Anh Cũng Có Ngày Này

Chương 9: A, anh cũng có hôm nay!



Trong cơn tức giận phẫn nộ, Thành Dao gác tư liệu không có chút đầu mối nào lại. Mà một khi buông công việc trong tay xuống, thì cô mới cảm giác trống rỗng khó chịu dâng lên trong dạ dày, hôm nay vừa về nhà, cô liền vùi đầu bắt đầu nghiên cứu, đến bây giờ còn không chú ý ăn cơm.

Lần này Thành Dao dứt khoát quyết định đối đãi bản thân thật tốt, cô đi tới phòng bếp, động tác nhanh nhẹn mà bắt đầu rửa rau thái thịt.

Không phải Thành Dao khoác lác, năng lực pháp lý của cô có thể không phải mạnh nhất, nhưng năng lực làm đồ ăn cô dám xưng thứ hai, thì tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất.

Một lát sau, Thành Dao đã làm ra ba món mặn một món canh, thịt kho tàu, súp tôm đậu phụ, cải bắp luộc, còn có một phần canh trứng cà chua. Gía trị vẻ ngoài có thể chơi, Thành Dao nếm nếm, hương vị so với giá trị vẻ ngoài càng có thể chơi.

Ngay tại lúc Thành Dao xới cơm chuẩn bị bắt đầu bữa ăn, thì Tiền Hằng mở cửa.

Người có tiếng là mắc bệnh ông chủ thâm niên đã ngủ kia, mặc đồ ngủ, trái với khuôn mặt anh tuấn, lọn tóc có hơi xốc xếch, xuất hiện ở trước mặt Thành Dao.

Thành Dao ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu kín của đối phương.

Thành Dao lập tức tự chứng minh trong sạch: "Tôi vừa nãy nấu cơm không có phát ra tiếng động đâu! Tôi thật sự không có làm ồn đến anh!"

Thái độ của Tiền Hằng lại rất khác thường không có bới móc, anh "ừ" một tiếng, đi tới bên bàn ăn, anh giống như lơ đãng nhìn lướt qua đủ loại đồ ăn, khẽ cười một tiếng, "Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào làm một bàn đồ ăn mời tôi ăn thì có thể lấy lòng tôi, bảo tôi giúp cô trả lời mấy vấn đề ngây thơ kia."

Thành Dao có chút mờ mịt: "Tôi làm cho chính tôi ăn."

Tiền Hằng tự tin cười: "Vậy sao cô làm phần hai người? Ba món mặn một món canh, đây rõ ràng là mức của hai người."

Thành Dao vừa bỏ thức ăn vào miệng vừa chân thành giải thích: "Sức ăn của tôi rất lớn, những đồ này vừa với một mình tôi ăn."

Tiền Hằng cũng không nói chuyện, anh cứ đứng như vậy, hai tay ôm ngực, dù anh vẫn ung dung nhìn Thành Dao, mặt đầy bộ dáng "Tôi ngược lại muốn xem cô mạnh miệng tới khi nào".

Thành Dao cảm thấy, khi bị người khác hiểu lầm, bất kỳ tiếng nói gì cũng là dư thừa, ngàn vạn lời nói, không bằng hành động thực tế có sức thuyết phục.

Vì vậy ngay trước mặt Tiền Hằng cô cương trực, mà ăn hết tất cả bàn thức ăn.

...

"Xem, một mình tôi thật sự có thể ăn hết!"

Thành Dao lau khóe miệng, ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được, vị sếp này của mình, sau khi quan sát toàn bộ quá trình ăn quét sạch một bàn thức ăn, sắc mặt hình như, hình như vô cùng khó coi?

Mặt Tiền Hằng rất đen: "Thành Dao, tôi còn chưa có ăn cơm tối."

Vì vậy lúc này Thành Dao mới hậu tri hậu giác [3] ý thức được, hả, vị sếp quái dị này của mình, hóa ra vừa nãy là muốn ăn cơm mình làm à!

[3] Hậu tri hậu giác (后知后觉): là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mỗi mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.

Tiền Hằng à Tiền Hằng, anh bình thường làm mưa làm gió, chưa từng nghĩ mình cũng có hôm nay à?

