Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 48: “Đổi một yêu cầu khác đi, sẽ thỏa mãn cô.”



Đợi đến lúc Tiền Hằng bất đắc dĩ đi theo Thành Dao đến chỗ Carnival, vẻ chán nản trên mặt càng dữ dội hơn.

Khu vui chơi được dựng tạm thời ở bên bãi biển, tràn ngập tiếng người huyên náo và dòng người đông nghịt, ngoại trừ các cặp đôi đại học anh anh em em ra, còn có vài ông bố bà mẹ trẻ tuổi dẫn con theo, nhưng chiếm nhiều nhất vẫn là những cậu bé cô gái cao trung đang trong trạng thái mập mờ mông lung.

Trên khắp bãi cát, gần như không có một chỗ có thể yên lặng đứng một mình được, Tiền Hằng đứng trên một bãi cát khá trống trải một lát, bên cạnh liền có mấy đứa trẻ con đánh trận giả cậu đuổi tôi đánh chạy như bay qua, cát theo gió mà vẩy vào ống quần của Tiền Hằng.

Trong chuyến đi công tác đến thành phố B này, Tiền Hằng chỉ mang theo quần áo chỉnh tề, lúc này mặc như thế đến bờ biển như thế nào cũng cảm thấy hoàn toàn không ăn khớp, nhưng mà Thành Dao cũng mặc đồ chỉnh tề như vậy lại không khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ.

Tiền Hằng nhìn theo, lúc này Thành Dao đang vui sướng chạy về phía bờ biển, cô xách đôi giày cao gót màu đen trong tay, chân trần đuổi theo sóng biển, tóc cô bị gió biển thổi tán loạn, sợi tóc tung bay, màu tóc đen càng làm nền cho khuôn mặt trắng như tuyết của cô, bây giờ cô đang cười, cảm nhận sóng biển đánh lên đùi cô, đôi môi màu hoa hồng, sau lưng cô là ánh mặt trời còn có sóng gợn lăn tăn trên mặt biển, chiếu rọi cả người cô giống như tắm mình trong ánh sáng.

Trên đường tới Carnival cô đã nói ra nguyên nhân muốn đến khu vui chơi tạm thời ở bờ biển là như thế này.

Cô chưa từng thấy biển.

Gió biển rất lớn, sóng biển cũng rất lớn, nhưng Thành Dao đứng ở bờ biển, không hề để ý đến nước biển đã làm ướt váy mình, cô đuổi theo sóng, đuổi theo chim biển vụt qua trên biển, mắt sáng ngời, trên gương mặt tràn ngập sự phấn khởi không chút che giấu, giống như đứa trẻ lần đầu tiên thấy biển, không ngừng ấn dấu chân mình xuống bờ biển, sau đó làm không biết mệt mà nhìn nước biển cuốn sạch đi.

Tiền Hằng nghĩ trong đầu, người nữ trợ lý luật sư này, thật đúng là chưa từng thấy qua cảnh đời.

Mặc dù bình thường Tiền Hằng bận rộn nhiều việc, nhưng trong những năm thanh thiếu niên, mùa đông hằng năm cả nhà anh sẽ đi nghỉ ở bờ biển, bọn họ sẽ không bao giờ chọn một bãi biển không có chất lượng như thành phố B, đều sẽ đi Maldives [1], Tahiti [2], tệ nhất cũng là đảo Saipan [3], đảo Bali [4].

[1] Maldives hay Quần đảo Maldives, tên chính thức là Cộng hòa Maldives, là một đảo quốc gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương.

[2] Tahiti là đảo lớn nhất của Polynésie thuộc Pháp, nằm ở phía nam Thái Bình Dương. Đây là trung tâm kinh tế văn hóa và chính trị của Polynésie thuộc Pháp. Hòn đảo được hình thành từ hoạt động của núi lửa với các rạn san hô bao quanh.

[3] Saipan là hòn đảo lớn nhất của Thịnh vượng chung Quần đảo Bắc Mariana thuộc Hoa Kỳ, một chuỗi 15 hòn đảo nhiệt đới nằm trên quần đảo Mariana phía tây Thái Bình Dương.

[4] Bali là tên một hòn đảo và một tỉnh của Indonesia.

Đến những bãi biển nước ngoài kia, giờ lại đến bãi biển của thành phố B này, quả là không cách nào đập vào mắt được, cát quá to, biển cũng không đủ trong, bốn phía biển cũng không có phong cảnh gì, thật là cấp điểm âm.

Nhưng khi Tiền Hằng thấy Thành Dao bị vùng biển này làm cho vui vẻ nhảy loạn giống như trúng vé số năm triệu, lại cảm thấy mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng dáng vẻ chưa thấy cảnh đời của người nữ trợ lý luật sư này, thật sự đáng yêu.

