Trên thế giới này bất kể chuyện gì, đều là trước lạ sau quen, Mạnh Tư Thành đã có lần thứ nhất, vậy thì không tránh được có lần thứ hai lần thứ ba. Vì vậy dần dần, buổi tối mỗi ngày Mạnh Tư Thành sẽ chạy đến căn phòng nhỏ của Tô Hồng Tụ như đã thành thói quen của anh vậy.
Sau khi tan việc anh sẽ đến đón Tô Hồng Tụ, sau đó hai người cùng nhau về phòng trọ của cô, Tô Hồng Tụ nấu cơm, Mạnh Tư Thành mở Laptop xem qua một số tài liệu, có lúc anh cũng sẽ xuống bếp giúp cô một tay, nhưng phòng bếp của Tô Hồng Tụ rất nhỏ chỉ đủ không gian cho một người thôi, vì vậy đồng chí Mạnh Tư Thành không thể làm gì khác hơn là hậm hực trở lại bên giường, chờ thức ăn được đặt lên bàn.
Khẩu vị của Mạnh Tư Thành đích xác rất kén ăn, nhưng rất nhanh anh phát hiện Tô Hồng Tụ làm thức ăn rất hợp khẩu vị của mình. Rau cải ăn với cháo, cơm rau dưa, Mạnh Tư Thành từ từ thưởng thức, có lẽ đây chính là cái mà anh khát vọng?
Trong phòng bếp chính là người con gái anh yêu, cô cười dịu dàng, bưng thức ăn lên cho anh, đây là điều Mạnh Tư Thành chưa từng trải qua. Còn nhỏ cha mẹ đều mất, anh ăn nhờ ở đậu, năm xưa đều bị xem thường, sau lại một thân một mình xông xáo bên ngoài, loại mùi vị gia đình này, đối với anh mà nói rất xa lạ.
Tô Hồng Tụ đem một đĩa khổ qua xào đặt trên bàn, mắt thấy Mạnh Tư Thành đang nhìn cô mất hồn, sờ sờ mặt không thấy có bụi, liền nghi ngờ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Mạnh Tư Thành thu hồi tầm mắt, nói nho nhỏ: "Không có gì, anh thích ăn đồ em nấu."
Tô Hồng Tụ mím môi cười, mặt mày đều là ngọt ngào nói: "Tôi làm cũng không ngon lắm đâu, mẹ tôi luôn nói tôi làm không ngon."
Mạnh Tư Thành gật đầu khẳng định nói: "Em làm rất khá, còn làm tốt hơn một số đầu bếp bên ngoài rất nhiều." Anh nguyện ý ăn cơm em nấu cả đời.
Cơm nước xong, Tô Hồng Tụ đứng dậy muốn đi rửa chén, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, đứng lên xắn tay áo định dọn dẹp bát đũa.
Tô Hồng Tụ kinh ngạc nói: "Anh biết làm sao?"
Mạnh Tư Thành nhíu mày nói: "Quá coi thường anh rồi."
Vì vậy Tô Hồng Tụ nhìn Mạnh Tư Thành mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề đem bát đũa trên bàn mang đến phòng bếp, bắt đầu rửa chén cọ nồi.
Cô bây giờ mới phản ứng kịp, vội vàng chạy lại nói: "Anh cứ để đấy, tôi làm cho."
Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu rửa chén nói: "Em đã làm cơm rồi, để anh rửa chén thì mới phải."
Tô Hồng Tụ nhìn thân hình cao lớn của anh ở trong phòng bếp nhỏ hẹp này, rất băn khoăn nói: "Anh không quen ở chỗ đó, cứ để tôi làm đi."
Mạnh Tư Thành dừng lại động tác trong tay, từ từ xoay người lại nói: "Em làm cơm ăn thật ngon."
Tô Hồng Tụ không hiểu, tại sao anh lại nhắc tới cái này?
Giọng nói trầm thấp của Mạnh Tư Thành từ từ nói: "Muốn ăn cả đời, có thể không?"
Trong đầu Tô Hồng Tụ chợt kêu ông một tiếng, anh nói vậy là có ý gì? Là ý mà cô đang nghĩ đó sao?
Đây là ý mong chờ. . . . . .mong chờ . . . . .
Trong đầu Tô Hồng Tụ nghĩ tới, nhưng làm thế nào cũng không cách nào nói ra cái từ kia.
