Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 53



"Vợ, em muốn anh sao? Hử?" Giọng khàn khàn của Hồ Quân mang chút lười biếng nhưng rất gợi cảm, anh nằm ngửa trên giường, chiếc đệm dường như bị anh làm lún xuống rất nhiều, Tây Tử nằm sấp trên người anh, nghiêng đầu, tựa vào bờ ngực kiên cố của anh, mới vừa rồi vận động kịch liệt, bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường, trên mặt vẫn ửng đỏ như cũ.

Tây Tử cảm thấy, cả người cô không còn chút sức lực giống như không gân không xương vậy, nếu không phải bàn tay to lớn của Hồ Quân đỡ lấy eo cô, chắc cô đã sớm xụi lơ thành một nắm bùn. Trên thực tế, hiện tại cô vẫn chưa khá hơn là bao, vậy mà cái tên đàn ông này vẫn cứ lải nhải bên tai cô, nghe những lời này của anh, Tây Tử cảm thấy có chút buồn ngủ, căn bản không muốn hao tổn sức lực cùng anh tranh cãi cái vấn đề vô nghĩa này nữa.

Hồ Quân hỏi một tiếng, đợi một hồi, vợ anh cũng không đáp lại, ngay cả động cũng không động một cái, bàn tay của Hồ Quân men theo bờ eo trượt xuống, tại chỗ tròn tròn vểnh lên của cô nhẹ nhàng véo một cái: "Hử? Có muốn hay không?" Ngữ khí bắt đầu mang vài phần ngây thơ cố chấp.

Tây Tử không còn cách nào khác, hơi hơi ngẩng đầu lên liếc anh một cái, mơ hồ lầu bầu một câu: "Mới có mấy ngày, có cái gì đáng để muốn sao?" Hồ Quân ôm cô, đột nhiên nghiêng người liền đem cô đặt dưới thân: "Không muốn sao? Hử?" Nhướng mày, môi mím lại, có chút tức giận kỳ quái: "Em là một cô bé không có lương tâm....."

Tay trượt xuống dưới một chút, từ từ tách hai chân của cô ra, môi tiến đến bên tai cô, bỗng nhiên trầm thấp cười một tiếng: "Khẩu thị tâm phi, vừa rồi nơi này của em có khác gì một dòng sông nhỏ đâu....Khẳng định là rất muốn chồng em có đúng không...."

Mặt Tây Tử đỏ lên, khẽ giật giật, vừa động, xương cốt bắt đầu ê ẩm tê dại, cảm giác dinh dính nhơn nhớt khổ sở, rõ ràng đây là dấu hiệu túng dục quá độ.

Hồ Quân làm sao không biết trong đầu vợ anh đang nghĩ cái gì, giống như con giun trong bụng vợ anh vậy, nghiêng người đứng xuống đất, lấy chăn bao bọc lấy vợ của anh: "Muốn tắm phải không, anh giúp vợ tắm, đảm bảo không lấy phí...."

Tây Tử chẳng muốn động đậy, hơn nữa, sinh hoạt thân mật như vậy lúc đầu còn cảm thấy xấu hổ nhưng bây giờ thì thấy bình thường, giống như đã thành thói quen rồi.

Dòng nước ấm áp, bồn tắm mát xa cỡ lớn, phía trước là muôn vàn gọn đèn nhỏ, giống như toàn bộ ấm áp đều tụ lại trên thân thể hai người vậy.

Hồ Quân là người đàn ông cực kỳ chú trọng tới chất lượng cuộc sống, mà còn rất có tình thú, anh ôm Tây Tử trượt vào dòng nước ấm áp, dòng nước chậm rãi lưu động xung quanh hai người, có thể giải trừ mệt mỏi tới chỗ sâu nhất của cả thế xác lẫn tinh thần, mùi thơm tươi mát của tinh dầu Lavender tỏa ra khắp phòng, chui vào trong mũi của Tây Tử khiến cho cô không khỏi có cảm giác buồn ngủ.....

Bàn tay to lớn của Hồ Quân chu du khắp thân thể Tây Tử vân vê nhào nặn, ngọn đèn ấm áp trên trần nhà rọi xuống, lưu động trên thân thể hai người, có một loại yên tĩnh đến mỹ cảm.

