Phương Đường gặp Phạm Gia Ni đang ngồi ăn ở nhà ăn dành cho nhân viên, cô ấy đến đó ăn cơm cùng với tổng giám đốc Đoàn.
- Gia Ni, tổng giám đốc Đoàn…
- Trùng hợp thật!
- Đúng thế, trùng hợp thật!
Thái độ của tổng giám đốc Đoàn rất thân thiện, chẳng có vẻ gì là kênh kiệu: “Cô là Phương Đường phải không?”
- Vâng ạ! – Phương Đường có hơi ngạc nhiên – Cám ơn tổng giám đốc!
- Cám ơn vì cái gì?
- Rất cám ơn ông hồi đầu đã bảo giám đốc Ngô phá lệ nhận tôi vào làm việc! – Cô rất tò mò muốn biết tổng giám đốc Đoàn biết đến sự tồn tại của một “nhân viên nhỏ bé” như cô từ đâu.
- Cô không cần phải cám ơn tôi, cám ơn Gia Ni là đủ rồi! Chính cô ấy đã bảo tôi sắp xếp cho cô vào làm việc ở Erna đấy!
Phạm Gia Ni đứng bên cạnh khiêm tốn nói: “Công ty là của chú Đoàn, cháu chỉ nhắc sơ qua mà chú đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đương nhiên phải cảm ơn chú mới đúng!”
Hóa ra là Phạm Gia Ni giúp Phương Đường, nhìn thái độ của Phạm Gia Ni với tổng giám đốc Đoàn có thể thấy mối quan hệ giữa hai nhà cũng không phải bình thường: “Phải cám ơn hai người luôn ạ!”
Tổng giám đốc Đoàn độ lượng xua tay: “Cô cứ làm tốt chức trách của mình là được rồi. Tôi nghe giám đốc Ngô nói qua, cô làm việc rất chăm chỉ!”
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong các mối quan hệ của Phạm Gia Ni, gần như đều là các doanh nhân thành công, có một “thường dân” như Phương Đường đã là trường hợp đặc biệt lắm rồi. Phương Đường thì ngược lại, trong các mối quan hệ của cô chỉ toàn là thường dân, có một nhân vật tầm cỡ như Phạm Gia Ni cũng là một ngoại lệ đặc biệt. Phương Đường đứng trước mặt Phạm Gia Ni cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, cô không đến công ty đối phương làm việc nhưng cuối cùng lại nhận được công việc này là nhờ vào mối quan hệ của Phạm Gia Ni.
Cảm giác tự hào bao ngày nay lại bị phá vỡ bởi một tình tiết xen vào. Thế giới này chẳng có cái gì là tuyệt đối công bằng. Con người thường cho rằng: cho tôi một cơ hội, tôi sẽ làm rất tốt. Nhưng thực tế là, cơ hội này quá khó để có được, có biết bao người cạnh tranh, có bao nhiêu người chán nản cho rằng bản thân mình có tài nhưng không gặp thời.
Tổng giám đốc Đoàn đi rồi, Phạm Gia Ni liền mua một suất ăn thường, ngồi xuống bên cạnh Phương Đường: “Thế nào? Có hài lòng với công việc này không?”
- Công việc rất tốt, cám ơn cậu!
- Trước đây tớ không muốn nói với cậu là vì không muốn cậu cứ luôn miệng cám ơn tớ. Hồi đầu tớ vì lấy được quyền đại lý cho Erna mà cậu bị mất việc, công việc này là phần tớ nợ cậu!
- Tớ không ngờ quan hệ của cậu và tổng giám đốc Đoàn lại thân thiết đến thế! – Trong đầu Phương Đường lóe lên một ý nghĩ: “Người nói giá đại lý cho cậu thực ra chính là tổng giám đốc Đoàn đúng không?”
Phạm Gia Ni lắc đầu: “Giá đại lý là bao nhiêu không phải là vấn đề. Vấn đề là ngay từ đầu tổng giám đốc Đoàn đã muốn trao quyền đại lý cho tớ rồi, chẳng qua chú ấy nói với các doanh nghiệp khác rằng bên tớ ra giá cao hơn bên cậu mà thôi! Thực ra bản thân tớ cũng không biết giá tiền tớ đưa ra có cao hơn bên các cậu không nữa!”
- Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ tổng giám đốc Đoàn không muốn kiếm nhiều tiền hơn sao? – Cách làm này của tổng giám đốc Đoàn là đi ngược lại với lý thuyết kinh doanh.
- Việc này chỉ là “lót đường” mà thôi, mục đích chính của chú ấy là hợp nhất hai công ty, tạo thành một tập đoàn doanh nghiệp lớn hơn.
- Ông ấy tìm người khác cũng được mà, tại sao cứ phải là công ty các cậu? Gia Ni, không phải cậu và ông ấy… – Phương Đường khó tránh khỏi nghĩ bậy.
Phạm Gia Ni giơ tay lên gõ vào trán Phương Đường: “Suy nghĩ đơn giản một chút đi! Tớ với chú ấy chẳng có chuyện gì hết. Những người làm việc lớn chân chính sẽ không để chuyện tình cảm dính vào chuyện làm ăn đâu!”
- Tớ cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy. Tớ nghe nói vợ của tổng giám đốc Đoàn đã qua đời nhiều năm nay, nhưng ông ấy không hề tái hôn. Một người đàn ông giàu có như ông ấy chắc có không ít người tình nguyện được gả cho ông ta!
- Có muốn gả cho chú ấy, chú ấy cũng không muốn lấy. Người mà chú ấy muốn lấy lại không chịu lấy chú ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi!
Phương Đường ngửi thấy một “tin hot”: “Ai thế? Ông ấy muốn cưới ai thế?”
- Là nhân viên thì đừng có lắm chuyện thế! – Phạm Gia Ni không muốn trả lời.
- Nói đi mà, tớ đảm bảo sẽ không nói cho ai biết đâu!
Phạm Gia Ni vẫn không chịu nói.
- Không nói là tớ sẽ nghĩ cậu với tổng giám đốc của bọn tớ có vấn đề thật đấy nhé!
- Ôi dào, hết chịu nổi cậu! – Phạm Gia Ni bị ép, đành phải len lén nói cho cô biết – Cậu tuyệt đối không được kể với người khác nhé. Tổng giám đốc Đoàn và cô đại minh tinh Trình Trình từng có một thời gian qua lại!
- Thật ư?
- Chính tổng giám đốc Đoàn năm đó đã bỏ tiền lăng xê cho Trình Trình nổi tiếng.
Hóa ra đại gia mà Trình Trình nói đến chính là tổng giám đốc Đoàn. Thông tin này chẳng mang lại cho Phương Đường chút hào hứng nào, ngược lại còn đẩy cô vào hoàn cảnh khó xử. Trình Trình có thể trở thành đại diện của công ty Erna, phần lớn vẫn là bởi vì cô ta và tổng giám đốc Đoàn có tư tình riêng. Nếu cô ta và tổng giám đốc Đoàn vẫn còn quan hệ qua lại, vậy tại sao còn nhờ Phương Đường năn nỉ Đỗ Tư Phàm? Phương Đường có cảm giác mình đang bị Trình Trình trêu đùa.
Về đến nhà, Phương Đường nhìn thấy một mảnh giấy dán trên tủ lạnh, là của Đỗ Tư Phàm để lại: “Anh đi công tác, vài hôm nữa về”, tám chữ cụt lủn, còn lạnh hơn cả thịt đông trong tủ lạnh, vừa không nói đi công tác ở đâu, cũng không nói thời gian cụ thể quay về.
Phương Đường giật mảnh giấy xuống, vò đi, khó chịu đến phát khóc. Cô cố nín nhịn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà và hét to: “Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì? Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?”, cô thậm chí còn nghi ngờ Đỗ Tư Phàm giả vờ đi công tác, mục đích chủ yếu là tránh mặt cô.
Đã muộn lắm rồi nhưng cô vẫn không có ý muốn ăn cơm. Một mình ở nhà, không có tâm trạng làm thức ăn, có làm ngon đến mấy mà không có người thưởng thức với tán dương thì cũng chăng còn ý nghĩa gì. Cô bê một cốc nước nóng, hòng dùng nhiệt độ của nước để sưởi ấm tâm hồn giá băng của mình.
Phương Đường đứng phắt dậy, tò mò đẩy cửa bước vào phòng Đỗ Tư Phàm. Đây là một căn phòng tràn ngập hơi thở của mẫu đàn ông điển hình, phong cách mạnh mẽ, cách bài trí và kết hợp độc đáo càng tô đậm cá tính của chủ nhân. Trên đầu giường có đặt một chiếc đèn pha lê màu xanh ngọc, toát lên sự tinh tế trong phong cách tự do.
Đây là phòng của Đỗ Tư Phàm, nơi hàng đêm anh vẫn ngủ. Phương Đường đứng giữa phòng, nhìn tất cả đồ đạc của anh, cảm giác dường như khoảng cách với anh được thu ngắn lại một chút, trong lòng đã đỡ bực bội hơn. Cô lột sạch quần áo trên người mình, mặc một bộ quần áo Đỗ Tư Phàm hàng ngày vẫn mặc ở nhà, nằm trên chiếc giường của anh, đắp lên người chiếc chăn hàng ngày anh vẫn đắp, muốn dùng hơi thở của anh bao bọc lấy mình, để thuyết phục bản thân rằng mình không phải bị anh bỏ rơi.
Anh chỉ đi công tác mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ về.
Thiên sứ, anh có biết, con chó hoang này đang nhớ đến anh, nhớ đến cồn cào không?
Thiên sứ, tại sao anh không vui? Tại sao anh không chịu nói tâm sự của mình với chó hoang? Là do không tin tưởng, hay là đã chán người thích ôm rơm nặng bụng như cô?
Hoặc giả chẳng có chuyện gì từng xảy ra, tất cả chỉ là do cô đa nghi mà thôi.
Phương Đường thiếp đi trong suy nghĩ rối bời, cả đêm mộng mị, trong giấc mộng, cô tự hóa thân thành một con chó hoang lang thang đầu đường xó chợ, không tìm được đường về nhà, cô liên tục cầu khẩn thiên sứ, nhưng thiên sứ không nghe thấy.
