Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 34: Bốn bỏ năm lên là lần hẹn hò đầu tiên!



Chuyển ngữ: Puny

https://punyleland.wordpress.com

Vụ kiện của Đổng Sơn cứ như vậy mà không bệnh mà chết [1], mặc dù nội tâm Thành Dao lên xuống, nhưng người cũng đã mất, tất cả đều đã bụi trần lắng đọng [2].

[1] Không bệnh mà chết (无疾而终): chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không giải quyết được vấn đề gì.

[2] Bụi trần lắng đọng (尘埃落定): ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.

Buổi tối, dựa theo giao ước, Thành Dao dẫn Tiền Hằng đến nhà hàng Michelin đã đặt bàn trước.

Bản thân Thành Dao chưa từng ăn đồ xa xỉ như vậy, vì vậy vô cùng mới lạ, chỉ là cô không nghĩ tới, Michelin lại chú trọng đến quan niệm nghệ thuật và hương vị tinh tế như thế, vì vậy thức ăn được mang lên không hề nhanh, giữa mỗi món ăn, thường cách nhau rất lâu, mà trong đoạn thời gian này, cô phải ở trong phòng riêng với Tiền Hằng, bốn mắt nhìn nhau...

"Nếu có thời gian, thì chúng ta học thuộc điều khoản pháp luật..."

"Sếp!! Chúng ta nói chuyện nhân sinh chút đi!!!"

Thành Dao gần như là cái khó ló cái khôn, ngăn chặn hành động đòi học thuộc điều khoản pháp luật chết tiệt này trước.

Tiền Hằng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Nói chuyện gì?"

"Anh, tại sao anh lại lựa chọn vào đại học chuyên ngành luật học?" Thành Dao vắt hết óc nói, "Là bởi vì có tín ngưỡng với pháp luật sao?"

"À, không phải, tôi nhìn nhầm chuyên ngành."

Thành Dao:???

Tiền Hằng thờ ơ nói: "Hôm điền nguyện vọng tôi đã chơi trò chơi suốt đêm, buổi sáng có hơi hoa mắt, cho rằng cái mình chọn là tiếng Pháp, về sau mới phát hiện hóa ra chọn pháp luật học."

"..."

Tiền Hằng nhấp một ngụm trà Sencha [3] Nhật Bản: "Năm đó thích văn nghệ điện ảnh nước Pháp, cho nên muốn học tiếng Pháp, bây giờ ngẫm lại căn bản không cần phải chọn tiếng Pháp như một chuyên ngành."

[3] Sencha (煎茶): là một loại ryokucha của Nhật Bản, được chế biến bằng cách hãm lá trà đã chế biến trong nước nóng. Điều này trái với matcha, loại trà xanh dạng bột của Nhật Bản, nơi mà bột trà xanh được hoà vào nước nóng, và do đó bản thân lá trà cũng có trong thức uống. Sencha là loại trà phổ biến nhất ở Nhật Bản.

"Bởi vì ngôn ngữ này khó có công ăn việc làm?"

"Không, tôi phát hiện hóa ra tiếng Pháp rất đơn giản, tôi tùy tiện học một năm rưỡi, là qua C2, trao đổi với người Pháp cũng không có chướng ngại, học trên bốn năm, chỉ lãng phí thời gian." Tiền Hằng cười, trên mặt tràn đầy chuyện đương nhiên, "Cô xem, lúc cô còn trẻ, quả thật cũng có lúc không nhìn rõ bản thân, khi đó chọn chuyên ngành, làm sao tôi biết được mình hóa ra lại thông minh như vậy chứ?"

"..."

Thành Dao nghĩ, chuyện nhân sinh này, cô sắp không trò chuyện nổi nữa...

Nhưng mà khiến cho Thành Dao để ý, chính là Tiền Hằng vậy mà cũng chơi game suốt đêm, từ dáng vẻ lạnh như băng bây giờ của anh mà suy đoán, Thành Dao thật sự không thể tưởng tượng nổi anh lại có đam mê với trò chơi khi còn trẻ, với tư cách là một người nghiện trò chơi nặng, Thành Dao có hơi không kìm nén nổi lòng hiếu kỳ của mình: "Trước kia anh rất thích chơi game sao? Là trò gì vậy?"

