Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 12: Em còn đang tức giận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Anh vậy mà cư nhiên trước mắt anh biến mất hai ngày. Ngay cả lớp học của anh, cô cũng trốn trắng trợn. Điều này làm anh có chút ngoài ý muốn, nói không tức giận là giả.

Sau khi tan lớp, anh chân trước vừa đi ra ngoài, chân sau đã có người đuổi theo. Anh phát hiện ra, bước chân dừng lại, quay người.

Đậu Bao ôm sách vở xiêu vẹo đứng sau, thở hồng hộc nói, “Thầy… thầy Tống.”

Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, giống như đã gặp chỗ nào đó.

“Tìm tôi có việc?”

“Có.” Đậu Bao âm thanh khe khẽ, nhỏ giọng khẩn cầu: “Thưa thầy, có thể làm phiền thầy một chút đi xem tiểu Anh Đào được không? Cậu ấy đã sốt cao hai ngày nay nhưng lại không chịu đi bệnh viện, em sợ cậu ấy sẽ không chịu đựng được, giờ rất lo lắng chỉ có thể nhờ thầy.”

Tiểu Anh Đào?

Người đàn ông trong chốc lát nhớ ra, đây là nữ sinh hay đi cùng Tô Anh.

“Cô ấy bị bệnh?” Tống Đĩnh Ngôn hỏi.

“Đúng vậy.” Đậu Bao gật đầu như giã tỏi, cung kính xoay người, thành khẩn nói: “Tiểu Anh Đào đành làm phiền thầy.”

Người đàn ông không nói chuyện nhưng thời khắc quay người rời đi, trên môi nở nụ cười. Chẳng lẽ bị anh làm cho sinh bệnh?

——

“Kính coong, kính coong” Dù chuông cửa vang lên rất nhiều lần nhưng không có ai trả lời.

Giữa hai hàng lông mày của anh đang hiện nếp gấp rất sâu, chuẩn bị lấy điện thoại liên hệ với người quản lí khu chung cư. Vừa mới lấy ra điện thoại, chưa kịp bấm số thì cửa mở.

Thông qua khe hở nho nhỏ hiện ra nửa gương mặt của cô. Sắc mặt trắng bệch không còn là ửng hồng như mọi ngày, thân thể yếu mềm dựa trên cửa. Ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, cô kinh ngạc mất mấy giây, khóe môi khô khốc kéo ra một nụ cười.

Cửa mở rộng, người cơ hồ là nhào vào lòng anh, toàn bộ sức nặng cơ thể đổ dồn vào anh. Phát giác thân thể cô đang ngày càng trượt xuống, cánh tay anh dùng sức, cố trụ thân thể của cô.

“Tô Anh Tô Anh.” Anh ôn nhu gọi.

Nhưng trước ngực tiểu mỹ nữ từ từ nhắm hai mắt, tiếng hít thở đều đều giống như là hôn mê bất tỉnh.

Tống Đĩnh Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể chặn ngang người bế cô, trưc tiếp đi vào phòng ngủ. Đưa cô nằm trên giường, sau đó kéo chăn, nhẹ nhàng đắp kín cho cô.

Cúi đầu bắt gặp hai má cô còn đỏ, mu bàn tay khẽ chạm vào cái trán trơn bóng. Hoàn toàn như dự đoán, nóng ran.

Anh đi vào phòng tắm, làm ướt tấm khăn vuông rồi vắt khô gấp gọn đắp lên trán cô.

Người trên giường giống như là cảm thấy lạnh, khuôn mặt nhỏ hơi nhíu, khẽ cử động. Cô dịch chuyển tư thế, người cũng triệt để trầm tĩnh lại, chậm rãi tiến vào trạng thái ngủ.

Người đàn ông đứng lặng tại bên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt an tĩnh ngủ của cô mà ngây người. Lập tức quay người đi ra, cửa bị anh nhẹ nhàng đóng ại.

Vốn nghĩ đi về nhà lấy cho cô ít thuốc hạ sốt nhưng vừa đi đến phòng khách, ánh mắt liền chú ý tới cái bàn trà lộn xộn. Trên bàn trà ngổn ngang đặt một đóng sách truyện tạp chí.

Anh tùy ý cầm lấy một quyển, lật vài trang, tim không khỏi xao động. Lại nhìn tên quyển sách, quả nhiên, toàn là tiểu thuyết liên quan đến tình yêu thầy trò. Nhìn thấy tên sách tràn đầy sắc dục khiến anh bất đắc dĩ lắc đầu cười, sau đó chăm chú giúp cô dọn dẹp tốt.

Chờ ngồi dậy, ánh mắt thuận thế nhìn quanh nhà của cô.

