Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 31: Tiền Hằng, anh, sẽ không làm loại chuyện này! --- Thật là ngon!



Thành Dao nói chuyện với Đổng Sơn xong, nhìn thời gian, vậy mà đã sáu giờ rồi, cô suy nghĩ một chút, đi về công ty cũng không có chuyện gì khác, nên tự ý tan ca về nhà.

Mấy ngày nay bởi vì quá bận rộn, nên đều không đi ra ngoài, Megatron ở trong phòng có lẽ sắp ngột ngạt chết đi được. Thành Dao thấy thời tiết ngày hôm nay tốt, nên dẫn chú chó, đi vài vòng.

Megatron được thấy mặt trời lần nữa vô cùng phấn khởi, lè lưỡi chạy khắp nơi, Thành Dao chỉ có thể nắm dây xích chó đi theo.

Thành Dao tự cho rằng mình đã chuẩn bị cho việc dắt chó đi dạo hết sức đầy đủ. Cô nắm dây xích chó, còn mang theo túi rác, khăn giấy và xẻng nhỏ bên mình, chó cũng không thể hiểu không được đại tiểu tiện tùy tiện, Thành Dao tự cho rằng mình là một công dân có tố chất tốt, bất cứ lúc này cũng chuẩn bị xúc phân cho Megatron.

Nhưng mà cô vẫn là quá ngây thơ, cô không nghĩ tới Megatron căn bản không cần cô xúc phân, bởi vì chính nó là thợ dọn phân!

"Xin hỏi, tòa số 5 ở chỗ nào vậy?"

Thành Dao chỉ đường giúp một tiểu ca giao hàng nhanh xong, mới bất ngờ phát hiện Megatron vừa nãy còn đang phấn khởi làm ầm vậy mà bây giờ lại không gây rắc rối. Lúc này Thành Dao đang đứng gần vành đai xanh, chú chó đang ghé đầu vào vành đai xanh liếm cái gì đó.

Nói thật, chú chó này của Tần Thấm, làm Thành Dao rất nhức đầu, Husky có tính cách hoạt bát, sức tàn phá lại làm người ta kinh ngạc, ngày thường đi ra ngoài đi dạo, chưa từng ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, hôm nay vậy mà có thể yên lặng như vậy, Thành Dao nói không cảm động là giả.

Chó quả nhiên là động vật hiểu tính người, mấy ngày nay cô khổ cực với vụ kiện như vậy, ngay cả chó cũng hiểu chuyện mà quan tâm con người...

Nghĩ như vậy, cả trái tim của Thành Dao đều mềm nhũn ra, cô không nhịn được mà cúi người xuống, muốn vuốt đầu chó của Megatron một chút.

Nhưng mà đối với tình cảm dịu dàng hiếm thấy của cô, Megatron không hề quan tâm, nó chỉ chuyên chú nghiêm túc tiếp tục liếm một thứ gì đó trên mặt đất.

Đợi một chút ——

Từ góc độ cúi người xuống của cô thì góc nhìn càng rõ nét hơn, trong lòng Thành Dao có một loại dự cảm không tốt.

Là thứ gì, có thể làm cho nó thè lưỡi liếm chuyên tâm đến quên mình như vậy? Là thứ gì, có thể làm cho nó quên hết mọi phiền não? Là thứ gì, có thể làm cho nó dù cho đã từng nếm tất cả sơn hào hải vị với thức ăn cho chó nhập khấu, cũng không thể nào thay đổi dục vọng muốn ăn?

Câu trả lời chỉ có một ——

Là phân á!!!

Megatron!!! Đang ăn phân!!!

Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng, nên Megatron cuối cùng cũng bất đắc dĩ ngẩng đầu chó lên, sau khi đấu tranh giữa phân với Thành Dao một lát, rốt cuộc Thành Dao đã chiến thắng phân, Megatron chọn Thành Dao.

Đáng tiếc Thành Dao không có chút vui vẻ, bởi vì rất nhanh sau đó, Megatron thè đầu lưỡi vừa mới ăn phân ra, vui vẻ nhảy tới chỗ Thành Dao, muốn liếm Thành Dao...

