Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 19: Hội coi mắt chết chóc của ác quỷ Tiền Hằng



Hội trường chỗ ngồi của Hội kết nối bố trí thành hình chữ S, nữ luật sư ngồi yên, nhưng sau ba phút, nam luật sư sẽ di chuyển theo chiều kim đồng hồ theo hình chữ S, Thành Dao ngồi đối diện xéo với Tiền Hằng ngược theo chiều kim đồng hồ, vì vậy ba phút sau, Tiền Hằng dời vị trí, cách Thành Dao xa một chút.

Khoảng cách này, Thành Dao không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của Tiền Hằng, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhưng lạnh băng của Tiền Hằng, kết hợp với bộ âu phục của anh, bạn nữ lần này cùng anh, hình như chưa coi mắt hết ba phút, thì đã bỏ mạng ở vòng phỏng vấn.

Bất tri bất giác, Thành Dao cũng đã trò chuyện với mấy nam luật sư.

Tuy nói là kết nối, nhưng mọi người đều là người trong một ngành, nên đều ôm tâm lý không làm quen bạn bè, Thành Dao cũng không có ý định tìm đối tượng, nên trạng thái trái lại rất buông lỏng, giao lưu trao đổi với các nam luật sự trong các lĩnh vực khác nhau, cũng biết được nhiều kiến thức, hai bên còn thêm WeChat.

"Luật sư Tiền Hằng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Thành Dao nghe được hai chữ Tiền Hằng, giật mình ngẩng đầu lên, mới phát hiện, hóa ra bởi vì chỗ ngồi hình chữ S, nên vào lúc này, Tiền Hằng lại ngồi cách Thành Dao không xa.

Lần này đối diện Tiền Hằng là một nữ luật sư với phong cách hoàn toàn khác, thoạt nhìn như chim nhỏ nép vào người, rất dịu dàng, có hơi nghe lời hiểu chuyện khôn khéo, Thành Dao nhìn một lượt, mặc dù khung xương của đối phương thon nhỏ, nhưng vóc người này lại không tồi, quần áo rất phong cách, hỏi vấn đề cũng rất phong hoa tuyết nguyệt ——

"Nếu anh yêu đương, sẽ hẹn hò với bạn gái ở đâu?"

"Văn phòng."

Không nhìn ra Tiền Hằng vậy mà muốn play cấm kỵ ở văn phòng đấy, kích thích như thế!

Qủa nhiên, nữ luật sư cũng có hơi đỏ mặt: "Vậy, làm việc gì trong văn phòng vậy?"

"Cùng nhau tăng ca."

"..."

"Vậy nếu như hẹn hò, thì anh cảm thấy luật sư bận rộn như vậy, thì tần suất gặp mặt nhau là bao nhiêu?"

"Nửa năm một lần."

"..."

Tiền Hằng suy nghĩ, bổ sung nói: "Bình thường không nói chuyện, có thể gửi mail."

"..."

Còn chưa tới ba phút, nữ luật sư đối diện Tiền Hằng đã đứng lên...

*****

Nhưng mà khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của Tiền Hằng, vẫn vô cùng có tính đánh lừa và tính mê hoặc, vòng tiếp theo, lại có nữ luật sư thẹn thùng chờ mong mà ngồi đối diện với anh.

"Xin chào luật sư Tiền, thật sự muốn tìm hiểu anh là một người như thế nào..." Nữ luật sư lần này trông cũng rất xinh đẹp, còn có một đôi chân siêu dài, đối phương mở lời dạo đầu trước, tự nhiên mà chuyển đến giá trị quan chọn bạn trăm năm: "Muốn hỏi một chút, anh cảm thấy bản thân trong tình cảm là một người chủ động sao?"

"Không phải."

"Vậy nếu như anh gặp được một người khác phái vô cùng có cảm giác, thì anh sẽ làm sao?"

"Không làm thế nào."

"Hả?"

Tiền Hằng nói như chuyện đương nhiên: "Chờ cô ấy theo đuổi tôi."

"..."

Vị nữ luật sư này hiển nhiên còn ôm một chút mong đợi với Tiền Hằng: "Có vài người mặc dù rất ưu tú, nhưng cũng có chút khuyết điểm trong tính cách, vậy nếu như anh gặp một cô gái, cô ấy có thể bao dung tất cả khuyết điểm của anh, thì anh có đặc biệt quý trọng không?"

"Sẽ không."

"Tại sao???"

"Bởi vì tôi không có khuyết điểm."

"..."