"Khi đó chơi Diablo [4]."

[4] Diablo là một trò chơi điện tử thuộc thể loại nhập vai hành động phát triển bởi Blizzard North, phát hành bởi Blizzard Entertainment vào 30/11/1996, chơi với PlayStation. Trò chơi lấy bối cảnh vương quốc Khanduras (một vùng giả tưởng trong thế giới Stanctuary ở Diablo series), người chơi điều khiển một nhân vật chống lại Diablo. Dưới thị trấn Tristram, người chơi đi qua mười sáu bàn để cuối cùng đối mặt với Diablo và các yêu tinh của hắn.

Thành Dao thật sự hơi ngạc nhiên mừng rỡ: "Tôi cũng cực thích trò đó!!! Anh dùng nhân vật gì?"

"Pháp sư."

"Pháp sư à, ngày trước pháp sư hoàn toàn là đánh một mình, bất kể trang bị tốt cỡ nào, cũng có thể bị giết đó!" Nói về trò chơi thuở xưa này, ánh mắt của Thành Dao cũng sáng lên, "Tôi thích dùng Druid, trên căn bản Druid được xem như là nhân vật toàn năng, điều khiển nguyên tố không có vấn đề, cũng có thể triệu tập dã thú, bản thân còn có thể hóa thân thành gấu hoặc chó sói."

Tiền Hằng bỉu môi, mặt đầy vẻ coi thường: "Nhân vật toàn năng cái gì, chỉ là một miếng gân gà [5] "lai", cái gì cũng biết một chút, cũng không có sở trường gì, nguyên tố không bằng phù thủy, triệu tập không bằng Necromancer, biến thành dã thú cận chiến không bằng Barbarian. Cái nhân vật Druid này, cũng chỉ có lính mới chơi mới vui, thật sự vượt qua pháp sư mới thú vị."

[5] Gân gà (鸡肋): muốn nói đến sự việc không có giá trị lắm, hoặc không có ý vị sâu xa, ăn không ngon lắm mà bỏ thì tiếc.

"Ngoại trừ Diablo, tôi còn chơi CS!"

"CS à..."

...

Thành Dao không nghĩ tới, bản thân lại có một ngày có thể nói chuyện phiếm đến quên hết tất cả với sếp, rõ ràng có thức ăn ngon Michelin trước mắt, nhưng cô và Tiền Hằng lại nói chuyện khí thế ngất trời đến không thèm để ý tới ăn.

Hai người tám từ các trò chơi kinh điển trước đây đến trò chơi ngày nay và thể thao điện tử, lại tám từ văn nghệ điện ảnh, ban nhạc, âm nhạc nước Pháp. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Thành Dao cũng phát hiện, mình với vị sếp kịch độc này, lại có rất nhiều sở thích giống nhau. Hai người thích trò chơi giống nhau, thích văn nghệ điện ảnh giống nhau, thích ban nhạc và ca sĩ giống nhau.

Mặc dù về mặt thời gian, cơ hội tiếp xúc với Tiền Hằng của Thành Dao rất nhiều, nhưng mà trước đây, đối với cô mà nói, cho dù có tương tác qua lại nhiều thế nào, Tiền Hằng vẫn là một người sếp tràn ngập cảm giác khoảng cách như cũ.

Chuyên nghiệp, tinh anh, lời nói cay độc, tự cảm thấy mình tốt đẹp, Thành Dao không tự chủ mà dán cho anh rất nhiều cái nhãn, nhưng mà ngoại trừ những điều này ra, Thành Dao cũng không thể nói rõ hiểu rõ Tiền Hằng hơn.

Chỉ là vào khoảnh khắc này, Thành Dao đột nhiên cảm thấy, Tiền Hằng đột nhiên trở nên sống động trong thế giới của cô.

Bây giờ Tiền Hằng đang thảo luận về Heavy metal [6].

[6] Heavy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào.