Trong lòng Thành Dao có một loại vui sướng nông nô được trở mình, cô biết rõ còn cố hỏi: "Ồ? Anh không phải đã buồn ngủ sao?"

"Cô cố ý."

"Sao?"

"Cô ghi hận tôi từ chối trả lời câu hỏi ngây thơ của cô, cho nên để trả thù, liều chết chịu đựng ăn hết phần thức ăn hai người."

Lần này Thành Dao bật cười: "Sếp, tôi hỏi anh một câu hỏi, cơm này là tôi làm hay anh làm?"

"..."

"Người nào làm cơm, người đó muốn ăn thế nào, người đó định đoạt."

Tiền Hằng mặt không biểu cảm nói: "Thành Dao, lá gan của cô cũng rất lớn đấy. Lương Tĩnh Như cho cô dũng khí [4] sao?"

[4] Bài hát tên "Dũng khí" của Lương Tịnh Như: Bài hay, bạn nào thích nghe thì bấm vào đây

"Đó là sếp bồi dưỡng tốt, để cho tôi biết, làm một luật sư, sẽ vì chính mình mà bào chữa, vì chính mình mà bảo vệ quyền lợi của mình, chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng!"

"Được rồi, cho cô hai nghìn tệ, mau mau làm cho tôi một bàn y như vậy."

"Bây giờ tôi đã lớn, hiểu chuyện, trưởng thành rồi, biết một số nguyên tắc, không nên vì tiền tài mà nhường đường."

Tiền Hằng nhìn dáng vẻ đắc ý khoe khoang của Thành Dao, cô gái tóc đen môi đỏ mọng, đôi mắt tròn sáng ngời mà giảo hoạt, giống như một con hồ ly nhỏ lông màu sáng xảo quyệt.

Tiền Hằng dời ánh mắt, anh mấp máy môi: "Offer sau cùng, cô nấu cơm, tôi giải đáp nghi vấn."

"Thời gian giải đáp nghi vấn không được giới hạn!"

"Thành Dao, đừng được voi đòi tiên."

Thành Dao giả vờ ngáp: "Kỳ thật nhắc tới hôm nay thật mệt mỏi, làm thức ăn thật ra không tốt với cơ thể khỏe mạnh chút nào, khói dầu nhiều..."

"Được rồi, tôi đáp ứng cô."

Mặc dù Tiền Hằng nghiến răng nghiến lợi, nhưng hương vị và giá trị vẻ ngoài của đồ ăn Thành Dao làm quả thật rất mê người, anh nghĩ nghĩ, rồi đồng ý cái thỏa thuận không bình đẳng này.

"Nửa giờ sau, tôi muốn nhìn thấy thành phẩm thức ăn." Tiền Hằng cứ như vậy ngồi xuống trước bàn cơm, "Nhưng mà Thành Dao, nếu thức ăn ngoại trừ đẹp mắt ra, nhưng hoàn toàn không thể bỏ vào miệng, thì cô xong rồi."

Tiền Hằng duỗi một ngón tay ra, gõ bàn dùng giọng điệu đúng chuẩn sếp cảnh cáo: "Tình huống đương sự một bên cố tình giả dối với đối phương, hoặc là tình huống cố ý giấu giếm sự thật, khiến cho đương sự phía bên kia đưa ra ý kiến sai lầm, có thể nhận định là hành vi lừa gạt. Một bên dùng thủ đoạn lừa gạt để ký kết hợp đồng, thì hợp đồng có thể bị hủy bỏ."

"Cho nên, thức ăn cô làm nếu như khó ăn, thì chính là cô lừa gạt, thỏa thuận ngoài miệng giữa chúng ta cũng có thể bị hủy bỏ, đừng nghĩ tới tôi còn giải đáp nghi vấn cho cô."

"..."

*****

Tiền Hằng mặc đồ ngủ lỏng lẻo, ngồi trước bàn cơm, nhưng lời nói lại khí thế, giống như mình đang mặc âu phục Zegna sản xuất ngồi trên cái ghế mắc tiền ra lệnh.

