Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 51



Bốn tuần sau.

Đây là một buổi vũ hội.

Buổi vũ hội là để ăn mừng vụ án của công ty Hoa Thiên giành được thắng lợi hoàn toàn, ở đây có cán bộ cấp cao của Hoa Thiên, tổng giám đốc Mạc Vân đến từ trụ sở chính Hoa Thiên và trợ lý Tô Tranh đắc lực nhất bên cạnh anh, dĩ nhiên ở đây còn có đoàn người trung lập Mạnh Tư Thành có công lao hiển hách trong vụ kiện.

Trái với Quách Tứ đang dùng đôi mắt không đứng đắn nhìn mỹ nữ khắp mọi nơi, Mạnh Tư Thành rõ ràng có chút không yên lòng.

Bốn tuần, hôm nay là ngày ước định, nhưng Tô Hồng Tụ của anh ở đâu?

Anh hung dữ nhìn về phía Tô Tranh đang ung dung cười nhạt bên cạnh, lần thứ hai cảm thấy không biết làm thế nào với người phụ nữ hồ ly này.

Tô Tranh, Tô Tranh quyến rũ mà lạnh lùng, Tô Tranh giỏi giang mà ưu nhã, cho dù vũ hội có xa hoa thì trên người cô vẫn là bộ âu phục nữ.

Áo khoác nhỏ màu trắng, quần tây dài, cô xinh đẹp mà lại ung dung, cũng làm cho người ta không nhìn thấu.

Mạnh Tư Thành bắt đầu suy xét, một khi tìm được Tô Hồng Tụ, nhất định phải nghĩ cách để cô cách xa người phụ nữ này. Tô Hồng Tụ quá thuần lương, mà người phụ nữ này quá giảo hoạt, Tô Hồng Tụ thuần lương cứ một mực tín nhiệm Tô Tranh giảo hoạt như vậy.

Anh có dự cảm, trong tương lai người phụ nữ này nhất định sắm vai nhân vật phản diện trong đời sống tình cảm của anh và Tô Hồng Tụ!

"Mạnh Tư Thành, Tô Tranh không phải là người phụ nữ đơn giản." Một cô gái mỉm cười quyến rũ đi tới bên cạnh anh.

Mạnh Tư Thành cũng không quay đầu lại, trên thực tế từ sau hôm đó, anh vẫn rất lạnh nhạt với Đàm Tư Tư.

Hiển nhiên Quách Tứ cũng phát hiện ra cái gì đó, nhưng Quách Tứ cũng không tiện làm ra hành vi gì mất phong độ, mà da mặt Đàm Tư Tư cũng đủ dày, vậy mà vẫn cứ đứng ở chỗ luật sư bọn họ không chịu rời đi.

Hôm nay, Quách Tứ bất đắc dĩ cùng đi với Đàm Tư Tư tới tham gia bữa tiệc này, vậy nên phải kiên trì nhận lấy ánh mắt rét căm căm của bạn thân.

Mà lúc này Mạnh Tư Thành mỉm cười nhắc nhở cô gái sau lưng, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi: "Tôi thật sự không rõ, rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Đàm Tư Tư cười: "Em cứ quấn lấy anh, anh có thể đuổi em đi sao?"

Mạnh Tư Thành nhíu mày kết luận: "Cô điên rồi."

Đàm Tư Tư ngừng cười, bên môi mang theo một chút buồn bã: "Rất nhiều năm trước, anh đã nói gì anh còn nhớ không?"

Mạnh Tư Thành hơi ngẩn ra, ngay sau đó thở dài một cái: "Tôi không quên."

Trong đại sảnh phồn hoa, có tiếng nhạc dân gian mơ hồ, cũng có tiếng a dua tiếng xu nịnh.

Loại âm thanh này thật ồn ào, ở nơi huyên náo này, giữa hai người lại là sự trầm mặc kéo dài.

Mười ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp sơn màu đỏ ưu nhã đưa ly rượu vang đỏ trong tay lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới nhớ lại nói: "Năm đó anh từng hứa hẹn với em, nếu như đến ba mươi tuổi anh vẫn một thân một mình, mà em cũng một thân một mình như thế, anh sẽ lấy em."