“Sếp! Bên này!”

Nữ trợ lý luật sư chưa thấy cảnh đời vẫy vẫy tay, trên gương mặt tất cả đều là phấn khởi.

Chờ Tiền Hằng đi tới bên cạnh cô, mới phát hiện cô đang ngồi vô cùng chuyên chú nhìn thứ gì đó trên cát. Tiền Hằng cúi đầu, mới phát hiện ra trong tầm nhìn của Thành Dao có một con ốc mượn hồn [5] không biết bò lên bãi cát khi nào. Thành Dao đang dùng vẻ mặt như đối đãi với động vật quý hiếm mà nhìn con ốc mượn hồn chậm rì rì này bò.

[5] Ốc mượn hồn (寄居蟹): loài cua sống nhờ trong vỏ ốc rỗng

Tiền Hằng nghĩ, thật đúng là… chưa thấy cảnh đời!

Nhưng cũng không biết tại sao, tầm mắt của anh, lại không thể không nhìn nữ trợ lý luật sư chưa thấy cảnh đời này, Tiền Hằng thật sự không nghĩ ra, có thể là trong thế giới của anh chưa từng xuất hiện chủng loại này.

Tiền Hằng cứ như vậy nhìn Thành Dao đi theo con ốc mượn hồn kia một đoạn ngắn, con ốc mượn hồn kia đã rời đi, nhưng Thành Dao lại không biết nhặt được một cành cây ở đâu, còn đứng trên bờ biển vẽ gì đó.

“Không dễ gì mới đến được chỗ này, phải để lại kỷ niệm!” Qua một lúc lâu, cuối cùng Thành Dao cũng rời mắt khỏi bờ cát, cô nhìn về phía Tiền Hằng, “Sếp, chúng ta tới ‘Đã đến chỗ này chơi’ chụp một tấm hình đi!”

Gần như không cho Tiền Hằng thời gian từ chối, Thành Dao đã kéo một cậu bé thanh niên vừa đi ngang qua: “Có thể phiền em chụp chúng tôi một tấm không?”

Cậu bé kia có hơi bất ngờ, nhìn Thành Dao, hơi đỏ mặt, giọng nói cũng hơi ấp úng: “Được… được, không thành vấn đề.”

Tiền Hằng chú ý đến cậu bé kia, bất tri bất giác bị Thành Dao kéo đến phía trước bãi cát vừa mới khoa tay múa chân kia.

“Tốt lắm, chỗ này.”

Lúc này Tiền Hằng mới vô thức nhìn bãi cát dưới chân mình.

Nhìn một chút, anh thiếu chút nữa nở nụ cười.

Trên bờ cát có một dòng chữ to xiên xẹo ——

“Tiền Hằng, Thành Dao đã đến chỗ này chơi”

Thật đúng là “Đã đến chỗ này chơi”…

Gần hàng chữ đó, còn để một đống vỏ sò, xem ra chính là “chiến lợi phẩm” Thành Dao tìm được nãy giờ.

Cậu nam sinh nhỏ cười với Thành Dao: “Có thể chụp chưa?”

“Có thể có thể!”

Cậu nam sinh cầm điện thoại chụp mấy tấm, sau đó nhìn kết quả, tiếp đó giơ điện thoại lên: “Biểu cảm của bạn trai chị quá nghiêm túc, cười một chút! Tiếp đó tới gần chút nữa!”

Còn không cho hai người thời gian làm sáng tỏ, cậu nam sinh nhỏ này đã nhiệt tình chạy thẳng tới, tự mình hướng dẫn tạo dáng, cậu ta tùy tiện kéo tay của Tiền Hằng, để cho tay anh khoác lên eo của Thành Dao: “Anh cứ ôm bạn gái anh như vậy nha!”

Tay của Tiền Hằng dưới sự dẫn dắt của cậu ta, nhẹ nhàng chạm đến bên hông của Thành Dao, gần như là lập tức, anh rút tay về, theo bản năng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

Thành Dao cười một tiếng: “Không sao đâu.” Sau đó cô xích lại gần Tiền Hằng, phất phất tay nói gì đó với cậu nam sinh kia.

Tiền Hằng không nghe rõ rốt cuộc Thành Dao nói cái gì, Thành Dao dựa vào anh quá gần, gần đến mức anh có thể ngửi được mùi dầu gội đầu hương quả đào của cô, đó là một loại mùi hơi ngọt.

Mùi hương dễ chịu.

Đáng tiếc ngay tại lúc Tiền Hằng chuẩn bị tiếp tục phân biệt xem có hương nào khác ngoài hương đào hay không, thì mùi hương đó liền biến mất.

