Anh Dám Yêu Em À?

Chương 25



Hai bên cánh tay của Diệp Hướng Lăng nhìn qua hình như còn có vài dấu vết bị trầy xướt do xây xát, bên trên còn hơi rươm rướm máu tươi.

Tiểu Phượng đã sớm chạy qua bên đó, một bên chạy, miệng một bên không ngừng hét to cổ vũ hắn cố lên:”Diệp Hướng Lăng cố lên, Diệp Hướng Lăng cố lên..”

Cái tên nam sinh có thân hình cao to đang chạy kế bên Diệp Hướng Lăng nghe thấy tiếng cổ vũ khí thế của Tiểu Phượng liền nhếch môi mỉa mai, bày ra vẻ mặt vô cùng xấu xa, cười cười nhìn sang Diệp Hướng Lăng. Đột nhiên hắn tăng tốc chạy thật nhanh lên, sau đó hung hăng đâm mạnh vào người Diệp Hướng Lăng. Tôi thấy Diệp bạn thân bị cái tên kia đâm sầm vào người, đau đến nhíu mày, chân nhất thời bị mất thăng bằng thiếu chút nữa đã bị té ngã xuống đất.

Hai người bọn họ xem ra rất có năng khiếu chạy trốn, những bạn học chạy chung giờ đã bị họ bỏ lại rất xa ở phía sau, còn những người chạy theo động viên khác thì lúc này hầu hết đang đứng tập trung giữa đường cùng với đám người kia. Ở đây trừ bỏ tôi và Tiểu Phượng, đương nhiên không hề còn một ai khác.

“Anh sao có thể chạy đâm vào người khác như thế!” Tiểu Phượng là người phản ứng lại trước tiên.

Diệp hướng Lăng nhíu nhíu đầu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiểu Phượng, đột nhiên hắn cũng tăng tốc, mạnh mẽ vượt qua cái tên nam sinh to con kia.

Tên kia kéo theo thân hình to lớn, cũng từ phía sau hối hả chạy lên, một bên chạy một bên cố tình dùng thân thể mình vừa cản trở, vừa tấn công Hướng Lăng. Diệp Hướng Lăng bị hắn không ngừng quấn lấy và công kích, giờ đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa. Hắn vẻ mặt nghiêm lại cố gắng tăng tốc chạy thật nhanh lên phía trước cách tên kia thêm một khoảng.

Lần này cái tên nam sinh phía sau nhất thời không thể nào tiếp tục dùng cơ thể mình để công kích vào Hướng Lăng nữa, hắn liền vươn cánh tay mình ra, cố ý muốn thôi vào người Diệp Hướng Lăng.

Tôi đứng một bên xem mà không thể nào chịu nổi, nhìn thấy Hướng Lăng một lần nữa lại cố ý nhường nhịn, tha cho cái tên kia mà giận đến muốn giết người.

Nhưng Diệp Hướng Lăng lúc này môi vẫn mím chặt, không hề nói gì cả. Tôi cảm thấy bọn tôi thư từ qua lại cũng một thời gian lâu như vậy, nhưng hắn lúc nào cũng luôn rất bình tĩnh lý trí, tựa như người thầy đang âm thầm dạy bảo, dẫn đường cho tôi. Tôi có thể khẳng định một điều là nếu đem tôi so với hắn, thì hắn quả thật chính là một người toàn diện vô khuyết. Nói như vậy nếu hắn đã không có tỏ thái độ gì đối với chuyện này, thì có thể giải thích rằng hắn cũng không mấy để ý đến nó đi.

Vì thế tôi cảm thấy mình nên ngoan ngoãn đứng một bên dùng ánh mắt phóng đao nhìn cái tên kia là được.

Tiểu Phượng quay đầu căm giận, nó hướng tôi nói khích:”Hòa Mãn giờ mà mày còn đứng đó được à, lại còn thong thả mà phóng mị lực ư?”