"Tôi thích phong cách Death Metal [7] của Bắc Âu, trường phái âm nhạc Death Metal của Bắc Mỹ quá đẫm máu, Bắc Âu tương đối chú trọng về nhịp điệu, phong cách thê lương đẹp đẽ hơn, nhưng không đến mức đẫm máu." Tiền Hằng không biết đã nghĩ đến cái gì, nói đến chỗ này, đột nhiên cười, "Ngẫm lại thì những gì tôi thích trước kia đều không phải là trào lưu chủ yếu."

[7] Death metal là một nhánh của heavy metal. Nó đặc trưng bởi tiếng guitar bị bóp méo nặng, growl vocal thấp, trống blast beat, và cấu trúc ca khúc phức tạp với nhiều thay đổi về nhịp điệu. Được xây dựng dựa trên tốc độ và sự phức tạp của thrash metal, death metal bắt đầu nổi lên vào giữa thập niên 1980.

Không biết tại sao, mà nụ cười này, lại giống như biến thành thực thể, vừa nhẹ vừa nặng chạm vào lòng Thành Dao.

Tiền Hằng quả thực có một khuôn mặt tuyệt sắc, ngày bình thường anh rất ít cười, nhưng mà một khi cười lên, Thành Dao mới hiểu, hóa ra thật sự có người nở một nụ cười, là trăm nghìn vẻ đẹp.

Lúc Tiền Hằng cười lên, Thành Dao mới phát hiện, anh có một cái răng khểnh, nó làm cho cả người anh trông hoạt bát, sinh động, kết hợp với ánh mắt không chút hơi mù, chỉ cảm thấy người đàn ông này đầy nắng, rực rỡ. Vào khoảnh khắc này, Tiền Hằng không còn là một đối tác cao lãnh của Quân Hằng nữa, ngược lại giống như một cậu bé lớn tỏa nắng bình thường, có sở thích riêng, có thanh xuân nhiệt huyết, từng trẻ trung, từng có bệnh tuổi dậy thì [8], thậm chí từng có thời kỳ có thẩm mỹ quan quái dị không theo xu hướng chính...

[8] Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là "bệnh" nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào "bệnh tật".

Đương nhiên, điều duy nhất cái vị trước mắt này khác với hàng vạn hàng nghìn cậu bé lớn bình thường khác, chính là khuôn mặt của anh không quá phổ thông.

Anh giống như là món điểm tâm ngọt socola được đóng gói kỹ lưỡng, còn là gói giấy tráng kim, làm cho con gái hoàn toàn không có cách nào ngăn được, cho dù trưng bày trong tủ kính, cho dù còn có khoảng cách với Thành Dao, nhưng nụ cười của Tiền Hằng mang theo hơi thở ngọt ngào, làm không nhịn được mà muốn lấy ra.

Trước kia lúc Tiền Hằng suốt ngày căng mặt, Thành Dao vẫn luôn hy vọng anh có thể cười nhiều hơn, nhưng vào giây phút này, trong lòng Thành Dao hy vọng, vị sếp này của mình, đúng thật vẫn là ít cười thì tốt hơn.

Có vài người khi cười lên, thật sự rất chết người.

Bữa ăn Michelin này, Thành Dao hoàn toàn không tập trung, cho đến lúc tính tiền, con số trên hóa đơn mới khiến cho cô tỉnh táo lại.

"Quẹt thẻ đi."

Nhưng ngay tại lúc Thành Dao đang đấu tranh nội tâm chuẩn bị móc túi tiền, thì Tiền Hằng đưa tay ra, hướng về phía người phục vụ thu ngân đưa thẻ của mình.

"Hả?" Thành Dao có hơi nghi hoặc, "Không phải đã nói tôi mời sao?"

"Tôi rất có nguyên tắc, không có thói quên để phụ nữ mời tôi ăn cơm." Tiền Hằng cao quý lãnh diễm cười, "Đỡ phải nợ tình nghĩa, để cho người khác lấy đây là lý do mượn cớ, thường xuyên tiếp cận tôi, hoặc là cảm thấy tôi chấp nhận để cô ấy mời ăn cơm, là có ý gì với cô ấy."