Sáng hôm sau Phương Đường đi làm muộn, lúc làm việc, tinh thần lại uể oải, ngáp ngắn ngáp dài liên tục, hai mắt đỏ ngầu.
Diệt Tuyệt Sư Thái gọi cô đến văn phòng: “Cô làm sao thế? Mới trở thành nhân viên chính thức đã thế này rồi à? Nếu tâm trạng không tốt hoặc tinh thần không ổn, cô cứ xin tôi cho ở nhà nghỉ ngơi. Bộ dạng của cô bây giờ, bản thân cô không thấy gì, nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực của các nhân viên khác đấy!”
- Em xin lỗi giám đốc!
- Tôi cảnh cáo lần một, cô sẽ bị trừ thưởng chuyên cần tháng này! – Diệt Tuyệt Sư Thái đúng là mặt sắt vô tình.
- Em biết rồi ạ. Thế hôm nay em có cần ở lại công ty làm việc tiếp không ạ? – Phương Đường dè dặt hỏi.
Diệt Tuyệt Sư Thái lớn tiếng quát nạt: “Cô có muốn ở lại làm việc tiếp hay không tự bản thân cô hiểu rõ, còn phải hỏi tôi à? Nếu cô cảm thấy có thể điều chỉnh được trạng thái làm việc thì tiếp tục làm, nếu không thì về nhà!”
Phương Đường trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thôi chị cho em về nhà nghỉ ạ!”
- Thế thì cô về đi! – Phương Đường đang định đi thì Diệt Tuyệt Sư Thái lại gọi cô lại – Cô gặp phải chuyện gì thế?
- Em không biết có xảy ra chuyện gì không nữa! – Phương Đường không thể hiểu nổi tình trạng của cô và Đỗ Tư Phàm hiện giờ.
- Bị đàn ông đá ư?
- Em không biết có phải không nữa?
- Cô rất yêu anh ta.
- Em có hơi thích thích. Giữa em và anh ấy không hẳn là tình yêu, em cũng không biết nữa.
Diệt Tuyệt Sư Thái có vẻ bực mình: “Thế có chuyện gì mà cô biết không hả? Sao cô suốt ngày cứ ù ù cạc cạc thế? Người ta cho cô cái gì thì cô nhận cái đó? Người ta muốn lấy của cô cái gì cô cũng buông tay cho người ta lấy. Cô sống có lập trường một chút có được không hả? Cố mà phấn đấu vì ý muốn của mình đi chứ!”
- Ý muốn của mình ư?
- Trạng thái làm việc của con người có hai dạng: một dạng là cấp trên giao cho cô cái gì, cô nỗ lực làm cái đó; một dạng khác là cấp trên chưa bảo cô làm gì, cô đã chuẩn bị sẵn sàng trước rồi, thậm chí còn giải quyết ổn thỏa trước người khác một bước. Dạng đầu tiên sẽ trở thành một nhân viên tốt, nhưng chỉ là một nhân viên quèn mà thôi, trọng trách của công ty không thể giao cho những người này, vì họ chỉ biết “chỉ đâu đánh đó”. Dạng thứ hai có ý thức đi trước và khả năng phán đoán chính xác sự phát triển của sự việc. Phương Đường, cô là dạng đầu tiên, cô có thể trở thành một nhân viên tốt, còn về vấn đề có thể trở thành một quản lí hay không, tôi tin chắc ngay chính bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến!
Phương Đường ái ngại gật đầu: “Đúng thế ạ!”
- Về phương diện tình yêu, con người cũng có hai trạng thái: Một trạng thái là coi tình yêu là tất cả, tình yêu đến, anh ta sẽ nắm bắt nó, hân hoan vui mừng; tình yêu đi, ngoài việc ngồi một chỗ khóc lóc nuối tiếc, anh ta chẳng biết làm gì, cảm thấy ngày tàn của thế giới đã đến, nào thì công việc hay tiền bạc hay lý tưởng sống, tất cả đều không còn quan trọng. Một trạng thái khác là khi tình yêu đến, anh ta trân trọng nó, hơn nữa dùng trí tuệ của mình để bảo vệ nó, không cho nó mất đi; cho dù một ngày nào đó tình yêu vẫn ra đi, cuộc sống của anh ta vẫn rất trình tự, tình yêu chỉ là một bộ phận chứ không phải là toàn bộ cuộc sống của anh ta. Phương Đường, cô là dạng đầu tiên, mẫu người này mặc dù rất lương thiện nhưng cũng rất ngốc nghếch!
- Em xin lỗi! – Giọng của Phương Đường trở nên nghèn nghẹn.
- Cô có lỗi với chính bản thân mình chứ không phải với tôi, nên không cần xin lỗi tôi làm gì. Cô về nhà và suy ngẫm đi, kể từ nay về sau, rốt cuộc cô muốn trở thành loại người nào. Phương Đường, đời người rất dài, chỉ vì chút chuyện vụn vặt với đàn ông mà khiến cho mình mất phương hướng là vô cùng không đáng. Con người, quan trọng nhất là không được đánh mất bản thân, nếu ngay cả bản thân cũng đánh mất, cô còn cái gì để mà đem ra yêu người khác?
Phương Đường ủ rũ trở về nhà, ngâm mình ở trong bồn tắm, cố gắng tưởng tượng ra mình là một con cá nhưng chẳng bao lâu sau, vì nghẹt thở nên phải trồi lên khỏi mặt nước, miệng há hốc ra để hít thở. Khoảnh khắc nhớ đến không khí, cô bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn: sự yêu chiều của đàn ông rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là đàn bà phải biết tự biết yêu thương bản thân. Nếu một người phụ nữ ngay cả bản thân mình cũng không biết trân trọng, ai có thể yêu thương cô ta đây? Kể từ nay về sau, cô phải yêu thương bản thân mình mới được.
Cho dù đàn ông trên cả thế giới này đều không yêu cô, ít nhất bản thân mình vẫn yêu thương chính mình.
Ngày hôm sau, Phương Đường phấn chấn đi làm, xử lý không sai sót một chút nào mọi công việc của mình. Cô hay tin một đoàn ca kịch nổi tiếng đến thành phố mình biểu diễn, thế nên đã bớt chút thời gian lên mạng đặt vé, hết giờ làm, cô kéo Yên Lạc cùng đi xem, kết quả hai người gần như ngủ gật ở trong rạp hát, khó khăn lắm mới cố được đến khi buổi biểu diễn kết thúc.
Yên Lạc luôn mồm ca thán: “Xem một buổi ca kịch mà mệt hơn cả em chơi nhạc một tối. Chị nghe có hiểu họ đang ca hát cái gì không? Chị hiểu được tiếng Italia thật à?”
- Bởi vì chị không hiểu nên mới gọi em đi cùng. Dù gì em cũng là DJ, cũng coi như là người trong giới âm nhạc còn gì.
- Dạ thưa chị, tiểu nữ tài hèn sức mọn, chỉ hiểu được loại nhạc thịnh hành tầm thường thôi, không hiểu được thứ nhạc cao quý bằng tiếng Italia đấy đâu ạ. Nói trắng ra, em chính là một người phàm, chị bảo em giả làm “thượng lưu”, em chịu. Haizzz, nếu không phải bỏ dở giữa chừng là một hành vi bất lịch sự, người ta sẽ vì thế mà cười nhạo mình thì em đã đi về từ lâu rồi!
- Chị đang xót tiền của chị đây, năm trăm tệ một vé đấy, thế là toi mất một ngàn tệ rồi! – Phương Đường ôm ngực thở hắt ra.
- Hôm nay rốt cuộc chị bị làm sao mà tiêu hoang thế hả? Đây đâu phải tính cách của chị?
- Chị đang học cách hưởng thụ cuộc sống, yêu chiều bản thân! – Phương Đường đáp.
Yên Lạc nghe rồi cười phá lên: “Hưởng thụ cuộc sống có nghĩa là làm những việc mà mình thích chứ không phải là hành hạ bản thân. Em thật oan uổng, phải ngồi chịu đựng đau khổ suốt hai tiếng đồng hồ với chị!”
- Chị cứ tưởng là chị sẽ thích cơ. Hóa ra chi nhiều tiền chưa chắc đã là hưởng thụ. Càng nghĩ chị càng thấy xót tiền rồi! – Phương Đường vốn tưởng cứ tiêu tiền là tìm được niềm vui, nào ngờ giờ lại thấy chán hơn.
Hai người đi ngang qua một cửa hàng, bên trong có bày một loại sô cô la mới được đưa ra thị trường, hộp bên ngoài có màu đen, những miếng sô cô la hình vuông được bọc trong giấy thiếc màu vàng phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, trên tấm bảng giới thiệu sản phẩm bên cạnh có viết: 55% thành phần là cacao nguyên chất.
Đỗ Tư Phàm từng nói loại sô cô la đen này mới thực sự là ngon.
Nhân viên bán hàng đến gần và nói: “Loại sô cô la này là sản phẩm mới ra của chúng tôi, bán rất chạy. Nghe nói ăn loại sô cô la này có thể khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Vài ngày nữa là đến Valentine rồi, mua về tặng cho người yêu đi chị!”
Phương Đường ngơ ngác: “Giờ đang là mùa hè, Valentine gì chứ?”
Nhân viên bán hàng cười tươi giải thích: “Ngày lễ Thất Tịch, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau là lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc mà chị!”
Yên Lạc thở dài: “Bây giờ lắm ngày lễ tình nhân thật đấy, nào thì ngày lễ tình nhân của phương Tây, nào thì ngày lễ tình nhân truyền thống của Trung Quốc”, cô ngoảnh đầu sang nhìn Phương Đường đang ngơ ngẩn trước quầy bán sô cô la, hào phóng nói: “Để cám ơn chị đã mời em đi xem một buổi nhạc kịch chán hết chỗ chê, em sẽ tặng chị một hộp sô cô la mang lại hạnh phúc coi như quà đáp lễ nhé!”
Phương Đường định thần lại, một mực kéo Yên Lạc rời khỏi cửa hàng đó.
