Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 37



Nếu đầu Trương Hải có tám người trèo lên thì đầu Lưu Hán Bân cũng phải có mười sáu người. Mặc dù lần này Lưu Hán Bân không đích thân dẫn đội thì cũng ở lại trong đội chờ tin tức tốt. Tin tức tốt cũng có mà tin tức không tốt cũng tới cùng lúc, thật ra thì cũng không thể coi toàn bộ mọi chuyện là chuyện xấu.

Nói đến cô gái Tây Tử này Lưu Hán Bân đã để ý quan sát mấy ngày nay, ông hết sức hài lòng với quyết định ban đầu của mình. Đừng thấy tay chân nhỏ bé, người trắng nõn nhưng bắt phải tên trộm cũng rất linh hoạt, dứt khoát không hồ đồ. Hơn nữa cô cũng không thuộc về kiểu cán bộ yếu ớt chỉ chờ cơ hội nịnh nọt tranh công.

Nói thế nào thì Lưu Hán Bân nhìn Tây Tử vẫn có cảm giác khá hiểu nhau. Chưa cần nói đến cảm giác, hiện nay trong xã hội những cô gái như vậy không còn nhiều.

Trương Hải ngồi ở trong tổ chống trộm cắp cũng khá nhiều năm, coi như cũng là người có thành tích, sang năm có thể được thăng chức, không được là đội phó thì cũng được phân vào ban hình sự, trái lại tổ chống trộm cắp giống như rắn mất đầu.

Mấy người bên dưới nói thế nào cũng không chọn nổi một người nào. Tổ chống trộm cắp nói đơn giản thực ra công việc nội bộ khá phức tạp. Chuyện này Trương Hải khá kén chọn, người ngoài khó có thể thấy được tổ chống trộm cắp thừa nhận, có thể trợ giúp, còn phải có bản lĩnh. Nói trắng ra là phải khiến người khác phục tùng, cho nên chức tổ trưởng này cũng không dễ làm.

Mặc dù Tây Tử vừa tới nhưng cũng không phải không có bản lĩnh, tuy thời gian chưa lâu nhưng cũng khiến nhiều người nể phục trong lòng. Muốn trình độ có trình độ học vấn, muốn lai lịch cá nhân có lai lịch cá nhân, chỉ cần rèn luyện thêm một năm thì cái chức tổ trưởng tổ chống trộm cắp không thành vấn đề. Hơn nữa vừa lập được công cũng có thể trở thành cơ sở để sang năm thăng chức. Cho nên nói đây là chuyện xấu vẫn còn có mặt tốt, không ảnh hưởng đến tính mạng, chảy máu cũng không là gì.

Hắn nghĩ rất hay nhưng lại không nghĩ tới lần này đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Tây Tử chảy một vài giọt máu không là gì có thể cần phải để ý. Nhìn xem Hồ Quân là người nghiêm túc, bình thường anh hận không thể đếm tóc vợ anh, bây giờ trên đùi chợt xuất hiện vết thương, lòng anh đau chết.

Nếu Hồ Quân đau sẽ lôi thẳng một người gánh lấy trách nhiệm, người này đúng là Lưu Hán Bân không thể chạy được.

Là lãnh đạo đứng đầu trực thuộc Lưu Hán Bân chạy tới bệnh viện trước, trước đó một lúc Hồ Quân đã đến tầng phẫu thuật, Lưu Hán Bân cũng vừa tới, hai người một trước một sau.

Trán Hồ Quân lấm tấm mồ hôi không biết là nóng hay lạnh, trong lòng lo lắng, co lại như đang có bảy, tám sợi dây nhỏ đang buộc lên.

Tuy nói Hồ Quân nhậm chức ở trong cục quản lý nhưng vị trí trong cục quản lý rảnh rỗi, nếu không phải là chuyện quan trọng sẽ không biết chuyện trong cục công an. Làm nhiệm vụ, vây quét sao có thể để bị thương, huống gì lại là chuyện ăn trộm! Chính là phần tử trộm cắp có cố gắng đến mấy cũng khó có thể làm vợ anh bị thương.

Thực chất anh đã từng trải nghiệm qua vợ anh, chuyện trên giường không nói, nói riêng về bản lĩnh mấy tên cầm đầu có muốn cũng không đến gần được. Cho dù có đến gần, trong tay có dao găm đả thương người cũng chỉ là vết thương nhỏ. Về chuyện này có thể lớn đến mức nào mà phải chuyển đến tầng phẫu thuật.

Đưa đến chỗ này chứng tỏ vết thương không nhỏ. Vì vậy khi Hồ Quân biết được tầng lầu thì đầu như phát nổ. Phòng phẫu thuật ở tầng ba, không có thời gian chờ thang máy lập tức chạy cầu thang bộ lên. Đến lúc lên đó nhìn thấy ba chữ phòng phẫu thuật, Hồ Quân hết sức bình tĩnh, bình tĩnh xoay người đối mặt với ba người vừa nhìn thấy anh đã đứng lên.