Trong lúc tay anh còn đang cầm cái bát đang rửa nhưng lại nói ra câu nói nghe cảm động như vậy. . . . . .
Trong phòng bếp, ánh đèn mờ mờ, Tô Hồng Tụ không thấy rõ vẻ mặt Mạnh Tư Thành, rồi lại nghe được anh nhàn nhạt hỏi: "Muốn ăn món em làm cả đời, nhưng chẳng lẽ em phải vì anh mà rửa bát cả đời sao?"
Lúc này đầu óc Tô Hồng Tụ giống như tương hồ, năng lực suy tính đã biến mất toàn bộ, điều duy nhất có thể làm chính là mở to mắt nhìn anh.
Mạnh Tư Thành đột nhiên cười, đưa cái tay còn sạch sẽ ngắt mũi cô rồi nói: "Đi ra ngoài ngồi nghỉ ngơi đi, máy vi tính của anh đã kết nối internet rồi, em có thể lên mạng xem gì đó cho vui, anh rửa xong liền đây."
Tô Hồng Tụ cảm thấy giọng nói của anh như có tác dụng làm thôi miên vậy, cô ở trạng thái sững sờ chầm chập ngồi trở lại bên giường, vẫn hồi tưởng câu anh vừa mới nói kia.
Trong lúc cô còn đang ngây ngẩn, có một mùi vị ngọt ngào xông lên trái tim, vị ngọt đậm đà như một loại rượu ngon, giống như có thể khiến cho người ta say mê.
Cứ như vậy cả đời, câu nói đó tốt đẹp biết bao!
Mạnh Tư Thành rất nhanh đem phòng bếp dọn dẹp thỏa đáng, trở lại bên giường thấy cô nương vẫn đang ngồi ngốc ở chỗ đó tay vô thức cầm con chuột như đang đi vào cõi thần tiên, anh không nhịn được cười.
Anh ngồi phía sau cô, đem cô ôm vào trong ngực, cằm anh nhẹ cọ bên tai cô, cố ý hỏi: "Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cùng anh ở chung một chỗ cả đời sao?"
Tô Hồng Tụ cảm thấy có khí nóng thổi bên tai cô, nhất thời từ tai lan đến khuôn mặt, lại từ khuôn mặt đến cổ đều nóng lên.
"Cả đời thật dài, ai biết chuyện tương lai !" Tô Hồng Tụ thì thầm.
Cô đối với tương lai xác thực không nắm chắc, giữa hai người giống như còn có một bức tường ngăn cách, cần phải có thời gian chung đụng mới từ từ phá vỡ sự ngăn cách đó.
Mạnh Tư Thành mím môi không nói, cúi đầu ngưng mắt nhìn gương mặt dịu dàng của cô trong chốc lát, bỗng nhiên anh thò tay đem cô quay người đối diện với anh, rồi anh cúi đầu hôn xuống.
Mấy ngày qua, cô đã từ từ quen thuộc vòng ôm của anh, nụ hôn của anh, thế nhưng mọi lần đều như lần đầu tiên, nụ hôn của anh mang theo sự bá đạo cùng cảm xúc kích thích, như cuồng phong như mưa rào đánh tới, trằn trọc lưu luyến trên môi cô, khiến cô không cách nào tránh né không cách nào hô hấp, càng không cách nào chịu đựng.
Tô Hồng Tụ cảm thấy nóc nhà nho nhỏ này đều đang xoay tròn, cô hốt hoảng bắt được cánh tay của Mạnh Tư thành mong tìm kiếm một chút dựa dẫm, mà Mạnh Tư Thành lại trực tiếp đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực, rất dùng sức, dường như muốn đem cô khảm vào trong thân thể anh vậy.
"Nhắm mắt lại." Giọng nói của Mạnh Tư Thành khàn khàn mệnh lệnh.
Hai má Tô Hồng Tụ đã sớm đỏ bừng, hô hấp cũng bởi vì bị hôn dồn dập mà có chút không thuận, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, đang hốt hoảng, trong đầu cô là một mảnh tương hồ không biết phải phản ứng như thế nào, lúc này nghe được âm thanh đó, không thể nghi ngờ cô giống như người trong lúc đang rơi vào mê mang luống cuống thì tìm thấy một chiếc đèn sáng, cô lập tức nhắm hai mắt lại thật chặt, mặc cho những nụ hôn như mưa rơi xuống.