- Sao thế? Rõ ràng chị rất muốn ăn mà! – Yên Lạc ngơ ngác.
- Nếu đã là sô cô là có thể mang lại hạnh phúc cho người ăn, đương nhiên không thể là do em tặng chị được.
Một lát sau, Yên Lạc đến vũ trường làm việc, Phương Đường một mình dạo phố, lặng lẽ quay trở lại cửa hàng đó, mua một hộp sô cô la mang về nhà.
Cô nằm trên ghế sô pha, bóc lớp giấy thiếc ra, đ̏t cả miếng sô cô la vuông vức lên đầu lưỡi cho nó từ từ tan ra, một vị đắng lan tỏa trong miệng, vị rất thật, khiến cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng. Cứ như vậy, cô đã ăn hết sạch cả hộp sô cô la từ lúc nào không hay.
Sắp đến lễ Thất tịch rồi, Ngưu Lang và Chức Nữ ở trên trời sắp gặp lại được nhau rồi, Đỗ Tư Phàm, anh có vể nhà không?
Phương Đường đưa ra một thời hạn ở trong lòng, nếu đến ngày lễ Thất Tịch mà cô và Đỗ Tư Phàm vẫn cứ chiến tranh lạnh với nhau như thế này, cô sẽ chuyển ra khỏi nhà.
Cô không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn này nữa.
Ở một mình cảm thấy cô đơn là điều đương nhiên. Nhưng đằng này rõ ràng là có hai người, thế mà vẫn cảm thấy cô đơn, sự cô đơn đó mới thực sự đáng sợ. Cô không muốn một ngày nào đó mình sẽ bị đuổi ra khỏi căn nhà này, cho dù có phải rời đi, cô cũng không muốn mình là người mở miệng trước, lần này cô phải ra đi trong thể diện.
Nghĩ đến đây, Phương Đường liền xắn tay áo, buộc cao tóc lên, bắt đầu dọn dẹp căn nhà. Có thể đây là lần cuối cùng cô dọn dẹp căn nhà này, dù gì cô cũng ở đây một thời gian rồi, cũng có tình cảm nhất định đối với tất cả mọi thứ ở đây, cô sẽ lau chùi sạch sẽ mọi thứ ở đây một lần, coi như để cám ơn chúng đã ở bên cô suốt thời gian tươi đẹp vừa qua.
Cô tìm thấy một tấm bưu thiếp ở dưới tủ đầu giường, trên đó còn có bút tích của Đỗ Tư Phàm: “Chó hoang, ngày mai là sinh nhật hai chín tuổi của anh, tính theo tuổi mụ anh đã là đàn ông ba mươi tuổi rồi. Người xưa có câu ‘tam thập nhi lập’, anh rất vui mừng vì mình đã lập gia đình ở cái tuổi này. Những ngày qua, có em làm bạn, anh cảm thấy cuộc sống rất bình yên. Đừng đẩy anh cho người phụ nữ khác, bởi vì trong lòng anh, em đã là người phụ nữ sẽ đồng hành trọn đời với anh. Em thì sao, em có sẵn sàng coi anh là người đàn ông sẽ đồng hành với em suốt phần đời còn lại không? Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật nhé! Thiên sứ một lòng một dạ với con chó hoang của mình.”
Tấm thiệp này chắc là Đỗ Tư Phàm đã viết cho Phương Đường, nhưng sao lại rơi ở một góc không ai hay biết? Phương Đường nhìn vào ngày tháng, là trước hôm cô đi gặp Chu Lệ Văn một ngày, điều đó có nghĩa là ngày cô và Chu Lệ Văn cùng đi ăn ở nhà hàng Pháp chính là sinh nhật của Đỗ Tư Phàm. Trời đất ơi, cô đã làm gì thế này? Thiên sứ của cô đang chờ đợi cô cùng chúc mừng sinh nhật, đồng thời nhân dịp này để chuyển sang một trang mới trong cuộc sống của hai người, thế mà cô lại mặc chiếc váy anh tặng, nhờ anh trang điểm hộ để đi gặp tình cũ.
Chẳng trách mà kể từ hôm đó thái độ của Đỗ Tư Phàm cứ là lạ, chẳng nóng chẳng lạnh với cô. Chắc chắn anh đã nghĩ cô từ chối lời đề nghị của anh.
Chính cô đã phá hỏng ngày sinh nhật của anh. Cũng chính cô đã phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp của hai người trước đó.
Phương Đường nắm chặt tấm bưu thiếp trong tay, trong lòng hối hận không kể xiết. Ngày hôm đấy, chính cô đã hùng hồn nói với Chu Lệ Văn rằng hãy trân trọng hạnh phúc anh ta đang có, nào ngờ chính bản thân cô đã đánh rơi hạnh phúc trong tay mình. Cô đau khổ và căm hận những gì mình đã làm, không nên vì sự không cam tâm trong lòng mà đến gặp Chu Lệ Văn, tham lam một vài lời tán dương của ngưi tình cũ. Ít nhất ngày hôm đó, trước khi đi gặp Chu Lệ Văn, cô cũng nên hỏi ý kiến của Đỗ Tư Phàm trước mới phải.
Phương Đường liên tục gọi vào máy của Đỗ Tư Phàm nhưng không liên lạc được. Cô để lại lời nhắn của mình vào hòm thư thoại của anh, giải thích rằng cô đã không nhìn thấy tấm bưu thiếp anh để lại cho cô. Cô liên tục cầu trời khấn phật, mong sao mọi thứ có thể cứu vãn được.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua… Ngày lễ Thất Tịch đã đến, Đỗ Tư Phàm, tại sao anh vẫn không trở về? Anh thật sự vì quá tổn thương mà không để ý đến con chó lang thang của anh nữa ư?
Phương Đường đến “Phòng tạo hình Cô bé Lọ Lem” một chuyến nhưng không gặp được Đỗ Tư Phàm. Ricky và Viviene lịch sự tiếp đón cô.
- Rất tiếc, anh cả không có ở đây ạ!
- Anh ấy đi đâu rồi? – Phương Đường hy vọng có thể biết Đỗ Tư Phàm hiện đang ở đâu, như thế ít nhất mỗi khi nhớ Đỗ Tư Phàm, cô cũng biết được phương hướng cụ thể chứ không phải là người ở đằng đông mà cô lại gửi nhớ nhung về đằng tây. Cô luôn tin rằng nỗi nhớ có thể gửi đi, chỉ cần bạn luôn cố gắng hướng về người mà bạn đang nhung nhớ, người ấy chắc chắn có thể cảm nhận được.
Cô đã sai, cô không muốn nỗi nhớ của mình cũng gửi sai phương hướng.
- Lần này anh cả đi mà không nói sẽ đi đâu! – Ricky nói.
Nỗi nhớ của cô cũng mất phương hướng, không thể gửi đi được.
- Thế anh ấy cũng không nói khi nào thì về à?
- Anh ấy chỉ nói sẽ cố gắng về sớm, nhưng không nói thời gian cụ thể.
- Anh có thể liên lạc với anh ấy giúp tôi không?
Viviene mỉm cười nói: “Chị Phương, chị là vợ của anh cả, chị còn không liên lạc được với anh ấy thì bọn em làm sao liên lạc được?”
- Thế chuyện công việc thì sao? Ngay cả công việc anh ấy cũng bỏ mặc à?
Ricky nói: “Anh ấy đã viết ra giấy tất cả những công việc cần xử lí cho bọn em rồi. Mấy hôm trước anh ấy có gọi điện về nhưng không nói cho bọn em biết anh ấy đang ở đâu!”
Phương Đường vô cùng thất vọng: “Nếu lần sau anh ấy có gọi điện về, phiền mọi người chuyển lời đến anh ấy, bảo anh ấy gọi điện về nhà, tôi có chuyện cần nói với anh ấy nhé!”
- Ok! – Ricky đáp.
Lúc Phương Đường chuẩn bị đi, cô đột nhiên phát hiện mấy miếng sô cô la đặt ở trên bàn, chính là loại sô cô là có hàm lượng ca cao chiếm 55% mà cô đã mua, Viviene đã nhìn thấy ánh mắt của Phương Đường, cô lại gần, cầm một miếng sô cô la, bóc lớp giấy thiếc ra và bỏ vào miệng: “Đây là sô cô la em mới mua, mùi vị cũng không tồi, chị có muốn thử một miếng không?”
Phương Đường lắc đầu: “Cám ơn. Tôi muốn vào gian phòng nhỏ bên trong một lát có được không?”
- Anh cả không có ở trong đó đâu! – Viviene tốt bụng nhắc nhở, hàm ý rằng yêu cầu của cô rất vô lý.
- Tôi biết, tôi chỉ muốn vào trong đó ngồi một lát, hồi tưởng lại dư âm của lần từ cô gái Lọ Lem biến thành công chúa.
Căn phòng vẫn được bài trí như trước đây, Phương Đường ngồi xuống trước gương. Trước tấm gương lớn có đặt một cốc trà rất đẹp, nước trà bên trong vẫn còn nóng, bên cạnh cốc trà còn đặt một hộp sô cô la. Hình như ban nãy còn có một người ngồi ở đây, vừa uống trà vừa ăn sô cô la.
Phương Đường nhìn quanh gian phòng nhỏ một lượt nhưng không thể tìm được nơi nào để có thể trốn được, có thể là do cô quá đa nghi. Sô cô la thật sự là của Viviene. Nhân viên bán hàng từng nói loại sô cô la này bán rất chạy, cô chẳng có lý do nào để nghi ngờ Đỗ Tư Phàm có mặt ở đây khi nhìn thấy những viên sô cô la này.
Phương Đường viết một mảnh giấy dán lên tấm gương: “Thiên sứ, anh đi rồi, chó hoang rất đau lòng, không biết cảm nhận như thế này có phải là tình yêu không?”