Thành Dao nhìn đồng hồ, một phút ba mươi bốn giây, nữ luật sư này lại đứng dậy đi...

Thành Dao cứ như vậy mà nhìn các cô gái đối diện Tiền Hằng đến đến đi đi, ban đầu các cô ấy đều mang vẻ thẹn thùng mà tới, cuối cùng các cô ấy đều mang vẻ trúng độc mà rời đi...

Rốt cuộc, một vòng cứ như vậy mà đến vòng cuối, dựa theo thứ tự sau cùng, Tiền Hằng ngồi đối diện Thành Dao.

"..."

Thành Dao nhìn người sếp anh tuấn đối diện của cô, sếp của cô cũng liếc nhìn cô.

"Sếp..."

Kết quả lời Thành Dao còn chưa nói hết, lại một lần nữa bị Tiền Hằng không chút lưu tình cắt ngang: "Đừng tưởng rằng tham gia Hội kết nối này sẽ đại diện cho điều gì, Thành Dao, kiểm soát bản thân cho tốt, tôi là người theo chủ nghĩa không cưới, đừng có tâm lý gặp may mắn."

Thành Dao không nghi ngờ chút nào, nếu như tự cho rằng mình tốt đẹp là phạm tội, thì mức độ nghiêm trọng của Tiền Hằng tối thiểu phải xử tử hình!

Đáng tiếc lời này, Thành Dao chỉ dám oán thầm, đối mặt Tiền Hằng, cô vẫn luôn cung kính hỏi: "Có phải bởi vì anh theo chủ nghĩa không cưới, cho nên vừa rồi mới trả lời những vấn đề của các nữ luật sư kia như vậy hay không?"

Thành Dao nghĩ trong lòng, như vậy mới làm cho các cô ấy biết khó mà lui, dù sao phần lớn cô gái tham gia loại hội kết nối này, vẫn là hy vọng có thể có một gia đình ấm áp, Tiền Hằng không muốn lãng phí thời gian của các cô ấy, lại không có ý nên kịch liệt nói thẳng như vậy, cho nên hy sinh hình tượng của mình, dùng phương thức từ chối các cô ấy?

"Không có." Tiền Hằng cây ngay không sợ chết đứng, "Ngoại trừ phần trinh nữ, còn lại tôi chỉ nói sự thật mà thôi."

Được rồi, Thành Dao nghĩ, nếu như gia trưởng [1] với tự cho rằng mình tốt đẹp cùng một tội, thì số tội này của Tiền Hằng sẽ bị phạt, với mức độ phạm tội nghiêm trọng đó, sợ rằng bắn chết hai trăm lần cũng không đủ.

[1] Gia trưởng: Nguyên văn là trực nam nham (直男癌), chỉ những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng, bảo thủ, áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người xung quanh.

Thành Dao tin chắc, đời này của Tiền Hằng thật sự sẽ không tìm được đối tượng.

*****

"Cô còn cái gì muốn hỏi không?" Tiền Hằng hừ một tiếng, "Có vấn đề riêng gì muốn hỏi, thì nhân cơ hội này hỏi đi, tôi không truy cứu."

Thành Dao phất phất tay lia lịa: "Không, tôi không có gì muốn hỏi."

"Ồ, tôi ngược lại có mấy vấn đề muốn hỏi cô." Tiền Hằng nhìn Thành Dao, "Vừa rồi thêm WeChat bao nhiêu nam luật sư?"

"Sao?"

"Thêm sáu bảy người đi." Giọng của Tiền Hằng gợn sóng, "Có kiểu trưởng thành vững vàng, kiểu ánh mặt trời năng động, kiểu hoạt bát ngây thơ, kiểu tao nhã lịch sự, còn có kiểu khẩu Phật tâm xà. Thành Dao, cô thích sưu tập tem sao?"

Trong vòng ba phút coi mắt cấp tốc vừa nãy, Thành Dao luôn dựng lỗ tai lắng nghe Tiền Hằng nói, lại không biết rằng Tiền Hẵng cũng luôn không tự chủ liếc mắt quan sát Thành Dao.

Tiền Hằng cứ như vậy nhìn Thành Dao cười híp mắt nói chuyện với mỗi một nam luật sư, cô trông xinh đẹp, lại trẻ tuổi hoạt bát, gần như mỗi một nam luật sư đều rất nhiệt tình với cô.

Tiền Hằng nhìn cô không ngừng thêm bạn tốt WeChat với đám nam luật sư kia, không biết tại sao, trong lòng cũng có hơi phiền não.

