Tưởng Kiều Tây đi vào phòng học riêng của mình, đẩy ‘rầm’ cửa dập mạnh vào tường. Cậu ôm chồng sách vở, bài thi cao ngất trên bàn học bước ra ngoài.
Những trang giấy nhợt nhạt nằm chồng lên nhau, chi chít những con số những bài giải, giống như một xấp đồ cúng mà người ta đã dốc cạn hơi tàn để hiến tế.
Tưởng Kiều Tây hờ hững buông tay, chỉ nghe thấy vang lên một tiếng ‘bịch’ nặng nề, sách vở bài thi rơi lả tả khắp phòng khách.
Lương Hồng Phi mặc chiếc áo len cashmere ôm sát người màu đen, khóe môi mấp máy, khuôn mặt đỏ tía một cách kỳ dị vì kích động.
Bà ngước đầu lên, đứng giữa đống hoang tàn, nhìn trừng trừng vào mặt con trai mình.
Lúc bảy tám tuổi, bởi vì không đủ cố gắng, mãi ham chơi, không làm xong bài tập mẹ giao. Mỗi lần Lương Hồng Phi xé sách toán Olympic của cậu, cậu đều đứng ở bên tường nức nở cầu xin: “Mẹ… đừng xé sách toán của con…”
Tưởng Kiều Tây của hôm nay, vóc dáng hơn một mét tám, cậu trưởng thành, nhiều năm như vậy, đã trở nên trầm ngâm im lặng đi rất nhiều, đã không còn khóc nữa. Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười với Lương Hồng Phi, dù rằng nụ cười kia tràn ngập bi thương.
“Mẹ cho rằng con sẽ cầu xin mẹ sao?” Cậu nói.
“Kiều Tây,” Lương Hồng Phi lắc đầu, bà bước tới trước: “Con không thể, con không thể đối xử với mẹ như thế này!”
Tưởng Kiều Tây nhìn bà, nhìn Lương Hồng Phi vươn hai tay đi tới trước mặt cậu, muốn vịn cánh tay cậu.
“Con không được phép từ bỏ!” Bà lắc đầu, dù rằng giọng nghẹn đi vì kích động, Lương Hồng Phi vẫn nói bằng ngữ điệu ra lệnh đanh thép: “Con không được phép rời khỏi đội tập huấn quốc gia, con phải đi Thanh Hoa. Con đã cố gắng bao lâu nay, con phải đoạt giải quán quân Olympic Toán quốc tế, Kiều Tây, đó là anh con ——”
Cánh tay Tưởng Kiều Tây bị bà siết ghì, giọng nói của Tưởng Kiều Tây không mảy may cảm xúc: “Đó không phải là điều con muốn.”
Lương Hồng Phi nhếch mép: “Con muốn cái gì?”
Tưởng Kiều Tây cụp mắt nhìn bà.
“Con muốn yêu đương, có phải không?” Lương Hồng Phi đột nhiên đanh giọng hỏi, hai mắt bà càng trừng to hơn.
Cho dù Tưởng Kiều Tây cố đè nén che giấu cảm xúc thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng không giấu được vẻ thất vọng lóe lên trong tíc tắc đó.
Cũng là tuyệt vọng, khiến cậu muốn bật cười chua chát.
“Lúc nhỏ con ngoan ngoãn như vậy, nghe lời thầy cô, nghe lời ba mẹ như vậy.” Lương Hồng Phi nghiêm giọng: “Chính là từ lúc con đi Quần Sơn… Kiều Tây, con không phải là đứa trẻ như thế. Con phải theo đuổi tương lai của mình.”
“Con có thứ mình muốn theo đuổi.” Tưởng Kiều Tây thình lình lên tiếng ngắt ngang lời bà: “Vì vậy ba mẹ hãy để cho con theo đuổi nó đi.”
“Con có cái gì mà theo đuổi chứ hả?” Lương Hồng Phi hỏi, tuồng như việc Tưởng Kiều Tây có điều gì đó muốn làm là chuyện nực cười cỡ nào: “Con rốt cuộc là theo đuổi cái gì hả? Hả??”
Lúc này, Tưởng Chính đang đứng hút thuốc ngoài ban công bước vào, toàn thân phiền muộn mệt mỏi, ông đứng ở ngạch cửa quát lớn: “Lương Hồng Phi! Bà có thể đừng làm ầm lên nữa được không!”
