Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 41



Kỳ Kỳ vừa mới bước ra khỏi đại sảnh bệnh viện, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao cách đó không xa, Hồ Tử đang đứng trước cái xe đó, dáng vẻ vô cùng anh tuấn nhìn về phía cô cười cười.

Kỳ Kỳ không nhịn được bĩu môi một cái, lần đầu tiên cô nhìn thấy người con trai này đã biết anh không phải người lương thiện gì rồi. Còn nữa anh ở cũng một chỗ với anh rể thì có thể là một người con trai tốt sao. Nhưng mà hình như anh rể cũng đã hoàn lương rồi thì phải, cô từng nghe nói trước kia anh rể có tiếng là play boy. Cô tự nhận bản thân không có năng lực như chị họ, bởi vậy cô đối với Hồ Tử là kính trọng nhưng không thể gần gũi.

Kỳ Kỳ coi như không nhìn thấy Hồ Tử, trực tiếp đi qua anh, đi về phía bãi gửi xe lấy xe đạp của mình, sải bước ra khỏi bệnh viện, từ đầu tới cuối cư xử với Hồ Tử như người không quen biết.

Bỗng nhiên Hồ Tử cảm thấy mình thật ngốc, cô bé này căn bản không thèm liếc anh lấy một cái vậy mà anh còn đứng đây chờ cô mãi, muốn được đưa cô về. Nếu với tính cách trước kia của anh thì anh đã đi về phía cô từ lâu. Cô ở đó làm bộ làm tịch cái gì, con mẹ nó anh đây rất có giá đấy, không phải chỉ là một con nhóc thôi sao. Cóc hai chân thì khó tìm chứ đàn bà bốn chân thì đầy rẫy ra, có đúng không Kỳ Kỳ? Không biết tại sao, trong lòng có một cảm giác gì đó không nói lên lời.

Lên xe, khởi động, chầm chậm đi theo sau cô, Kỳ Kỳ mượn chiếc xe nhỏ này của một học trưởng trong đoàn thể xã hội, lợi dụng việc anh ấy muốn theo đuổi cô, nên cô nói muốn mượn chiếc xe này, rất tiện thay cho việc đi bộ.

Từ bài học kinh nghiệm lần trước, quả nhiên Kỳ Kỳ đã được mở rộng tầm mắt. Lợi ích không đáng tin thì không thể chiếm, nếu có loại lợi ích nào có thể chiếm thì liền chiếm. Hôm nay thứ bảy không có lớp, vốn dĩ cô đã hẹn với các bạn học trong đoàn thể ra ngoài sưu tầm dân ca thuận tiện dạo chơi vùng ngoại ô luôn, nhưng vừa nghe nói chị họ phải nhập viện, cô vội vàng muốn đến giúp đỡ một tay.

Nhưng anh rể là ai kia chứ, việc gì cũng muốn làm giúp chị họ, mà chuyện cô tranh giành với anh rể có vẻ cũng không thích hợp cho lắm. Thành ra cô không có việc gì làm nên đành đi về.

Không gian của bệnh viện quân y này ngập màu xanh lá, trưởng lão Nhất Lâm Âm từng nói, gió lạnh phất phơ, đạp xe sẽ vô cùng thoải mái. Không phải cô không phát hiện ra Hồ Tử đang lái xe đi theo cô, Ferrari mui trần chói mắt, cô đạp rất chậm vậy mà hắn còn đi chậm hơn cô.

Cô đi chậm, hắn lái chậm, cô đi nhanh, hắn cũng tăng tốc độ, thật sự muốn dây dưa không dứt với cô sao. Kỳ Kỳ đi một lúc thấy trên vỉa hè có một hàng ghế đá lập tức dừng lại, dựng xe đạp sang một bên rồi ngồi xuống ghế đá, hai tay khoanh lại nhìn chằm chằm Hồ Tử, trong lòng thầm nói, tôi xem anh làm như thế nào?