Thành Dao rất có tự tin với tay nghề của mình, cô không lãng phí một chút thời gian nào, tay chân lanh lẹ trở lại phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, món ăn mặn thì Thành Dao phi lê cá mua định ngày mai nấu cá cháo, còn có một ít cánh gà, cô không xác định được Tiền Hằng muốn ăn cái gì, liền đi ra phòng bếp, chuẩn bị hỏi ý kiến của anh.

Mới vừa đẩy cửa phòng bếp ra, Thành Dao liền thấy vị sếp tôn quý kia của cô, đang buồn ngủ lim dim dụi mắt, sau đó không có chút uy nghiêm ngáp một cái, đôi mắt bình thường lạnh nhạt, cũng bởi vì cái ngáp này mà trở nên hơi ươn ướt, ánh đèn ấm áp khiến cho đường nét của anh cũng mang theo một vầng sáng, từ góc độ của Thành Dao mà nhìn, khuôn mặt anh tuấn của Tiền Hằng lại có chút ảo ảnh dịu dàng.

Nhưng mà...

"Tút tút tút tút"

Nồi cơm điện phát ra âm thanh nhắc nhở đã nấu cơm xong, Tiền Hằng theo bản năng ngẩng đầu theo âm thanh, thấy Thành Dao đứng ở cửa.

Gần như là trong nháy mắt, vị sếp có bệnh này giống như trở mặt vậy, đổi thành một cái bản mặt hoàn toàn khác, sống lưng anh thẳng tắp, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng cao quý trước sau như một, chỉ là rất đáng tiếc, dư âm của cái ngáp vừa nãy vẫn còn trên mặt anh, bên khóe mắt ác nghiệt của anh, còn mang theo một ít dấu vết nước mắt khả nghi...

Thành Dao không khỏi nghĩ đến một câu nói, ngôi sao vạn người tán tụng như nữ thần nam thần, khi đi xuống thần đàn, người ta cũng phải len lén đi ị đánh rắm... Còn vị sếp kịch độc này, khi tan việc, cũng có lúc không mang theo độc...

Nghĩ như vậy, suy nghĩ của Thành Dao đột nhiên lan tỏa ra, cô nghĩ, lúc nào đấy cũng phải đi ăn có nóc một lần, cá nóc đúng là món ăn ngon, mặc dù có độc, nhưng xử lý tốt phần có độc, thì đúng là rất ngon...

"Đồ ăn đâu?"

Đáng tiếc vị sếp kịch độc này của cô đã phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của cô trong một giây.

"Có rảnh đứng sửng sờ ở đây, còn không quay về nấu cơm?"

"..." Được rồi, Thành Dao nghĩ, không cần hỏi, không có phi lê cá, làm cho anh hai cái cánh gà xong chuyện đi, phi lê cá hơi đắt, không đáng cho sếp kịch độc.

*****

Tóm lại không bao lâu, một bàn thức ăn sắc hương đều đủ được ra lò.

Tiền Hằng bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, có chút dè dặt cặp đôi đũa, tựa như rất sợ Thành Dao thật sự lừa gạt, kỳ thật cũng có một vài món mặc dù đẹp mắt, nhưng lại rất khó ăn.

Nhưng dễ nhận thấy, đồ ăn của Thành Dao đã vì cô mà rửa sạch thành kiến, sau khi Tiền Hằng ung dung thong thả gắp mấy đũa, thì tần số động đũa cũng tăng nhanh lên, không quá bao lâu, một bàn thức ăn của Thành Dao, đã bị giải quyết gần hết.

Sau khi Tiền Hằng ăn xong, rõ ràng tâm tình đã không tệ, động tác cầm khăn giấy lau miệng của anh tao nhã, vẻ mặt dịu đi.

Thành Dao nhìn một bàn chén đũa, cô đang chuẩn bị hệ thống chọn lời, thì nghe được giọng nói vô sỉ của vị sếp mình vang lên.

"Cô rửa."

"..."

Thành Dao quyết định chống lại đến cùng: "Nhưng mà quy trình cần có giữa bạn thuê chung nhà bình thường, là ai nấu cơm, thì người khác rửa chén mà!"

Tiền Hằng nhíu mày: "Giữ bạn thuê chung nhà bình thường, có trả lương mỗi tháng cho cô sao?"