Thành Dao gần như là chạy nhảy về phía cậu nam sinh kia lấy điện thoại của mình mà xem hình, nói cám ơn, rồi mang vẻ mặt vui sướng chạy trở lại.

“Sếp, nét mặt của anh còn quá nghiêm trọng, giống như muốn đi tham gia đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vậy.” Thành Dao vừa nói, vừa lấy điện thoại ra muốn chia sẻ hình cho Tiền Hằng, kết quả cô còn chưa nói hết lời, Thành Dao đột nhiên kêu một tiếng, “Vỏ sò của tôi!!!”

Một đợt sóng biển đánh tới, mắt thấy muốn cuốn những vỏ sò trên bãi cát này đi. Đợt sóng này quả thực rất mạnh, Thành Dao định cứu những vỏ sò mình khó khăn sưu tập được, nhưng không ngờ vừa nắm vỏ sò lên, thì đã bị đợt sóng thật cao đuổi kịp chỉ có thể luống cuống tay chân chạy trở về.

Mặc dù cô chạy rất nhanh, nhưng không thể nhanh hơn sóng, đợt sóng dâng lên bãi cát, làm ướt Thành Dao.

Tiền Hằng cuối cùng cũng không nhịn được: “Cô là đồ ngốc sao?”

Thành Dao có hơi chật vật, nhưng lại nhe răng cười cười, cô mở lòng bàn tay ra, vô cùng đắc ý: “Anh xem, tôi cũng cứu được rồi.”

Trong lòng bàn tay của cô, là một cái vỏ sò không đẹp lắm, màu sắc hơi ảm đạm, có hơi tàn tạ, không hề đẹp.

Vài giọt nước đọng trên tóc cô, nhưng nụ cười của cô lại đơn thuần, giống như một đóa hoa hồng nở rộ thấm ướt hạt sương.

Tiền Hằng dời tầm mắt đi chỗ khác, anh cởi áo khoác ra, ném phủ lên người Thành Dao.

“Hả?”

“Mặc vào.”

Thành Dao cầm áo khoác của Tiền Hằng, mặt đầy mờ mịt: “Nhưng mà sếp, tôi không lạnh.” Cô nháy mắt một cái, mới bừng tỉnh hiểu ra, “Có phải anh ghét nóng, nhưng không muốn tự cầm? Cho nên để tôi cầm?”



“Đồ ngốc.”

Lần này Tiền Hằng gần như là nghiến răng nghiến lợi.

Anh nhìn về mặt biển cách đó không xa: “Áo sơ mi trắng của cô ướt, quá lộ.”

Thành Dao nhìn bản thân, đỏ mặt, sau đó gần như là lập tức biết lắng nghe mặc áo khoác của Tiền Hằng vào.

Áo khoác này mặc trên người của Tiền Hằng thì vừa vặn rất đẹp, Thành Dao mặc vào, thì giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn, cả người cô như là vùi vào trong áo, thể hiện tuổi tác nhỏ hơn.

Mặc áo vào, Thành Dao lại khôi phục vẻ hoạt bát: “Sếp, chúng ta qua bên kia xem một chút đi!”

Cô nhón chân ngó dáo dác nhìn về phía gian hàng trò chơi Carnival cách đó không xa, trong mắt tràn đầy khát vọng, Tiền Hằng không lên tiếng, nhưng nhắm mắt đuổi kịp bước chân hoạt bát của Thành Dao.

Vừa đến trước những gian hàng trò chơi và đồ lưu niệm nhỏ kia, Thành Dao liền có cảm giác hoa cả mắt, có quá nhiêu thứ cô không kịp xem hết, cô lựa đồ lưu niệm, vừa quay đầu lại, thì mới phát hiện ra không thấy sếp của mình.

Chẳng lẽ ghét bỏ chỗ này quá nhàm chán nên quay đầu liền đi?

Thành Dao buông đồ lưu niệm trong tay xuống, xoay người muốn tìm Tiền Hằng, kết quả vừa đi không được mấy bước, đã thấy Tiền Hằng đang ở bên quầy nhỏ cách đó không xa chọn gì đó, Thành Dao đến gần, mới phát hiện anh đã chọn xong trả tiền rồi.

Trong Carnival còn có thứ có thể lọt vào mắt thần của giáo chủ Ngũ độc giáo Tiền Hằng sao???

“Người đẹp, đây là tiền lẻ thối lại của cô.”

Đúng lúc này, Thành Dao bị chủ tiệm của gian hàng quà tặng nhỏ trước mặt mình gọi lại, cô quay đầu nhận tiền lẻ, rồi lại xoay người, Tiền Hằng lại không thấy đâu nữa.