“Tôi làm ầm…” Lương Hồng Phi quay phắt lại, hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói với Tưởng Chính: “Ông chẳng thèm nhìn ngó tới thứ gì! Con trai ông đã thành ra cái dạng gì, ông có nói được câu nào không!!”
Tưởng Chính đỏ mặt tía tai: “Nó không chịu đi, tôi nói có ích gì?”
Tưởng Kiều Tây đứng giữa đống sách vở nằm vung vãi trên sàn nhà, những con số, ký hiệu, hình vẽ, hàm số… cơ hồ đã đi cùng cậu ngày lẫn đêm suốt mười sáu năm qua, nhưng những thứ này đã cho cậu được gì?
Mọi người đều nói, Tưởng Kiều Tây được sinh ra là để bù đắp cho nỗi mất mát to lớn mà ‘Tưởng Mộng Sơ’ đã để lại. Từ nhỏ cậu đã gánh trên vai một loại trách nhiệm, một loại kỳ vọng, một loại tội trạng. Cậu buộc phải đi theo con đường này, đi đến cùng.
“Kiều Tây,” Tưởng Chính đi vào. Ông đã năm mươi lăm tuổi, mái đầu hoa râm, ông cũng cố ép bản thân phải bình tĩnh: “Vì sao đến tận lúc này rồi, con lại không muốn vào đội tập huấn quốc gia?”
“Bởi vì con không thích toán học.” Tưởng Kiều Tây điềm tĩnh nói.
Tưởng Kiều Tây loạng choạng lùi ra sau, bởi vì trong nháy mắt một cái tát của Lương Hồng Phi đã giáng xuống, cậu cúi gục đầu.
Tưởng Chính đẩy Lương Hồng Phi sang một bên: “Cái bà này, bà điên rồi hả!!”
Mái tóc búi cao quý phái xổ tung rũ rượi, mất đi dáng vẻ luôn được chăm chút tỉ mỉ, lộ ra vẻ suy sụp rã rời. Hóa ra bà cũng đã có tóc bạc, chỉ là thường ngày luôn được che giấu trong sự uy nghi hoàn hảo.
“Tưởng Kiều Tây,” Lương Hồng Phi cất giọng run rẩy: “Con báo đáp công ơn của ba mẹ như thế này sao?”
Tưởng Kiều Tây đứng phía sau Tưởng Chính, ngẩng đầu lên.
“Ba mẹ muốn con thi.” Cậu nhẹ giọng nói: “Con đã thi đậu.”
Ngụ ý, công ơn to lớn hẳn cũng đã đền đáp xong. Ngữ điệu của cậu dường như đang nói về cha mẹ của một người khác, còn cha mẹ của cậu vốn không có ở đây, không hề tồn tại trước mặt cậu.
“Con thi đậu là vì chính bản thân mình!” Lương Hồng Phi kiệt sức thều thào.
Nhưng từng chữ vẫn mồn một chui vào tai Tưởng Kiều Tây.
“Không phải vì bản thân con.” Giọng nói của Tưởng Kiều Tây đến một mảy may dao động cũng không có, thẳng thừng phủ nhận ý bà: “Con muốn gì, cho tới bây giờ hai người đều chưa từng một lần nghĩ tới ——”
Lương Hồng Phi gào hét: “Thế nên, con sẽ vì con, vì bản thân con, mà phá hủy cái gia đình này!”
Tưởng Kiều Tây cắn chặt môi.
“Con sống ích kỷ như thế sao? Không biết quý trọng khả năng thiên phú của mình, không biết quý trọng cơ hội của mình như thế sao!” Lương Hồng Phi gào khóc thảm thiết, bởi ý chí sắt đá của Tưởng Kiều Tây, tâm trạng của bà đã đứng bên bờ sụp đổ: “Từ lúc sinh con ra đến bây giờ, chúng ta vì bồi dưỡng cho con đã phải trả giá bao nhiêu! Bao nhiêu hả!!”
Tưởng Chính thực sự không cách nào chịu đựng nổi cái kiểu la mắng gào thét như bệnh tâm thần này của Lương Hồng Phi. Ông đi ra sô pha ngoài phòng khách, ông cũng muốn trốn chạy khỏi cái không khí bức bối ngột ngạt khiến người ta muốn tắc thở này. Tưởng Kiều Tây được tiến cử thẳng vào đại học Thanh Hoa, rõ ràng là một chuyện vui lớn, sao lại có thể trở thành ra thế này.