Nào biết cô dừng lại lại đúng ý muốn của Hồ Tử. Hắn nghĩ, giữa nam và nữ ngoài chuyện yêu đương vẫn là lên giường, cũng phải bắt đầu từ miệng, muốn yêu đương trước tiên cần phải nói lời ngon tiếng ngọt, trên giường lại càng phải nói. Chưa nói đến hôn môi, hôm liếm, hôn ẩm ướt, hôn lưỡi, không phải đều cần dùng đến miệng sao, nếu không việc lớn khó thành.

Bởi vậy chỉ cần cô dừng lại cho một cơ hội, những chuyện về sau liền vô cùng dễ dàng. Hồ Tử cũng dựng xe ở ven đường, xuống xe đi tới chỗ cô, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kỳ Kỳ, mở miệng lôi kéo làm quen.

“Em nghĩ mà xem! Anh tôi cưới chị em, luận vai vế, thì chúng ta không phải cũng có chút quen biết hay sao? Em đối xử với tôi như người xa lạ như vậy, rất tổn thương tình cảm.”

Kỳ Kỳ bật cười: “Thôi đi! Anh rể tôi họ Hồ, anh họ Vương, chớ làm thân lung tung, anh đi theo tôi có chuyện gì? Không nhàn chán đến nỗi theo dõi tôi chứ, muốn tìm người yêu ở chỗ này sao!”

Nói xong cô liếc hắn một vòng từ trên xuống dưới: “Chú à, có vẻ như chú muốn tán tỉnh mấy bà cô lớn tuổi trên đường thì phải?”

“Chú sao?” Hồ Tử bị tiếng chú của Kỳ Kỳ làm cho suýt nghẹn chết, hắn nhiều nhất cũng chỉ có 30 tuổi, sao lại bị gọi là chú. Nói như vậy thì anh Quân chẳng phải là bác rồi hay sao, cô bé này trông có vẻ ngây thơ nhưng mồm miệng lại không tha cho người nào.

Đây là lần đầu tiên Hồ Tử bị gọi là chú, trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng lại không thể so đó với cô bé này, tròng mắt xoay xoay, giọng điệu như một ông anh: “Sắp lên năm hai rồi! Sau khi học xong có muốn làm thêm kiếm chút tiền không?”

Những lời này của Hồ Tử, vốn chỉ là một câu nói nhảm thăm dò mà thôi, lại thấy ánh mắt cô bé này sáng lên: “Việc gì?” Hồ Tử nở nụ cười, cô bé này rất thích tiền, tại sao hắn có thể quên chuyện này được chứ. Lúc trước khi anh Quân kết hôn, tất cả hồng bao đều rơi vào tay cô bé này rồi, thích tiền thì dễ giải quyết rồi.

“Tôi có một phòng chụp ảnh, năm nay không chụp ảnh chân dung thì là in ảnh quảng cáo, có hứng thú không? Chụp xong một bộ, tôi cho em số này......”

Nói xong liền giơ lên 5 ngón tay. “500?” Kỳ Kỳ theo bản năng hỏi lại, khóe miệng Hồ Tử vểnh vểnh lên: “5000, như thế nào? Ba ngày là có thể xong việc.”

Kỳ Kỳ hít vào một hơi, bỗng nhiên, cặp mắt trong suốt hiện lên vẻ đề phòng: “Không phải là cái loại ảnh nghệ thuật lộ ngực lộ chân đó chứ!” Hồ Tử vui vẻ: “Yên tâm đi! Chỗ đó của tôi là ảnh viện chứ không phải nơi bán 'thịt'. Hơn nữa em là em vợ của anh Quân, sao tôi có thể ăn em!”

Cũng đúng, anh rể của cô quả thực không phải là người bình thường, cái tên Vương Đại Hổ này ở trước mặt anh rể đều khom lưng cúi đầu, chắc cũng không có chuyện gì......

Hồ Tử âm thầm liếc hai mắt về phía cô, biết cô đã yên tâm. Kỳ thật Hồ Tử cũng không biết hắn mất công lấy lòng cô để làm gì? Trong lòng chỉ muốn thân thiết hơn với cô bé này, cảm giác này kỳ lạ không nói lên lời, chính hắn cũng không thể khống chế được.