Trong đôi mắt Mạnh Tư Thành cũng trào dâng hổi ức, anh cười khổ nói: "Đúng, tôi từng nói câu đó."

Đàm Tư Tư thở dài: "Anh đã ba mươi tuổi, em cũng ba mươi tuổi rồi, đáng tiếc dường như anh muốn làm trái với lời hứa này."

Mạnh Tư Thành xoay người lại, nhìn người phụ nữ đau thương mà xinh đẹp trước mặt.

Rất nhiều năm trước, vào thời điểm anh cô độc khó khăn nhất, cô từng dịu dàng nghịch ngợm an ủi anh, là người bạn khác giới tốt nhất trong số bạn bè ít ỏi của anh.

Anh cho rằng, giữa anh và cô, luôn có một loại hiểu ngầm trên mức tình cảm nam nữ.

Sau đó, anh cho rằng mình nhất định cô đơn suốt đời, mà cô cũng là người bị tổn thương điên cuồng trong tình yêu.

Khi đó, anh từng vuốt ve tóc cô nói, nếu như đến năm ba mươi tuổi bọn họ vẫn cô độc như thế, vậy anh nhất định cưới cô, như vậy hai người sẽ không còn cô đơn nữa.

"Tư Tư, tôi luôn mong cô hạnh phúc, cô biết không?" Mạnh Tư Thành bắt đầu không hiểu người đã từng là bạn tốt này đang suy nghĩ gì.

Đàm Tư Tư lắc đầu, hết sức cố chấp hỏi: "Vậy anh bằng lòng cho em hạnh phúc sao?"

Mạnh Tư Thành vẫn không hiểu: "Tư Tư, sau khi cô ở bên cạnh tôi, tôi vẫn luôn khoan dung với cô, cho dù tôi nhận thấy cô luôn vô tình hay cố ý phá hoại tình cảm giữa tôi và cô ấy, trước đó tôi cũng không trách cứ cô, không phải sao?"

Giữa hai hàng lông mày Đàm Tư Tư vẫn còn bất bình: "Nhưng anh càng ngày càng lạnh nhạt với em! Trước đây anh sẽ không đối xử với em như thế!"

Mạnh Tư Thành bất đắc dĩ: "Nhưng trước đây cô sẽ không nhúng tay vào đời sống tình cảm của tôi!"

Trong đôi mắt Đàm Tư Tư càng thêm đau thương: "Trước đây? Anh còn nói tới trước đây ư? Trước đây anh sẽ hiểu yêu là gì sao? Trước đây anh sẽ vì một người phụ nữ tầm thường mà nói chuyện với em như vậy sao? Trước đây anh, sẽ bảo vệ một người phụ nữ như thế sao?!"

Mạnh Tư Thành nhìn Đàm Tư Tư thật sâu, trong con ngươi có sự thương hại: "Tư Tư, cô vẫn chưa thoát khỏi cuộc tổn thương đó sao?"

Đàm Tư Tư nghe nói như thế, trong con mắt nhuộm lên vẻ điên cuồng: "Mạnh Tư Thành, anh sai rồi! Chuyện năm đó em đã quên đi từ lâu! Bây giờ người em đang nói chính là anh, là anh! Không phải là người khác!"

Mạnh Tư Thành nhíu mày: "Cô biết mình đang nói gì không?"

Đàm Tư Tư uống một ngụm rượu vang đỏ, mặt càng đỏ hơn: "Em biết rõ mình đang làm gì, em cũng biết rõ mình muốn gì! Mạnh Tư Thành anh là tên khốn anh biết không? Năm đó anh cự tuyệt em, anh cho rằng bởi vì em ngã lòng nên mới thích anh ư? Anh cho rằng em tìm tới anh chỉ là vì tìm một cọng rơm cứu mạng sao? Mạnh Tư Thành, anh hoàn toàn sai rồi! Em có yêu người đó, nhưng sau này người em yêu là anh, là anh! Không phải ai khác! Anh biết không, vì an ủi em mà anh nói ra câu nói đó, em vẫn luôn nhớ, vẫn luôn nhớ! Em chờ lâu như vậy, chỉ vì chờ anh thực hiện lời hứa của mình, nhưng còn anh, anh lại không cần em nữa, anh lại không chờ em, anh lại đi thích người khác!"