Ngô Quân nói không sai, quả nhiên chính là hồng nhan họa thủy, cho nên phụ nữ xinh đẹp, làm sao có thể làm luật sư được, Tiền Hằng cảm thấy, vẫn nên nhanh chóng dọn dẹp người có liên quan ra Quân Hằng.

Chẳng qua rõ ràng bản thân có thể rất bình tĩnh, nhưng cuối cùng bản thân lại hỏi cái vấn đề với chút khắt khe.

Hỏi chủ đề này xong Tiền Hằng liền hối hận, không phải anh trước sau như một, không nói từ xin lỗi sao?

Hai chữ này không tồn tại trong từ điển của Tiền Hằng.

Anh chỉ nhếch môi, nhìn về phía Thành Dao.

Ngay lúc anh đang chờ Thành Dao đỏ mặt bày ra biểu cảm đau thương, thì Thành Dao ở đối diện lại kích động nói: "Sếp, anh đếm sai rồi! Tôi thêm tám người! Bởi vì số tám mới là con số may mắn của tôi! Nhưng mà, sao anh biết tôi thích sưu tập tem? Tôi thật sự thích! Từ năm nhất tôi đã bắt đầu sưu tập tem, tôi có rất nhiều tem quý giá, cái loại rất đắt đó! Người bình thường tôi không nói cho đâu!"

"..."

*****

Sau buổi cơm trưa, chính là hoạt động trọng tâm của Hội kết nối lần này —— hoạt động bên ngoài.

Hiệp hội luật sư bao hết xe buýt, đưa một đoàn luật sư đến khu thắng cảnh loại 5A [2] ngoại ô.

[2] Thắng cảnh loại 5A: là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A). Việc xếp hạng được công bố chính thức ngày 22 tháng 5 năm 2008 với 66 thắng cảnh loại AAAAA được lựa chọn từ 106 địa danh do các cơ quan du lịch địa phương của Trung Quốc đề cử.

Không khí ở ngoại ô vô cùng tốt, trời cũng xanh hơn trong thành phố, cộng thêm hôm nay đúng là một ngày thời tiết đẹp trời trong nắng ấm, ngay cả Thành Dao cũng có một loại cảm giác không uổng chuyến này. Nhưng mà vị sếp cao quý kia của cô, vẫn bày ra vẻ mặt người sống chớ động vào.

"Hoạt động buổi chiều là chèo thuyền một nhóm hai người, hồ nước này rất rộng, mọi người xuất phát từ bến thuyền, xem nhóm nào chèo sang điểm tiếp ứng của chúng ta ở bờ bên kia trước." Người dẫn chương trình của hiệp hội luật sư vô cùng vui vẻ, "Chúng tôi sẽ không chính thức phân nhóm cho mọi người đâu, buổi sáng mọi người đều đã làm quen với nhau rồi, nên tự họp thành đội đi. Đương nhiên, trên nguyên tắc vẫn là một nam một nữ phối hợp làm việc không mệt, nhưng cảm thấy người bạn cùng giới nào nói chuyện ổn, thì cũng có thể họp thành đội."

Cô ấy nhìn về phía mọi người cười một tiếng: "Mặc dù lần này mang tính chất giải trí, nhưng cũng để cho mọi người tranh thủ vốn, nhóm thứ nhất sang bờ bên kia, được một ngàn nhân dân tệ tiền thưởng, nhóm thứ hai là năm trăm, hạng ba là hai trăm, mọi người cố lên!"

Vừa nghe nói tự do họp thành đội, mọi người mặc dù không nói, nhưng cũng bắt đầu di chuyển, rất nhanh, đã thấy kết quả cuối cùng.

Có một vài luật sư ba phút trước lúc coi mắt đối mặt nhau, có thiện cảm với nhau, một nam một nữ thành một nhóm ăn ý, còn có một vài người cùng giới đã trò chuyện trong lúc ăn cơm trưa, cũng lập thành nhóm, nhưng cũng có ngoại lệ ——

Ví dụ như Thành Dao.

Bên cạnh Thành Dao giờ phút này vậy mà có tận năm nam luật sư đứng, ánh mắt đều sáng quắc nhìn Thành Dao, muốn họp thành đội với cô.

Dĩ nhiên, còn có một người cũng ngoại lệ.

Tiền Hằng, dựa vào khuôn mặt kiêu ngạo của bản thân, vóc người cao ráo, có mái tóc dày đen hiếm có trong giới luật sư, còn có kỹ năng chuyên môn và khối tài sản kếch xù làm gì cũng thuận lợi kia, bởi vì hành động làm người ta hít thở khó khăn của mình, mà thành công đẩy đi tất cả người hâm mộ, trở thành vị nam luật sư duy nhất đến một người sống bên cạnh cũng không có.