Thành Dao tò mò, đi tới trước gian hàng Tiền Hằng vừa mới rời đi nhìn thoáng qua, đó là một quầy nhỏ bán vỏ sò, mặc dù gian hàng không bắt mắt, nhưng vỏ sò đều rất đẹp, không thiếu con hiếm thấy, đủ loại đủ kiểu hình dạng cũng đều có, có mấy con còn rất mộng ảo.

Thành Dao càng xem càng thích, đáng tiếc số lượng có hạn, rõ ràng là Tiền Hằng vừa mới chọn đi hơn một nửa, Thành Dao chỉ có thể chọn mấy con vỏ sò vừa mắt còn lại “canh thừa thịt nguội” của sếp mình.

Kết quả đợi cô mua vỏ sò xong đi đến quầy nhỏ bán đồ trang sức, thì Tiền Hằng, người vừa mới biến mất lại xuất hiện.

Thành Dao đang muốn mở miệng tố cáo Tiền Hằng chọn hết mấy cái vỏ sò đẹp trước cô, thì thấy Tiền Hằng ném một túi đồ cho cô.

Đó là một cái túi nylon rách, giống như tùy tiện nhặt được trên bờ biển

Thành Dao tràn đầy nghi ngờ mở túi nylon ra ——

Bên trong là vỏ sò, đủ loại đủ kiểu, vỏ sò xinh đẹp.

Thành Dao lanh mắt, gần như nhận ra có mấy cái là Tiền Hằng vừa mua ở quầy vỏ sò nhỏ đó, nhưng hiển nhiên, anh còn mua vỏ sò ở một vài quầy nữa, Thành Dao xách túi nylon, cảm thấy hơi nặng trĩu.

“Sếp?”

Tiền Hằng lại không nhìn Thành Dao, chỉ kiệm lời nói hai chữ: “Cho cô.”

Hả???

Thành Dao ngẩn người, mới ý thức đến, cô nhìn những vỏ sò xinh đẹp này, không nhịn được cười rộ lên: “Cám…”

Kết quả cô còn chưa nói cám ơn xong, thì bị Tiền Hằng cao quý lãnh diễm cắt ngang.

“Mấy cái vỏ sò vừa nãy cô tự nhặt đều là cái gì vậy chứ? Xấu như vậy, mà cũng gọi là vỏ sò.”

Bất kể nói thế nào, Thành Dao vẫn rất vui vẻ: “Cám ơn sếp cố ý mua nhiều vỏ sò cho tôi như vậy!”

Tiền Hằng liếc nhìn túi nylon trong tay Thành Dao, gần như là lập tức chối: “Không phải mua.”

Thành Dao:???

Tiền Hằng dời tầm mắt đi chỗ khác, trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Dao gương mặt anh gần như không thay đổi nói: “Vừa nãy tôi tiện tay nhặt trên bãi biển.”

Hả???

Nói dối không chớp mắt hóa ra là như vậy???

Thành Dao tràn đầy khiếp sợ trong lòng, trong lúc nhất thời quên vạch trần Tiền Hằng.

Tiền Hằng lại hồn nhiên không phát giác ra tiếp tục cao quý lãnh diễm nói: “Chuyên gia cũng là người, sự chênh lệch giữa người này với người kia, thật sự rất lớn, cô nhìn cái cô nhặt đi, rồi lại nhìn cái tôi nhặt. Vỏ sò xấu như vậy cũng nhặt, Thành Dao, cô thật là rất chưa thấy cảnh đời. Thật là làm tôi thất vọng!”

Thành Dao tế nhị nhìn Tiền Hằng: “Vâng…”

“Sau này đừng chạy vọt ra bờ biển chỉ vì mấy vỏ sò xấu xí tồi tàn này, ngộ nhỡ bị sóng biển lớn cuốn đi thì sao?” Tiền Hằng trợn mắt nhìn Thành Dao, hiển nhiên còn chưa khiển trách xong, anh lạnh lùng nói, “Còn nữa nguy hiểm nhất trên bãi biển này chưa phải là loại sóng biển này, loại sóng biển này phần lớn người ta còn biết đề phòng, nguy hiểm nhất là dòng chảy rút xa bờ [6], căn bản không thể cảm nhận được mà bị cuốn xuống biển.”

[6] Dòng chảy rút xa bờ (离岸流) còn gọi là dòng chảy xa bờ, dòng rip hay dòng rút bờ, là một dòng nước mạnh chảy từ bờ hướng ra biển. Sóng đánh và đưa nước biển vào bờ, nhưng khi nước biển được liên tục đưa vào bờ thì chúng tập hợp lại thành một dòng đi ngược ra biển.

Lời nói của Tiền Hằng đương nhiên mang theo độc, nhưng Thành Dao lại tựa như đã miễn dịch với kịch độc của anh.