Ngày lễ Thất Tịch, cả văn phòng tràn ngập trong không khí ngọt ngào, không ít đồng nghiệp của Phương Đường trong giờ làm việc cũng tranh thủ gọi điện đặt bàn cho bữa tối. Thỉnh thoảng lại có nhân viên chuyển phát hoa tươi đến văn phòng gọi ai đó ra kí nhận. Những cô gái nhận được hoa ai nấy đều vui mừng, những người không nhận được hoa trông có vẻ hụt hẫng. Mặc dù nói tặng hoa và mời đi ăn trong ngày lễ tình nhân là một chuyện rất hình thức, nhưng các cô gái đều thích được hình thức như thế. Những cô gái thường ngày vẫn thích tính toán, so đo khi nhận được hoa tươi dù trong lòng thích thú lắm nhưng ngoài miêng vẫn ca thán: “Ôi trời vẽ chuyện quá, vợ chồng già cả rồi, còn bày đặt lãng mạn tốn tiền, cứ mua thức ăn về nhà nấu cơm có phải thực dụng hơn không!”
Người nhận được bó hoa to nhất trong bộ phận quảng cáo chính là Diệt Tuyệt Sư Thái. Người ở công ty chuyển phát đã cử hai nhân viên nam to khỏe khiêng bó hoa khổng lồ vào trong phòng làm việc của giám đốc. Lúc Diệt Tuyệt Sư Thái kí nhận, trên mặt hiện lên vẻ rạng rỡ hiếm có, luôn miệng nói với nhân viên đưa hoa: “Vất vả cho các anh quá!”, thậm chí còn cho họ tiền hoa hồng.
Các nữ đồng nghiệp đều tỏ ra ngưỡng mộ.
- Oa, giám đốc hạnh phúc quá!
- Haizzz, chắc cả đời này mình cũng chẳng bao giờ nhận được bó hoa to đến thế!
- Người đàn ông đó lãng mạn quá!
- Chắc chắn là rất giàu có, sự lãng mạn kiểu này cần phải có nền móng kinh tế vững chắc làm hậu thuẫn!
Những đồng nghiệp nam thường ngày vẫn bóng gió mỉa mai Diệt Tuyệt Sư Thái nói:
- Ai mà biết được có phải người khác tặng hay không, hay là chính sếp bỏ tiền ra cũng nên!
- Đúng đấy, ai lại đi thích một người đàn bà như thế chứ?
…
Phương Đường vốn đã khó chịu trong lòng, nghe thấy hai người đàn ông đó càng nói càng quá quắt, cô thực sự không nhịn được nữa liền đập bàn đứng dậy: “Các anh cảm thấy như thế là hay ho lắm sao? Nếu anh thấy không vừa mắt, không thích chị ấy, có giỏi thì đừng làm cấp dưới của chị ấy nữa, có giỏi thì cố mà leo lên đứng trên đầu chị ấy đi. Đàn ông mà đi ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng người khác, các anh không thấy khó chịu, nhưng tôi thì có đấy!”
Hai gã đồng nghiệp kia cũng chẳng phải tay vừa.
- Bọn tôi nói cô ta thì liên quan quái gì đến cô? Cô ở đó mà la lối cái gì? Muốn tự biến thành con chó của cô ta à?
- Tôi thấy chắc cô không được ai tặng hoa nên mới muốn ra mặt cho sếp chứ gì, để sếp chia bớt cho vài ba bông cho đỡ mất mặt không? Không cần phiền phức thế đâu, anh đây tốt bụng, chỉ cần cô em hôn anh một cái, anh sẽ mua một bông tặng cô em!
Phương Đường rất bực mình: “Các anh ăn nói cho tử tế, cẩn thận kẻo bị báo ứng đấy!”
- Anh đây không bao giờ tin vào ông trời, càng không tin vào báo ứng!
Cãi nhau vốn dĩ không phải là thế mạnh của Phương Đường, chỉ vài câu qua lại cô đã bại trận, bị hai gã đàn ông thất đức kia nói cho tức trào nước mắt. Cô cắn chặt môi, không để nước mắt rơi ra. Cuối cùng đám đồng nghiệp nữ liền chạy đến khuyên giải, kéo mấy người ra.
Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, văn phòng vốn đang náo nhiệt bỗng im phăng phắc. Diệt Tuyệt Sư Thái nói với mọi người một cách vô cùng công thức: “Rất cám ơn mọi người đã quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi. Nhưng tôi hy vọng mọi người đừng vì sự tò mò của bản thân mà gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết của cả một tập thể!”, nói xong câu đó, Diệt Tuyệt Sư Thái nhìn từng người một bằng ánh mắt sắc như dao, chẳng có ai dám lên tiếng. Hai gã đàn ông ban nãy còn to mồm giờ cũng ngoan ngoãn cúi đầu, miệng câm như hến.
Diệt Tuyệt Sư Thái nói tiếp: “Trên đời chẳng có sếp nào ngu ngốc đâu. Năng lực của cấp dưới như thế nào, nhân phẩm ra sao, thân là cấp trên, cho dù không chỉ tận mặt nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ. Anh có thể ngồi trên ghế của mình đó là vì cấp trên coi trọng nhân phẩm hoặc năng lực của anh. Nhưng nói qua cũng phải nói lại, theo tiêu chuẩn đánh giá cấp dưới, nhân phẩm quan trọng hơn năng lực. Vì vậy những người có tài nhưng thích phô trương thường chết sớm hơn những người tầm thường nhưng chịu khó, cần cù. Cơ hội mà tôi cho tất cả mọi người là như nhau, có nắm bắt được cơ hội hay không phải xem các anh chị làm như thế nào. Nếu cảm thấy không cần đến cơ hội này, nghĩ rằng bản thân có thể tìm được chỗ khác tốt hơn, vậy tôi cũng không giữ!”
Vẫn là một sự im lặng.
- Mọi người rõ ý tôi rồi chứ?
- Dạ rõ ạ! – Tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- Rõ rồi thì quay lại vị trí làm việc đi, giải quyết cho xong công việc trong tay. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, rất nhiều người đã có kế hoạch vào tối nay, đừng vì sai sót của mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của cả phòng!
- Vâng ạ!
Đám đông lập tức giải tán, ai nấy đều vùi đầu vào làm việc. Hai gã đàn ông ban nãy mặt trắng bệch, len lén lau mồ hôi trán. Ý của Diệt Tuyệt Sư Thái đã rất rõ ràng, cô biết hết những hành vi của hai người này ở đằng sau lưng cô, cũng bóng gió chỉ ra rằng nhân phẩm của họ không tốt, nếu cứ tiếp tục coi trời bằng vung như vậy, cho dù năng lực làm việc của họ có tốt đến đâu cũng có một ngày phải cuốn gói khỏi công ty.
Hết giờ làm việc, Phương Đường qua cửa hàng đó mua mấy hộp sô cô la về. Về đến nhà, cô ngồi ở ngoài ban công ngẩng đầu đón ánh hàng hôn và chờ đợi Đỗ Tư Phàm về nhà. Cô nhớ đến mẹ của Đỗ Tư Phàm, người phụ nữ có khí chất cao sang trong bức tranh đó đã không ít lần ngồi dưới ánh hoàng hôn chờ đợi chồng trở về giống như cô lúc này.
Những vầng mây đỏ rực nhuộm hồng nên trời phía tây, thỉnh thoảng lại có một đàn chim bay ngang qua bầu trời rồi biến mất vào hư không. Chim thường nhớ đến bầu trời, nhưng không biết bầu trời có nhớ đến chim không? Đối với bầu trời mà nói, những chú chim quá bé nhỏ. Những chú chim thường lao lên bầu trời, dang rộng đôi cánh muốn ôm lấy bầu trời nhưng lại không dám ảo tưởng sở hữu bầu trời.
Đối với thiên sứ mà nói, chó hoang vô cùng bé nhỏ, thấp hèn. Chó hoang biết ơn thiên sứ vì đã giữ nó lại, nhưng không bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày thiên sứ sẽ đem lòng yêu nó. Tình yêu của thiên sứ như thế nào? Liệu có mong manh, chạm vào là vỡ tan và rồi chẳng thể nào hàn gắn lại như thủy tinh? Cô không biết nữa. Tình yêu của thiên sứ đã từng đến, không biết liệu có thể trở lại?
Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn, thiên sứ, nếu anh thật sự không muốn quay lại, thì cô sẽ ra đi!
Đã qua mười hai giờ đêm, vẫn không thấy tin tức gì của Đỗ Tư Phàm, điện thoại vẫn không thể liên lạc được, Phương Đường như rơi xuống vực thẳm.
Cô thu dọn đồ đạc của mình, gọi điện cho Yên Lạc, vừa ấn được một nửa những con số, bàn tay cô chợt khựng lại. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, thật sự không nên phá hỏng không khí ngọt ngào của người khác. Cô ngồi trên ghế sô pha, thẫn thờ chờ trời sáng. Phương Đường chợt nhìn thấy những hộp sô cô la ở trên bàn. Cô cầm lên, từ từ bóc ra, chậm rãi nhai những viên sô cô la nhỏ. Trong cái đêm mà chẳng ai mang lại hạnh phúc cho cô, cô sẽ dùng một cách khác để tự đem lại hạnh phúc cho mình.
Đột nhiên Phương Đường cảm thấy rất muốn uống rượu. Phương Đường như kẻ điên chạy khắp nhà tìm rượu. Bởi vì bình thường cô và Đỗ Tư Phàm đều không hay uống rượu nên trong nhà rất ít đồ uống có cồn. Cuối cùng, cô cũng tìm được nửa chai rượu trắng dùng để ướp đồ ăn ở trong bếp. Cô liền vặn nắp chai rượu, ngửa cổ tu ừng ực. Một vị cay và đắng lan tỏa khắp ngũ quan.
