Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 11



Tô Hồng Tụ nhìn đèn đường rực rỡ ngoài cửa xe, cúi đầu cắn cắn môi. Tâm tư của Mạnh Tư Thành, cho tới bây giờ cô vẫn luôn không hiểu, Mạnh Tư Thành đang suy nghĩ gì, cô chưa bao giờ nghĩ ra. Cho nên ở trước mặt Mạnh Tư Thành, cô chỉ có thể nghĩ ra một cách cư xử chính là, trầm mặc không nói .

Mạnh Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, giống như lơ đãng hỏi: "Tối về tự mình nấu cơm à ?"

Tô Hồng Tụ gật đầu một cái: " Ừ, tôi tự nấu ăn."

Mạnh Tư Thành nhẹ nhàng "Nha" một tiếng, cười nhạt nói: "Thật là một hiền thê lương mẫu, chồng cô thật có phúc."

Tô Hồng Tụ nghe được câu này, trong lòng không được tự nhiên, vội giải thích nói: "Tôi chưa kết hôn ."

Mạnh Tư Thành dĩ nhiên biết cô chưa kết hôn, nhưng vẫn cố ý nói: "A, vậy tôi nói sai rồi, là bạn trai của cô thật có phúc."

Tô Hồng Tụ vội vàng nghĩ muốn giải thích nói cô không có bạn trai, nhưng không biết thế nào, cô chợt nhớ tới tuổi của cô cũng không còn nhỏ, cũng đã 28 rồi, nói ra những lời này để người ta kinh ngạc hoặc hỏi tại sao có chuyện đó xảy ra, không phải vì cô quá kén chọn chứ ..., thật sự làm cô không chịu nổi. Tuy nói Mạnh Tư Thành hiển nhiên không phải loại người nhiều chuyện nhưng cô vẫn cảm thấy không muốn nhiều lời, vì vậy liền im lặng không lên tiếng.

Bên này Mạnh Tư Thành đang chờ nghe được lời giải thích hoặc phản bác của cô, ai ngờ chờ cả buổi, cô một câu đều không nói, chỉ mím môi nhìn về phía trước không biết đang nghĩ cái gì, trong lòng anh khẽ trầm xuống.

Anh đang muốn nói thêm gì đó để thăm dò, nhưng lúc này đèn xanh sáng, phía sau có tiếng còi xe thúc giục vang lên, Mạnh Tư Thành thành thạo đạp chân ga, trong hàng dài xe chậm rãi đi về phía trước.

Tô Hồng Tụ nhìn trộm Mạnh Tư Thành mấy lần, thấy anh chau mày bộ dáng nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ gì, thực sự cô muốn nói gì đó nhưng không biết nói cái gì, vì vậy cô đành khép chặt miệng không nói một câu.

Cả đoạn đường im lặng, Mạnh Tư Thành tập trung lái xe, còn Tô Hồng Tụ như học sinh tiểu học ngồi ở bên cạnh, trên cơ bản không động đậy chút nào.

Đoạn đường sau đó không bị kẹt xe, Tô Hồng Tụ rất nhanh nhìn thấy đã đến con đường cô quen thuộc, vội nói: "Cho tôi xuống ở chỗ này đi, tôi tự đi về được rồi."

Mạnh Tư Thành nhìn cô một cái, chậm rãi dừng xe, nhàn nhạt liếc nhìn ngoài cửa sổ, tắt máy rút chìa khóa xe định xuống xe cùng với Tô Hồng Tụ .

Tô Hồng Tụ nhìn hành động của anh cảm thấy có gì đó không đúng, vội nói: "Tôi tự đi về được rồi, đã làm mất thời gian của anh rồi, anh nhanh về đi thôi ."

Mạnh Tư Thành không để ý lời nói của cô, xuống xe, thấy cô cầm túi xách đứng ngây ngốc ở đó, liền giải thích nói: "Con đường này không có đèn đường, tối rồi, không an toàn, tôi đưa cô đến cửa nhà ."

Tô Hồng Tụ hơi sững sờ, nhưng cũng không muốn để Mạnh Tư Thành đưa cô về đến cửa nhà.