"..."

"Tôi không phải dùng thân phận sếp ép cô, tôi đơn thuần cho rằng, ai làm bẩn người đó xử lý."

Thành Dao gào thét trong lòng, đây không phải là lợi dụng lạm dụng uy quyền của sếp sao! Còn nói cái gì ai làm bẩn người đó xử lý?! Tôi nấu cơm vì ai! Là vì ai!!!

Mặc dù không cam tâm, nhưng Thành Dao nghĩ đến chuyện xin Tiền Hằng chỉ bảo sau đó, vì vậy vẫn phải chịu bị lạm dụng uy quyền, xử lý "làm bẩn".

Cơm nước no nê, vệ sinh cũng quét dọng xong, Thành Dao rốt cuộc cũng mang tư liệu vụ kiện trong phòng ra, thái độ cung kính ngồi trước mặt Tiền Hằng.

Cô lấy lòng cười cười: "Cái đó, là liên quan tới án ly hôn của Bạch Tinh Manh..."

Tiền Hằng bày ra tư thế ngồi dựa lưng vào ghế theo phong cách vị sếp chuyên nghiệp, đáng tiếc cái ghế dựa bàn ăn nhà thuê như thế nào cũng không so với cái ghế sếp mấy chục ngàn tệ trong công ty được, anh rất nhanh nhíu mày một cái, lòng không tình nguyện điều chỉnh tư thế ngồi: "Tôi sắp xếp cho cô nhiệm vụ tra ra chỗ Từ Tuấn giấu tài sản, nói đi, liên quan tới vấn đề này, cô có nghi vấn ở đâu."

"Tôi ở đâu cũng có nghi vấn..."

"..."

Nét mặt của Tiền Hằng một lời rất khó nói hết: "Lúc ấy tôi có thể là mù."

Thành Dao:?

"Lúc ấy tôi không nên nhất thời tuyển cô vào."

Vị bằng hữu này, lời nói này nếu như dám nói sớm một chút, thì trong bữa cơm hồi nãy cô đã đầu độc anh rồi!

Nhưng mà trong lòng Thành Dao mặc dù đâm chọc, nhưng thật sự đối với vấn đề này, cô cũng có chút hiếu kỳ.

Ban đầu lúc gửi sơ yếu lí lịch cho Quân Hằng, chỉ là ôm tâm trạng thử một lần, sau khi gặp phải đại vận được trúng tuyển, cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến khi cô phát hiện, các đồng nghiệp còn lại trong công ty, không phải trình độ học vấn tốt hơn cô, thì chính là kinh nghiệm hành nghề phong phú hơn cô, trong lý lịch luôn luôn có chỗ xuất sắc, so với Thành Dao mà nói, quả thật rất bình thường.

Giờ phút này, Thành Dao nhìn mặt của Tiền Hằng, trong lòng có một phỏng đoán to gan: "Có phải..." Cô dừng một chút, cuối cùng quyết định không đếm xỉa đến, "Có phải bởi vì anh thấy tôi trông xinh đẹp nên mới tuyển tôi vào không? Tấm ảnh ID hai inch của tôi, mọi người đều nói rất đẹp ha ha ha..."

Tiền Hằng trầm mặc nhìn cô thật lâu: "Bây giờ tôi khẳng định lúc đó tôi đã mù."

"..."

Vậy thì vì sao tuyển cô chứ...

Tiền Hằng dường như biết câu hỏi trong nội tâm Thành Dao mà nhìn cô: "Có một nguyên nhân, là vì trong bản giới thiệu vắn tắt bản thân cô có một câu, "Hy vọng cả đời lấy pháp luật làm tín ngưỡng."

Sao? Thành Dao gãi gãi đầu, nói thật, chính cô cũng sắp quên trong bản giới thiệu vắn tắt đã viết cái gì, kết quả vô tình vì những lời này đã đánh động Tiền Hằng? Cái này không phải đều là lời nói sáo ngữ sao?

"Chẳng lẽ trước kia trong bản giới thiệu vắn tắt của người khác không có viết như vậy sao? "Thành Dao vô cùng khó hiểu, "Tôi cho rằng mọi người đều viết như vậy..."