Mơ hồ cảm thấy cô giống như bị bế ngang lên, nụ hôn bá đạo cuồng mãnh thoáng rời đi chốc lát, sau đó cô bị đặt ngang ở trên giường rồi.
Cô vừa xấu hổ vừa sợ, căn bản không dám mở mắt ra nhìn Mạnh Tư Thành nữa, cô nằm cứng ngắc trên giường không biết nên làm như thế nào cho phải, lại ngay sau đó cô cảm thấy có một cỗ thân thể cường tráng đặt lên mình.
Thân thể của đàn ông không giống với phụ nữ, lồng ngực cứng rắn, hình dáng cao to, đè lên cô nặng trĩu, nhưng cô cũng không cảm thấy đau, ngược lại có loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Có lẽ thân thể phụ nữ trời sinh mềm mại, vốn để chịu đựng loại cảm giác nặng trĩu này?
Tô Hồng Tụ bởi vì nhắm chặt mắt, xúc cảm càng thêm rõ ràng, cô có thể tinh tường cảm thấy lồng ngực đang phập phồng kịch liệt của Mạnh Tư Thành, như có như không áp xuống ngực cô, làm cho cô không tự chủ được muốn trốn tránh. Anh dồn dập thở dốc, hơi thở ấm áp phun lên trên mặt cô, càng thêm nhắc nhở Tô Hồng Tụ người khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh đang cúi đầu ngưng mắt nhìn cô.
Đôi tay Tô Hồng Tụ nắm thật chặt vào chăn bông, hai chân cũng không tự chủ khép chặt lại, cô mơ hồ biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Là mặc cho phát triển hay tốt nhất vẫn nên không phải bây giờ đây?
Mạnh Tư Thành cúi đầu ngưng mắt nhìn người con gái bị anh đè dưới thân, thân thể cô mềm mại ấm áp, tràn đầy trong tưởng tượng của anh là mùi vị của gia đình, cô ngượng ngùng động lòng người, là người con gái anh yêu nhiều năm qua.
Hôm nay, người con gái ấy đang luống cuống nằm ở trên giường, lông mi của cô rung động giống như cánh bướm sau cơn mưa, chắc cô đang rất sợ, hai má của cô đỏ hồng đôi môi mím chặt nhưng vẫn mặc cho anh làm.
Mà hai ngọn núi trước ngực cô cúng đang phập phòng kịch liệt, tiếp xúc với lồng ngực của anh, dấy lên ngọn lửa chôn giấu nhiều năm trong cơ thể anh.
Mạnh Tư Thành hít một hơi thật sâu, một tay chống đỡ thân thể mình, cúi đầu nhìn kỹ cô một hồi, cuối cùng đưa tay đến trước ngực cô, cẩn thận cởi ra nút áo khoác của cô.
Nút áo khoác bị mở ra, lộ ra chiếc áo bó sát màu xanh dương bên trong, những đường cong đẹp đẽ được trưng bày ra , mà lúc này ngực cô phập phồng kịch liệt hơn, ngọn núi nhô lên theo kịch liệt rung động chập chùng hiện ra vẻ mê hoặc lòng người.
Mạnh Tư thành do dự một chút, ngồi dậy, đôi tay anh nhấc lên chiếc áo của cô, từ từ, một chút xíu, nhấc lên đến ngực cô.
Da thịt mềm mại tinh tế xinh đẹp hiện ra ở trong không khí, áo lót màu trắng đã lộ ra, Mạnh Tư Thành đưa ra ngón tay thon dài, từ từ sờ vào áo lót màu trắng, dựa vào cảm giác nhẹ nhàng lục lọi.
Bởi vì cách một lớp áo lót, sờ cũng không sung sướng, nhưng Mạnh Tư Thành vẫn bắt được xúc cảm tuyệt vời mềm mại đó. Vẻ đẹp của cô cũng không tính rất lớn, nhưng cách lớp áo anh có thể cảm thấy loáng thoáng giống như có đầu nhọn vểnh lên, cầm trong tay tràn đầy mềm mại tinh tế. Mà cái đỉnh núi mềm mại kia lại có một điểm châu nhỏ, hiện tại đã trướng đến có hơi cứng rắn.