Trong đôi mắt Mạnh Tư Thành lóe lên sự nan giải, nhưng chỉ mím môi không nói gì.

Đàm Tư Tư thấy tình cảnh này, bỗng tức giận: "Mạnh Tư Thành, anh thực sự vẫn không hiểu sao?"

Mạnh Tư Thành thấy tâm trạng cô có chút kích động, vươn tay vững vàng đỡ vai cô, bình tĩnh nói: "Tư Tư, ở đây là vũ hội."

Đàm Tư Tư lập tức ngây người, nước mắt ào ào rơi xuống, làm ướt lớp trang điểm tinh xảo.

Nếu như lúc này Mạnh Tư Thành buồn bực, nếu như lúc này Mạnh Tư Thành nổi giận, nếu như lúc này Mạnh Tư Thành kinh ngạc đau thương thở dài, cô đều có thể tiếp nhận, nhưng Mạnh Tư Thành chỉ bình tĩnh nhắc nhở cô đừng thất lễ!

Cô nhìn sang từ đôi mắt đẫm lệ mông lung, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng đó, trái tim anh thật sự không phải làm bằng sắt ư?

Mạnh Tư Thành thấy cô nước mắt ràn rụa, quan tâm đưa khăn giấy qua, chậm rãi nói: "Tư Tư, tôi mãi mãi là bạn của cô, trước đây là vậy, sau này cũng thế, bất kể cô xảy ra chuyện gì, chỉ cần tôi đủ khả năng tôi nhất định giúp cô. Những lời tôi nói khi đó là thật lòng, nhưng bây giờ tôi không có cách nào thực hiện lời hứa trước đây."

Đàm Tư Tư cắn đôi môi xinh đẹp, nghẹn ngào nói: "Anh đã ba mươi tuổi, nhưng anh không còn cô độc nữa, anh đã có người phụ nữ mình thích."

Con mắt Mạnh Tư Thành lộ ra một chút đau đớn: "Tư Tư, tôi vẫn luôn có người mình thích, chỉ là tôi không biết mà thôi."

Đàm Tư Tư lau khô nước mắt, cô đơn nói: "Nhưng em vẫn cô độc như cũ, em vẫn một mình, đã ba mươi tuổi rồi, em chỉ là một người phụ nữ vô đơn không ai muốn."

Mạnh Tư Thành quay đầu lại, thương tiếc nhìn cô: "Cô xinh đẹp như thế, cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp cô biết không? Vì thế nhất định sẽ có người thích cô, đi cùng cô."

Đàm Tư Tư cúi đầu, lẩm bẩm điều gì đó, nhưng lại khiến người nghe không rõ.

Mạnh Tư Thành nhíu mày muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một chút lại không nói gì nữa.

Có lúc, cho dù anh muốn quan tâm cô, nhưng cũng chỉ có thể tới đó.

Bọn họ, đều không còn là trẻ con nữa.

Mà không còn là trẻ con Mạnh Tư Thành đã dần dần hiểu, có lẽ trên thế gian hoàn toàn không có tình bạn trên mức tình cảm nam nữ.

Trong lòng hai người đều có suy nghĩ riêng, cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn trung tâm bữa tiệc, âm nhạc du dương dần dần vang lên, vũ hội bắt đầu.

Cùng với tiếng nhạc du dương, tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao Mạc Vân của Hoa Thiên, mặc một bộ âu phục được may vừa vặn với dáng người cao thẳng, với nụ cười nhã nhặn chậm rãi đi về hướng vũ hội.

Trên tay anh dắt theo một cô gái, mặc một bộ dạ phục màu đỏ mềm mại, và một mái tóc dài như thác nước.