Tiền Hằng giống như một con cá nóc, còn Thành Dao đã quen cách xử lý những bộ phận có độc đó, cô giống như một đầu bếp lão luyện, có thể thuần thục loại bỏ những bộ phận có độc kia, sau đó nấu món canh cá nóc ngon.

Mặc dù trông cao quý lãnh diễm, nhưng Tiền Hằng đang quan tâm cô.

Mặc dù mặt đầy ghét bỏ cô, nhưng Tiền Hằng lại cố ý mua vỏ sò cho cô.

Mặc dù mắng cách xử lý Đường Binh của cô, nhưng thật ra Tiền Hằng lại lo lắng cô bị tổn thương.

Mặc dù không tình không nguyện, nhưng Tiền Hằng vẫn đi cùng cô đến Carnival này…

Thành Dao nhìn túi nylon trên tay, không biết tại sao lại rất buồn cười, quầy bán vỏ sò đương nhiên cũng có túi đựng có logo cửa hàng của mình, Tiền Hằng vì không muốn để cho Thành Dao phát hiện, mà kiếm cái túi nylon tả tơi như thế này ở chỗ nào đó để che giấu tai mắt người.

Dựa vào căn bệnh thích sạch sẽ của sếp, việc này đúng là làm khó anh rồi.

Vào giờ phút này, trong đầu Thành Dao chỉ chạy lên một hàng chữ ——

Nam mặc nữ lệ [7], đại nghiệp giới nổi tiếng vì nói dối mà điên cuồng nhặt túi rác ở bãi biển…

[7]Nam mặc nữ lệ (男默女泪): là một thuật ngữ mạng xuất hiện năm 2010, ban đầu dùng trong các câu chuyện tình cảm sau mở rộng ra, đại ý khi gặp chuyện người đàn ông sẽ im lặng người phụ nữ sẽ rơi lệ.

Suy nghĩ một chút, Thành Dao xì một tiếng rồi bật cười.

Tiền Hằng đương nhiên không hiểu, anh nhíu mày: “Cô cười cái gì? Tôi đang dạy bảo cô, cô còn cười?”

Nhìn bộ dạng trang nghiêm khẩu thị tâm phi kia của Tiền Hằng, làm Thành Dao không thể nào nhịn được, muốn mím chặt môi, nhưng vẫn không tự chủ được mà nhếch miệng lên: “Tôi… tôi vừa nãy có thể là gió biển quá lạnh, thổi đến mức làm dây thần kinh miệng bị thương, bây giờ khóe miệng co quắp lại từng trận đây này!” Thành Dao cũng học dáng vẻ của Tiền Hằng, nói dối không chớp mắt, “Sếp, tôi đây không phải đang cười, là khóe miệng của tôi co quắp lại!”

“…”

*****

Bất kể nói thế nào, Tiền Hằng cũng không truy cứu Thành Dao “cười đùa cợt nhả” lúc anh đang giáo huấn nữa, hai người đi dạo xuyên qua con đường quầy hàng nhỏ, tới khu trò chơi nhỏ của Carnival, đối với mấy trò chơi ấu trĩ này Tiền Hằng đương nhiên không thèm để ý tới, muốn nhanh chóng đi qua, nhưng Thành Dao lại bị một trò chơi nhỏ thu hút sự chú ý của cô, cô đứng ở phía trước gian của trò chơi đó, không di chuyển chân.

Đó là trò chơi hai người đơn giản hợp tác đập chuột chũi, trò chơi cũng không khó, tổng cộng có bốn nhóm cùng tham gia trận đấu, nhóm có tỷ lệ đập chính xác tốc độ nhanh nhất sẽ chiến thắng.

“Sếp, chơi cái này với tôi đi!”

Tiền Hằng gần như quyết định từ chối thật nhanh không thương tiếc gì: “Không được.”

“Tại sao chứ?!”

“Quá ấu trĩ, không phù hợp với thân phận một cộng sự công ty luật của tôi.”

“…”

Thành Dao rất muốn hỏi, cộng sự công ty luật thế nào? Chẳng lẽ cộng sự công ty luật đều không cần ăn cơm uống nước đi đại đi tiểu sao? Hay là nói loại đi đại đi tiểu này không phù hợp với thân phận cao quý của anh nên phải thuê ngoài?

Nhưng Thành Dao nào dám oán giận trực tiếp như thế với sếp sao? Chắc chắn không dám.

Cũng may Thành Dao cũng có đòn sát thủ: “Sếp, anh nói, hôm nay tôi đưa ra yêu cầu gì, anh cũng sẽ đồng ý. Vậy yêu cầu của tôi chính là anh chơi đánh chuột với tôi, hơn nữa phải thắng!” Thành Dao quơ quơ điện thoại, “Anh đừng quên, tôi có ghi âm chứng cứ đó.”