Cô cầm chai rượu trắng, ngồi ở trên nền nhà phòng khách, vừa ăn sô cô là vừa uống rượu. Cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp người, cô nhìn lên màn hình ti vi, khẽ cười: “Phương Đường, đừng khóc, mày là một cô gái kiên cường mà!”, thế nhưng nước mắt cứ trào ra, từng giọt, từng giọt đầy chua xót, mỗi lúc một nhiều hơn. Cô không thể dùng những ngón tay để lau sạch nước mắt được nữa, cuối cùng cô lại nói với mình: “Phương Đường, khóc đi, mày vẫn có thể là một cô gái kiên cường!”, nói rồi cô liền vòng tay ôm đầu gối, gục mặt giữa hai đầu gối và khóc nức nở…
Lúc tỉnh lại, Phương Đường cảm thấy đầu đau như búa bổ, chất cồn còn sót lại trong cơ thể khiến cho dạ dày của cô rất khó chịu. Cô lật đật ngồi dậy tìm kiếm hành lý của mình, cô vẫn nhớ lời hẹn của mình, hôm nay là ngày cô phải ra đi
Trong bếp có một cái bóng rất quen thuộc, đeo tạp dề, đang làm bữa sáng. Phương Đường không dám tin vào mắt mình, cứ đứng ngây ra đó không dám nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng ra là cái bóng ấy sẽ bị gió cuốn đi như một giấc mộng.
Bánh mì nướng có hình mặt cười bằng mứt việt quất được bê lên, sữa bò nóng cũng được bê lên, mùi cà phê nồng nàn xông vào mũi, đánh thức từng dây thần kinh khứu giác của Phương Đường.
- Dậy rồi à? Mau đi đánh răng rửa mặt đi! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi! – Đỗ Tư Phàm nói với cô như không có chuyện gì xảy ra, giống như anh chưa từng rời khỏi đây vậy.
- Tại sao anh lại về? – Phương Đường hỏi.
- Thiên sứ cuối cùng đã nghe thấy tiếng gọi của chó hoang nên quay về! – Đỗ Tư Phàm đứng ở trên bàn, lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy, là mảnh giấy mà Phương Đường đã để lại ở phòng làm việc của anh, sau đó nhìn cô bằng đôi mắt biết cười: “Dán giấy ở trên gương rất dễ bị rơi xuống, em đã phạm sai lầm y chang sai lầm của anh! Nếu không phải được phát hiện sớm hơn, chắc anh không thể kịp thời nhìn thấy mảnh giấy này!”
Sống mũi Phương Đường chợt thấy cay cay, cô đi đến trước mặt, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Em tưởng là anh… tưởng là anh…”
Đỗ Tư Phàm khẽ áp má lên trán cô: “Anh cũng tưởng rằng anh có thể từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ từ bỏ em!”
- Tại sao hôm nay anh mới về? – Cô đã tự nhủ với chính mình rằng hôm nay cô sẽ ra đi.
- Thiên sứ cũng có tâm trạng mà! – Rõ ràng Đỗ Tư Phàm hiểu cô muốn nói gì – Anh đã nhìn thấy hành lý của em rồi. Sao? Chó hoang định bỏ nhà ra đi à?
- Là anh không cần em trước đấy chứ!
- Sao em có thể lẳng lặng bỏ đi như thế? Anh thu nhận em bao lâu nay, em có đi cũng phải chào từ biệt anh chứ!
Phương Đường ấm ức nói: “Thì bây giờ em từ biệt anh đây!”
- Thỉnh cầu bị phản hồi! – Đỗ Tư Phàm trêu chọc.
- Anh khiến em đau lòng ngần ấy ngày! – Phương Đường nhân cơ hội kể lể.
- Nhìn bãi chiến trường mà em để lại tối qua là biết, ngay cả rượu để nấu ăn em cũng uống, chẳng biết kén chọn gì hết! Còn nữa, ăn nhiều sô cô la thế sẽ phát phì đấy!
- Anh không nuông chiều em nữa, em phải tự chiều bản thân mình thôi! – Phương Đường nũng nịu ngẩng đầu, bĩu dài môi.
Đỗ Tư Phàm phì cười: “Đây nào có giống như đang nuô chiều bản thân? Rõ ràng là đang đày đọa bản thân thì có!”
Phương Đường đánh nhẹ vào vai anh: “Đồ thiên sứ xấu xa!”
- Đừng giận anh nữa, là anh bị tổn thương trước mà! Hôm đó anh thấy em đi gặp Chu Lệ Văn, anh cũng bị tổn thương lòng tự trọng lắm chứ!
- Em xin lỗi! – Phương Đường cảm thấy áy náy.
- Đều đã là quá khứ rồi, phải không nào?
- Đúng thế, đã qua hết rồi! Ngày lễ tình nhân cũng qua luôn rồi! – Phương Đường có chút nuối tiếc.
Không ngờ Đỗ Tư Phàm nói: “Anh cố ý không đón ngày lễ tình nhân với em đấy!”
- Tại sao?
- Ngưu Lang, Chức Nữ một năm được gặp mặt nhau có một lần. Anh không muốn giữa anh và em cũng có kết cục như vậy: mỗi năm chỉ có thể gặp nhau có một lần. Chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, không đúng sao?
Phương Đường vô cùng xúc động, gật đầu rất mạnh, ánh mắt lấp lánh. Đỗ Tư Phàm cúi đầu định hôn cô nhưng cô né đầu một bên, khiến anh nhíu mày, cô vội vàng giải thích: “Em còn chưa đánh răng!”
Hôn một người miệng “nặng mùi” chẳng phải là một ấn tượng đẹp đẽ gì, Đỗ Tư Phàm đành phải thả cô ra: “Anh ăn sáng trước đây!”
Bữa sáng này đúng là một bữa sáng hạnh phúc, mặc dù thực đơn chẳng khác gì trước đây, nhưng tâm trạng thì khác hẳn, điều đó khiến cho thức ăn bình thường cũng trở nên ngon miệng lạ thường.
Phương Đường vừa gặm bánh mì nướng vừa lén nhìn Đỗ Tư Phàm ăn sáng, ánh mắt dừng lại trên đôi môi anh trong vô thức. Vì sợ bị đối phương phát hiện nên cô phải dùng động tác uống sữa để che giấu sự mất tự nhiên của mình.
- Rốt cuộc em định nhìn anh say đắm như thế bao nhiêu lần hả? – Hóa ra Đỗ Tư Phàm đã phát hiện từ lâu.
Phương Đường đỏ bừng mặt: “Đâu có!”
- Muốn hôn anh thì qua đây ngay đi!
- Em đâu có nghĩ như vậy! – Phương Đường vội vàng cúi mặt gặm bánh mì, không dám nhìn anh nữa.
Đỗ Tư Phàm cố ý trêu chọc cô: “Vậy em có thể nói cho anh biết ban nãy lúc em cứ nhìn chằm chằm vào môi anh là em đang nghĩ gì không?”
- Em đang nghĩ… à… à đúng rồi, em đang nghĩ xem rốt cuộc mấy hôm nay anh đã đi đâu?
- Anh ở ngay trong thành phố này, chẳng đi đâu cả.
- Ngày nào anh cũng đi làm, đúng không?
Đỗ Tư Phàm chỉ cười mỉm, vừa ăn vừa nhìn cô mà không chịu tr lời.
- Ở chỗ làm của anh, hộp sô cô la ấy là của anh mua, đúng không?
Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ mỉm cười mà không đáp.
- Hôm đó anh thực sự ở trong gian phòng làm việc đó đúng không? Cái cốc đấy cũng là của anh đúng không?
Nụ cười trên môi Đỗ Tư Phàm sâu thêm.
- Hôm đó anh trốn đi đâu? Tại sao em không nhìn thấy?
Đỗ Tư Phàm vẫn chỉ cười.
- Anh đừng có cười nữa, mau nói đi!
Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu mở miệng: “Khi một người không muốn trả lời câu hỏi của người khác hoặc là khi anh ta muốn tỏ ra trầm ngâm, cách tốt nhất chính là mỉm cười và không nói gì hết.”
- Anh không cần thiết phải giả bộ trầm ngâm trước mặt em đâu, em đã cảm nhận được sự ghê gớm của anh rồi!
- Vì vậy anh làm vậy là để từ chối không trả lời câu hỏi của em đấy!
- Tại sao?
Đỗ Tư Phàm lại bắt đầu cười mỉm. Phương Đường bực mình cầm thìa đánh anh: “Rốt cuộc anh có chịu nói với em không?”
- Anh chỉ lo anh mà kể cho em ngọn ngành thì em sẽ đi làm muộn mất!
- Á… – Phương Đường la lên, cảnh tượng gặp lại quá ngọt ngào khiến cô quên mất mình là một nhân viên làm công ăn lương. Cô giơ tay lên xem đồng hồ rồi vội vàng uống nốt cốc sữa, sau đó chạy đi lấy túi xách của mình, rồi lại hỏa tốc thay giày chuẩn bị đi làm: “Trời ơi, đi làm muộn thật rồi, hy vọng vẫn kịp bắt xe!”
- Để anh đưa em đi!
- Hả? – Phương Đường chưa kịp phản ứng lại.
Đỗ Tư Phàm lấy chìa khóa xe ra: “Hôm nay anh đưa em đi làm, sau đó anh mới đến phòng làm việc!”
- Hay quá! – Phương Đường mừng rỡ ra mặt.
- Không cần phải mừng rỡ như thế, chỉ là hôm nay thôi đấy! – Hai người nắm tay nhau ra khỏi cửa.
- Hình như anh rất không thích đến công ty em!
- Đúng thế.
- Tại sao?
Đỗ Tư Phàm thở dài: “Vợ ơi, hôm nay em hỏi nhiều quá đấy!”
- Ờ! – Phương Đường biết điều ngậm miệng lại.
Lúc xuống xe, Đỗ Tư Phàm còn gọi cô lại, hôn lên môi cô một cái: “Hết giờ làm nhớ về nhà sớm đấy!”
- Vâng! – Phương Đường chạm vào môi chỗ vừa được Đỗ Tư Phàm hôn, nhoẻn cười, cảm giác như cô thiếu nữ lần đầu nếm mùi vị của tình yêu. Cô ra khỏi xe, hạnh phúc vẫy tay chào từ biệt anh rồi đứng nhìn theo cho đến khi xe anh khuất dạng.
Lúc vào trong thang máy, Phương Đường bất ngờ gặp tổng giám đốc Đoàn và Trình Trình, cô lịch sự ra hiệu mời họ đi trước, còn mình nán lại đợi chuyến sau. Tổng giám đốc Đoàn ra hiệu cho cô vào đi cùng: “Tôi không giống như một ông chủ khiến cho nhân viên sợ hãi chứ?”