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn Tô Hồng Tụ, chỉ thấy cô nhẹ chau lại chân mày đôi môi cắn chặt nhưng như cũ không lên tiếng, vì vậy ngón tay cái liền có ý thức xẹt qua điểm châu nhỏ của cô. Lại thấy thân thể Tô Hồng Tụ giống như bị điện giật mà run lên, ngay sau đó mở mắt, đôi tay mềm mại của cô liền bắt được cánh tay của anh.
Trong đôi mắt cô đã hiện đầy hơi nước, còn mang theo điểm kinh hoàng, cô cắn môi nhỏ giọng nói: "Đừng. . . . . ."
Mạnh Tư Thành nhìn thấy cô như vậy, biết mới vừa rồi một ít đụng chạm của anh tất nhiên đã khiến cô có phản ứng, vì vậy chưa bao giờ tiếp xúc qua điều này cô sợ là đúng, anh cúi đầu nhẹ cười, giọng nói thô ách hỏi: "Em không thích?"
Mạnh Tư Thành có thể cảm giác sự mềm mại đang được anh nắm giữ trong tay khẽ phập phồng, mà thân thể mềm mại đang bị anh đè ở phía dưới cũng đang nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt anh nhìn chằm chằm thân thể người con gái đang nằm ở dưới thân mình, hô hấp giống như dừng lại, chỉ vì đợi một cái đáp án của cô.
Mạnh Tư Thành hiểu, thật ra nếu như anh nhất định muốn cô, cô cũng sẽ không cự tuyệt. Dù sao, cô cũng quan tâm đến anh, là người yêu của anh.
Nhưng, anh muốn làm trái với ý nguyện của cô sao?
Cô đơn thuần, bảo thủ, có lẽ nếu cô không nguyện ý tiếp nhận hay không có chính thức kết hôn thì cô sẽ không làm chuyện như vậy.
Cho nên, anh còn phải đợi một cái đáp án của cô.
Mà Tô Hồng Tụ mới vừa trải qua chạm điện run rẩy, đã từ từ trong mông lung tỉnh táo lại, cô nhìn ánh mắt đang nhìn cô, cô do dự một chút, giọng vẫn còn run rẩy nói: "Về sau. . . . . . Về sau nữa. . . . . . Có được không?"
Thật ra cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu, nhưng cô có quá nhiều điều không xác định, cũng có một chút ngượng ngùng cùng sợ hãi.
Từ trên tâm lý mà nói, đây là không hề phòng bị, cô có nghĩ cũng không nghĩ tới bọn họ có thể như vậy.
Nghe được đáp án, Mạnh Tư Thành trầm mặc lại, hô hấp từ từ vững vàng, kích cuồng trong chốc lát dần dần mất đi, Mạnh Tư Thành một tay chống lên thân thể mình, từ trên người cô đi xuống, cũng từ trên giường của cô đi xuống.
Ngồi dậy, từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, có đèn đường mờ mờ, nhiều phòng ốc, cũng có bóng cây khô loang lổ, đây là phong cảnh quen thuộc.
Rất nhiều buổi tối, anh từng đứng ở bên ngoài dưới một thân cây, ở dưới đó trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm cái cửa sổ trước mắt này.
Khi đó, anh cảm thấy cái cửa sổ ấy thật ấm áp, nếu anh có thể đi vào, tất nhiên sẽ vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Nhưng bây giờ anh mới biết, thì ra anh là người có lòng tham, lòng tham đến hận không được lập tức đem toàn bộ tốt đẹp ôm vào trong ngực mình.
Vì vậy, anh đứng ở bên trong cái cửa sổ này, nhìn phong cảnh phía ngoài.
Tô Hồng Tụ yên lặng đứng dậy, cài lại mấy nút áo bị giải khai, cẩn thận đi tới phía sau anh nói: "Anh không vui sao?"
Mạnh Tư Thành xoay người, cười ôn hòa nói: "Anh không có mất hứng."
Tô Hồng Tụ ngước mắt quan sát thần sắc của anh nói: "Anh chính là đang mất hứng."
Mạnh Tư Thành đi lên trước, kéo tay cô, cúi đầu dịu dàng nói: "Thật không có việc gì, mới vừa rồi là anh quá nóng lòng."
Nếu hỏi cũng không có đáp án khác, Tô Hồng Tụ liền cúi đầu không hề nữa nói gì.
Thật ra cô biết, Mạnh Tư Thành nhất định đang không vui.