Thành Dao chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, da đầu tê dại, theo bản năng lùi về phía sau.

Chó đúng là động vật hiểu tính người lại thông minh, Thành Dao chỉ mới buông lỏng một chút, bởi vì muốn tránh nó mà hơi buông lỏng dây xích chó trong tay, Megatron liền giống như phạm nhân vượt ngục thành công, nhân lúc này, quay đầu nhanh chân bỏ chạy.

Đợi đến khi Thành Dao ý thức được, dây xích chó trong tay cô đã sớm không còn thấy bóng dáng. Buổi tối lượng người đi dạo trong tiểu khu cao, Thành Dao đuổi theo, nhưng Megatron rẽ vào mấy khúc quẹo, lẫn vào trong đám đông, thoáng cái đã chạy mất dạng.

*****

Tối nay Tiền Hằng có hẹn với khách hàng, đến tám giờ rưỡi mới trở về nhà thuê, nhưng vào giờ này, trong nhà lại không có người, chó không ở đây, Thành Dao cũng không ở đây.

Anh nhớ tới bài cảnh báo của quản lý tiểu khu ở cửa tiểu khu.

Gần đây có không ít phụ nữ ở tiểu khu bên cạnh bị tay heo [1] quấy rối, thủ phạm đồi trụy này thích lợi dụng sơ hở trời tối mà gây án, mà lá gan thực hiện của hắn lần lượt gia tăng, ngày hôm qua một người phụ nữ chạy trong tiểu khu vào buổi tối bị hắn ta tập kích sau đó thiếu chút nữa bị kéo vào bụi cây nhỏ mà cường gian, quản lý tòa nhà và cảnh sát cũng đã nhắc nhở phụ nữ trong tiểu khu chú ý an toàn lúc đi ra ngoài vào ban đêm.

[1] Tay heo (咸猪手): chỉ hành vi xâm phạm tình dục. Cụm từ này thường được dùng trong các trường hợp trên xe bus, xe điện ngầm, hay thầm chí đi bộ ngoài đường mà bị sờ mó.

Tiền Hằng kéo cà vạt, thông báo ở cửa tiểu khu rõ ràng như vậy, không nhìn thấy sao? Trời cũng đã tối rồi mà còn chưa về nhà, Thành Dao mù sao?

Chẳng lẽ muốn bắt anh ra ngoài tìm cô?

Tiền Hằng nghĩ tới đây, hừ lạnh một tiếng, có khả năng sao? Thật là suy nghĩ hão huyền! Một phút tương đương với 166.666 nhân dân tệ vô hạn của anh, đích thân anh xuống lầu tìm người tìm chó?

Đừng có mơ!

*****

Thành Dao tìm chó một mạch từ lúc chạng vạng tối đến chín giờ, kết quả ngay cả bóng dáng của Megatron cũng không thấy.

Ngược lại là sếp Tiền Hằng của cô, từ tám giờ năm mươi đến chín giờ, trong vòng mười phút, lại xuống lầu vứt rác năm lần...

Kiểu người như Tiền Hằng, cảm giác như việc anh đi vệ sinh, cũng làm cho người ta cảm thán một tiếng, anh trăm công nghìn việc như thế vậy mà lại có thể tự đi vệ sinh. Vì vậy chuyện tự mình vứt rác hôm nay, đã làm cho Thành Dao vô cùng kinh hãi, mà không biết hôm nay Tiền Hằng yêu vứt ra hay là yêu thùng rác, lại tới tới lui lui vứt đủ năm lần, Thành Dao thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Lần thứ nhất là bất ngờ, lần thứ hai là cảm khái, lần thứ ba là ngạc nhiên, lần thứ tư là quen rồi, lần thứ năm thì không khỏi khiến cho Thành Dao nghi ngờ, hôm nay Tiền Hằng bị hỏng não rồi???

Cuối cùng, vào lần xuống lầu vứt rác thứ sáu của Tiền Hằng, Thành Dao không nhịn được, cô hướng về phía Tiền Hằng gọi một tiếng: "Sếp!"