Phương Đường ngại ngùng cười, nói cám ơn rồi dè dặt bước vào, đứng ở gần cửa ra, cố gắng không ngoảnh đầu lại nhìn hai người kia, trong lòng thầm suy đoán chắc tối qua, ngày lễ tình nhân, hai người này đã ở bên nhau.
- Chàng trai ban nãy đưa cô Phương đi làm có phải là bạn trai của cô không? – Không ngờ tổng giám đốc Đoàn cũng có lúc hiếu kỳ lại hỏi han đời tư của nhân viên.
Phương Đường xoay người chín mươi độ để người ta nhìn thấy mặt nghiêng của mình, mỉm cười gật đầu: “Cũng gần gần như vậy ạ!”
Tổng giám đốc Đoàn cười khẽ: “Hóa ra cô Phương cũng rất hài hước!”
Trình Trình đứng bên cạnh chen vào: “Người đàn ông ban nãy chính là chồng của cô Phương, là Đỗ Tư Phàm, nhà thiết kế hình ảnh nổi tiếng!”
- Hả? – Tổng giám đốc Đoàn không khỏi nhìn Phương Đường thêm vài lượt, sau đó không nói gì thêm.
Phương Đường cảm thấy đầu óc mơ hồ vì cuộc đối thoại của hai người này, không biết rốt cuộc họ có ý gì. Đang cười nhạo cô ư? Cho rằng một cô gái tầm thường như cô không xứng với chàng trai giỏi giang sao? Thế thì đã sao? Đâu phải cứ những người giỏi giang là phải trở thành vợ chồng của nhau?
Trong con mắt người đời, tổng giám đốc Đoàn rõ ràng giỏi giang hơn cả Đỗ Tư Phàm, nhưng trong lòng Trình Trình, người mà cô nhớ đến vẫn là Đỗ Tư Phàm; so với Phương Đường, Trình Trình rõ ràng là giỏi hơn, nhưng Đỗ Tư Phàm thà chọn Phương Đường làm vợ còn hơn là chọn Trình Trình. Đằng sau ánh hào quang của mỗi người nổi tiếng luôn có ít nhiều những trải nghiệm và câu chuyện chẳng ai biết đến. Trong nội tâm của những người thường, cũng có những điểm sáng lấp lánh của riêng họ. Nghĩ đến đây, Phương Đường lại có dũng khí để ưỡn thẳng lưng lên.
Những người đang yêu thường luôn nhớ đến nhau, cứ rảnh một cái là lại có ý muốn gọi điện cho đối phương. Giờ ăn trưa,, Phương Đường vừa thẫn thờ ngồi ăn cơm vừa cầm điện thoại trong tay, tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt không biết có nên gọi điện cho Đỗ Tư Phàm hay không.
Anh ấy đang bận ư, giờ gọi điện cho anh ấy có thích hợp không? Gọi điện rồi cô sẽ nói cái gì? Có nên nói cho anh biết cô rất nhớ anh không? Nhận được điện thoại của cô anh sẽ phản ứng thế nào, sẽ vui hay bình thản?
Trong lúc Phương Đường đang nghĩ đến đủ các khả năng có thể xảy ra, điện thoại trong tay cô đổ chuông, là của Đỗ Tư Phàm gọi đến.
- Đang làm gì thế?
Phương Đường cố đè chặt nỗi hân hoan trong lòng, cố gắng không để mình bị mất kiểm soát vì quá vui mừng: “Em đang ăn trưa!”
- Có món gì thế?
- Cà rốt, khoai tây sốt nầm bò, canh giá đậu.
- Ừm, ngon hơn của anh rồi!
- Anh cũng đang ăn trưa à?
- Ừ
- Có món gì thế? – Phương Đường hỏi lại câu hỏi ban nãy của Đỗ Tư Phàm.
- Anh gọi cơm hộp, cơm với thịt lợn.
- Rõ ràng ngon hơn của em còn gì!
- Nhưng anh thích nầm bò hơn, với cả của em còn có canh nữa.
- Nhưng đầu bếp ở đây làm nầm bò khó nuốt lắm!
…
Những người đang yêu thường có rất nhiều chuyện để nói, nấu cháo điện thoại không biết mệt là gì, nói chuyện một vài tiếng đồng hồ là chuyện thường, nhưng đến khi cúp máy rồi, cả hai chẳng ai còn nhớ nội dung cuộc điện thoại là gì, những gì có thể khiến họ ghi nhớ chẳng có là bao.
Nam nữ khi yêu thường nói toàn chuyện phiếm, nhưng bởi vì yêu đối phương nên cho dù có là chuyện phiếm, họ cũng nói hết sức ngọt ngào, nghe mà mát lòng mát dạ.
Phương Đường lưu luyến cúp máy, tiếp tục ăn trưa. Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt cô. Tổng giám đốc Đoàn tay bê đĩa cơm đứng trước mặt cô, hỏi: “Tôi ngồi đây được không?”
Phương Đường vội vàng đứng dậy: “Tổng giám đốc? Đương… đương nhiên là được ạ!”
Tổng giám đốc Đoàn ra hiệu bảo cô ngồi xuống: “Không cần phải giữ phép tắc, bây giờ không phải giờ làm việc, ở đây cũng không phải là văn phòng!”
Phương Đường lại ngồi xuống ghế.
- Nầm bò đầu bếp ở đây làm khó ăn lắm sao? – Tổng giám đốc Đoàn hỏi.
Phương Đường biết những gì cô vừa nói qua điện thoại đã bị ông ta nghe thấy, mặt cô đỏ bừng lên, bối rối nói: “Ơ dạ…”
- Xin lỗi nhé, tôi vô tình nghe thấy thôi! – Thái độ của tổng giám đốc Đoàn rất thân thiện, hóa giải ít nhiều nỗi bất an trong lòng Phương Đường.
- Đúng thế, đầu bếp ở đây không biết làm nầm bò, nhưng món sườn xào chua ngọt thì rất ngon, nếu đến muộn sẽ không mua được.
- Lần sau có cơ hội tôi cũng phải nếm thử món này! – Tổng giám đốc Đoàn nói – Cô Phương có vẻ rất hiểu biết về chuyện ăn uống nhỉ!
- À, tôi khá là tham ăn!
- Thế thì chắc chắn biết nấu nướng rồi! Chồng cô chắc là hạnh phúc lắm!
- Cũng may anh ấy không kén ăn cho lắm, chỉ cần là đồ ăn nấu ở nhà, anh ấy đều khen ngon!
- Đồ ăn nấu ở nhà… – Tổng giám đốc Đoàn lặp lại, thần thái cũng trở nên thẫn thờ trong giây lát – Cũng lâu lắm rồi tôi không ăn đồ ăn nấu trong nhà…
- Sao có thể… – Phương Đường không dám tin – Tôi nghe các đồng nghiệp nói đầu bếp của ngài đều là đầu bếp giỏi, tốn rất nhiều tiền mời về mà!
- Chính vì là đầu bếp tốn nhiều tiền thuê về nên món ăn mới thiếu đi hương vị gia đình! – Tổng giám đốc Đoàn nói như cho chính mình nghe – Lúc tôi còn trẻ không hiểu được điều này, thường lăn lộn ở ngoài, giờ muốn ăn một bữa cơm gia đình nóng sốt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng nữa rồi! – Tổng giám đốc Đoàn đang ngồi trước mặt cô dường như không còn là một vị tổng giám đốc hô phong hoán vũ thường ngày mà chỉ là một bậc bề trên đang cảm thán về những chuyện vụn vặt hằng ngày, vô cùng thân thiện.
Phương Đường có thể nhận ra sự hụt hẫng và bùi ngùi trong ánh mắt của tổng giám đốc Đoàn, cô có chút không đành lòng, bèn buột miệng nói: “Nếu ngài không chê, hôm nào đó mời ngài đến nhà tôi dùng bữa, tôi sẽ làm vài món ăn bình dân mời ngài dùng ạ!”
- Thật không? – Tổng giám đốc Đoàn hình như rất mừng rỡ, nhưng lại chợt nhớ ra chuyện gì đó – Thôi không cần đến nhà cô đâu, nếu cô không ngại phiền hà, ngày mai hãy làm cho tôi một hộp cơm với vài món gia đình là tôi mừng lắm rồi!
Phương Đường chưa từng nghe có tổng giám đốc nào lại bảo nhân viên làm cơm hộp cho mình. Phương Đường đương nhiên không thể từ chối: “Không biết tổng giám đốc thích ăn món gì ạ?”
- Món này là được rồi! – Tổng giám đốc Đoàn chỉ vào món khoai tây sốt nầm bò trong đĩa của Phương Đường.
- Không biết ngài có kiêng gì không, ví dụ như không ăn cay, không ăn tỏi hay gì đó chẳng hạn?
- Tôi không kén chọn đâu, cái gì cũng ăn được. Cô cứ làm món ăn theo khẩu vị của chồng cô là được. Nhớ nhé, ngày mai tôi sẽ chờ món khoai tây sốt nầm bò của cô.
Trên đường về nhà, Phương Đường gọi điện cho Yên Lạc, kể chuyện tổng giám đốc Đoàn thích ăn món ăn gia đình.
Yên Lạc nhắc nhở: “Không phải ông ấy đã để mắt đến chị rồi đấy c?”
- Làm gì có chuyện đó!
- Sao lại không thể? Chị quên mất chuyện lão Hướng tinh tinh trước kia rồi à?
- Tổng giám đốc Đoàn và Hướng tinh tinh là hai loại người hoàn toàn khác nhau, không thể đánh đồng làm một được.
- Theo em thấy bọn họ đều là đàn ông. Ở cái tuổi đó, đàn ông có tiền đều thích “trâu già gặm cỏ non”.
- Tổng giám đốc Đoàn nếu muốn gặm cỏ non thì có cả đống gái trẻ đẹp xếp hàng chờ đến lượt. Ông ấy có muốn bao một đại minh tinh cũng thừa sức, đâu cần phải tìm đến một phụ nữ đã có chồng như chị? – Phương Đường không dám tiết lộ mối quan hệ giữa Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn, cô cảm thấy mình cần phải giữ kín chuyện này cho Trình Trình. Cô làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu là để bảo vệ Đỗ Tư Phàm, nếu chuyện của Trình Trình và tổng giám đốc Đoàn bại lộ ra trước dư luận, sớm muộn gì Đỗ Tư Phàm cũng bị truyền thông sờ đến.