“Em đã đồng ý rồi, nếu bây giờ rảnh thì em có thể cùng tôi đi làm quen với công việc trước!”

Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn xe đạp của mình, Hồ Tử nhanh nhẹn đi qua, nhấc chiếc xe đạp để vào trong cốp xe, sau đó mở cửa xe nói: “Mời lên xe, tiểu thư.” cứ như vậy Kỳ Kỳ bị Hồ Tử lừa đi.

Hồ Tử cùng Kỳ Kỳ một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, Tây Tử liền cảm thấy có gì đó không bình thường. Ánh mắt Hồ Tử nhìn Kỳ Kỳ giống như chó săn nhìn thấy con mồi béo bở vậy, so với ánh mắt mà Hồ Quân nhìn cô thì khúc điệu khác nhau mà hiệu quả như nhau.

Mỗi lần Hồ Quân nhìn cô như vậy buổi tối cô sẽ bị anh ăn vào bụng, ăn đến khi xương cốt không còn một mảnh. Như vậy Hồ Tử và Kỳ Kỳ....Tây tử thật lo lắng. Không phải cô lo lắng vô cớ mà con bé Kỳ Kỳ kia bình thường vô cùng tinh ranh, nhưng có một tật xấu rất lớn đó chính là tham tiền. Hồ Tử cái gì không có chứ tiền thì hắn có đầy, muốn lừa gạt một thiếu nữ mười tám tuổi ngu ngốc là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.

Tây Tử càng nghĩ càng lo lắng, Hồ Quân cắt táo đã được gọt vỏ thành từng miếng cẩn thận, đưa đến bên miệng vợ, liền thấy hai hàng lông mày của vợ đang nhíu lại, giơ tay xoa xoa mi tâm của cô:

“Đang lo lắng chuyện gì vậy, có chuyện gì đều có thể nói với chồng mà phải không?”

Tây Tử liếc anh một cái: “Cái tên Vương Đại Hổ Kia có phải đã nhìn trúng Kỳ Kỳ rồi không? Em thấy từ lúc hắn bước chân vào cửa thì ánh mắt không hề rời khỏi Kỳ Kỳ.”

Phì… Hồ Quân vui vẻ: “Vợ, em yên tâm đi! Kỳ Kỳ như tiên giáng trần, Hồ Tử cũng khong dám vuốt lông cọp đâu. Huống hồ Kỳ Kỳ là em vợ anh, nếu cậu ta dám gây chuyện, anh sẽ trực tiếp xử lý cậu ta. Quả thật Kỳ Kỳ rất xinh đẹp nhưng cũng không phải là hình mẫu mà Hồ Tử thích. Hồ Tử là người đàn ông trưởng thành, cậu ta thích loại phụ nữ ngực to mông lớn, còn Kỳ Kỳ còn quá no trẻ, giống như một cây non vậy, cậu ta sẽ không xuống tay đâu.”

Nói xong liền phát hiện vợ đang bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, trên mặt có chút cười như không cười: “A...! Hình như anh còn trưởng thành hơn cả Hồ Tử, đều đã chín chắn rồi, nói như vậy, hẳn là anh cũng rất thích loại ngực to mông lớn.”

Hồ Quân ngạc nhiên. Vợ anh không phải là kiểu phụ nữ điêu ngoa thích gây chuyện vô cớ, bởi vậy ở trước mặt cô, Hồ Quân đã không còn chút cảnh giác, bất tri bất giác tự đào hố chôn mình. Nhưng mà giọng điệu chua ngoa này của vợ khiến lòng anh cảm thấy thoải mái vô cùng.

Vợ anh là người vô cùng lạnh lùng, trước đây đối mặt với anh đều mắt điếc tai ngơ coi như không thấy, thậm chí, ánh mắt nhìn anh chẳng khác gì nhìn một con gián. Bây giờ vợ anh cũng biết ghen, thực ra không thể nói là chuyện xấu được, nhưng mà chuyện này cũng phải giải thích cho rõ ràng, nếu để cho lòng vợ anh ngập trong đống khúc mắc vậy thì khó giải quyết rồi.