Một người đàn ông trung niên đứng đầu khá quen mặt đang sững sờ nhìn anh, khá ngây ngốc. Hồ Quân còn chưa nghĩ ra hắn đã xuất hiện ngay lập tức. Trương Hải cũng không hoàn toàn ngây người: “Hồ… Hồ cục…”

Không cùng một đơn vị nhưng cũng là một hệ thống, bình thường có ngày hội, lễ tết gì trong cục cũng mở hội nghị cùng một chỗ. Trương Hải đã tham gia mấy lần nên hắn dĩ nhiên biết cục phó Hồ trẻ tuổi này. Hắn chưa từng nói chuyện cùng, không phải do người ta công chức cao ngạo mà Trương Hải hắn thật sự không đủ trình độ tư cách.

Hồ Quân khẽ cau mày chỉ ngón tay vào cửa phòng phẫu thuật: “Tây Tử ở trong?”

Trương Hải gật đầu. Hồ Quân quay người đi, trực tiếp đẩy cửa đi vào lại bị cô y tá nhỏ ngăn cản: “Anh là ai? Anh không biết là đang phẫu thuật sao? Xông vào làm gì?”

Hồ Quân không mặc cảnh phục, hơn nữa cho dù anh có mặc cảnh phục thì y tá nhỏ cũng có thể đuổi anh… Anh gây trở ngại cho công việc của người ta, chỉ chỉ bên ngoài: “Người nhà chờ ở bên ngoài.”

Lông mày Hồ Quân dựng đứng: “Cái gì bên ngoài? Vợ tôi còn đang nằm bên trong? Tôi phải đi vào…” Đưa tay gỡ tay cô y tá nhỏ đang kéo anh, xông thẳng vào.

Cô y tá nhỏ chưa gặp phải người nào không nói lý lẽ như vậy. Hồ Quân đi vào liếc thấy vợ anh đang nằm trên giường phẫu thuật, đèn sáng trưng, bắp đùi có vệt máu chảy loang lổ, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống…

Đinh! Bác sĩ đã lấy ra được một viên đạn từ chỗ vệt máu đặt lên chiếc khay y tá đưa lên. Tây Tử hơi quay mặt đúng lúc nhìn thấy Hồ Quân xông vào, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không còn tí máu, không biết là do bị thương hay còn sợ…

Tây Tử bị gây tê nửa người, thật ra ngoài vết thương trên đùi thì không còn cái gì khác. Lúc cô được đưa vào phòng phẫu thuật Trương Hải có hỏi cô số điện thoại của người nhà, cô bật thốt đọc số điện thoại của Hồ Quân, không hề do dự. Nằm trên bàn phẫu thuật, cho dù biết rõ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nghe thấy bên tai tiếng đinh đinh phẫu thuật cũng cảm thấy lạnh lẽo. Mắt nhìn lên đèn chiếu cho phẫu thuật, trong lòng cảm thấy như không nơi nương tựa.

Dù sao cũng là phụ nữ! Cho dù có kiên cường đến mấy giây phút gặp được người nhà Tây Tử cũng có thể cảm giác rõ ràng rằng bức tường thành dày cộm nặng nề trong lòng sụp đổ, trong nháy mắt không còn bóng dáng, cũng không còn lưu lại dấu vết ngói gạch.

Trong mắt Hồ Quân như viết chữ thương yêu, đau lòng, kiểu thương yêu đó giống như lây cảm động. Hồ Quân vào giờ khắc này đủ khiến Tây Tử cả đời không quên, quần áo trên người không nhớ là gì nhưng trong mắt Tây Tử chỉ biết là anh đau lòng. Giờ khắc này Tây Tử thật sự cảm thấy Hồ Quân lấy cô làm vợ, vừa có tiếng vừa có miếng, cả đời thương yêu vợ.

Trong mắt Hồ Quân cơ bản không nhìn thấy người nào khác, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của vợ cùng ánh mắt đáng thương đang nhìn anh. Thật ra thì đáng thương cũng chỉ có Hồ Quân hiểu. Ánh mắt người khác nhìn cũng như vậy nhưng bởi vì Hồ Quân quá quan tâm nên mới sinh ảo giác.

Vốn dĩ Hồ Quân nghĩ vừa thấy mặt Tây Tử, nếu thấy cô ổn anh sẽ quở trách cô một trận vì đã làm cho anh lo lắng sợ hãi, khiến trái tim anh suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài. Đoạn đường này anh lái xe nhiều lần suýt chút nữa đã đâm vào dải phân cách. Thật sự không nghĩ đến dưới tình huống này cũng không quên được đau lòng, đâu còn nhớ đến chuyện tính sổ.