Yên Lạc vẫn thao thao bất tuyệt: “Có rất nhiều gã đàn ông thích kiếm những phụ nữ đã có gia đình để chơi đùa. Thứ nhất, phụ nữ đã có gia đình có thể thích thì đến, chán thì giải tán; thứ hai, phụ nữ đã có chồng thường đàn bà hơn các cô gái trẻ!”
Phương Đường cáu kỉnh nói: “Em đang bảo chị là loại đàn bà thích thì chơi, không thích thì giải tán hay là đang khen chị là rất đàn bà hả?”
- Chị ơi, kể từ ngày chị lấy chồng, đúng là chị ngày càng đàn bà hơn đấy!
Phương Đường vẫn kiên trì với quan điểm của mình: “Chị cảm thấy tổng giám đốc Đoàn không phải là loại đàn ông hạ cấp thích đùa bỡn với cấp dưới của mình!”
- Thế chị tính sao?
- Chỉ là món khoai tây sốt nầm bò thôi mà, chị làm cho ông ấy ăn là xong thôi. Vừa hay Đỗ Tư Phàm cũng thích ăn món này, tối nay chị sẽ làm món này.
Phương Đường qua chợ mua nầm bò tươi về, cắt thành từng miếng vuông vức, cho vào chần sơ qua cho hết bọt đen rồi đổ vào chảo xào lên, cho thêm vỏ quế, hoa hồi, tỏi, gừng, ớt khô và các gia vị nêm nếm vào. Đợi đến khi nầm bò gần chín, cô lại đổ khoai tây đã thái miếng vào, đảo đều, cho một lượng nước vừa đủ vào nồi, đợi đến khi sôi lên thì vặn nhỏ lửa đề hầm nhừ. Chẳng bao lâu sau, cả gian bếp sực nức mùi thơm.
Đỗ Tư Phàm chạy vào trong bếp, hít một hơi thật sâu: “Ôi thơm quá, nầm bò sốt khoai tây. Buổi trưa anh vừa nói là thích ăn nầm bò, tối đến em đã làm ngay rồi. Vợ ơi, em hình như chiều anh quá thì phải!”
- Có thích hay không?
- Đương nhiên là thích rồi! – Đỗ Tư Phàm cầm đũa, mở vung ra, vớt một miếng nầm bò vào miệng, nóng đến rộp lưỡi.
- Còn chưa nhừ mà! Nầm bò là khó hầm nhất đấy, ít nhất phải mất một tiếng mới nhừ được! – Phương Đường cười rạng rỡ.
Đỗ Tư Phàm vừa ổi vừa nhai, điệu bộ như thèm khát lắm vậy: “Đúng là vẫn hơi dai, nhưng không sao, còn trẻ nên răng vẫn tốt!”
- Vậy để em hầm thêm một chút nữa, còn có một bậc “tiền bối” muốn nếm món này, em không muốn ông ấy bị gãy răng đâu!
Đỗ Tư Phàm tỏ vẻ cảnh giác: “Còn ai muốn tranh nầm bò của anh thế hả?”
Tổng giám đốc Đoàn là người đã lăng xê cho Trình Trình nổi tiếng, Phương Đường rất lo nếu Đỗ Tư Phàm biết mình làm món ăn cho tình địch của anh thưởng thức sẽ nổi giận. Cô liền hỏi lại: “Em muốn hỏi anh chuyện này: nếu có một vị cấp trên muốn ăn món do cấp dưới làm, còn nhân viên cấp dưới này lại nhận lời thỉnh cầu của cấp trên, như vậy là đúng hay sai?”
Đỗ Tư Phàm tưởng là Phương Đường đang nói đến Diệt Tuyệt Sư Thái: “Xét từ góc độ lý thuyết mà nói, thượng cấp cũng là người, đột nhiên muốn ăn thức ăn do người khác làm cũng là bình thường, em không sai!”
- Nhưng em sợ người khác sẽ đồn đại không hay, nói rằng em lấy lòng cấp trên là để được tăng lương, thăng chức… Em còn lo nhỡ sếp chỉ buột miệng nói chơi, đến lúc ấy em lại làm đồ ăn xách đến cho người ta, người ta lại quên mất chuyện này thì có phải rất mất mặt không?”
Đỗ Tư Phàm gõ vào trán Phương Đường: “Hình như em nghĩ hơi nhiều thì phải?”
- Những gì em nói rất có thể xảy ra lắm chứ!
Đỗ Tư Phàm đổi cách nghĩ: “Nếu một ngày nào đó Ricky hay Viviene đột nhiên xách đồ ăn đến cho anh, không biết anh sẽ vui mừng đến thế nào, tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng họ vì muốn thăng chức hay tăng lương mà tìm cách nịnh nọt mình đâu. Vì vậy anh nghĩ cấp trên của em cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu!”
- Em sợ là các đồng nghiệp khác sẽ nghĩ vậy. Trong bộ phận của em có hai đồng nghiệp nam cực kỳ nhiều chuyện!
- Nếu mọi người đều biết họ nhiều chuyện rồi, em đâu cần bận tâm xem hai gã đó nói cái gì nữa? Trong cách đối nhân xử thế, không thể làm hài lòng tất cả mọi người được, bởi vì mỗi người đều có tâm thế và lập trường riêng, vì vậy nên quan điểm mỗi người mỗi khác. Được một nửa số người khen em tốt là đủ rồi, như thế là em đã thành công lắm rồi đấy!
- Anh nói đúng lắm, chỉ cần em biết chừng mực, sống đúng đắn thì chẳng sợ ai nói này nói nọ!
Đỗ Tư Phàm nhìn sang nồi thịt bò, nuốt nước bọt đánh ực một cái: “Về sau vấn đề của em thì càng dễ giải quyết rồi. Nếu cấp trên không nhận đồ ăn em mang đến, em cứ xách thẳng về cho anh ăn là được rồi! Anh rất sẵn lòng nhận nó!”
- Thiên sứ, anh thật là tốt! – Phương Đường vui vẻ ôm Đỗ Tư Phàm, còn chủ động hôn lên cằm anh một cái.
Đỗ Tư Phàm giả bộ nghiêm nghị cảnh cáo: “Đừng có trêu chọc một người đàn ông đang ở trạng thái đói khát khi đang ở trong bếp, nếu không hậu quả khó lường đấy!”
Phương Đường đẩy anh ra khỏi bếp: “Anh ra ngoài ăn bánh gato đi. Đợi thêm nửa tiếng nữa là ăn được!”
Đêm xuống, hai cơ thể đẫm mồ hôi quấn chặt lấy nhau trong bóng tối, bởi vì không nhìn rõ biểu cảm của đối phương nên mọi khao khát trong cơ thể đều được cháy hết, hết lần này đến lần khác tâm hồn và thể xác hòa quyện vào nhau, cùng đưa nhau đến đỉnh cao của tình yêu.
Sau cuộc mây mưa, Phương Đường đưa những ngón tay thuôn dài của mình, vuốt ve khuôn mặt của Đỗ Tư Phàm, cảm giác mượt mà lan tỏa trên từng đầu ngón tay. Cô hỏi bằng giọng nghèn nghẹn: “Tại sao lại là em?”
- Hả? – Đỗ Tư Phàm không hiểu cô đang hỏi cái gì.
- Anh giỏi giang thế, tốt thế, hoàn mỹ như một thiên sứ vậy, tại sao lại chọn em? Sao không tìm một cô gái hoàn mỹ để làm bạn với anh suốt đời?
Đỗ Tư Phàm nắm lấy bàn tay cô, cắn nhẹ một cái: “Trên đời này chẳng có cô gái nào là hoàn mỹ cả, ngay cả Venus cũng bị gãy mất hai cánh tay đấy thôi. Em bảo anh tìm một cô gái hoàn mỹ để làm bạn đời có phải là muốn anh cô đơn suốt đời không hả?”
- Em không đủ tốt! – Khoảng cách giữa hai người chính là điểm khiến Phương Đường cảm thấy bất an. Cô cứ cảm thấy mình như đang lơ lửng trong giấc mơ, chỉ sợ mở mắt ra là tất cả mọi thứ tốt đẹp sẽ tan biến hết.
- Đấy là do em chưa phát hiện ra bản thân mình tốt đến thế nào thôi!
- Anh là thiên sứ.
- Anh là một thiên sứ nhớ nhung cõi trần.
- Tư Phàm? – Phương Đường xúc động gọi tên anh trong bóng tối.
- Ơi?
- Em yêu anh! – Hồi đầu Đỗ Tư Phàm nói không sai, chó hoang sau khi được thiên sứ nhận nuôi, sự dựa dẫm của nó dần dần sẽ thăng hoa thành tình yêu.
Cơ thể là tuyến phòng ngự cuối cùng của phụ nữ. Khi phụ nữ quyết định trao thân cho một người đàn ông, cô ấy đã đem lòng yêu người đàn ông đó.
Phương Đường cũng hy vọng Đỗ Tư Phàm sẽ nói với cô câu: “Anh yêu em”, nhưng không hề. Đỗ Tư Phàm chỉ ôm siết cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên giữa hai lông mày của cô. Cái hôn này có ý nghĩa gì? Là tình yêu? Hay là sự thương cảm?
Có nhiều người nói tình yêu có thể cảm nhận bằng trái tim, chỉ cần bạn có thể cảm nhận được đối phương yêu, ba từ “Anh yêu em” có nói hay không cũng chẳng quan trọng. Thực tế phụ nữ rất coi trọng câu nói này, nhất là sau khi hai người vừa gần gũi nhau xong, cô ấy càng hy vọng có thể nghe được câu này, gần như bởi vì có câu nói này, tình dục giữa họ sẽ vì thế mà trở nên thăng hoa hơn.