Chỉ thấy Tiền Hằng đang cẩn thận đưa hai ngón tay, cẩn thận từng li từng tí cầm túi rác, giữa ngón tay và túi rác còn để mấy tờ giấy ăn tránh để tiếp xúc trực tiếp, giọng của Thành Dao vừa dứt, anh liền tràn đầy vẻ chán ghét mà vứt túi rác vào thùng rác.

Bộ dạng như thế, hiển nhiên là không có tình cảm đặc biệt gì với vứt rác và thùng rác rồi, cũng không biết tại sao phải ép buộc bản thân xuống lầu ném tới sáu lần.

"Rác đưa cho tôi là được rồi, không cần anh xuống vứt!" Thành Dao nịnh nọt nói, "Bàn tay tôn quý của anh sao có thể dùng để vứt rác chứ!"

Tiền Hằng liếc Thành Dao, hừ một tiếng: "Tay tôi dĩ nhiên không dùng để vứt rác, nhưng cô ở đâu? Cả đêm không tìm được cô."

"Chó của tôi lạc mất!" Thành Dao nhắc đến Megatron, vô cùng uể oải, "Tôi thật sự không dám nói với bạn tôi là tôi đã làm lạc mất con trai của cậu ấy..."

"Trời tối rồi, đi về trước, sáng mai in thông báo tìm chó."

Thành Dao rất kiên trì: "Không được, tôi phải tiếp tục tìm, Husky đã chạy đi thì không tìm được đường về nhà, con chó này đần." Cô nhìn mắt của Tiền Hằng, "Sếp, anh lên lầu trước đi, bên ngoài lạnh lẽo, tôi tìm chó xong sẽ đi lên."

Nhưng Tiền Hằng lại không lên lầu, anh đứng trong gió đêm, dáng người cao ráo, mặt mũi anh tuấn, làm cho Thành Dao nhịn không được mà có chút suy nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ anh muốn giúp cô tìm chó?

"Tôi có lên lầu hay không chẳng lẽ còn để cho cô sắp xếp sao?"

"..."

Tiền Hằng rốt cuộc đã mở miệng, cũng thành công khiến cho Thành Dao biết không nên tùy tiện YY [2] nguyên tắc này của sếp.

[2] YY là tự sướng, là 1 từ được cư dân mạng Trung Quốc sử dụng với một ý nghĩa đen tối và thô tục.

"Tôi không lên lầu." Tiền Hằng lời ít ý nhiên tuyên bố lập trường của anh, "Cơm tối ăn nhiều, tôi muốn tản bộ tiêu hóa thức ăn."

Được rồi, Thành Dao nghĩ, anh là sếp, anh nói gì cũng đúng, cho dù bây giờ anh nói muốn trần chuồng chạy cô cũng có thể giúp ảnh cởi quần áo để bày tỏ ủng hộ.

Thành Dao không còn hy vọng Tiền Hằng sẽ giúp, chuẩn bị tiếp tục một mình tìm chó, lại nghe Tiền Hằng mở miệng.

"Nếu như cô nói cầu xin tôi, thì cũng không phải không thể giúp cô cùng tìm chó." Gió đêm tựa như làm cho giọng của anh có hơi mất tự nhiên, anh ngước cổ, nhìn bụi cây nhỏ cách đó không xa, "Dù sao một mình cô đi tìm thì phải hơn nửa đêm mới tìm được chó về, lúc về nhà ồn ào đánh thức tôi thì làm sao?"

Thành Dao cần tôn nghiêm gì chứ, cô lập tức chân chó nghe lời: "Sếp, tôi cầu xin anh!"

Thành Dao vừa dứt lời, Tiền Hằng đã cất bước đi.

Anh mấp máy môi, quay đầu liếc Thành Dao: "Còn ngẩn ra làm gì? Đi đi, tìm chó."

*****

Thành Dao đối với việc tham gia của sếp cũng không ôm bao nhiêu mong đợi, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng Megatron lại do Tiền Hằng tinh mắt tìm được.

Chú chó bị mắc kẹt trong hàng rào của vườn hoa tiểu khu, xung quanh hàng rào đều là bụi cây xanh tươi bốn mùa che, vì vậy nếu không nhìn kỹ, thì căn bản là không thể thấy một cái đầu chó bị mắc kẹt trong bụi cây vào ban đêm.