Đáng tiếc lần này Tiền Hằng không có một chút tinh thần thỏa thuận gì cả, anh cười lạnh một tiếng, sau đó tàn nhẫn kéo Thành Dao đang ở trước gian trò chơi đánh chuột đi.

Thành Dao hổn hển: “Anh lật lọng! Anh vi ước! Anh là một người hiểu pháp luật mà phạm luật, vi phạm thỏa thuận miệng!”

“Tôi có tiền, tôi sẵn lòng bồi thường vi ước.” Mặt Tiền Hằng gần như không có chút đỏ mà nói về đạo chữ tín, “Huống chi cô nên cảm ơn tôi đã vi phạm thỏa thuận này, nếu không có người hiểu pháp luật mà phạm luật như tôi, thì cô cho là công việc của cô từ đâu mà tới? Nếu mọi người đều tuân theo pháp luật, thì cô sẽ thất nghiệp.”

“…”

Đây là loại cãi chày cãi cối gì chứ!

“Đổi một yêu cầu khác đi, sẽ thỏa mãn cô.”

Thành Dao chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Nhưng tôi chỉ muốn cái này!” Cô nhìn phần thưởng của gian hàng trò chơi trước mặt, “Tôi chỉ muốn con gấu bông Pikachu quá khổ này thôi!”

Lúc này Tiền Hằng mới chú ý tới trên gian hàng trưng bày vài con Pikachu to lớn, mấy con Pikachu này không giống với mấy con bình thường, đội mũ rồng phun lửa, trông rất đáng yêu.

“Trở về tôi mua cho cô mười con.”

“Không mua được!” Thành Dao thương tâm nói, “Con Pikachu rồng phun lửa [8] này sản xuất với số lượng có hạn trong nước, về căn bản thì không mua được chính hãng trên mạng, đều là những con chất lượng thấp lậu…”

[8] Pikachu rồng phun lửa: có thể là một em đáng yêu gần giống như vậy.

5ac5c556Nfe3b493c

Đối với việc thuyết phục Tiền Hằng, Thành Dao đã tuyệt vọng, vị sếp tôn quý này của cô, đối với hình tượng của bản thân gần như là có hai triệu điểm chú ý, có thể hạ mình tới khu Carnival này đây đã là kỳ tích rồi, nếu muốn để cho anh chơi cái trò ấu trĩ này với cô, xác suất xảy ra chỉ sợ đứng sau sao chổi đâm vào trái đất.

Mặc dù nội tâm vẫn cảm thấy mất mát, nhưng Thành Dao cũng chấp nhận dự tính này, cô quên đi con Pikachu to lớn kia đi, sau đó bước chân đi về phía trước.

Kết quả người sếp lạnh lùng của cô lại gọi cô lại: “Cô đi đâu?” Tiền Hằng lời ít ý nhiều chỉ thị, “Trở lại.”

“Trở lại làm gì?”

Thành Dao tủi thân trong lòng, không phải anh không cho cô sao? Sao còn không cho cô đi? Chẳng lẽ muốn cô đau khổ khi không có được còn phải nhìn đỏ con mắt tan nát cõi lòng sao?

“Trở lại đập chuột chũi.”

Trong lúc nhất thời Thành Dao hơi mờ mịt, cô ảo thính [9] sao? Trở lại đập chuột chũi?

[9] Ảo thính (幻听): một phần của bệnh ảo giác, thường có tính chất khó chịu (tiếng chửi,….) chúng có thể lặp lại những suy nghĩ của bệnh nhân, phê bình hành vi, ra lệnh cho bệnh nhân. Bệnh nhân có thể nghe ở một bên tai hoặc cả hai tai, nghe vẳng từ xa hoặc nghe gần.

Tiền Hằng nhíu mày: “Cho cô mười giây đến đập chuột chũi, quá thời gian sẽ hết hiệu lực.”

Nét mặt của Tiền Hằng thoạt nhìn có hơi không kiên nhẫn, nhưng mà không biết có phải do mặt trời lớn, anh phơi nắng đến nóng hay không, mà Thành Dao phát hiện, lỗ tai của Tiền Hằng hơi hơi ửng đỏ.

Thành Dao ngẩn người, cũng không quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian nhanh chân chạy trở lại: “Tôi đến!! Tôi đến!!”

*****

Dòng người ở Carnival rất đông, trò đập chuột chũi thu hút không ít cặp đôi, Thành Dao đuổi sát theo Tiền Hằng đứng vào trong hàng ngũ, chờ một lát, liền đến phiên bọn họ.

Bốn người hai nhóm, cứ như vậy mà bắt đầu đấu đập chuột chũi.