Phụ nữ, hy vọng đàn ông không chỉ yêu cơ thể của họ, mà còn yêu cả linh hồn của họ.
Phương Đường vì không được nghe câu “Anh yêu em” từ miệng của Đỗ Tư Phàm nên tình yêu của anh mà trước đây cô cảm nhận được cũng bắt đầu mơ hồ, không xác định.
Tại sao anh không nói “Anh yêu em”? Là vì ngại? Hay là vì yêu chưa đủ sâu sắc nên mới không nói ra?
Ngày hôm sau, Phương Đường múc khoai tây sốt nầm bò vào một cái hộp giữ nhiệt đẹp đẽ, đặt vào trong một cái túi thủ công tinh xảo và mang đến văn phòng. Suốt cả buổi sáng, cô cứ nghĩ mãi nên dùng cách gì để mang đến cho tổng giám đốc Đoàn.
Gần trưa, điện thoại nội bộ công ty đổ chuông, là tổng giám đốc Đoàn gọi đến: “Cô Phương, thật ngại quá, tôi muốn hỏi cô thứ mà hôm qua tôi nhắc đến với cô, hôm nay cô có đem đến không?”
- Có ạ! – Phương Đường vội trả lời, hóa ra tổng giám đốc Đoàn không phải buột miêng nói chơi.
- Hay quá! Tôi còn đang lo yêu cầu của mình có hơi quá!
- Không đâu ạ! Tay nghề nấu nướng của tôi có hạn, không biết có hợp khẩu vị của ngài không!
- Tôi cũng đã bảo đầu bếp ở nhà mang một ít thức ăn đến, hay là hôm nay chúng ta cùng ăn trưa nhé!
Ở một công ty lớn, lãnh đạo tối cao mời nhân viên cùng dùng bữa là một dạng đãi ngộ mà thường chỉ có những nhân viên có biểu hiện xuất sắc mới được nhận.
Phương Đường ngạc nhiên nói: “Tôi… tôi không phải là nhân viên xuất sắc…”
- Ha ha, cô Phương đứng quá căng thẳng. Đây chỉ là lời mời của một bậc trưởng bối với một thanh niên thôi mà. Vừa hay để cô nhận xét tay nghề của đầu bếp nhà tôi luôn! – Tổng giám đốc Đoàn nói rất xuôi tai, chẳng tạo cho người khác chút áp lực nào.
- Vâng thưa tổng giám đốc!
- Lát nữa tôi sẽ bảo thư kí Tô mời cô, cô cứ đi theo cô ấy là được rồi! – Thư kí Tô là thư kí thân cận của tổng giám đốc Đoàn, cô ấy đến mời Phương Đường cho thấy địa điểm dùng bữa lát nữa chắc chắn không phải là nhà ăn dành cho nhân viên.
- Vâng… vâng ạ!
- Lát nữa gặp!
- Vâng, lát nữa gặp ạ!
Phương Đường vừa cúp máy đã có bao nhiêu đồng nghiệp vây quanh: “Ban nãy tổng giám đốc Đoàn gọi cho em à? Ông ấy bảo em đi gặp ông ấy à? Đi làm gì thế?”
Phương Đường dè dặt trả lời câu hỏi của đồng nghiệp: “Là tổng giám đốc Đoàn. Nhưng không biết có việc gì. Có thể là do em làm sai chuyện gì đó, chắc gọi em sang để mắng đấy mà!”
Trong công ty, làm việc gì cũng không nên quá phô trương. Về điều này Phương Đường đã làm rất tốt.
Văn phòng của tổng giám đốc Đoàn rất rộng, phải rộng đến hơn trăm mét vuông, bên trong có một chiếc bàn ăn tạm thời được kê vào, bên trên bày rất nhiều món ăn, một người đàn ông mặc đồng phục màu trắng đứng ở bên cạnh, trông giống như nhân viên phục vụ.
- Cô Phương, mời ngồi! – Tổng giám đốc Đoàn nói.
Người đàn ông mặc đồng phục trắng kéo ghế cho Phương Đường. Phương Đường dè dặt ngồi xuống. Ở giữa bàn có đặt một con tôm hùm nướng rất to, bên cạnh là những món ăn được bày rất đẹp mắt mà Phương Đường không biết tên là gì, khiến cho tay Phương Đường toát mồ hôi. So với những món này, món khoai tây sốt nầm bò của cô không thể nào sánh bằng.
Ánh mắt của tổng giám đốc Đoàn rất nhạy bén, ông chỉ vào cái túi trên tay Phương Đường: “Đồ của tôi phải không?”
- Dạ, vâng ạ! – Phương Đường ngại ngần đưa cái túi trên tay cho tổng giám đốc Đoàn.
Tổng giám đốc Đoàn đón lấy, mang hộp cơm giữ ấm ra đặt lên bàn, mở nắp ra, sau đó hít hà: “Thơm quá, chắc chắn là rất ngon!”, sau đó nói với Phương Đường: “Những món ăn ở trên bàn là chuẩn bị cho cô cả đấy, không cần phải giữ kẽ, cứ coi như đây là nhà của mình đi!”, nói xong ông liền đổ khoai tây sốt nầm bò ra đĩa trước mặt mình, nôn nóng gắp một đũa bò vào trong miệng: “Đúng thế, chính là mùi vị này. Đây là mùi vị mà đã lâu lắm rồi tôi không được ăn!”
Phương Đường thở phào rồi bắt đầu ăn. Tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, mùi vị của các món ăn đều rất đẳng cấp, là một sự hưởng thụ về vị giác. Cô không hiểu tại sao tổng giám đốc Đoàn lại không thích những món ăn ngon như thế này.
Tổng giám đốc Đoàn gần như chẳng động vào các món ăn khác, chỉ ăn hết sạch món ăn do Phương Đường làm, đến nước dùng cũng rưới vào cơm để ăn. Xem ra ông ấy thực sự thích món này chứ không phải là giả bộ.
- Cám ơn cô Phương, đã lâu lắm rồi tôi không ăn ngon miệng như thế này!
- Đây chỉ là món ăn gia đình bình thường thôi mà!
- Món ăn của cô quý là ở hai chữ “bình thường”, còn cô cũng không hề bởi vì tôi muốn ăn mà cố ý thay đổi bất cứ trình tự chế biến nào của mình, vì vậy mới nói đây đúng là một món ăn gia đình đúng nghĩa.
- Có đến mức đó không? Tôi nghe ngài nói mà thấy đầu óc cứ quay mòng mòng! – Phương Đường nghĩ không biết có phải vì là người làm kinh doanh nên tổng giám đốc Đoàn rất biết khen ngợi người khác không?
Tổng giám đốc Đoàn bồi hồi nói: “Đã từng có người tự tay làm đồ ăn cho tôi, nhưng vì là làm cho tôi ăn nên đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, biến một món ăn bình thường trờ thành một món ăn phức tạp, nhưng ngược lại lại làm mất đi mùi vị tự nhiên của món ăn. Cái mà tôi cần không phải là mùi vị ấy, tôi chỉ cần mùi vị bình thường và đơn giản thôi.”
Nếu tổng giám đốc Đoàn không phải đang nói thật lòng, vậy thì nghệ thuật khen ngợi của ông ta có thể xếp vào hạng thượng thừa.
- Tay nghề đầu bếp nhà ngài cũng rất tuyệt, ít nhất tôi rất thích! – Phương Đường khen đáp lễ.
- Tay nghề nấu nướng của cô là học từ bố mẹ cô à?
- Không, tôi tự tìm hiểu theo khẩu vị của bản thân thôi. Bố mẹ tôi đã qua đời từ lâu rồi.
- À, tôi rất tiếc, đáng lẽ ra tôi không nên hỏi như vậy.
- Dạ không sao đâu ạ!
Tổng giám đốc Đoàn tiếp tục nói: “Tôi nghe nói chồng của cô là Đỗ Tư Phàm, một nhà thiết kế hình ảnh. À, tên của cậu ta trong giới hình như là “Niệm Phàm” thì phải?
- Vâng ạ! – Phương Đường thừa nhận.
- Tại sao trước kia không nghe cô nhắc đến nhỉ? Hình như cũng không nói với các đồng nghiệp khác? Có một người chồng nổi tiếng như thế không tốt hay sao?
Phương Đường đáp: “Đúng là chồng tôi rất giỏi, nhưng chồng giỏi không phải là để mang ra khoe khoang với người khác, mà là để đặt trong tim và thầm tự hào về điều đó!”
- Xem ra cô rất ủng hộ chồng mình tiếp tục trong ngành giải trí đúng không?
- Những vấn đề có liên quan đến công việc, tôi không thể can thiệp, cũng không muốn can thiệp. Nếu anh ấy đã thích ngành này, lại làm rất tốt, tại sao tôi không thể ủng hộ anh ấy chứ?
- Cô có bao giờ muốn chồng mình theo nghề kinh doanh chưa?
- Hơ? – Phương Đường vô cùng ngạc nhiên – Anh ấy có phòng thiết kế hình ảnh riêng, như thế cũng coi như là làm kinh doanh rồi nhỉ?
- Theo tôi thấy đó chỉ có thể coi là tiểu thương, không phải là một doanh nhân lớn. Cô không hy vọng tương lai sau này, chồng mình sẽ có một công ty có quy mô lớn giống như Erna này sao?
Phương Đường lắc đầu: “Làm người có ý chí là tốt rồi, không cần phải quá tham lam. Tôi cảm thấy hài lòng với anh ấy hiện tại!”
- Thế bản thân cô thì sao? Cô có từng nghĩ nếu một ngày nào đó cô ngồi vào cái ghế tổng giám đốc hoặc cổ đông của Erna, cô sẽ làm thế nào? – Những câu hỏi của tổng giám đốc Đoàn giống như một cuộc sát hạch nhân viên giỏi của công ty vậy.
Phương Đường thực lòng nói: “Tôi không phải là người thông minh, cũng không giỏi giang gì, nếu một ngày nào đó có thể ngồi vào vị trí cao trong công ty, tôi rất lo bản thân mình không thể xoay xở kịp. Đối với tôi, có được một công việc, dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân để nuôi sống bản thân là đủ lắm rồi, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện xa xôi!”