Hồ Quân cúi đầu nhìn Tây Tử trong lòng mình, cô cứ như vậy không mảnh vải che thân nằm trong lòng anh, còn nhớ rõ không lâu trước đây, cô vẫn rất bảo thủ, hiện tại lại yên tâm nằm ở trong lòng anh như vậy, thể xác và tinh thần đều thả lỏng, mềm mại không xương.....

Dáng người vợ anh thực ra khá tốt, trước kia còn có vài phần ngây ngô, hiện giờ lại vừa thành thục vừa ngọt ngào, nhìn hết sức ngon miệng, ngực là ngực, eo là eo, chân là chân , trước ngực kiên cố ngạo nghễ ưỡn lên nhưng cũng rất mềm mại rất đáng nhào nặn, ở trong lòng bàn tay anh biến dạng kỳ diệu....Từ eo trở xuống, vểnh lên khối đầy đặn kiều diễm.

Khác với dáng vẻ cây củi của mấy cô gái bây giờ, vợ anh được nuôi nấng có phần đẫy đà. Anh thích cô béo một chút, ở trong tay, ở dưới thân thể anh, còn có hình dáng nhu thuận này nữa, bề ngoài là một cô bé kiên cường khó tính nhưng biểu hiện ở trên giường của cô lại khiến cho anh vui mừng khôn xiết.

Hồ Quân không thể không thừa nhận, về phương diện này ngay từ đầu anh đã nghĩ cách, đó là một loại hấp dẫn nguyên thủy nhất giữa nam và nữ, cô nhất định là cô, cũng không ai giành được....Anh lặng lẽ tách hai chân của vợ ra, nhịn không được chen vào giữa khe sâu trong u cốc....Ẩm ướt, ấm áp....Nơi này có thể sinh ra con của anh.....

Tây Tử gần như sắp ngủ thiếp đi, nhưng cũng không phải người chết, hơn nữa vừa trải qua vận động kịch liệt, toàn thân vẫn đang tronng trạng thái mẫn cảm cực độ, một chút trêu chọc này của Hồ Quân đâu thể nào chịu nổi, thở dốc từ nhỏ đến lớn, bất quá chớp mắt một cái, hơi hơi mở mắt ra chẳng biết từ lúc nào cô đã nằm ngửa ở trong bồn tắm, chân lại bị Hồ Quân tách ra, đầu của anh chôn ở phía dưới cô.....

Từ góc độ của Tây Tử, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của anh, anh dường như đã nâng toàn bộ nửa người dưới của cô đến trước mặt anh rồi. Dường như cô đã rộng mở hết chính mình, môi của anh đang ở nơi bí mật ngượng ngùng nhất của cô, giống như một kẻ tham ăn từ từ tinh tế nhấm nháp cô.

Anh đẩy nhẹ cánh hoa, môi lưỡi linh hoạt xâm nhập, liếm, có tiếng chép chép....Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mỗi một góc cũng không buông tha. Trước kia anh cũng từng như vậy nhưng không tinh tế triền miên giống hôm nay, cái loại đau đớn từ dưới truyền lên khiến Tây Tử căn bản không khống chế nổi chính mình nữa, lúc đầu có hơi vùng vẫy, rất nhanh liền chìm ngập trong kỹ thuật cao siêu của anh.....

Tây Tử hơi ngửa đầu, khom người, ngón chân vô thức co quắp lại, mười đầu ngón tay mở ra dùng sức túm lấy dầu anh, thở hổn hển, rên rỉ , từ trên trời đến dưới đất, lại từ trên mặt đất bị hắn ném lên bầu trời, dục tiên dục tử.....

Tắm đến nửa đêm, Hồ Quân mới ôm vợ bị anh anh ăn từ trong ra ngoài mấy lần, từ phòng tắm đi ra, Tây Tử đã hiểu cảm giác thân thể không còn thuộc về chính mình, nhưng mỗi một dây thần kinh trong cơ thể lại có chút co rút, đập....