Thành Dao không kìm nén được sự nghi hoặc trong lòng: "Vậy trước kia anh ăn mì còn có uống rượu, cũng không phải là tôi tính tiền sao? Tại sao khi đó anh không giữ vững nguyên tắc của mình chứ?"

Tiền Hằng mở to mắt nhìn Thành Dao, giọng nói mang theo chút cắn răng nghiến lợi: "Có phải cô muốn tự mình trả tiền không?"

Thành Dao khoát tay lia lịa: "Không muốn không muốn, sếp, anh mời, anh mời!"

Chỉ là không biết có phải trùng hợp hay không, mà khi Tiền Hằng vừa mới quẹt thẻ ký tên, Thành Dao tùy ý quay đầu, lại thấy được bóng người quen thuộc.

Bạch Tinh Manh mặc một cái đầm trễ ngực màu trắng, đang kéo tay một người đàn ông, thướt tha đi về phía cửa.

Thần sắc của Bạch Tinh Manh rất tốt, vẫn xinh đẹp vô song, nụ cười trên mặt vô cùng rực rỡ, không thấy cảm xúc bị ảnh hưởng vì chuyện Từ Tuấn tự sát chút nào.

Mặc dù sau khi tài khoản Weibo chính thức của Quân Hằng phát tố cáo bài thanh minh của Bạch Tinh Manh, dẫn đến dư luận cũng bắt đầu có chút hoài nghi với cô ta, một nhóm cư dân mạng cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa chân tướng của chuyện này, nhưng với sự am hiểu sâu về dư luận cùng với việc thao túng truyền thông của Bạch Tinh Manh, cô ta liều mạng bỏ tiền thuê một nhóm thủy quân, tẩy trắng cho mình.

Mà cũng không biết có phải cô ta là trời sinh vận mệnh tốt hay không, ngay lúc đó, ngành giải trí bùng nổ liên tiếp mấy tin tức kinh thiên động địa. Ảnh đế đang nổi đã kết hôn lại bị phát hiện là một người đồng tính luyến ái giả kết hôn, tiểu hoa nổi tiếng với vẻ thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên hóa ra đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả của chương trình tìm kiếm tài năng toàn dân bị lộ là đã được quyết định nội bộ từ trước...

Đợt dưa này đến đợt dưa khác, làm cho quần chúng ăn dưa đến không kịp nhìn, nhanh chóng quên bén chuyện của Bạch Tinh Manh đi, Bạch Tinh Manh lại khiêm tốn yên lặng bặt vô âm tín, nên chuyện của Từ Tuấn, cứ để cho cô ta tùy tiện cho qua như vậy.

Bây giờ ở trong nhà hàng Michelin cao cấp này, cô ta đang thân mật vỗ ngực vị bạn trai kia, sau đó thân mật nhón chân lên, ghé bên tai đối phương nói chuyện, bộ dạng nói năng nhỏ nhẹ khẽ khàng vành tai chạm tóc mai [9], nói xong, cô ta còn nhõng nhẽo đòi đối phương hôn.

[9] Vành tai chạm tóc mai (耳鬓厮磨): Ý bảo hai người quấn quýt bên nhau, cực kỳ thân thiết gần gũi.

Thành Dao gần như có thể kết luận tại chỗ, Bạch Tinh Manh thật sự rất yêu người đàn ông này.

Một người diễn viên, cho dù kỹ năng diễn xuất có rung động lòng người đi nữa, thì ánh mắt của cô ta vẫn không thể lừa được người khác, trong mắt của Bạch Tinh Manh, tràn đầy sự ngưỡng mộ và tình yêu với người đàn ông này. Cho nên cô ta thậm chí không để ý đến việc công khai thân phận của đối phương chút nào, xem như bên cạnh không có người mà tựa sát vào đối phương, cũng không quan tâm có phóng viên chụp lén hay không.

Người đàn ông kia cũng rất cưng chìu Bạch Tinh Manh, vừa đi, vừa không quên đỡ cô ta, Bạch Tinh Manh không chú ý đến bậc thang mà lảo đảo một chút, anh ta liền lập tức bảo vệ bụng của đối phương theo bản năng.