= =, tôi… thật là hết đường chối cãi a. Đợi cho tay của đối phương gần sắp hạ xuống người Hướng Lăng, tôi rốt cục cũng nhịn không được thét lớn:”Diệp Hướng Lăng cẩn thận, hắn muốn đẩy anh đấy!”

Tiểu Phượng rất nhanh phóng qua, bắt lấy cánh tay hắn. Diệp Hướng Lăng đã sớm tung ra đòn, thấy Tiểu Phượng phóng qua, hình như ngoài ý muốn có chút bất đắc dĩ, chỉ đành lấy tay vỗ lên trán mình, dở khóc dở cười kêu:”Nhuế Tiểu Phượng, không cần phải xen vào chuyện người khác!”

Lời nói còn chưa dứt, tôi đã nhìn thấy Nhuế Tiểu Phượng bị tên nam sinh to con kia dùng tay đẩy nó một cái thật mạnh ra ngoài.

Tôi co giò chạy qua xem xét một chút, nhận thấy Tiểu Phượng nó bị té ngã cũng không phải là nặng lắm nhưng mà khi nó vừa ngã xuống đất liền đã oa oa khóc thật lớn. Diệp Hướng Lăng nhìn thấy cảnh này thì đầu mày liền nhíu chặt. Hắn nhìn tôi chật vật một bên đỡ Tiểu Phượng ngồi dậy xong liền hướng tôi thở dài một hơi, sau đó quay đầu tiếp tục chạy tới phía trước.

Nhưng đối phương lại không bởi vì sự nhượng bộ của Diệp Hướng Lăng mà dừng tay. Tôi thấy cái tên kia một lần nữa tiếp tục vươn tay ra hướng lưng Diệp Hướng Lăng đánh tới.

Giờ phút này tôi đây thật sự đã nổi giận rồi.

“Dám ra tay đánh bạn của tôi, còn thôi vào lưng bạn thân của tôi! Bà đây sẽ liều mạng với ngươi!” Tôi chạy một đường qua bên đó, trực tiếp dùng nắm tay đấm một cái thật mạnh, nện thẳng vào bụng hắn. Hắn vì trong lúc đó không hề phòng bị nên bị cú đấm vừa rồi của tôi làm cho toàn thân chao đảo, mất thăng bằng ngã thẳng xuống đất. Hắn té ngồi đó, giương cặp mắt lồi của hắn, miệng không ngừng thở phì phò trừng tôi.

Diệp Hướng Lăng đã chạy gần đến chỗ ngã rẽ, nghe thấy phía sau có tiếng động lớn nên quay đầu liếc nhìn, thấy một màn trước mắt hắn liền hét lớn:”Chu Bân, cậu dám đánh người!”

Âm thanh Diệp Hướng Lăng vang lên nghe càng lạnh hơn trước rất nhiều, mặc dù tôi biết đây chỉ là một câu cảnh cáo nhưng cũng nhịn không được mà rùng cả mình.

Chu Bân đã sớm đứng dậy từ khi nào, một tay hắn giờ đang nắm chặt lấy cổ áo tôi, một tay khác thì nắm chặt thành quyền, đang giơ lên cao. Tôi nghĩ chỉ một phút ngắn ngủi sau đó, cái nắm đấm kia nhất định là sẽ mạnh mẽ giáng xuống người mình. Tôi liền lập tức ôm đầu, cả người co rút, miệng không ngừng lớn tiếng cầu xin tha thứ:”Đại ca, xin nhẹ tay!”

Đáng tiếc nắm đấm kia của hắn còn chưa kịp rơi xuống, từ xa ánh mắt Diệp Hướng Lăng đang nhíu chặt lại, hắn giống như một con báo mẹ mạnh mẽ đang cố bảo vệ cho bầy con mình, khuôn mặt lãnh khốc đanh lại, rất nhanh liền hướng Chu Bân xông tới. Chu Bân bị hành động quá bất ngờ của Diệp Hướng Lăng nên nhất thời trở tay không kịp, vội vàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo tôi ra. Thế là tôi thoáng cái được giải thoát, cảm giác căng thẳng vừa rồi cũng giàm đi rất nhiều.