Thành Dao rất thông thạo kiểu trò chơi này, thao tác lúc đập chuột chũi đúng là thần cấp, mạnh mẽ chính xác ổn định, còn Tiền Hằng gọi là đồng đội heo, đương nhiên bởi vì trước đây chưa từng chơi kiểu trò chơi này, Tiền Hằng luôn ứng phó không kịp với mấy con “chuột chũi” đột nhiên ló đầu ra này, đợi anh kịp phản ứng, “chuột chũi” đều chuồn mất!

Lần đầu không đập trúng, Thành Dao còn ngại thân phận sếp của Tiền Hằng, không dám nói gì, nhưng càng chơi lâu, lúc Tiền Hằng đập sai hoặc bỏ lỡ, rốt cuộc Thành Dao cũng ngồi không yên.

Cô vừa bận rộn đập chuột chũi bên mình, vừa không ngừng liếc nhìn giám sát Tiền Hằng.

Kết quả càng giám sát càng tức giận.

“Bên trái hai! Bên trái hai! Bên trái hai đó!!! Anh đang nhìn chỗ nào vậy?! Chơi game tốt vào, đừng mất tập trung!!!”

“Bên phải! Bên phải bên kia! Mẹ! Anh ăn sáng chưa? Xảy ra chuyện gì với anh hả?! Như thế cũng không đánh trúng?!”

Đối với những con chuột chũi không ngừng bị đập hụt, Thành Dao thật sự muốn gào thét: “Chính giữa kìa! Chính giữa! Đập chính giữa! Tay mắt của anh có cân đối không hả?! Trình độ đập chuột chũi này của anh, ngay cả học sinh tiểu học cũng không bằng! Nếu như dùng đập chuột chũi để đo trí lực, thì trình độ này của anh, tuyệt đối là thiểu năng!”

Một trận thi đấu, ngoại trừ nửa trận trước Thành Dao còn giữ lý trí, thì nửa trận sau cô hoàn toàn quên mất thân phận của Tiền Hằng, gào thét thả bay bản thân.

Thẳng đến ván này tiếp tục thua không ngoài dự liệu, Thành Dao mới bừng tỉnh nhớ tới, người hôm nay chơi với cô, không phải là Tần Thấm, mà là…

Mà là sếp đen mặt lại của cô…

Thi đấu thể thao điện tử không có tình yêu, đập chuột chũi cũng không có tình đồng chí…

Tiền Hằng mím chặt môi, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ mưa gió nổi lên.

Thành Dao lắp ba lắp bắp: “Không phải, sếp, tôi không phải có ý đó, anh nghe tôi giải thích…”

Tiền Hằng không lên tiếng, chỉ hung dữ nhìn cặp đôi bên cạnh vừa thắng được trận này ôm Pikachu siêu lớn đi.

Sau đó cuối cùng anh cũng nhìn Thành Dao, Tiền Hằng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại tới.”

Thành Dao:???

Thành Dao còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tiền Hằng lôi vào hàng ngũ trò chơi đập chuột chũi lần nữa.

Mặc dù rất cảm động ý chí chiến đấu càng đánh càng hăng của sếp, nhưng rất đáng tiếc, ván này, mặc dù Tiền Hằng có chút tiến bộ, nhưng vẫn không địch lại một cặp đôi cao trung cùng đấu, thất bại.

Thành Dao nhìn cặp đôi cao trung kia ôm con Pikachu đi, vô cùng hâm mộ, nhưng giờ phút này nội tâm của cô cũng đã bình tĩnh trở lại. Tiền Hằng có thể cùng cô chơi hai ván đập chuột chũi, cô đã vô cùng cảm ơn rồi. Cho dù bây giờ Tiền Hằng kéo cô đi, cô cùng không có câu oán giận nào.

Nhưng không nghĩ tới, Tiền Hằng không chỉ không kéo cô đi, ngược lại còn kéo cô lại.

“Trong từ điển của Tiền Hằng tôi không có từ thất bại này.” Sếp của cô nhíu mày, “Lại đến!”

… Đáng tiếc có rất nhiều chuyện, chỉ có thái độ chiến đấu thôi là không đủ…

Tiền Hằng lại thua một ván nữa…

“Tiếp tục!”

Đáng tiếc Tiền Hằng thuộc về kiểu càng thất bại càng can đảm, biết rõ núi có hổ mà cứ đi về phía núi hổ.

Thành Dao tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng, lại biến thành cô đập chuột chũi cho Tiền Hằng…

Có lẽ mọi việc mọi vật đều tuân theo định luật bảo toàn khối lượng, Tiền Hằng trên phương diện chuyên môn pháp luật gần như là gặp thần giết thần gặp phật giết phật, nhưng đến cùng thì chẳng ai hoàn mỹ, trên phương diện trò chơi nhỏ này, lại là đồ ngốc!

