh Thạch, tôi cảm thấy giữa vợ chồng mới cưới đã có mâu thuẫn, nhưng không phải là không thể hòa giải được.”

Nước đi này của Đặng Minh rõ ràng là rất không ra gì, người chọn trước đương nhiên là người có quyền chủ động hơn, anh ta đặt một loạt câu hỏi, hiển nhiên các bước phân tích sẽ cho thấy ủng hộ anh Thạch sẽ an toàn hơn. Nói cho cùng thì xét từ cuộc đối thoại giữa hai người, mặc dù cô Tôn có chút tức giận, nhưng đối với anh Thạch cũng không quá tuyệt tình, thậm chí khi hỏi về chuyện hôn nhân, cô ấy cũng chọn cách im lặng, xem ra thì vẫn còn đường xoay sở, vì vậy đã không chút do dự tranh chọn anh Thạch trước Tiền Hằng.

Neu như dưới sự hòa giải phân tích, anh Thạch và cô Tôn cuối cùng không ly hôn nữa, thì cục diện này ít nhất cũng không phân thắng bại với Tiền Hằng.

Tiền Hằng không phản đối làm người đại diện cho cô Tôn.

Đặng Minh thấy chuyện đã xong, thì cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người lên một chút, cường điệu nói: “Hôn nhân khác với tình yêu, trong hôn nhân có rất nhiều mâu thuẫn vụn vặt, hôm nay ai rửa bát, hôm nay ai quét dọn, cuộc sống sống chung thì cần phải ma sát hòa hợp, mọi người đều nên kiên nhẫn với nhau, quản lý hôn nhân là một loại kỹ năng cần có, mọi người đều là lần đầu tiên, đều đang học từ từ...”

Gương mặt ra vẻ đạo mạo khách quan của anh ta, cộng với giọng điệu chân thành kia, nghiễm nhiên đã nhận được không ít sự ủng hộ của khán giả, mưa đạn lại bùng nổ một màn “vẫn là luật sư Đặng cẩn thận”, “Nếu như luật sư ly hôn đều như vậy, thì có thể cứu được bao nhiêu gia đình tránh đổ vỡ chứ”.

Tiền Hằng không hề bày tỏ thái độ, anh chỉ nhìn cô Tôn một cái, không hề có ý thuyết phục cô ấy giảng hòa: “Anh ấy thích đàn ông sao?”

Đây là câu hỏi quái quỷ gì thế, cả khán đài lập tức náo loạn.

Cô Tôn mím môi: “Không phải.”

“Trong thời gian hai người quen nhau, có phải anh ấy đối với cô vô cùng tôn trọng hay không? Hai người chưa từng sống chung, cũng chưa từng quan hệ trước hôn nhân? Nhưng anh ấy thật sự thích phụ nữ, cũng rất thích cô?”

“Phải.”

Mưa đạn quả nhiên lại nổi lên “Đàn ông tốt”, “Đàn ông như vậy mà ly hôn cái gì?”.

“Anh ấy có các hành vi ngoại tình, dùng ma t*y, đánh bạc, chơi gái mại d*m không?”

“Cũng không có.”

Lần này, Tiền Hằng đã thay đổi phong cách lãnh đạm không thèm quan tâm đ ến lý do ly hôn của các đương sự trước đây, bắt đầu tìm hiểu động cơ ly hôn của cô Tôn. Anh vẫn chuyên nghiệp đến hoàn mỹ như cũ, nhưng đồng thời, vẻ lạnh lùng trên mặt kia, cũng mang theo một chút ôn hòa.

Đối với một loạt câu hỏi này đến câu hỏi khác của Tiền Hằng, trong câu trả lời của cô Tôn, anh Thạch gần như không nhìn ra có vấn đề gì. Dù sao thì câu hỏi của Tiền Hằng cũng đã bao hàm hầu hết mọi khía cạnh của cuộc sống hôn nhân.

Nhưng ngay trước khi mọi người bình tĩnh lại với những câu hỏi trước, thì Tiền Hằng đã thả thêm một quả bom nữa.

Giọng điệu của anh rất chắc chắn: “Vậy thì là vì phương diện kia của anh ấy không được.”

Cô Tôn ngẩn người, hiển nhiên là rất kinh ngạc, nhưng mà phản ứng của cô ấy, hoàn toàn giống như bị Tiền Hằng đoán được chân tướng, còn anh Thạch thì trực tiếp nhảy dựng lên: “Anh là loại luật sư gì vậy, ngậm máu phun người!”