Hai người họ liền dính lại thành một khối, lăn qua lăn lại bên dưới, ngươi một đấm ta một đấm.

Tôi từ dưới đất nhặt lấy một cục đá thật lớn, cầm lên trên tay, nhưng đứng cạnh bọn họ mãi vẫn không tìm được cơ hội nào để ra tay.

Tiểu Phượng liều mạng kéo tay tôi lại:”Tiểu Mãn, mày không thể dùng cục đá này để đánh người a, chẳng lẽ muốn có án mạng xảy ra sao!”

“Tao không sợ…” Tôi một bên cố canh me, nhắm hướng Chu Bân tùy thời có thể ra tay, một bên thật giận dữ lớn tiếng trả lời Tiểu Phượng:”Tao bất quá cũng chỉ là đập hắn một cái mà thôi!”

Đằng sau truyền lại tiếng đám người đang lục đục chạy đến gần, trong đám này ngoài Đường Sâm, còn có một số những nam sinh học trong ban khác, nhìn thấy hai người đang dây dưa giằng co đánh nhau thì đều bị dọa cho sợ.

Thầy phụ trách cũng chạy xe điện đến gần, thấy vậy liền quát:”Ngưng ngay cho tôi, nói cho tôi biết vì sao các anh lại đánh nhau?!”

Tiểu Phượng âm thầm kéo cục đá trong tay tôi ra rồi quăng ra sau, nó không một tiếng động từ từ kéo tôi lui về một góc, ẩn mình sau lưng mọi người. Hai đứa tôi đứng đó không dám chớp mắt sống chết muốn biết chuyện tình sẽ diễn biến thế nào.

Diệp Hướng Lăng thong thả đứng dậy, hắn không nói lời nào chỉ là im lặng thản nhiên đứng đó. Tôi nhìn thấy khóe môi hắn có lẽ bị đánh trúng, chỗ da bị rách hơi chảy máu một chút, nhưng nhìn tổng thể cả người rất bình thường, hoàn chỉnh. Xem ra Diệp Hướng Lăng như không có vấn đề gì, thái độ cũng rất dửng dưng như bình thường, chắc không có bị thương tổn gì.

Nhưng không ngờ cái tên nam sinh Chu Bân, khi nãy thái độ rõ ràng rất khiêu khích và hống hách, giờ phút này nhìn hắn chỗ miệng đang chảy máu đầm đìa, hai cái răng màu trắng vừa mới bị hắn phun ra bị máu che khuất đang nằm trơ trọi dưới đất.

“Diệp Hướng Lăng, cậu dám đánh tôi gãy răng! Sau này tôi biết làm sao bây giờ?” Hắn to xác như vậy không ngờ bây giờ lại ngồi trước mặt mọi người lên tiếng khóc lóc, nức nở oán giận nhìn vào thật là quái gở vô cùng.

Diệp Hướng Lăng không thèm để ý nâng cằm mình lên, ánh mắt lúc này cũng hơi nheo lại biểu hiện sự không kiên nhẫn rõ ràng, còn có cảm giác thật phiền chán. Thậm chí Diệp Hướng Lăng đối với những lời nức nở vừa rồi của Chu Bân chính là mắt ngơ tai điếc, cứ chậm rãi tự xoa bóp khớp xương chính mình.

Chỉ là trong lúc xoa bóp xương cốt, không ngừng phát ra những tiếng răng rắc, Chu Bân nghe xong khuôn mặt liền tức giận đến run rẩy, hung hăng xoắn tay áo lên cao, bàn tay cũng cuộn lại thành nắm đấm.