Lúc này Thành Dao mới chú ý tới, đường cong thướt tha trước đây của Bạch Tinh Manh, hôm nay có vẻ như đường cong chỗ bụng đó dường như đều sắp biến mất, mặc dù mặc đầm dài, nhưng eo váy không hề rõ ràng.

Thành Dao len lén kéo ống tay áo của Tiền Hằng.

"Sao?"

Thành Dao hướng về phía Bạch Tinh Manh mà chép miệng.

Tiền Hằng ngẩn người, nhìn theo hướng Thành Dao khoa tay múa chân, sau đó bất ngờ, biểu lộ chút vẻ mặt không nhất định.

Bạch Tinh Manh và người đàn ông kia lại không để ý đến xung quanh, bọn họ đến gần một người phục vụ, nói chuyện gì đó, rồi mới đi theo người phục vụ đi về phía phòng riêng trong nháy mắt liền biến mất ở hành lang.

"Bây giờ cô có thể hiểu tại sao lúc trước Bạch Tinh Manh muốn đuổi tận giết tuyệt Từ Tuấn rồi."

"Tại sao?"

Tiền Hằng cười cười: "Người đàn ông vừa nãy cô ta kéo, là người kiểm soát thực sự [10] của Khán Tấn TV."

[10] Người kiểm soát thực sự (实际控制人): đề cập đến một người, mặc dù không phải là cổ đông của công ty, nhưng thực sự có thể kiểm soát hành vi của công ty thông qua quan hệ đầu tư, thỏa thuận hoặc các thỏa thuận khác.

Khán Tấn TV? Thành Dao chỉ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng mới phản ứng lại: "Là đối thủ cạnh tranh gần như cùng đăng ký niêm yết trên thị trường với "Trực tuyến Đoàn Đoàn" lúc ấy, hơn nữa còn cùng loại hình công ty?!"

"Ừ." Tiền Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, "Cô tốn bốn mươi tám giây mới nhớ ra, tôi khuyên cô sau này già đi nên mang theo từ điển, giữ cho đại não hoạt động mạnh, để khỏi phải bị bệnh già lãng với giảm trí nhớ."

"..."

Không nói đến bệnh già lãng, Thành Dao hoàn toàn bị sự thật trước mắt làm cho kinh hãi, cho đến lúc này cô mới để ý đến, tại sao trước kia rõ ràng là vợ chồng, hai bên cũng không có huyết hải thâm cừu [11] không đội trời chung gì, Bạch Tinh Manh biết rõ tình hình bệnh trầm cảm của Từ Tuấn, nhưng lại không chấp nhận bất kỳ khoản bồi thường nào, như thế nào cũng muốn đuổi tận giết tuyệt anh ta, làm nhiễu loạn việc niêm yết trên thị trường của anh ta.

[11] Huyết hải thâm cừu (血海深仇): ý nói cừu hận rất lớn, rất sâu.

Cô ta cũng không phải làm theo cảm tính, Tiền Hằng nói không sai một điểm, cô ta là vì lợi ích của mình.

Nhìn điệu bộ của cô ta với ông chủ của Khán Tấn TV, người sáng suốt đều biết Bạch Tinh Manh đã mang thai, cô ta vây quét "Trực tuyến Đoàn Đoàn", chỉ sợ đều xuất phát từ chỉ thị của ba đứa trẻ này, vì vậy mới lựa chọn vào thời điểm mấu chốt khi "Trực tuyến Đoàn Đoàn" đưa ra thị trường, dùng thủ đoạn cay độc như vậy. Đây căn bản là cuộc tàn sát thương mại khoác lên mình cái mác tranh chấp hôn nhân.

Có thể thật ra cô ta đã biết từ rất sớm, lúc ly hôn Từ Tuấn đã chia thiếu tài sản cho cô ta, nhưng cho đến thời điểm mấu chốt "Trực tuyến Đoàn Đoàn" đưa ra thị trường, mới đưa ra khởi tố hay không? Là để làm cho Từ Tuấn trở tay không kịp? Sau đó trì hoãn thậm chí làm nhiễu loạn việc niêm yết trên thị trường của Từ Tuấn, để cho Khán Tấn TV cùng loại hình tranh thủ đi trước đưa ra thị trường đầu tiên?