Tây Tử hậu tri hậu giác phát hiện có lẽ Hồ Quân đã tính toán trước. Anh muốn chỉnh cô, chỉnh chết cô về phương diện này, hơn nữa, không phải mọi người đều nói một suy ba kiệt hay sao, như thế nào mà thằng nhãi Hồ Quân này lại dai dẳng đến vậy, mỗi lần không khiến cô lăn qua lăn lại vài lần thì không chịu buông tha, mà tư thế thì không ngừng biến hóa, sau một hồi cô hận không thể chết quách đi cho rồi, nhưng cuối cùng anh vẫn túm cô trở về.....

May mà ngày hôm sau là thứ bảy, trằn trọc đến hơn nửa đêm, hai vợ chồng ôm nhau ngủ thoải mái. Đến trưa bị tiếng chuông điện thoại đánh thức mới dậy, Hồ Quân cầm điện thoại lên nghe, là mẹ anh.....

Hồ Quân quẳng xuống điện thoại, Tây Tử đã rửa mặt xong, ra ngoài chuẩn bị thay quần áo. Hồ Quân bỗng nhiên nhớ tới một việc, trở mình bò dậy khỏi giường, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm liền đuổi theo cô tới phòng để quần áo, đôi tay nhỏ bé của vợ đang giơ về phía cảnh phục, anh lưu loát ngăn lại: "Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, vợ, em có thể đừng cuồng công việc như vậy có được không, đến xem quà anh tặng em đi, xem có thích không."

Lôi kéo vợ ra ngoài, hôm qua về nhà cặp da vẫn bị vứt ở trước cửa, anh mở ra. Từ bên trong lấy ra một chiếc hộp vô cùng tinh xảo đẹp mắt đưa cho Tây Tử: "Cái này những chỗ khác không có đâu, là người quen giới thiệu cho anh một nghệ nhân may sườn xám, nghe nói đã có truyền thống hơn trăm năm rồi, anh nhìn thấy rất đẹp, liền may cho em hai cái, cái này là do sư phó ngày đêm may cho kịp, cái còn lại mấy ngày nữa sẽ được chuyển đến đây."

Lúc anh nói chuyện, Tây Tử đã mở ra, là một bộ sườn xám rất đẹp, chất vải là tơ thật thượng hạng, cầm vào vô cùng mịn màng, ngân sắc được quấn lại tạo thành những hoa văn vô cùng đặc sắc trên nền vải xanh biếc, thậm chí đến cổ áo và vạt áo cũng được cắt may vô cùng tỉ mỉ, vừa đúng tới gối, người không xem trọng quần áo như Tây Tử mà nhìn một cái liền thích rồi.

Cầm lấy xoay người tiến vào phòng để quần áo, Hồ Quân không khỏi lắc đầu bật cười, vợ anh có đôi khi rất cố chấp làm những chuyện bịt tai trộm chuông, trên dưới người cô có chỗ nào anh chưa nhìn qua sao....

Lúc Tây Tử đi ra từ phòng để quần áo, Hồ Quân thực sự kinh ngạc há hốc mồm. Đây là vợ anh sao? Mặc dù trước đó anh đã tưởng tượng qua vô số lần rồi nhưng bây giờ lại vượt qua sức tưởng tượng của anh. Hổ Tử cũng đã từng nói với anh Tây Tử thích hợp mặc đồ truyền thống nhất, cái loại truyền thống dân tộc gì đó cùng với tính cách của cô hoàn toàn trái ngược, nhưng nếu dung hợp cùng một chỗ, lại là một loại mâu thuẫn hài hòa, có thể tạo nên vẻ đẹp rúng động lòng người.

Cổ Tây Tử thon dài mảnh khảnh, cổ áo tinh xảo đan xen với chiếc cổ trắng noãn của cô thành một đóa như ý kết, thân thể đẹp đẽ ẩn hiện sau lớp áo màu xanh, khuôn ngực ngạo nghễ, vòng eo mềm mại tinh tế, phía dưới là bờ mông tròn mẩy quyến rũ, bộ sườn xám này vừa tao nhã vừa gợi cảm.

Tóc dài được búi đơn giản ở phía sau ót, trên mặt không hề trang điểm lại càng lộ ra dung mạo thanh thuần của cô. Cả người cô toát lên sức hấp dẫn mê người. Hơn nữa lúc này Tây Tử hơi cảm thấy xấu hổ, hai mắt trong veo chớp chớp nhìn anh: "Đẹp không?" Có lẽ là nhìn thấy bộ dạng ngu si của Hồ Quân, nên giọng điệu hơi thấp thỏm không yên.