Loại chuyện kéo chó ra này, đương nhiên không thể nào làm phiền bàn tay tôn quý của Tiền Hằng.

Thành Dao không nói lời nào, xông lên trước kéo Megatron ra ngoài, đáng tiếc chú chó không phối hợp, bắt đầu uốn éo trái phải, góc mắt kẹt cũng rất khó kéo ra, Thành Dao thậm chí không thể tưởng tượng ra cái đầu chó to như vậy sao mà chui vào được. Thành Dao dùng cả tay chân kéo ra cả buổi giống như nhổ củ cà rốt vậy, nhưng cũng không kéo nó ra được.

"Sếp..."

Tiền Hằng tức giận nói: "Nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ lại để cho tôi kéo chó ra sao?"

Ừ, nói cũng phải, Thành Dao nghĩ, sếp của cô không chỉ kiêu ngạo, mà còn sợ chó!

Trời a, hay là gọi điện cho 119 vậy, nhưng bảo đội viên phòng cháy chữa cháy của người ta đến kéo chó ra, quả thật không thích hợp lắm, Thành Dao suy nghĩ một chút, bỗng nhanh trí nghĩ ra, cô có thể gọi điện cho Cố Bắc Thanh mà, anh ấy hình ở cách chỗ này cũng không xa, dù sao cũng là học trưởng, chuyện này có lẽ sẽ giúp!

Nhưng lúc Thành Dao bắt đầu kiếm số điện thoại của Cố Bắc Thanh, thì Tiền Hằng đứng bên cạnh lại lên tiếng.

"Cô muốn gọi điện cho ai?"

"Học trưởng của tôi!"

Tiền Hằng nhăn mày, giọng cũng cao lên: "Cố Bắc Thanh?"

"Đúng vậy, anh ấy..."

Kết quả Thành Dao còn chưa nói hết lời, thì bị động tác của Tiền Hằng cắt ngang, anh đột nhiên cởi áo khoác đặt may đắc tiền cao cấp ra, sau đó động tác giống như nước chảy mây trôi dùng áo khoác bọc cái đầu chó của Megatron lại, Thành Dao còn chưa kịp nói gì, Tiền Hằng liền kéo đầu chó ra.

"Được rồi, không cần điện." Anh lạnh lùng nhìn Thành Dao, "Hơn nửa đêm, tìm người ta vì loại chuyện kéo đầu chó ra này, quá lập dị. Huống chi chỉ là quan hệ công việc, đừng ám chỉ và cho người ta không gian suy nghĩ xa xôi gì đó."

???

Mặt Thành Dao đầy vẻ mờ mịt: "Tôi ám chỉ và cho người ta không gian suy nghĩ xa xôi gì đó?"

"Người ta sẽ cho rằng đây là sự lấy lòng của cô, là cố ý kiếm cớ gặp anh ta."

Sếp, có phải anh suy nghĩ quá nhiều hay không??? Trong đầu đàn ông các anh đều chứa phim gì vậy???

Nhưng mà đối với sự ra tay giúp đỡ của Tiền Hằng, Thành Dao vẫn vô cùng cảm động, đặc biệt là cô không bỏ qua một chi tiết nào, gần như là khi vừa kéo đầu chó ra, Tiền Hằng liền ném Megatron về phía Thành Dao giống như ném củ khoai lang phỏng tay vậy, anh đúng là sợ chó, nhưng vẫn giúp đỡ.

"Sếp, áo của anh, tôi nhất định sẽ giặt giúp anh!"

Thành Dao vừa nhắc đến áo, trên mặt Tiền Hằng liền bày ra vẻ mặt ghét bỏ không thèm che giấu: "Đừng, ném cho tôi."

"Áo này rất đắt đó!"

"Đồ chó đã đụng vào, tôi không cần." Mặt Tiền Hằng đầy vẻ ghét bỏ, "Để cái áo đó cách xa tôi một chút."