...

Bên cạnh Tiền Hằng không có một người nào, nên nhìn lướt qua năm người vây quanh Thành Dao.

"Thành Dao."

Sếp của cô mở miệng vàng ra.

Thành Dao cảm thấy có một loại dự cảm không ổn...

Tiền Hằng lạnh nhạt mà bình tĩnh cười một tiếng: "Cô đến đây."

"Sao?"

"Họp thành đội với tôi."

Cô mới không cần! Thành Dao gào thét trong lòng, cùng anh họp thành đội chèo thuyền trên hồ lâu như vậy, chẳng phải giống như thể nghiệm chí tôn uống thuốc độc tự sát sao?

Cô nhìn Tiền Hằng: "Sếp, hiếm khi có cơ hội trao đổi với các công ty luật khác, chúng ta không cần phải quá khép kín đâu, nên họp nhóm lộn xộn, giao tiếp với nhiều người người cùng ngành hơn, nhất là..."

"Thành Dao, tôi dùng phần thưởng cuối năm của cô ra lệnh cho cô, đến họp thành đội với tôi."

"..."

*****

Người chết vì tiền tại chim chết vì miếng ăn [3], sức mạnh của phần thưởng cuối năm quá lớn.

[3] Người chết vì tiền tại chim chết vì miếng ăn (人为财死鸟为食亡): vì theo đuổi tiền tài mà ngay cả tính mạng cũng không cần.

Cho nên cuối cùng, Thành Dao mang vẻ mặt anh dũng hy sinh, cùng Tiền Hằng xuất hiện trên cùng một chiếc thuyền.

Thuyền này không chạy bằng điện, cần người ngồi thuyền tự mình chèo.

Tiền Hằng ngồi ở mũi thuyền, tắm nắng, sợi tóc trong gió tựa như được phản chiếu lấp lánh, từ đầu đến chân mỗi một lỗ chân lông, đều tựa như tỏa ra mùi nhân dân tệ thơm ngát, gương mặt trưởng thành quá đáng đó, kết hợp với cảnh vật xung quanh, khiến cho người ta có loại ảo giác như thơ như tranh.

Đáng tiếc Thành Dao căn bản không có lòng dạ thưởng thức.

Marx [4] nói hay lắm, khi tư bản đến thế giới này, mỗi một lỗ chân lông đều nhỏ máu đều bẩn thỉu.

[4] Karl Heinrich Marx là nhà triết học người Đức gốc Do thái, và cũng là nhà kinh tế học, nhà sử học, nhà lãnh đạo cách mạng của Hiệp hội Người lao động Quốc tế.

Chủ nghĩa tư bản đại gian đại ác, sự rạng rỡ của bọn họ đều là dựa trên bóc lột giai cấp vô sản!

Thành Dao vừa liều mạng chèo thuyền, vừa lén nhìn hầm hầm Tiền Hằng đang không có chuyện làm mà thưởng thức phong cảnh ở đầu kia thuyền.

Cho dù Thành Dao vô cùng thèm thuồng giải thưởng lớn ngàn nhân dân tệ của hạng nhất, nhưng trên thuyền có một đại gia ăn không ngồi rồi như Tiền Hằng, thì dù Thành Dao có ra sức hơn nữa, cũng không thể bằng một tổ hợp hai người hợp tác với nhau trên những chiếc thuyền còn lại.

Mắt thấy một chiếc lại một chiếc thuyền vượt qua mình, Thành Dao có hơi không kiềm chế được: "Sếp, anh xem, bình thường ngồi cả ngày ở công ty luật, bây giờ hiếm khi có hoạt động bên ngoài, thì nên hoạt động kéo gân cốt chứ? Chèo thuyền rèn luyện thân thể khỏe mạnh?"

Tiền Hằng lườm Thành Dao, hoàn toàn không có ý định dù là động một ngón tay: "Hôm nay không phải cô rất hưởng thụ hội kết nối lần này sao?"

Mặt Thành Dao đầy vẻ mờ mịt, chuyện này có quan hệ gì với chèo thuyền chứ!

Tiền Hằng cười vô sỉ, "Cô tham gia loại hoạt động này vui vẻ là được rồi, nhưng đã vui vẻ rồi, thì dĩ nhiên phải phối hợp nhiệt tình dùng sức chèo thuyền chứ. Phải dùng hành động thực tế bày ra trạng thái tinh thần của mình."