Ông mở gói thuốc lá, loay hoay một lúc vẫn không thể lấy được điếu nào, ông dốc ngược gói thuốc trút hết ra bàn.
“Mẹ từ bỏ cơ hội tu nghiệp, vì con, hằng ngày theo xe đưa đón từ sáng sớm đến tối muộn như vậy, vì con! Ba con, lãnh đạo lớn của cả một tập đoàn, vì con, đến cả tài xế riêng của mình ông ấy cũng không thấy mặt.” Lương Hồng Phi đột nhiên há miệng thở dốc, dường như bà đã khóc đến sức cùng lực kiệt: “Trước kia lúc nào Mộng Sơ cũng nói, thích nhất ngồi xe của ba, thích nhất được mẹ đưa đến lớp học toán Olympic. Mộng Sơ thích nhất toán học, mới bốn tuổi, thằng bé đã nói sẽ vào Thanh Hoa ——”
Tưởng Kiều Tây đứng chôn chân tại chỗ, cúi gục đầu.
Cậu im lặng, tựa như vĩnh viễn không thể chuộc hết tội.
Sát bên Tưởng Kiều Tây là một chiếc tủ nhiều ngăn, trên đầu tủ đặt điện thoại bàn và một cái khay đựng đồ lặt vặt. Tưởng Kiều Tây cúi đầu tìm kiếm, không tìm thấy, thẻ tàu điện ngầm và chìa khóa bị cậu quơ phải văng xuống đất. Tưởng Kiều Tây xoay người, nhìn thấy trên bàn ăn, một con dao gọt trái cây nằm bên đĩa táo. Cậu bước tới.
Lương Hồng Phi hét, Tưởng Kiều Tây, con muốn làm gì, Tưởng Kiều Tây!
Tưởng Chính ngồi trên sô pha hút thuốc, vừa mới bấm điện thoại gọi đi, quay đầu lại, nhìn thấy, ông lập tức đứng bật dậy.
“Thợ điện Lâm hả… thợ điện Lâm!” Ông nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Thật trùng hợp… mọi người vẫn chưa ăn cơm, tôi và Tưởng Kiều Tây đang ở nhà… hai cha con đang ở nhà!” Ông vọt tới trước mặt Tưởng Kiều Tây và Lương Hồng Phi trong nháy mắt, chộp lấy cổ tay đang cầm con dao gọt trái cây của Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây mười sáu tuổi, hơn một mét tám, dáng người cao lớn, khiến Tưởng Chính cũng phải ngước lên nhìn cậu. Cậu đã sớm không còn là đứa nhỏ đeo chiếc cặp màu đen trên lưng bị hai vợ chồng ông đùn đẩy tới lui nữa.
Trong mắt Tưởng Kiều Tây chỉ có sự ráo hoảnh không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì. Đứa nhỏ này dường như lúc nào cũng vậy, không mảy may biểu lộ tình cảm.
Tưởng Chính ngẩng đầu lên, ông vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Kiều Tây.
“Thợ điện Lâm,” ông hốt hoảng: “Bây giờ tôi sẽ lập tức đưa Kiều Tây sang.”
*
Một nhà thợ điện Lâm vốn đang ăn lẩu, nguyên liệu tươi ngon trong nồi được thợ điện Lâm và tổ trưởng Dư mua ngoài chợ lúc chiều. Trời lạnh, ngồi xì xụp bên nồi lẩu nghi ngút khói sực nức mùi thơm là chuyện không còn gì ấm cúng bằng. Ngay cả việc cả nhà cùng nhau cắt rửa rau củ, tẩm ướp gia vị cũng thú vị nhường nào.
Mẹ Lâm mở cửa, nhìn thấy Tưởng Chính đứng bên ngoài, theo sau là Tưởng Kiều Tây.
Khuôn mặt của Tưởng Kiều Tây tái nhợt, giống hệt như lần đầu tiên đến nhà bọn họ ở Quần Sơn nhiều năm về trước, trầm mặc không nói gì.
Thợ điện Lâm thả những lát thịt dê thái mỏng vào nồi: “Kiều Tây, đến rồi à!”