Tiền Hằng mặt đầy dửng dưng: “Có nền tảng tình cảm, kết hôn được một năm thì nhà gái lại kiên quyết ly hôn, còn có lý do ly hôn không thể nói được, nhà trai là dị tính luyến ái [3], dựa trên kinh nghiệm của tôi, thì có lẽ là đời sống tình d*c không được hài hòa, chức năng đó của nhà trai có thể có vấn đề.” Anh nhìn lướt qua cô Tôn, “Cô không cần xấu hổ, hầu hết phụ nữ Trung Quốc khi nói đến đời sống tình d*c đều xấu hổ, dường như chỉ có đàn ông mới được phép có nhu cầu tình d*c, còn phụ nữ mà có suy nghĩ về mặt này đều là tội lỗi, nhưng đời sống tình d*c là một phần vô cùng quan trọng trong đời sống vợ chồng. Cô có thể mạnh dạn nói ra, cô không sai.”

[3] Dị tính luyến ái - Heteros3xual (          ): tình d*c với người khác giới, phầr

lớn mọi người thuộc nhóm này.

Sau đó cô Tôn bất ngờ nghẹn ngào: “Trước kia tôi từng nghĩ là anh ấy tôn trọng tôi, nhưng không nghĩ đến sau khi kết hôn thì một lần chung chăn gối

cũng không thành công.” Cô Tôn vô cùng thống khổ, “Đệ đơn ly hôn, tôi cũng rất đau khổ, tôi biết sẽ có rất nhiều người mắng tôi, trên phương diện này phụ nữ nên nhịn một chút, hai người đã có tình cảm bao nhiêu năm như vậy, có chút chuyện này mà đòi ly hôn? Nhưng mà tôi... tôi chỉ muốn một cuộc hôn nhân bình thường, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi. Tôi thích trẻ con, tôi đã ba mươi sáu tuổi rồi, nếu còn không ly hôn, thì sau này còn có thể có con sao?”

“Đàn ông yếu s1nh lý không phải là lý do pháp lý để ly hôn, do đó mới dẫn đến tình cảm tan vỡ, hai người trước khi kết hôn có nền tảm tình cảm năm năm, mà yếu s1nh lý cũng không phải là bệnh nan y, nên phiên tòa đầu tiên khả năng cao là sẽ không được xử lý ly hôn. Cho nên cô phải chứng minh được, chồng của cô không thể quan hệ tình d*c do khiếm khuyết cơ thể, hơn nữa còn khó mà chữa khỏi, đồng thời bắt đầu ly thân, ngừng liên lạc, làm cho tình cảm hoàn toàn nguội lạnh, để cho quan tòa thấy hai người không còn khả năng hòa giải nữa.”

Anh Thạch thẹn quá hóa giận, anh ta rống lên: “Người phụ nữ này mất trí rồi! Ngay cả loại vu khống này cũng có thể nói ra được! Cái gì mà tôi không được?! Tôi rất được!”

Tiền Hằng hoàn toàn không quan tâm đ ến ánh mắt của người khác, anh nói: “Muốn chứng minh anh được, thì hãy đợi đến khi vợ anh khởi kiện ly hôn yêu cầu giám định tư pháp s1nh lý, hợp tác thật tốt, đương nhiên tòa án sẽ hỗ trợ thôi, nếu anh kiên quyết không hợp tác, thì tòa án sẽ cho rằng anh yếu.” Tiền Hằng lạnh lùng liếc nhìn anh Thạch, “Việc kiện tụng ầm ĩ và giám định này, lý do ly hôn là gì, tòa án đều sẽ viết rõ trong phán quyết.”

Anh Thạch vừa kích động vừa tức giận nói: “Anh là loại luật sư gì hả?! Không biết thà dỡ 10 toà miếu, chứ không phá một đám cưới sao?! Làm cho chúng tôi ly hôn, thì có ích gì cho anh?!”

“Quyền tự do kết hôn ở nước ta bao gồm tự do kết hôn và tự do ly hôn, vì hòa hợp và ổn định mà miễn cưỡng duy trì cuộc hôn nhân, thì thật là nực cười.”

Một vụ kiện, mà anh Thạch náo loạn kêu la tức giận như sấm mấy lần, nhưng lại bị Tiền Hằng lạnh lùng đấu lại. Dù trong tình huống gì, anh vẫn bình tĩnh, lý trí và mạnh mẽ, đối với việc chia đôi tài sản chung của cặp vợ chồng này anh cũng đưa ra những lời đề nghị tỉ mỉ mà chuyên nghiệp. Cả khán đài chương trình, dường như biến thành sân khấu của một mình anh.