Hồ Quân nhếch môi một bước tiến lên ôm lấy vợ anh, cúi đầu hôn một cái lên mặt vợ nói: "Đẹp, trên thế giới này chỉ có vợ anh là đẹp nhất." ôm Tây Tử xoay xoay hai vòng tiến về phòng để quần áo: "Vợ, quần áo này chỉ nên mặc ở nhà, đẹp thì đẹp thật nhưng hành động không tiện, em nhất định là không thích điều đó, đúng không?"

Nói đùa, vợ anh mặc như vậy ra ngoài không phải sẽ làm mát mắt mấy tên đàn ông thối bên ngoài sao. Tây Tử căn bản đã quên mất Hồ Quân vô cùng nhỏ nhen về điểm này, thực sự bị anh lừa dối, sờ sờ chất vải gật gật đầu: "Ừm, rất không tiện....."

Lúc hai người về nhà chính, bà Hồ vừa mở cửa, mắt liền sáng lên một cái, Tây Tử mặc trên người một chiếc áo lông cừu màu xanh dương và mặc một chiếu quần Jean tới đầu gối, trên tay cầm một chiếc áo gió màu trắng. Hồ Quân cũng đang mặc một chiếc quần màu tắng đơn giản và chiếc áo long cừu màu xanh dương, hai người đứng ở ngoài cửa, giống như phong cảnh mùa thu đẹp đẽ hữu tình, trông vô cùng dễ chịu.

Quan trọng nhất là giữa hai người có một loại thân mật không nói lên lời. Bà Hồ nhìn vậy vô cùng vui mừng! Nhớ lại ngày đó thật sự khá nguy hiểm, không phải chính mình cùng thông gia trực tiếp đem hai người kết thành đôi thì có lẽ lúc này Hồ Quân vẫn đang sống độc thân. Lúc hai người mới vừa kết hôn, bà Hồ rất sợ bệnh trăng hoa của Hồ Quân không thay đổi. Nhưng đến bây giờ thì yên tâm rồi, trong mắt con trai không chứa nổi được người khác nữa rồi, nhất nhất chỉ có vợ nó thôi.

Nghĩ vậy, trong lòng bà Hồ có chút chua: "Mẹ....." Tây Tử rất xấu hổ, dù sao cũng đã trễ nửa ngày rồi, lúc này đều đã quá mười hai giờ, về phần vì sao chậm trễ, thì nhìn bộ dáng thoải mái kia của Hồ Quân không nói cũng biết.

Ăn cơm xong, một nhà ngồi ở trong phòng khách nói chuyện, Tổng Tham Hồ liếc mắt nhìn Hồ Quân: "Hôm qua cậu Mộ có gọi điện thoại cho ta, nói con rể cậu ta muốn đổi nghề, đã xảy ra chuyện gì?" Hồ Quân liếc mắt nhìn vợ anh một cái, Tây Tử cũng nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng Hồ Quân buồn bực một hồi.

Hai người từ cửa nhà chính đi ra đèn điện đã được bật lên rực rỡ, vợ anh sau khi nghe ba anh hỏi về chuyện kia, cả buổi tối cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Cô càng như vậy trong lòng Hồ Quân càng buồn bực, mặt đen lại, cô bé này chắc được anh nuông chiều đến hỏng rồi.....

Xe vừa tiến vào garage, tắt máy, Hồ Quân níu vợ lại: "Bởi vì tên tiểu tử họ Phạm kia, nên em giận dỗi với anh có đúng không?"

Tây Tử quay đầu nhìn anh: "Anh rõ ràng đã đồng ý với em sẽ không quản chuyện của Phạm Lý nữa, nhưng bây giờ anh lại dùng thủ đoạn bắt anh ấy đổi nghề là có ý gì? Em không tin anh không biết việc tham gia quân ngũ đối với anh ấy quan trọng như thế nào?"

"Rất quan trọng?" Hồ Quân ha ha cười hai tiếng: "Anh cũng không phải tình cũ của cậu ta, có quan trọng hay không, không biết, cũng không muốn biết, anh chỉ biết, hắn đã động vào vợ anh thì cũng đừng mong được sống thoải mái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.