Tống Đĩnh Ngôn nhớ kỹ, phòng này trước kia là do một đôi vợ chồng người ngoại quốc định cư ở đây, có số tuổi khá lớn, thích đi du lịch khắp nơi, người chồng là người Pháp, rất nhiều lần có ý mời anh sang chơi. Cho nên phòng này, anh là đã từng tới qua. Bất quá, hiện tại phong cách gian phòng là hoàn toàn khác biệt, cả căn phòng bây giờ màu hồng là chiếm phần chủ đạo. Tựa hồ mỗi một không gian đều để lộ ra sức sống tươi mới, ngập tràn hơi thở thanh xuân. Tất cả đều là nhờ sự xuất hiện của thiếu nữ với trái tim nồng nhiệt đang sống ở đây mà.

——

Tô Anh dần dần tỉnh lại, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng như lúc trước. Cô chóng mặt đi xuống giường, lê tấm thân nặng nề đi về phía phòng tắm. Dòng nước ấm xối qua cơ thể khiến cô thấy dễ chịu hơn, ý thức cũng có phần thanh tỉnh.

Trong thoáng chốc, một bóng người thoảng qua trước mắt. Cô mở mắt ra, giống như là chợt nhớ tới cái gì, cảm xúc mênh mông cơ hồ muốn kêu ra tiếng. Nhưng do thân thể quá suy yếu, thanh âm còn đọng trong cổ họng, không phát ra được.

Trong lúc bối rối, cô nhanh chóng làm sạch thân thể, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh từ phòng tắm đi ra.

Cửa mở ra, phòng khách không có ai, toàn bộ ở trạng thái yên tĩnh.

Tô Anh uể oải cúi đầu, đáy lòng hiện ra một chút mất mát. Anh đã đi rồi sao?

Vừa định quay người thì lại nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng động nho nhỏ.

Cô ngây người chốc lát, mang theo thấp thỏm cùng mong đợi đi đến phòng bếp. Ánh mắt nhìn quanh khắp nơi liền chạm phải bóng lưng đàn ông cao ráo thẳng tắp.

Hốc mắt cô nóng lên, không tự chủ được lại nhớ tới bà ngoại. Khi đó cô còn rất nhỏ, trong căn phòng thấp bé trước kia, hình bóng người bà cặm cụi tại bếp chăm chú nấu thuốc cho cô. Dù cho về sau này cái gì cô cũng có nhưng hình ảnh ấy còn lưu mãi trong đầu cô, làm thế nào cũng không xóa nhòa.

Đôi mắt cô hơi ngập nước, khịt khịt mũi, tận lực không cho nước mắt rơi xuống.

Cô từng bước nhỏ tiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cảm giác được thân thể mềm mại của thiếu nữ đằng sau, người đàn ông ngây người, động tác trên tay cũng lập tức ngừng lại.

Sau một lát cô vẫn chưa có động tĩnh.

“Tô Anh?”

“Đừng nhúc nhích.” Đầu của cô tựa sát vào tấm vai rộng của anh, thanh âm buồn buồn, “Để cho em ôm một lát.”

Người đàn ông không nói gì, mặc cho cô ôm.

Đợi cô buông tay ra, Tống Đĩnh Ngôn liền xoay người, bắt gặp cô đang mặc váy ngủ mỏng, đuôi tóc ẩm ướt rũ ở vai còn nhỏ giọt xuống sàn nhà. Anh theo bản năng dùng tay đặt lên trán cô.

“Hạ sốt rồi.” Giống như có tiếng thở phào, tảng đá nặng trong lòng cũng rơi xuống.

Đầu cô cúi thấp, lòng bàn tay vân ve vạt áo.

Người đàn ông đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng giương lên, không để cho cô cứ nhìn xuống đất mãi.

“Bị bệnh sao không nói cho tôi?” Anh thấp giọng hỏi.

Cô trầm mặc mấy giây mới mở miệng, “Em còn đang tức giận.”

“Hả?”

“Thầy nói láo.” Thân thể cô xích lại gần hơi chút, mặt cơ hồ là dán vào ngực anh, âm điệu nhẹ mềm, “Thầy hôn em là bởi vì thầy muốn hôn em, không phải bởi vì những lí do như kia.”

Đầu ngẩng lên, mắt đối mắt với anh, ngữ khí kiên định, “Thầy Tống, thầy đối với bản thân mình không thành thật chút nào.”

Người đàn ông bị đôi mắt bình tĩnh của cô chình chằm chằm, tim run lên, “Em.”

Cô nhẹ nhàng tiến lên, trúc trắc hôn vào khóe môi anh, nhẹ như chuồn chuồn nước, không đợi anh phản ứng lại liền nhanh chóng thu hồi.

“Làm sao bây giờ? Em giống như tham lam hơn rồi.” Cô cười, khóe mắt cong lên tinh xảo.

“Em không chỉ muốn ngủ cùng thầy mà còn muốn sánh vai đi bên cạnh thầy.” Tô Anh nhìn anh, ánh mắt sáng lên, “Cho nên, thầy có thể nghiêm túc suy nghĩ về em một chút có được hay không?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.