Bởi vì, đối mặt với con người tài giỏi này, cô cảm thấy rất tự ti, tự ti đến nỗi cô không muốn Mạnh Tư Thành nhìn thấy bất kỳ khó khăn nào của cô .

Dưới ngọn đèn lờ mờ Mạnh Tư Thành quan sát tỉ mỉ vẻ mặt của Tô Hồng Tụ, thử thăm dò nói: "Thế nào, không tiện sao?"

Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu nói: "Không có gì không tiện cả, không có đâu ."

Mạnh Tư Thành cau mày nói: "Nếu cảm thấy không tiện, thì cô gọi điện thoại cho bạn trai, để cho anh ta ra đón cô đi."

Tô Hồng Tụ đối mặt với tình cảnh này, cân nhắc một chút, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền anh đưa tôi về đi ."

Bây giờ cô kiếm ở đâu ra bạn trai đây! Từ lúc được sinh ra lần đầu tiên Tô Hồng Tụ cảm thấy, cô muốn có chút hư vinh cũng không được, lần thứ nhất không giải thích rõ ràng sợ rằng kế tiếp sẽ gặp phải lúng túng. Cô cũng chưa nói qua cô có bạn trai a, cô chỉ không phản bác giải thích mà thôi, thế nào bây giờ cô cảm giác giống như cô đang nói dối đây?

Từ trước đến giờ tính tình của Mạnh Tư Thành có hơi cổ quái, lần này để cho anh đưa cô về nhà đi, cô nghĩ anh cũng không vào thăm nhà mình, về sau có lẽ hai người cũng không gặp lại nữa, dù thế nào thì anh và cô vốn không thuộc cùng một thế giới.

Mạnh Tư Thành không biết Tô Hồng Tụ cúi đầu đang suy nghĩ gì, nhưng mà trong lòng anh đã bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ, Tô Hồng Tụ thực sự đang giấu trong nhà bí mật nào đó?

Vì vậy, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được chậm rãi đi về phía trước. Càng đi về phía trước, chân mày của Mạnh Tư Thành càng nhăn chặt.

Mặc dù thời thiếu niên anh nghèo khó, nhưng ở trường học rất cố gắng, đại học vì giữ chức vụ ở hội học sinh nên cũng được tiếp xúc với nhiều loại người. Sau khi tốt nghiệp, anh lựa chọn đến thành phố này lập nghiệp, đến đây bắt đầu hợp tác cùng Quách Tứ mở một văn phòng luật, tuy nói lúc ban đầu cũng khá khó khăn, nhưng chỗ anh ở vẫn có trật tự an ninh đảm bảo, vì vậy anh không biết, trong thành phố này, vẫn còn có chỗ hỗn loạn như vậy.

Con đường này cũng giống như những con đường khác của cái thành phố này, có đèn giao thông, xe cộ qua lại, dĩ nhiên hai bên đường cũng có những tòa nhà cao hoặc thấp, cửa hàng vân vân…. Nhưng ở giữa hai tòa nhà, có một con đường hẹp dài, hẹp đến mức chỉ có thể vừa hai người sóng vai đi vào.

Bên trong không có đèn đường, con đường có hơi gập ghềnh, người đi chỉ có thể dựa vào đèn pin cầm tay hoặc ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động để từ từ đi vào.

Đi ra khỏi lối đi hẹp đó, chính là một vùng đất khác trái ngược hẳn với thành phố này .

Những khu nhà bình dân cao thấp lộn xộn, có ngôi nhà ba tầng mới xây, cũng có gia đình sống trong khu nhà cấp bốn lụp xụp, không có trật tự và không có lối đi rõ ràng, giống như một đứa bé chơi xếp gỗ vậy. Những căn phòng ở trên lan can, phơi một ít quần áo màu sắc rực rỡ, trong bầu trời đêm nhẹ nhàng đung đưa .

Trên con đường hẹp, còn có một hai người bán hàng rong tiếng rao hàng bánh rán trái cây ... đồ ăn vặt, thỉnh thoảng có người đeo túi xách dáng vẻ vội vã đi lướt qua.

Mạnh Tư Thành không ngờ cuộc sống hiện tại của Tô Hồng Tụ không tốt như vậy, anh không nghĩ cô ở tại một nơi như thế này .