Thành Dao liếc nhìn Tiền Hằng, dè dặt thử dò xét nói: "Là bởi vì anh sợ chó nên đồ mà chó chạm vào đều không cần sao?"

Ngay tại lúc Thành Dao cho rằng Tiền Hằng sẽ không trả lời, Tiền Hằng lại mím môi, mở miệng.

"Tôi không sợ chó."

Không sợ chó cái gì chứ, ánh mắt anh thấy Megatron, đều đã nói rõ tất cả!

"Tôi chỉ là ghét chó." Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng, "Chó quá bẩn."

Thành Dao vừa định giải thích rằng mỗi ngày Megatron đều tắm rửa rất sạch sẻ, nhưng lại nghe Tiền Hằng tiếp tục nói ——

"Cô có biết chó sẽ ăn phân không?"

Thành Dao:???

Biểu cảm của Tiền Hằng quả thật là như nhớ lại ác mộng vậy, anh nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét không tài nào chịu đựng nổi: "Trước kia khi tôi còn bé, bị một con chó vừa mới ăn phân, đuổi theo nửa con phố. Từ đó, ở trong lòng tôi, chó, và phân là giống nhau, đồ bị chó làm bẩn, bất luận đắt bao nhiêu, cũng trở thành phân."

Thành Dao không nhịn đượ chỏi: "Tại, tại sao nói lại miệt mài đuổi theo anh chứ?"

"Tôi có cách gì chứ." Tiền Hằng thở dài, trong sự lãnh đạm mang theo chút phiền não bất đắc dĩ, "Có thể là sức quyến rũ nhân cách của tôi quá lớn, ngay cả chó cũng không chống đỡ nổi."

"..."

"Tôi thật sự không hiểu, mấy con chó này tại sao phải ăn phân?" Trong bóng đêm, vị sếp cao quý của Thành Dao dùng giọng điệu giống như hỏi một vấn đề quan trọng của thế kỳ, sau đó, anh nhìn lướt qua Megatron đang nằm yên, "Nhưng mà con chó này của cô, mỗi ngày đều có thức ăn cho chó nhập khẩu phục vụ, có lẽ sẽ không ăn phân đâu."

"Sếp, chó không đổi thói ăn phân được, anh đừng cảm thấy Megatron là ngoại lệ." Trong lòng Thành Dao còn cảm thấy sợ hãi với cảnh tượng Megatron ăn phân hồi chiều, cô nhất thời không nhịn được than phiền, "Anh đừng thấy nó như vậy, chứ nó vừa mới ăn một đống phân nóng hổi mới ra lò..."

Thành Dao còn chưa kịp nói chữ "đấy" xong, Megatron liền nhanh như chớp chạy đến trước mặt của Tiền Hằng, sau đó nhanh chóng thè đầu lưỡi ướt nhẹp của mình ra, giống như muốn cảm kích Tiền Hằng đã giúp nó kéo đầu chó ra vậy, lấy lòng liếm liếm tay phải của anh...

Trong chớp mắt này, khuôn mặt vốn đang rất tốt của Tiền Hằng, lập tức trở nên tái nhợt, sau đó từ tái nhợt, mà biến thành đen thui...

Anh kinh hãi, cứng ngắc, hóa đá...

Trong đầu Thành Dao hồi tưởng lại lời mà anh vừa mới nói ——

"Chó, và phân là giống nhau, đồ bị chó làm bẩn, bất luận đắt bao nhiêu, cũng trở thành phân."

...

Cho nên sếp à, tay của anh vừa mới bị chó ăn phân liếm phải, thì có phải cũng biến thành phân, phải chém hay là chặt hay là cắt đây?

Thành Dao cảm thấy mình đã không thể nhìn thẳng vào tay của Tiền Hằng!

Đôi lời tâm tình của editor: Mệt anh Tiền Hằng rồi nha, sợ người ta gặp phải bọn yêu râu xanh thì nói thẳng đi, chứ lượn lên lượn xuống đổ rác 6 lần làm chi vậy. =)))))) Mọi người đoán xem với suy nghĩ thứ mà chó ăn phân đã đụng vào đều trở thành phân, thì anh Hằng sẽ làm gì với cái tay của mình?? =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.