Đặng Minh cố gắng tìm lại cảm giác tồn tại của mình: “Luật sư Tiền, tôi nghĩ chính bởi vì anh theo chủ nghĩa không kết hôn và DINK, cho nên thù địch với hôn nhân, đối với bất kỳ vụ tranh chấp hôn nhân nào, cũng chưa nghĩ đến khả năng cứu vãn xoa dịu, mà trực tiếp thuận theo sự kích động của đương sự mà thuyết phục ly hôn. Nhưng cho dù khi đàn ông gặp phải vấn đề như vậy, thì rất có thể là do yếu tố tinh thần, chứ không phải do cơ thể, ví dụ như một số hành động chăn gối của người vợ đã khiến cho người chồng sợ, hoặc là người vợ quá thô bạo dẫn đến người chồng quá khẩn trương. Mọi người phải trao đổi với nhau, trước khi kết hôn đã yêu năm năm, có nền tảng tình cảm rất tốt, nếu cứ như vậy mà ly hôn, thì quá đáng tiếc.”

“Cho nên nói suy cho cùng, đàn ông không được, thì đều là vấn đề của phụ nữ?” Tiền Hằng chế nhạo, “Đàn ông có thể có chút trách nhiệm đàn ông hơn được không? Giống dáng vẻ của một người đàn ông.”

“Nếu như đàn ông mà gặp người phụ nữ không thể chăn gối, thì nhất định sẽ kiên quyết ly hôn, có thể ngay cả một năm cũng không thể nhịn được, hãy nghĩ ở góc độ khác đi, trong tình huống này nhà gái lựa chọn ly hôn, là chuyện rất bình thường. Cô Tôn đã cho anh Thạch một năm, cô ấy không phải chưa từng trao đổi, cô ấy đã cố gắng rồi. Cô ấy là nạn nhân, cô ấy không sai.”

“Đặng Minh, anh là một luật sư, chuyên nghiệp chút đi, việc anh phải làm là đấu tranh vì quyền và lợi ích lớn nhất cho đương sự, chứ không phải là giảng hòa vô nguyên tắc, lấy tình cảm làm cho người khác cảm động, giương cao ngọn cờ hòa hợp hữu ái, hòng dùng phẩm hạnh để bắt chẹt đương sự của tôi, ép buộc cô ấy tiếp tục một cuộc hôn nhân không tình d*c lãng phí cuộc đời.” Tiền Hằng lãnh đạm, “Mấy vụ kiện gia đình bình thường của anh, tỷ lệ hòa giải là cao nhất, anh cũng tự hào về điều đó, còn tuyên truyền bản thân là lương tâm của ngành, bảo vệ hôn nhân, cải tử hồi sinh cuộc hôn nhân đổ vỡ. Nhưng anh đã bao giờ thống kê xem, có bao nhiêu phần trăm các cuộc hôn nhân đã hòa giải của anh lại đổ vỡ lần nữa không?”

“Lấy tình cảm để hòa giải quan hệ vợ chồng, là việc của hòa giải viên, còn việc luật sư phải làm là lấy pháp luật bảo vệ đương sự. Anh là người làm luật, thì đừng có giống như một bác gái tổ dân phố nghiệp dư. Chuyên nghiệp một chút đi. Thái độ lấy phẩm hạnh và tình cảm để xử lý các vụ kiện hôn nhân, không đáng được tuyên dương chút nào, luật sư chúng ta không như vậy.”

Sắc mặt của Đặng Minh thối như ăn ba tấn phân vậy, người dẫn chương trình rõ ràng cũng bị khí thế của Tiền Hằng slay [4] trấn áp thành một con gà con yếu ớt, hiện trường đã được Tiền Hằng kiểm soát.

[4] Slay: tàn sát, giế t chết

“Bây giờ đương sự của tôi đã quyết định ly hôn, thì sao anh có thể thuyết phục cô ấy chứ? Hãy làm chuyện anh nên làm đi, nghĩ xem phải tiếp chiêu của tôi thế nào, lúc ly hôn thì làm thế nào để tranh thủ tài sản cho đương sự của anh?”

Lần này, mưa bình luận lại bùng nổ, nhưng mà hướng gió đã hoàn toàn khác với lúc đầu.