"..."

Thành Dao cảm thấy, nếu như ai có thể phát minh ra loại thuốc mà chỉ cần xịt một cái là có thể khiến cho đối phương câm luôn, thì có thể giành được giải Nobel Hòa bình.

Nhưng mà vì tiền thưởng, Thành Dao cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ: "Sếp, có phải anh không thích thua không? Anh xem, người ta đầu tâm hiệp lực cùng nhau chèo thuyền, còn chúng ta không chỉ thua, mà còn trở thành người cuối cùng, những thuyền khác đều đã vượt qua chúng ta!"

"Tôi không thích thua." Tiền Hằng lại không hề bị khích tướng, anh chỉ là đón gió cười một tiếng, hơi có dáng vẻ thương cảm, "Tôi cũng muốn biết thua kiện là loại thể nghiệm gì, nhưng mà không thua được."

"..."

"Lần này nếu có thể lãnh hội cảm giác thua, thật ra thì cũng rất tốt."

Thành Dao nhìn Tiền Hằng bình thản ngồi ở mũi thuyền, chỉ cảm thấy một luồng bực bội từ lồng ngực từ từ trào lên cao.

Cô nhìn lại, các thuyền khác đều đã vượt qua bọn họ, giờ phút này bốn bề vắng lặng, không có ai chứng kiến, trong lòng cũng đã không nhịn được bắt đầu tính toán lúc nào có thể đẩy Tiền Hằng xuống hồ được.

Nhưng mà cũng không biết có phải là Thành Dao trời sinh vận khí tốt hay không.

Vốn là trước cô và Tiền Hằng còn mấy chiếc thuyền, nhưng đột nhiên vì đủ loại vấn đề, mà dừng tại chỗ.

Mái chèo của một chiếc thì bị hai người trêu đùa mà đánh rơi dưới nước, còn có hai chiếc thuyền vô tình đụng nhau, trong chốc lát không cách nào di chuyển, còn có một chiếc thì lệch phương hướng...

Đếm tới đếm lui, Thành Dao chỉ cần vượt qua hai chiếc thuyền nữa, là có thể bước vào top ba tiền thưởng rồi!

Mặc dù hai trăm tệ có hơi ít, nhưng con ruồi nhỏ có nhỏ hơn nữa cũng là thịt đó! Huống chi cố gắng thêm chút nữa, không chừng còn có thể phản công trở thành hạng nhất!

Thành Dao giữ vững tinh thần, cô vừa cố gắng chèo thuyền, vừa lẩm bẩm bên miệng.

"Đuổi Anh vượt Mỹ! Thành Dao mày có thể!"

Kết quả của việc hô câu khẩu hiệu này, chính là Thành Dao thật sự vượt qua một chiếc thuyền, cô đã trở thành hạng nhì! Cách hạng nhất cũng không xa!

Đáng tiếc vì cô quá kích động nên vui quá hóa buồn, Thành Dao có lẽ quá gắng sức, chèo chèo, tay bị rút gân, cứ như vậy mà tay run lên, mái chèo trong tay cũng rơi xuống hồ.

Gần như là theo bản năng, Thành Dao đưa tay ra cúi người muốn kiếm, động tác này đã làm hỏng thẳng bằng của cô, kết quả cả người cô đều ngã xuống nước.

Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, Thành Dao đều không kịp nghĩ gì cả, cô chỉ là phản xạ theo điều kiện đưa tay ra, muốn gạt thứ gì đó, sau đó cô túm được thứ gì đó ấm áp.

Sau đó cô cứ như vậy mà kéo sếp chịu tội thay, cùng nhau ngã xuống nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau sẽ vào V, sẽ bạo mười ngàn chữ, Thành Dao và Tiền par có tiến triển quan trọng! Tiến triển lớn! Tiến triển! Tiến! Triển!

Hôm nay song 11, tôi mua đồ trên mạng! Kịch nhỏ hôm nay để cho một độc giả có tài viết:

Tiền par: Em như vậy, đi ra ngoài công ty luật của chúng ta, gọi là tiếp mâm.

Nói xong cũng chuẩn bị đi ra ngoài.

Thành Dao:?

Tiền par: Còn ngớ ra làm gì, cầm hộ khẩu đến cục dân chính, anh muốn tiếp mâm!

Đôi lời tâm tình của editor: Chương này cứ mỗi khi anh Tiền mở miệng là ngồi cười chết á =))))) Chương sau có biến HOTTTT, mọi người thử đoán là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.