Mẹ Lâm cảm thấy bầu không khí giữa hai cha con bọn họ có phần kỳ lạ, bà nở nụ cười: “Đến rồi đến rồi, mau vào nhà kẻo lạnh!” Bà gọi với vào trong: “Anh Đào ơi, lấy cho chú Tưởng của con và Kiều Tây hai bát nước chấm nào! Kiều Tây, con có ăn rau thơm và ớt không? Lát nữa, con tự lấy theo ý mình nhé!”
Lâm Anh Đào từ trong bếp đi ra, trên tay bưng hai bát nước sốt mè vừa mới múc. Vừa ngẩng lên thì nhìn thấy hai cha con Tưởng Kiều Tây, cô mỉm cười gật đầu chào chú Tưởng Chính.
Tưởng Chính tựa như vừa mới trải qua một trận chiến, toàn thân rã rời. Ông cúi xuống, thay đôi dép đi trong nhà thợ điện Lâm đưa cho mình. Tưởng Kiều Tây vẫn đứng bên cạnh, đờ đẫn bất động. Thợ điện Lâm đặt đôi dép lê bên cạnh cậu, nhẹ nhàng cười nói: “Kiều Tây, con thay giày ra đi, chúng ta vào ăn cơm.”
Tưởng Kiều Tây thờ thẫn như người mất hồn: “Cảm ơn chú.”
Mẹ Lâm niềm nở: “Cũng mấy năm rồi Kiều Tây không sang nhà dì chơi. Kể từ khi con rời khỏi Quần Sơn, dì cũng ít gặp con.”
Tưởng Chính ngồi cạnh thợ điện Lâm trên sô pha, ông cười mệt mỏi: “Haizz, cả ngày ở trong lớp toán Olympic, làm gì còn thời gian.”
Lâm Anh Đào ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên bàn trà, cô thấp hơn Tưởng Kiều Tây khá nhiều, ngồi trên ghế đẩu đã cảm thấy tay chân vướng víu. Tưởng Kiều Tây cao như vậy, ngồi bên cạnh cô càng không thoải mái.
Lâm Anh Đào để bát nước chấm xuống trước mặt cậu, đặt đũa lên miệng bát.
Nhưng Tưởng Kiều Tây không đụng tới, cậu dường như hoàn toàn đánh mất khẩu vị, dù nồi nước lẩu sôi sùng sục mang theo hương thơm ngào ngạt không ngừng phả về phía cậu.
Mẹ Lâm gắp thức ăn vào bát hai người: “Em nghe Anh Đào nói, kỳ thi Olympic quốc gia vừa rồi Kiều Tây được giải nhất.”
Tưởng Chính cười mãn nguyện, giống như hết thảy những người làm cha trên thế gian này tự hào về con cái: “Đúng vậy.”
Lúc này, Lâm Anh Đào mới để ý thấy trên cổ tay áo của Tưởng Kiều Tây thấm ướt một mảng đỏ như máu.
“Cậu… tay cậu bị làm sao vậy?” Cô hốt hoảng hỏi.
Mẹ Lâm ngồi một bên lập tức đứng bật dậy, bà ‘ôi’ một tiếng, đặt bát xuống: “Kiều Tây, cổ tay áo của con dính gì thế?”
Tưởng Chính ngồi đối diện, nụ cười gượng gạo không che giấu được vẻ hiu hắt trên khuôn mặt.
Mẹ Lâm đi tới bên cạnh Tưởng Kiều Tây. Lúc này, bà mới nhìn thấy trên lưng áo khoác của đứa nhỏ này có lấm tấm mảnh vụn phản chiếu ánh sáng, giống như bị vật gì đó bằng thủy tinh đập vào.
“Kiều Tây, con cởi áo khoác ra đi, để dì giặt cho con.” Bà cất giọng dịu dàng.
Tưởng Kiều Tây vẫn ngồi yên bất động. Tưởng Chính ở đối diện nói: “Con cởi ra đi, để dì Quyên Tử giặt cho.”
Thợ điện Lâm cũng góp lời: “Dính cái gì vậy chứ? Bây giờ giặt, giặt một loáng là sạch ngay.”