“Sao, giờ thế này mà còn muốn đánh nhau nữa à? Đều theo tôi quay trở về, rồi sau đó đem mọi chuyện xảy ra thế nào tường thuật lại một lượt cho tôi nghe!” Thầy phụ trách thở phì phì từ trên xe phóng xuống, trực tiếp hướng tới hai người bọn họ, mỗi một bên cầm lấy một bên cổ tay mỗi người, kéo về phía trước.

Diệp Hướng Lăng hơi hơi nghiêng đầu sang đây, con mắt đảo qua nhìn tôi rồi lặng lẽ nhép miệng làm khẩu hình.

Hắn nói: về trước đi!

Ánh mắt Tiểu Phượng giờ đã lưng tròng, ngập nước, nó muốn chạy theo qua bên đó nhưng đã bị tôi một phen kéo lại:”Tiểu Phượng, tụi mình về đi, Diệp Hướng Lăng vừa rồi đã bảo chúng ta về trước!”

Tiểu Phượng trong lòng không yên nhìn tôi hỏi:”Hướng Lăng có thể nào bị chúng ta liên lụy hay không?”

Tôi thật sự thấy kinh ngạc liền hỏi lại nói:”Làm sao có thể chứ? Diệp Hướng Lăng thật ra sớm đã muốn đánh nhau một trận cùng với cái tên kia a! Chúng ta bất quá chỉ là nhân tố khích lệ bên ngoài mà thôi!” Nó không nhìn thấy ánh mắt Diệp Hướng Lăng, nhưng tôi thì vẫn quan sát bạn thân mình từ đầu đến cuối rất kỹ. Lão nương tôi đây trước kia dù sao cũng từng nuôi dưỡng qua nhiều loại chó săn dĩ nhiên rất rõ, nhất là mỗi lần đi ra ngoài thì phải không ngừng nhìn ánh mắt bọn nó mỗi khi dòm đến người ta để biết mà phòng hờ.

Tôi cảm thấy rằng cho dù không phải vì Tiểu Phượng trong một phút bốc đồng, đã phóng tới làm loạn với cái tên to con đó, cho dù là không phải là tôi đã nhảy đến đấm vào bụng tên đó thì Diệp bạn thân lúc đó cũng đã rất nổi giận đến mức bùng nổ rồi đi.

Tôi nghĩ vậy nên cũng thật lòng an ủi Tiểu Phượng:”Mày có nhìn thấy chỗ đằng kia không?”

Tiểu Phượng theo tay tôi chỉ cũng nhìn theo, ở chỗ cua quẹo kia có một cái góc khuất nhỏ, ánh mặt trời đương nhiên chiếu không tới, chỗ góc khuất đó tựa như cửa một cái miệng hang, rất tối. Tiểu Phượng nhìn thoáng qua xong lại quay đầu nhìn tôi, thái độ như rất khó mà tin nổi.

“Tao đoán rằng chỉ cần chạy tới đó, Diệp Hướng Lăng bạn thân nhất định sẽ ra tay. Cái chỗ kia thật ra là nơi rất thuận tiện để đánh người nha!” Tôi tự cho mình là đúng, hùng hồn phân tích cho nó nghe.

“…” Tiểu Phượng hoàn toàn bị sự phân tích rất khí thế này của tôi hoàn toàn thuyết phục.

Trên đường chúng tôi ngồi xe trở về, mọi người ai cũng đều trầm mặc. Mãi cho đến lúc xuống xe, Tiểu Phượng bất thình lình nhảy dựng, nói với tôi:”Chắc không phải như vậy đâu, Hướng Lăng trước giờ đâu phải là người không lý trí, bốc đồng như thế chứ!”

Ai u, thì ra dọc đường đi nó vì bị mắc kẹt vào một mớ phân tích rối rắm của tôi khi nãy mà trầm mặc, nghĩ vậy trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy nóng hừng hực. Haiz…. cứ xem đấy, Tiểu Phượng nó thật sự là rất để tâm suy nghĩ đến những lời tôi nói cỡ nào nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.