Anh nhìn lối đi nhỏ tối om, cau mày nói: "Đường đi ở đây không tốt lắm, một cô gái như cô, buổi tối đi rất nguy hiểm."

Tô Hồng Tụ bĩu môi, bất đắc dĩ nói: "Hiện tại tốt hơn nhiều rồi, không mưa cũng không có tuyết rơi, nếu gặp phải trời mưa, trên mặt đất đều là nước, vừa bẩn vừa thối còn có rác nữa, mới gọi là khó đi."

Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ, mi tâm càng nhăn chặt hơn nói: "Đi, cô dẫn đường, tôi đưa cô về."

Tô Hồng Tụ thế nào cũng không nghĩ tới Mạnh Tư Thành nói đưa đến đây rồi, lại vẫn muốn đưa tiếp, vội nói: "Chỗ này nhiều người, tôi cũng đi quen rồi, không có nguy hiểm gì đâu! Hơn nữa phòng trọ tôi ở kia rồi, chỉ vài bước nữa thôi ." Nói xong Tô Hồng Tụ còn chỉ tòa nhà bốn tầng nửa mới nửa cũ cách đó không xa .

Mấy phòng ở tòa nhà đó phát ra ánh đèn mờ tối, thỉnh thoảng còn có người ra ngoài thu quần áo.

Mạnh Tư Thành đến nơi này dĩ nhiên không hài lòng. Hiện tại ngoài mục tiêu anh đã định ra, còn tăng thêm một cái mục tiêu nữa: khảo sát hoàn cảnh sống của bạn học Tô Hồng Tụ .

Cho nên anh lơ đãng nhìn tòa nhà đó, nhàn nhạt nói: "Chuyện tốt nên làm đến cùng, tôi đưa cô đến trước cửa nhà, nếu không để cho bạn trai cô ra ngoài đón cũng được."

Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ nhìn anh một cái, nhỏ giọng thừa nhận nói: "Tôi không có bạn trai."

Mạnh Tư Thành nghe được câu nói từ trong gió truyền đến mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng anh nghe rất rõ ràng, hơi ngẩn ra, quay đầu, nghiêm túc nhìn cô.

Thời niên thiếu anh có một loại tình cảm đặc biệt đối với cô, khi đó, cô và anh đều là những đứa trẻ nghèo khó, nhưng anh ở trường học là nhân vật phong vân, được giáo viên và bạn học chú ý, mà cô chỉ là một cô gái trầm mặc ít nói ngồi ở góc phòng học.

Hiện tại, anh đang ở thành phố này có địa vị, có sự nghiệp của anh, anh không thể nói bản thân hô mưa gọi gió, nhưng ở thành phố này anh đã có một mảnh trời của riêng anh.

Mà cô, lại như cũ co rúm một góc, ở một nơi tối tăm hỗn loạn đối lập với sự phồn hoa của thành phố này, lặng lẽ mà sống .

Anh chợt nhớ tới câu nói của cô ngày xưa, cô nói muốn gả cho người có tiền .

Tại sao, đã nhiều năm rồi, cô vẫn ở một góc của thành phố này, một thân một mình đây ?

Ở trong đêm tối, có cơn gió mùa Thu nhẹ nhàng thổi qua.

Mạnh Tư Thành thấy mấy sợi tóc của cô bị gió khẽ thổi lên, ở trong đêm tối nhẹ nhàng bay lướt qua trước mặt cô .

Tô Hồng Tụ cúi đầu xuống, cảm nhận được ánh mắt quan sát của Mạnh Tư Thành, khiến mặt cô ửng hồng.

Ở trước mặt anh, dường như cô vẫn không được tự nhiên, cô nghĩ căn bản cô vốn không nên xuất hiện trước mặt anh .

Đang lúc cô lúng túng không biết nói gì cho phải, chợt nghe thấy một giọng nhu hòa nói: "Đi, tôi đưa cô về nhà ."

Giọng nói cực kì nhu hòa đó, khiến Tô Hồng Tụ cảm thấy đây không phải lời nói phát ra từ miệng của Mạnh Tư Thành .

Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, lại thấy Mạnh Tư Thành đang nhìn cô, giống như anh và cô đã cùng nhau trải qua một đời vậy.

Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu một cái, cùng Mạnh Tư Thành vai kề vai đi vào nơi hỗn loạn không chịu nổi này.

Cả đoạn đường Mạnh Tư Thành không nói gì, không biết anh đang nghĩ cái gì, Tô Hồng Tụ cũng không nói một lời .

Bọn họ đi tới phía dưới khu nhà, vừa đúng lúc gặp phải chú Trần chủ cho thuê nhà. Chú Trần đánh giá Mạnh Tư Thành người không phù hợp với nơi hỗn tạp này, nghi ngờ nhìn Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ vội vàng ho nhẹ rồi nói: "Đây là bạn học trước kia của cháu, đưa cháu về ạ." Lại vội vàng quay sang Mạnh Tư Thành giới thiệu nói: "Đây là chú Trần chủ cho thuê nhà của tôi ."

Mạnh Tư Thành nhìn chú Trần, nở ra một nụ cười lễ phép, khẽ gật đầu một cái.

Chú Trần cũng vội vàng chào hỏi, sau đó dùng ánh mắt nhìn về phía Tô Hồng Tụ, tựa hồ có lời gì muốn nói.

Tô Hồng Tụ nhìn sắc mặt của chú Trần, lập tức phản ứng kịp chắc là chuyện tiền thuê phòng, nhưng đang ở trước mặt Mạnh Tư Thành, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nói về chuyện này, liền nói với Mạnh Tư Thành: "Tôi về đến nhà rồi, vậy anh cũng nên trở về đi thôi? Ở khu này quá hỗn loạn, nếu không cũng mời anh đi lên nhà ngồi một chút ."

Mạnh Tư Thành đưa mắt nhìn Tô Hồng Tụ, lại nhìn qua chú Trần, tự nhiên ý thức được điều gì, cũng không làm khó cô, gật đầu một cái nói: "Tự mình chú ý an toàn, tôi đi về đây."

Lúc Mạnh Tư Thành xoay người muốn rời đi, Tô Hồng Tụ vội vàng hô: "Mạnh Tư Thành. . . . . ."

Mạnh Tư Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Tô Hồng Tụ nhìn khuôn mặt kiên nghị không rõ ở trong màn đêm, mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Mạnh Tư Thành thấy cô nở nụ cười, chợt hoảng hốt, giống như trở lại thật lâu trước kia. Anh sững sờ một chút, ngay sau đó phản ứng kịp, nhàn nhạt nói: "Không phải khách khí." Sau đó xoay người rời đi.

Chú Trần thấy Mạnh Tư Thành rời đi, vội hỏi Tô Hồng Tụ: "Tiểu Tô, người đàn ông này không tệ, nếu như phát triển trở thành bạn trai, rất thích hợp !"

Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, ngược lại sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu lại khoát tay nói: "Chú Trần hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai cháu, mà là bạn học."

Chú Trần cười nói: "Bạn học phát triển trở thành bạn trai lại càng tốt, biết gốc biết rễ."

Tô Hồng Tụ vội vàng bổ sung nói: "Là bạn học bình thường, chỉ quen biết sơ thôi ạ."

Chú Trần không tin lắm nói: "Bạn học quen biết sơ, người ta lại đưa cháu về sao?"

Tô Hồng Tụ bị hỏi như vậy không biết trả lời thế nào, nhưng phải nói cùng Mạnh Tư Thành phát triển trở thành bạn bè, cô thật sự không bao giờ nghĩ tới. Tại sao vậy chứ? Đáp án dĩ nhiên là: làm sao có thể!

Mạnh Tư Thành sắp đi vào con đường hẹp kia thì quay đầu lại nhìn Tô Hồng Tụ.

Khoảng cách hơi xa, nghe không rõ bọn họ đang nói gì, anh chỉ thấy trong mơ hồ, Tô Hồng Tụ đang lắc đầu khoát tay nói gì đó .

Anh quay đầu lại, nhấc chân, trầm ổn chậm rãi đi vào con đường hẹp .

Năm tháng, là một thứ kỳ quái, nó có thể thay đổi con người, ví dụ như anh và cô .

Nhưng năm tháng lại không thay đổi phần như có như không nhớ thương trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.