Chân tướng của một đoạn hôn nhân, thật quá phức tạp, sợ rằng những điều này mãi mãi cũng không thể nào biết được.

"Kết hôn giống như là một kiểu liên minh vậy, đàn ông phụ nữ tạo thành một thể lợi ích chung, khi trong cái thể lợi ích chung này có tình yêu, vào lúc cùng nhau đối ngoại, sẽ kiên cố không thể phá vỡ nổi, hai người sẽ là bạn đồng hành tốt nhất của nhau; nhưng khi tình yêu cạn dần, giữa hai người, có lẽ sẽ còn cay nghiệt hơn người xa lạ, biết hết nhược điểm của nhau, sẽ biến thành kẻ địch mạnh nhất và cơn ác mộng trong đời nhau."

Giọng điệu của Tiền Hằng lạnh nhạt, lời của anh bình thản giống như đang làm tổng kết vậy, nhưng nội tâm của Thành Dao lại rất phức tạp.

"Hôn nhân không có tình yêu, thì nhất định phải như vậy, không có cách nào duy trì và cứu vãn sao?"

"Dĩ nhiên có thể duy trì, khi hai người có sợi dây gắn bó huyết mạch là con cái, thì cho dù không có tình yêu, vẫn có thể vì con mà vượt qua, hoặc là ít nhất sẽ không chém giết lẫn nhau khó coi như vậy." Tiền Hằng cười, "Cho nên Bạch Tinh Manh mới vội vàng mang thai như vậy. Vị Khán Tấn TV này không giống như Từ Tuấn, người ta là một người giàu mấy đời, Khán Tấn TV cũng chỉ là một sản nghiệp được sắp xếp của gia tộc anh ta mà thôi, lần này Bạch Tinh Manh chắc chắn trăm phần trăm là đối phương thật sự có tiền. Coi như cuối cùng cũng đạt được mong muốn."

"Nhưng mà loại hôn nhân không đơn thuần này, thật sự có ý nghĩa sao? Loại hôn nhân đầy rẫy lợi dụng và ràng buộc giữ cân bằng với nhau, thật sự có tình yêu sao?"

"Tình yêu quá trừu tượng, cũng quá khó có được." Tiền Hằng mím môi, "Không có rất nhiều rất nhiều tình yêu, chỉ có rất nhiều rất nhiều tiền, dù sao vẫn mạnh hơn đôi vợ chồng nghèo khổ vừa không có bao nhiêu tình yêu vừa không có bao nhiêu tiền. Huống chi vốn có rất nhiều chuyện, có tiền, tự nhiên tình yêu cũng sẽ đến." Anh nhìn Thành Dao, "Nếu như cô muốn kết hôn, thì vẫn là thiếu một chút."

Thành Dao mở to mắt nhìn, như có điều suy nghĩ gật gật đầu: "Tôi cảm thấy, làm luật sư gia đình lâu dài, có thể sẽ thấy hôn nhân và tình cảm quá thấu triệt, như vậy vừa tốt vừa không tốt, tốt là có thể đủ tỉnh táo bảo vệ quyền lợi của mình, không tốt chính là quá nguội lạnh quá rõ ràng, không dễ hạnh phúc. Cho nên tôi cảm thấy trong cuộc sống, thỉnh thoảng cũng phải học giả ngu."

"Cô không cần giả."

Thành Dao:???

Tiền Hằng không nói gì nữa, anh chỉ dùng một loại ánh mắt kín đáo nhìn về phía Thành Dao, nhưng mà còn thiếu treo trên mặt mấy chữ "Bởi vì cô là thật sự ngu".

...

Đôi lời tâm tình của editor: Vậy là cuối cùng cũng lòi ra mục đích sâu xa của Bạch Tinh Manh rồi. Nhưng mà không ngờ Tiền Hằng với Thành Dao lại có nhiều sở thích giống nhau đến vậy. Hèn gì hợp nhau quá trời. =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.