"Bọn họ viết là "Lấy công bằng chính nghĩa làm tín ngưỡng", cô viết là "Lấy pháp luật làm tín ngưỡng", tôi cho rằng cô khác."

Thành Dao có hơi bị làm cho hồ đồ, lấy pháp luật làm tín ngưỡng, không phải là lấy công bằng chính nghĩa làm tín ngưỡng sao? Trong này có cái gì khác? Chỉ là cô với bọn họ tìm từ không giống thôi mà?

Tiền Hằng nhìn Thành Dao với vẻ mặt không biểu cảm: "Dĩ nhiên, bây giờ tôi đã biết, tôi rất tự hào về nhận định sai sót lần này. Cái biểu hiện này của cô nói cho tôi biết, cô với người khác không có gì khác."

Này này này?

"Cho nên, sau cùng đồng ý tuyển cô vào, là tôi nhất thời không tỉnh táo, chứ không phải bởi vì cô trông xinh đẹp."

"..."

Tiền Hằng liếc nhìn mặt Thành Dao, lại tặng thêm một câu: "Tôi biết ở trong mắt người bình thường, ví dụ như trong mắt của trưởng bộ phận nhân sự Tương Trình Cương, cô thế này, xem như là rất đẹp, cho nên cậu ta vừa nhìn thấy ảnh ID của cô, liền quyết định muốn nhận cô. Nhưng mà!" Vừa nói, Tiền Hằng vừa nâng một tay lên, khoa tay múa chân ở đỉnh đầu mình, "Chỗ này, là tiêu chuẩn của tôi về đẹp." Sau đó, anh lại đặt tay ở vị trí ngang bả vai rồi khoa tay múa chân, "Cô ư, ở chỗ này."

"..."

Tiền Hằng dường như còn chê chưa đủ thiếu đòn, anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Đạt tiêu chuẩn, thì được rồi, nhưng mà hy vọng cô đừng kiêu ngạo, sắp xếp tâm trạng của mình thật tốt."

Quên đi, cô phải bình tĩnh hơn... Thành Dao vì chính mình mà khuyên giải trong nội tâm, hôm nay anh là sếp, cô là cấp dưới, cho nên cô càng phải cố gắng làm việc, chỉ cần có một ngày cô cũng thành cộng sự, thì có thể muốn làm gì thì làm giống như anh thôi!

Tác giả có lời muốn nói:

Trong chương này Tiền Hằng chỉ nói một nguyên nhân nhỏ để Thành Dao trúng tuyển, nguyên nhân chủ yếu đều không phải như vậy ~~ Sau này sẽ nói ~~

Còn về con đường thoát cô đơn của Tiền par chúng ta, tất nhiên phải ngược ngược vị ngạo kiều [4] lồng lộn ma quỷ này ~ Hahahaha

[4] Ngạo kiều (傲娇): là Tsundere, một thuật ngữ tiếng Nhật cho một quá trình phát triển nhân vật từ một người lạnh lùng ban đầu dần dần thể hiện một mặt ấm áp hơn, thân thiện hơn theo thời gian.

Ngoài ra cá nóc quả là rất ngon! Viết rồi lại muốn ăn nữa!

[Kịch nhỏ]

Sau khi yêu:

Thành Dao: Em muốn ăn vằn thắn nhỏ...

Tiền Hằng: Anh đi mua.

Thành Dao: Em muốn ăn hạt dẻ rang đường...

Tiền Hằng: Được.

Thành Dao: Em muốn ăn trứng ốp la, cái loại nóng hổi mới ra bếp.

Tiền Hằng: Ừ, anh lập tức đi học.

Thành Dao ăn xong trứng ốp la: Chén còn chưa rửa.

Tiền Hằng: Anh rửa.

Cùng ngày hôm đó sau khi rửa xong Tiền Hằng liền đặt hàng một cái máy rửa chén.... (Một cộng sự bá đạo cuối cùng cũng quật cường chống lại)

Đôi lời tâm tình của editor: Đã biết anh vô liêm sỉ rồi, nhưng không ngờ anh còn vô liêm sỉ hơn nữa =))) Tui chết mợt với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.