Ánh mắt mọi người ở đây không khỏi rơi trên người phụ nữ.

Dường như có rất ít phụ nữ sẽ mặc loại lễ phục màu đỏ mềm mại này ở vũ hội, bởi vì một khi khí chất không phù hợp sẽ lộ ra vẻ cực kì phù phiếm hoặc là vẻ non nớt, nhưng người phụ nữ này mặc, còn mặc trang nhã tinh tế như thế, cổ điển tao nhã như vậy. Mọi người nhìn cô mang theo nụ cười dịu dàng ở bên cạnh người đàn ông xuất sắc dưới sự hướng dẫn chậm rãi đi ra ngoài, giống như một nàng công chúa nhã nhặn mà lại xinh đẹp bước ra từ cung điện, làm cho người ta cảm thấy cao quý, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp, lại làm cho người ta không có một tí cảm giác xa cách nào.

Mà cô di chuyển nhẹ nhàng chậm rãi và mái tóc dài mềm mại sáng bóng khẽ tung bay trên không, càng tăng thêm mấy phần khí chất thần bí đáng yêu của người con gái đẹp phương Đông.

Mọi người ở đây cũng không khỏi sôi nổi suy đoán, người phụ nữ này là ai?

Hôm nay đi theo bên cạnh Mạc Vân là Tô Tranh, đúng là người tài giỏi đắc lực nhất bên người Mạc Vân, có Tô Tranh ở đây, người phụ nữ nào có thể dễ dàng tới gần bên cạnh Mạc Vân chứ? Mà hôm nay dưới mí mắt cô, người phụ nữ có thể khiến Tổng giám đốc Hoa Thiên nắm tay cùng đi ra khiêu vũ với nhau, sẽ là kiểu phụ nữ như thế nào đây?

Nghe đồn từ trước đến nay phu nhân Tổng giám đốc Hoa Thiên đều không xuất hiện trước ánh mắt đại chúng, chẳng lẽ lần này lại có ngoại lệ?

Trong lúc mọi người đang suy đoán, trên bữa tiệc lại có một người, sắc mặt đã sớm thay đổi mấy lần.

Khiếp sợ, kinh ngạc vui mừng, sau đó là đố kị, sự đố kị không che đậy!

Sắc mặt Mạnh Tư Thành tái mét, nhíu mắt nhìn về phía trước, nhìn người phụ nữ xinh đẹp bị người đàn ông khác nắm tay đang chậm rãi đi ra.

Cô, là của anh.

Tô Hồng Tụ, là của Mạnh Tư Thành.

Mãi mãi là thế, từ trước đến nay đều là vậy! Cả đời cũng vậy!

Tại sao cô có thể xinh đẹp như vậy? Tại sao cô có thể để cho mọi người thưởng thức vẻ đẹp của cô như thế? Tại sao cô có thể thân mật với một người đàn ông khác như vậy?

Ngay lúc Mạnh Tư Thành nhìn mọi việc trước mắt không dám tin thì không biết Mạc Vân bởi vì điều gì, đột nhiên quay đầu mỉm cười ghé tai nói thầm, không biết nói với Tô Hồng Tụ cái gì.

Ngay sau đó Tô Hồng Tụ liền mím môi cười.

Nụ cười kia, giống như ngưng kết mọi hạnh phúc trên thế gian, lại giống như ẩn chứa sự thuần khiết nhất cổ điển nhất của người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp.

Mọi người đã nhìn thấy vẻ đẹp của cây xấu hổ khi nó dần dần ra hoa chưa, vậy được rồi.

Cô chính là một cây xấu hổ, bởi vì xấu hổ cũng không dễ dàng nở rộ, nhưng một khi nở rộ thì vẻ đẹp tuyệt đối không thua gì người khác.

Mạnh Tư Thành nắm chặt tay phát ra tiếng kèn kẹt, con ngươi sắc bén trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi trai tài gái sắc dưới ánh đèn chiếu kia.

Tô Hồng Tụ, rốt cuộc em muốn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.