Tưởng Kiều Tây từ bên bàn đứng dậy, cậu kéo dây kéo xuống, cởi cái áo khoác đang mặc trên người ra. Bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay màu trắng. “Cảm ơn dì.” Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên nhìn dì Lâm đón lấy áo khoác của cậu. Dường như cho tới tận lúc này trong mắt Tưởng Kiều Tây mới nhìn thấy người.
Thợ điện Lâm và vợ thoáng đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Đào à,” ông đột nhiên nói: “Nếu hai đứa ăn no rồi thì con đưa Kiều Tây vào trong phòng chơi đi.”
“Dạ?” Lâm Anh Đào sửng sốt, cô còn chưa ăn xong. Tưởng Kiều Tây cũng chưa ăn miếng cơm nào.
Mẹ Lâm lấy một cái khay. Bà gắp thịt dê, khoai tây, chả cá và nấm vào đĩa rồi đặt bát đũa và nước chấm của hai đứa nhỏ lên khay, sau đó bưng vào phòng ngủ của Lâm Anh Đào.
“Bên ngoài, ba của mấy đứa hút thuốc toàn là mùi khói, hai đứa ăn ở trong này đi.” Bà cười nói, sau đó khép cửa lại đi ra.
Lâm Anh Đào và Tưởng Kiều Tây đứng sững trong phòng, cô hơi luống cuống không biết phải làm thế nào.
Trong phòng ngủ của cô chỉ có một chiếc ghế dựa cạnh bàn học. Tưởng Kiều Tây ngồi xuống ghế. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà của Lâm Anh Đào ở Tỉnh Thành, lần đầu tiên vào phòng ngủ của Lâm Anh Đào.
Tay phải của cậu đặt ngửa trên đầu gối, giữa ngón cái và ngón trỏ có vết thương sâu còn đang rướm máu. Tưởng Kiều Tây cúi nhìn Lâm Anh Đào ngồi trên mép giường, ngồi trước mặt cậu, dùng bông tẩm cồn sát trùng vết thương cho cậu. Lâm Anh Đào không ngừng nhíu mày hỏi, giọng xót xa: “Có đau không, có đau lắm không?”
Vì vết thương dài không thể sử dụng băng cá nhân, Lâm Anh Đào ra ngoài tìm băng gạc rồi mím môi quấn từng vòng quanh bàn tay Tưởng Kiều Tây, mãi đến khi lớp băng gồ lên, Tưởng Kiều Tây có ý muốn rụt tay về, cô mới lấy kéo cắt ngang, sau đó buộc cố định băng lại.
“Trông cậu không vui chút nào.” Lâm Anh Đào ngẩng lên, nhìn gương mặt cậu.
Tưởng Kiều Tây cũng nhìn cô.
Từ sau khi tách nhau ra ở nhà ga, cậu chưa gặp lại cô lần nào.
Ở nhà, Lâm Anh Đào không mặc đồng phục, cô mặc một bộ đồ ngủ dài tay màu vàng nhạt, chất liệu vải mềm mại, viền ren gợn sóng. Lâm Anh Đào cũng không cột tóc, chỉ vén hờ sau vành tai, cứ như vậy mềm mại buông xuống rũ trên đầu vai.
Lâm Anh Đào xoay người nhìn ra sau giường: “Mimi!” Cô nhẹ nhàng gọi.
Một chú mèo nhỏ thoắt cái nhảy phốc lên ga giường, sau đó được Lâm Anh Đào ôm vào lòng. Lâm Anh Đào nhắm mắt hôn khẽ một cái lên phía sau đỉnh tai nhọn của nó.
“Cho cậu ôm nó nè!” Lâm Anh Đào nở nụ cười nhìn Tưởng Kiều Tây.
Cánh tay Tưởng Kiều Tây vẫn cứng đờ, cậu giống như cái xác không hồn, không chốn nương náu, không đáng được cô cười với cậu như vậy.
Lông của chú mèo nhỏ ấm mềm như bông, đôi mắt tròn mở to ngơ ngác. Ngón tay lạnh băng của Tưởng Kiều Tây vừa chạm vào cục bông xù mềm mại này không kìm được bất giác duỗi ra.
Hốc mắt Tưởng Kiều Tây cay xè, cậu cúi xuống vuốt ve con mèo nhỏ, lại ngước lên, đối diện với ánh mắt đau lòng của Lâm Anh Đào.