Bước mấy bước đến, anh gạt tóc vợ, nhỏ giọng nói : “ Không đau ! Không đau… Xong ngay đây, cố gắng thêm một lúc nữa, cố gắng thêm một lúc nữa là được rồi…” Dịu dàng hoàn toàn không giống một quan lớn.

Cũng vừa khéo bác sĩ phẫu thuật cho Tây Tử lại là chủ nhiệm uy quyền của khoa ngoại, qua hội nghị hằng năm của cục cảnh sát cũng đã gặp Hồ Quân một lần. Lúc Hồ Quân xông vào vừa liếc mắt ông đã nhận ra, dù sao tuổi trẻ mà làm cục phó cũng không có nhiều người. Hơn nữa ngoài chức quan người đàn ông này thật sự rất đẹp trai.

Gặp một lần cũng khó mà quên. Ngược lại cũng không ngờ rằng viên cảnh sát nhỏ bị trúng đạn lại là vợ của cục phó Hồ. Mà điều khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn đó là bác sĩ phụ trách khẽ gật đầu với cô y tá nhỏ muốn ngăn cản Hồ Quân, y tá mới lui ra ngoài. Lúc y tá ra ngoài còn chớp mắt liếc nhìn người đàn ông đang khom lưng thủ thỉ vào tóc vợ, không thể không hâm mộ.

Bác sĩ khâu lại cẩn thận, khau xong nhìn thấy Hồ Quân bên cạnh như thế không thể không nở nụ cười. Lúc này địa vị chức vụ đều là gió mây, cậu ta là một người đàn ông bình thường. Thật không nghĩ tới cục phó Hồ nổi danh đào hoa lại là một người đàn ông tốt yêu thương vợ. Có thể thấy lời đồn đãi thái quá là không thể tin.

Đẩy từ phòng phẫu thuật ra, trên đường đến phòng bệnh Hồ Quân cũng khom người đi theo, mỗi một bước đều nói chuyện với vợ. Nói cái gì ? thật ra thì cũng không có nhiều nội dung cho lắm, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu : “ Có đau không ? Không đau ! Đau không ? Vợ, vợ không đau…”

Y tá đứng bên đang treo nước biển nhịn không nổi vểnh khóe miệng, đúng là một người đàn ông yêu vợ. Lúc nãy Tây Tử còn có cảm giác không có chỗ nương tựa, chưa kịp cảm nhận tư vị đã bị Hồ Quân chạy tới phá tan. Người đàn ông này thật là lắm mồm, cứ lải nhải bên tai, lặp đi lặp lại cũng chỉ có mấy chữ : “ Có đau không, có đau không…”

Không ngại phiền toái, tự hỏi tự trả lời… Đột nhiên Tây Tử cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu. Biết anh lâu như vậy, làm vợ chồng được mấy tháng thế nhưng Tây Tử lại cảm thấy Hồ Quân thật đáng yêu…

Vào phòng bệnh hai y tá muốn đến đổi giường cho Tây Tử, Hồ Quân trợn mặt hai người kia lập tức rụt tay trở lại. Hồ Quân đưa tay muốn ôm Tây Tử nhưng tay đụng phải cái chân bị thương, thật sự không dám động tay, là sợ vợ anh đau.

Tây Tử nửa ngồi dậy, nói : “ Hồ Quân, em không đau, thật đấy, thuốc tê còn chưa hết tác dụng, anh ôm em qua là được.”

Cô nói không đau, Hồ Quân không tin. Cô bé này mồm miệng cứng rắn, cho dù dao kề trên cổ chưa chắc đã rên. Cuối cùng vẫn là y tá đề nghị hai người bọn họ nhấc chân Tây Tử, Hồ Quân ôm cô từ từ chuyển sang.

Sau khi chuyển được Tây Tử lên giường bệnh đầu Hồ Quân đã lấm tấm mồ hôi, mồ hôi rơi từng giọt, cho dù trong phòng bệnh có điều hòa cũng không thể nào giải nhiệt. Tây Tử đưa tay lau mồ hôi trên trán anh : “ Em không sao, thật…”

Hồ Quân đặt mông ngồi lên ghế, ôm đầu vợ anh, chăm chú nói : “ Vợ, từ nay về sau có thể đừng dọa anh không ? Nếu ông xã em bị hù dọa thêm mấy lần nữa, không chừng anh sẽ chết sớm…”

Tây Tử nở nụ cười : “ Cũng biết lảm nhảm…”

Vừa nói chuyện tiếng càng nhỏ dần, có lẽ là thuốc an thần đang có tác dụng, chớp mắt là ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ còn không quên nghiêng đầu nói với Hồ Quân : “ Không cho phép làm khó người khác, ngay cả đồng nghiệp và lãnh đạo của em cũng thế, nếu không em sẽ không để anh yên…”

P/S: Share truyện ủng hộ nhà đi bạn mềnh ơi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.