Nhưng mà người bạn ngốc này lại rất kiên cường, Thành Dao nhìn Tiền Hằng bên cạnh, thấy biểu cảm nghiêm túc trên mặt anh giống như đang đối mặt với vụ kiện phức tạp khó xử lý vậy, cố gắng không ngừng đập những con chuột chũi ló đầu lên, đáng tiếc tay mắt không nhịp nhàng, chú ý bên trái thì quên mất bên phải.

Một Tiền Hằng cao quý lãnh diễm vô địch thường ngày, trước trò đập chuột chũi trước mặt, lại lộ ra vẻ tuyệt vọng sâu sắc, thất bại và bất lực…

Lại một ván nữa kết thúc, không hồi hộp chút nào, nhóm Tiền Hằng và Thành Dao, lại thua nữa.

“Sếp, bỏ đi…”

Dựa vào Tiền Hằng như vậy, có đập mười ván nữa, thì chỉ sợ cũng không thắng nổi, còn không bằng từ bỏ sớm một chút.

Kết quả Tiền Hằng lại rất kiên trì: “Không được, phải thắng.” Anh trừng mắt nhìn Thành Dao, “Tôi dùng phần thưởng cuối năm ra lệnh cho cô, phải giúp tôi thắng mới được.”

Thành Dao thật sự muốn gào thét, lão ca, phần thưởng cuối năm của cô rốt cuộc đã đắc tội anh chỗ nào?!

Cô đã cố chịu đựng, nhưng rốt cuộc không nhịn được nữa: “Sếp, Hội kết nối do Hiệp hội luật sư tổ chức lần đó, anh còn nhớ lúc anh ngồi ở mũi thuyền đã nói như thế nào không?”

“Cái gì?”

“Anh nói, có đôi khi thật sự muốn lãnh hội cảm giác thua một chút.” Thành Dao quyết đánh đến cùng nói, “Anh xem, bây giờ không phải anh đang lãnh hội sao? Hiếm có cơ hội lãnh hội một lần thua, anh cũng đừng có xoắn xuýt phải thắng, mặc dù thua thật sự mất mặt, nhưng đây là đời người, có đôi khi từ bỏ đấu tranh, là một loại đức tính tốt!”

“Thành Dao, vậy lúc tôi muốn trừ phần thưởng cuối năm của cô, cô cũng từ bỏ đấu tranh sao?”

“…”

Tiền Hằng hừ lạnh một tiếng: “Lại đến.”



Có thể bởi vì mục tiêu của Tiền Hằng là thắng, nên khi bắt đầu một ván chơi mới, anh cũng không đắm chìm vào trong trò chơi, mà ngược lại có một loại thái độ đánh hạ năm năm cao khảo ba năm thi thử [10] vượt qua kỳ thi đại học.

[10] Năm năm cao khảo ba năm thi thử (五年高考三年模拟): Bộ sách tham khảo bổ trợ giúp cho học sinh ôn thi vào cao đẳng đại học, 1 bộ gồm nhiều môn như văn, toán, lý, hóa… 5 tức là đề thi cao khảo của 5 năm gần nhất, 3 là đề thi thử hay của các tỉnh của 3 năm gần nhất.

Tổng cộng đánh hai mươi tám ván.

Vào ván thứ hai mươi chín, bởi vì nhóm tham gia cũng gà yếu, nên cuối cùng Tiền Hằng cũng đạt được hạng nhất.

“Hai bạn, đây là phần thưởng Pikachu của hai bạn. Cám ơn đã lui tới, chúc các bạn chơi vui vẻ.”

Nhân viên trò đập chuột chũi vô cùng thân thiết đưa Pikachu cho Tiền Hằng.

Thành Dao đối với niềm vui bất ngờ này gần như hơi luống cuống, cô không nghĩ tới, mặc dù quá trình rối rắm một chút, nhưng cô thật sự đã nhận được con Pikachu này.

Cố chấp lâu như vậy, nhưng khi cuối cùng cũng giành được thắng lợi Tiền Hằng lại tỏ vẻ vô cùng hờ hững, cũng không có quá nhiều cảm xúc phấn khởi, còn khi thấy con Pikachu to lớn này, trên mặt anh biểu lộ nét mặt thở phào nhẹ nhõm rốt cuộc cũng đạt được. Chỉ là khi Thành Dao nhìn kỹ lại, thì Tiền Hằng đã khôi phục vẻ mặt cao lãnh không cảm xúc, khiến cho Thành Dao không khỏi hoài nghi vừa nãy có phải mình đã nảy sinh ảo giác hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.