Thanh Lan nghe chuyện Hạ Diệc Khoa từ phụ huynh cô. Sau khi cô ly hôn với cậu, cậu theo anh cậu – thả mình từ đỉnh núi Cảnh Đức.
Mẹ cô nói:
– Hình như hai anh em nó dính lời nguyền gì ấy… May mà Thanh Lan nhà ta quyết định dứt khoát. Hai ngày tới, nhà ta bái Phật thành tâm đi.
Chợt Thanh Lan nhớ tới ánh mắt của Hạ Diệc Khoa trong khoảng thời gian ấy.
Ánh mắt của động vật nhỏ bị vứt bỏ.
Cô chưa từng gặp anh của cậu. Nhớ lại thì, cậu trở nên kỳ kỳ kể từ khi cậu leo núi Cảnh Đức với nhà cô. Cũng có thể sớm hơn, lúc cậu nghe thời sự đưa tin về anh… Cứ như cậu đã đánh mất bản thân vậy.
Nếu anh là người quan trọng với cậu đến thế, sao cô lại không có một chút ấn tượng gì về việc nghe cậu kể về anh?
Thậm chí, anh ấy còn không đến đám cưới của cô với cậu nữa.
A, đám cưới. Cô chợt nhớ đến lúc cô được bạn bè người thân hai nhà chúc phúc, cô từng gặp một người mặt xa lạ mà thân quen.
Người ấy gầy lắm, trông tái nhợt. Người nép vào trong góc, nhìn chồng cô, lặng lẽ dõi theo đám cưới của cô. Hôm ấy, cô còn tưởng người ta đi nhầm phòng tiệc. Trông người cũng thanh tú nên cô có nhìn người một chút.
Xa lạ, vì cô chưa từng gặp người này.
Thân quen, vì ngũ quan của người này trông giống với chồng cô, có chăng thì không thanh tú bằng chồng cô.
Cô chỉ hơi mất tập trung một xíu thôi. Giọng của người chủ trì đám cưới kéo tinh thần cô về.
– Con nguyện ý. – Chồng cô đáp dứt khoát.
Cô giật mình, thầm nghĩ sao mình lại mất tập trung vào khoảnh khắc này cơ chứ, may mà cô tự nhận ra được.
– Thanh Lan à, con có nguyện ý nhận anh Hạ Diệc Khoa làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời con không?
Cô hít một hơi, trịnh trọng đáp:
– Con nguyện ý.
Sau đó, cô và cậu trao nhẫn cưới, rồi hôn nhau trong tiếng hoan hô chúc mừng của quan viên hai họ. Rồi cô thả lỏng, vô thức nhìn vào góc phòng nọ, cô đã không còn thấy người kia nữa.
Chắc cô mệt quá nên cô nhìn nhầm.
Cô nghĩ thế.
Giờ nhớ lại thì, chắc người kia là anh Hạ Thanh Nhiên thật.
Trông anh mờ nhạt như thế.
Trông anh đau khổ nhường nào.
Sao cô mới chỉ vô tình nhìn thấy anh một lần mà đã bị nỗi tuyệt vọng vô hình quanh anh hút lấy?
Sao lại vậy?
*
Việc Hạ Diệc Khoa tự sát khiến cô bối rối. Trong đầu cô là vô vàn những chi tiết trong quá khứ lẫn lộn. Cô không dám khẳng định ấy là đau đớn hay buồn bã, có thể là cả hai chăng… Cô bắt đầu rơi vào vũng lầy cảm xúc của riêng cô một cách mất kiểm soát, thành ra cô thường mắc lỗi trong công việc. Cô trách Hạ Diệc Khoa mang đủ thứ tổn thương đến cho cô, rồi lại lặng lẽ nhập mình vào góc nhìn của cậu để đoán chút chuyện đã xảy ra.
Cậu từng nói, cậu từng có một đóa hoa xinh đẹp.
Sau đó, cậu không còn đóa hoa ấy nữa.
Lúc đấy, cô đã hỏi cậu rằng cậu có cơ hội trồng lại đóa hoa ấy không. Cậu chưa đáp, chỉ nhìn cô. Rõ ràng chưa một giọt nước mắt nào rơi khỏi mắt cậu mà cô lại cảm nhận được niềm bi thương vô hạn đang bủa quanh cậu.
Cô biết chồng cô bị mất trí nhớ.
Trước khi cưới, cô cũng lo lắm chứ: không biết phần trí nhớ mà bố mẹ chồng cô giấu kín ấy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của cô với cậu hay không.
Niềm hạnh phúc được bước vào lâu đài hôn nhân đã rửa trôi nỗi lo kia, cô không nhớ đến nó nữa.
*
Có người nói rằng, cảnh trong mơ là cảnh tả thật nhất sâu thẳm trong tiềm thức. Chẳng hạn như, trong mơ, chồng cô luôn bất ổn, cô không có cách dựa dẫm vào chồng được. Có lần, cô mơ thấy cô sắp bị quái vật nuốt chửng, mà chồng cô đứng kế đó như một pho tượng, dù cho cô cầu cứu cỡ nào thì chồng cô cũng chẳng đoái hoài.
Sự thật sâu thẳm trong tiềm thức cô ấy là, cô không tin chồng cô.
Sống chung với nhau mà cô và chồng khách sáo lắm, đây cũng chẳng phải cuộc sống sau hôn nhân mà cô mong muốn.
Thế nên là, tác thành cho Hạ Diệc Khoa, đồng thời buông tha cho chính mình.
Và nếu những gì cô đang nghĩ là thật thì…
Dẫu có khó đón nhận, dẫu khiến người đời kinh hãi…
Chắc anh bây giờ đã tự do thật, anh nhỉ.
*
Trên đường đi về nhà, trời đổ mưa. Thanh Lan cảm thấy cô xui thật. Dạo này, mỗi sáng ra khỏi nhà, cô cứ như người trên mây ấy, dự báo thời tiết cũng không chú ý, đi làm thì mắc lỗi, giờ thì trời mưa lại còn không bắt được xe. Cô bắt đầu nghĩ xem có phải bản thân đang cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức chăng…
– Em… Em ơi?
Cô nhận ra rằng có ai đó đang gọi cô. Cô vỗ trán, đang tự trách bản thân mệt quá nên ảo thanh thành ai đó gọi cô là “em” thì nhận ra người ta đang gọi cô thật.
– Ấy, xin lỗi, em không nghe thấy… – cô quay đầu lại, thấy người gọi thì cô bất ngờ – nhóm trưởng ạ?
Người đàn ông cao hơn cô nửa cái đầu, anh mặc đồ tây đi giày da, cười hòa nhã:
– Dạo này, trông em không ổn lắm. Trời đang mưa, em quên mang dù à?
– Vâng, đúng vậy. – Cô dè dặt trả lời.
– Dù anh… – người đàn ông khựng lại rồi mỉm cười ngỏ lời – Nay anh có lái xe, để anh chở em về.