Hồ Quân cười ha ha, chắc chắn không thể ăn ngay nói thật, phải tránh nặng tìm nhẹ: “Vợ, anh còn chưa nói hết! Quân tử không nhớ tình cũ, từ lúc kết hôn với vợ thì cả tinh thần và thể xác của anh đều thuộc về vợ, anh xin thề trước Đảng.”

“Thôi đi! Anh đừng phá hỏng hình tượng vĩ đại của Đảng, dù sao anh cũng phải cảnh cáo tên Hồ Tử kia đừng có ý đồ với Kỳ Kỳ. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, em làm sao ăn nói với cậu đây.”

Hồ Quân cảm thấy vợ anh suy nghĩ quá nhiều, Kỳ Kỳ cũng không phải món ăn của Hồ Tử, bởi vậy khi trở về anh cũng không quan tâm đến chuyện này. Một sơ sót nhỏ vì hai người kia làm liên lụy đến anh, vợ anh ước chừng bắt anh phải ngủ một tháng trong phòng khách, nhốt anh ở bên ngoài. Anh cào cào tường lên tiếng cầu xin vợ, đến mức muốn quỳ xuống nhưng vợ anh nhất quyết cũng không mở cửa. Hơn nửa đêm anh bực bội kéo Hồ Tử ra ngoài, lôi được hắn ra ngoài anh cũng khoan khoái hơn nhiều.

Trên đời này nhiều gái đẹp như vậy tại sao cậu lại còn đánh chủ ý lên em vợ tôi, khi đó Hồ Tử hùng hổ cãi lại một câu: “Không phải anh cũng luôn nhớ đến chị của Kỳ Kỳ sao, vậy em nhớ Kỳ Kỳ thì có gì sai?” Đương nhiên chuyện này về sau hãy nói. Còn trước mắt anh hoàn toàn không biết, nếu biết, ngay lập tức anh sẽ bóp nát ý định vừa mới chớm nở của Hồ Tử.

Tây Tử ở lại bệnh viện một tháng, Hồ Quân cứ như vậy chăm sóc cô một tháng, xin phép đơn vị, xuất viện xong liền trực tiếp chuyển đến nhà lớn. Hồ Quân bị gọi đi làm, theo ý Hồ Quân thì anh vẫn muốn ở cùng vợ, chẳng qua là Tây Tử vừa giục vừa xin thì anh mới trả phép đi làm.

Tây Tử tĩnh dưỡng ở nhà, thật ra cũng không có chuyện gì nhưng vừa động một chút thì cơn đau lại truyền đến ở chân, bên trong còn chưa có lành hẳn. Hai vợ chồng ở lại nhà lớn một tháng, Hồ Quân liền cương quyết ôm vợ trở về nhà riêng, mẹ anh muốn ngăn cũng ngăn không nổi.

Nhìn con trai dẫn vợ đi, bà Hồ không khỏi thở dài oán giận: “Ông nói chúng ta nuôi con nuôi cái để làm cái gì? Kết quả thì sao, đều là tự mình sống qua ngày đi.”

Hổ Tổng Tham bỏ tờ báo xuống, vẻ mặt hơi hơi lộ ra ý cười: “Không phải bà không biết con trai bà nghĩ gì! Con bé Tây Tử này nhanh nhẹn ngoan ngoãn, trong đầu con trai bà chắc đang suy nghĩ làm chuyện xấu rồi, sống cũng chúng ta sẽ rất bất tiện. Hiện tại bọn nó dọn đi, chắc chắn không quá hai tháng chúng ta liền có cháu nội để ôm rồi.”

Bà Hồ hì hì một tiếng nở nụ cười, ừ, con trai là do bà sinh ra thế nhưng lại không có tiền đồ mà suốt ngày bám vợ như vậy, con sâu tham ăn đã sớm không còn ở lại nữa rồi…

P/S: Cứ đủ 30 thanks là đăng thêm 1c chương kế nhé...come on

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.