“Con mẹ nó! Tiền Hằng em muốn gả cho anh!”

“Nói ra điểm đau thương của phụ nữ Trung Quốc rồi! Thật là cảm động!”

“Phụ nữ đương nhiên bị chỉ trích trong hôn nhân, cho nên tôi không muốn kết hôn đâu!”

“Tiền par hai mét tám! Lúc nói đến phân chia tài sản tôi đều choáng váng! Làm sao có người có thể phân chia tài sản một cách chặt chẽ cẩn thận tỉ mỉ chuyên nghiệp lại còn hấp dẫn đến chết như vậy chứ! Nếu như Tiền par mà ly hôn chia tài sản với tôi, thì tôi chắc chắn sẽ chịu không được, mà sẵn lòng đưa tất cả tiền cho anh ấy.”

Tiền Hằng trên màn hình lại không biết tất cả những điều này, anh chỉ giữ phong cách của riêng mình, chuyện tôi tôi làm.

Anh nhướng mày liếc Đặng Minh: “Còn nữa là ai nói với anh tôi không kết hôn DINK?”

Đặng Minh nhíu mày, có chút nghi ngờ: “Anh không phải...”

“Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, thật là tội lỗi nếu như không truyền lại bộ gen xuất sắc của tôi.” Tiền Hằng bình tĩnh giống như đang giải thích luật, “Bây giờ tôi đã có đối tượng muốn kết hôn và cùng nhau có con nuôi dạy rồi.”

Dưới sự can thiệp mạnh mẽ của Tiền Hằng, anh Thạch cuối cùng cũng vì mặt mũi của một người đàn ông, mà từ bỏ việc ra tòa kiện tụng, đồng ý thỏa thuận ly hôn, cùng cô Tôn thương lượng về việc phân chia tài sản, Tiền Hằng và Đặng Minh nhằm vào việc phân chia tài sản mà đấu qua đấu lại mấy trận, mặc dù Đặng Minh đã rất cố gắng cứu vãn sự tự tôn, nhưng ở trước mặt Tiền Hằng, thật sự chỉ có thể bị treo đánh.

Người đàn ông này chuyên nghiệp đến đáng sợ, cũng bình tĩnh đến đáng sợ, thao tác xử lý của anh đã ở cấp độ sách giáo khoa.

Thành Dao chỉ cảm thấy nhịp tim của mình lại giống như trước đây, cái loại cảm giác động tâm đó, cái loại cảm giác không thể cưỡng lại được người đàn ông đó, lại ập đến.

Mưa bình luận nói quá đúng, người đàn ông Tiền Hằng này, thật sự là quá độc.

Sau đó Tiền Hằng có nói gì nữa, thì Thành Dao cũng không nghe vào, trong lòng cô chỉ đọng lại câu nói nghiêm túc kia của Tiền Hằng “Bây giờ tôi đã có đối tượng muốn kết hôn và cùng nhau có con nuôi dạy rồi.”

Tại sao anh lại thay đổi quyết định tham gia loại chương trình tạp kỹ mà ngày thường đều xem thường này? Là vì cô sao?

Chỉ là một chương trình tạp kỹ mà thôi, nhưng Thành Dao lại thấy cảm xúc của mình giống như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc thấy Tiền Hằng treo đánh Đặng Minh thì vô cùng dễ chịu, lúc thấy Tiền Hằng phun độc thì vui lây, lúc thấy Tiền Hằng nói anh không còn theo chủ nghĩa không kết hôn với DINK nữa thì sợ hãi.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cái người đàn ông này, đã làm cho cô ưu tư quá nhiều. Lại còn xảo quyệt như vậy, dùng loại phương thức này, làm cho cô e rằng nửa đời sau cũng không thể quên được.

Thành Dao cắn môi, muốn tìm kiếm từ khóa “Tiền Hằng”, nhưng vừa mở thanh tìm kiếm, thì phát hiện hai từ này đã được lên hot search rồi.

Khối u ác tính Tiền Hằng này giống hệt như m@ túy mà càn quét Internet trong một đêm, chiếm vô số lượng truy cập.

Thành Dao không nghĩ tới, anh thật sự cũng có ngày sẽ xuất đạo C vị... Dù là Weibo, vòng bạn bè WeChat, đều bị Tiền Hằng quét sạch. Douban thậm chí còn lập nhóm thảo luận về Tiền Hằng, thậm chí còn có người còn biên soạn Trích dẫn lời nói của Tiễn Hằng    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.