Tiếng đập cửa vang lên cực nhẹ, Tô Anh đang luống cuống tay chân trong phòng bếp nghe được, bước to bước nhỏ vội vàng đi mở cửa.
Ngoài cửa người đàn ông mặc áo trắng, quần dài màu đậm, có lẽ là đến buổi tối, vài cọc tóc rũ xuống trán cơ hồ che đi đôi mắt thâm đen, thần sắc có vẻ hơi lười biếng.
Trong tay cô đang cầm củ cà rốt, thở phì phò nói, “Thầy… thầy Tống.”
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu nhìn cô, người dựa cửa, cong môi lên nhưng không nói gì.
Người con gái trước măt mặc tạp dề in hình mèo con, dài đến đầu gối, trên đầu tóc búi cao, còn có băng đô hình con thỏ quấn quanh. So với ngày thường thì bớt đi phần kiều mị mê người, nhiều hơn là hơi thở thiếu nữ thanh thuần đáng yêu.
Anh trực tiếp đi tới nhà bếp, ai ngờ bị Tô Anh kiên quyết đẩy vào trong phòng khách.
“Em tự mình làm được.” Cô đem cà rốt giấu ra sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn anh, con ngươi thanh tịnh trong vắt, “Thầy ngồi chờ một chút, rất nhanh sẽ được thôi.”
“Không cần tôi giúp đỡ?” Tống Đĩnh Ngôn nghi hoặc.
“Không cần.” Cô nhướng mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bướng bỉnh.
Anh cũng không kiên trì thêm nữa, quay người đi đến chỗ sofa.
Tô Anh tại sau lưng thở dài một hơi, vỗ ngực, nghĩ thầm: “Phù, may quá đi thôi.”
Lần cuối cô làm cơm cà ri cũng đã là kí ức của ba năm trước, khi đó bà ngoại vẫn còn, việc rửa rau thái thịt như này căn bản không cần cô động tay, cô chỉ phụ trách cho nguyên liệu vào nồi, nêm gia vị và kiên nhẫn chờ đợi là xong. Nào có giống bây giờ, sau khi rửa sạch nguyên liệu, cô nắm chuôi dao suy tư hồi lâu, quả thực là không tìm được cách cắt cho phù hợp.
“Em đây là muốn làm sủi cảo?” Sau lưng chợt vang lên tiếng đàn ông ôn nhuận.
Tô Anh giật mình, bỗng nhiên quay người lại, con dao cũng thuận thế xoay qua chỗ khác, Tống Đĩnh Ngôn vô thức lui về sau mấy bước, nhạy cảm né tránh được lưỡi dao.
Thấy là anh, giọng Tô Anh quẫn bách xen lẫn có chút nghẹn ngào, “Thầy, thầy làm sao lại vào đây rồi?”
Tống Đĩnh Ngôn liếc mắt nhìn về phía củ cà rốt vẫn còn trên thớt phía sau cô, cực tự nhiên đoạt lấy con dao, thấp giọng hỏi: “Không thái sao?”
“Ừm.” Cô dời ánh mắt, nho nhỏ đáp lại.
“Về sau những việc như này nên nói sớm cho tôi.” Anh đem con dao đưa ra sau lưng, tận lực cách xa cô, ngữ khí dần nặng xuống, “Không cẩn thận làm bị thương thì làm sao bây giờ?”
Tiểu cô nương cúi đầu không nói lời nào.
“Nghe rõ chưa?”
“Ừm.” Cô chậm rãi ngẩng đầu, lời nói có chút kháng cự, “Em chỉ là không thái thịt, nhưng còn lại em sẽ…”
“Đều là em làm.” Bàn tay người đàn ông tại băng đô con thỏ nghịch vài lần, cười nói: “Tôi chỉ phụ trách thái thịt, được không?”
Lần này cô coi như hài lòng, mắt cong hình lưỡi liềm, nhe răng nói, “Được.”
Thực sự trông anh giống một đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn qua tay anh đều được anh thuần thục xử lí ổn thỏa. Nào giống cô, từ lúc sinh ra thì việc làm bếp là hậu đậu nhất.
Cho nguyên liệu cùng gói cà ri vào nồi, cô cực chăm chú bắt đầu khuấy hỗn hợp, chờ nó thành hỗn hợp đặc sệt liền cho ra đĩa, kết hợp với cơm mà anh đã nấu thành một món ăn hoàn chỉnh trên bàn.
Trước bàn anh, hai tay cô nâng cằm, nhìn đắm đuối vào người đàn ông ngồi đối diện với ánh mắt mong chờ.
Động tác anh ưu nhã, múc một miếng nhỏ, bỏ vào miệng, lại tinh tế nhai nuốt.
Tô Anh nhìn động tác của anh, trái tim phút chốc như muốn nhảy ra ngoài.
Sắc mặt anh bình thản, mấy giây sau, lông mày hơi nhếch lên, sau khi lau sạch sẽ miệng, nhẹ giọng hỏi: “Em thả anh đào vào?”
“Ừm.” Cô hết sức ngạc nhiên, không nghĩ nhanh như vậy anh liền đoán được, khó tránh khỏi có chút đắc ý, “Đây chính là sáng tạo của một mình em.”
Tống Đĩnh Ngôn nhìn chăm chú nét mặt tươi cười, ánh mắt sáng rực của cô, dở khóc dở cười, chỉ có thể lạnh nhạt gật đầu, “Sáng tạo rất tốt.”
Sau đó, anh nghe được cô thận trọng hỏi: “Hương vị kia thế nào?”
Trầm mặc mấy giây, anh bắt gặp ánh mắt mong đợi cứ thế nhìn anh của cô.
“Không tệ.” Anh nói.
——
Trong phòng bếp, Tống Đĩnh Ngôn cúi người, bình tĩnh rửa bát, nước đọng trên ngón tay anh nhỏ xuống, bàn tay dính nước cũng trở nên long lanh dưới ánh đèn.
Bên cạnh anh Tô Anh thoáng nhìn thấy một màn này, miệng lưỡi dị thường khô khốc, cô quay đầu, khó chịu liếm liếm môi, bỏ vào miệng một quả anh đào lớn, lại đem đĩa nhỏ đựng đầy anh đào đưa đến trước mặt người đàn ông.
Nhẹ mềm hỏi: “Thầy, ăn anh đào không?”
Anh dừng lại động tác, khuôn mặt chìm trong chỗ ánh đèn không chiếu tới, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy khóe miêng anh tràn ra một nụ cười.
Một giây sau, lòng bàn tay hơi ướt của anh kéo nhẹ eo cô, trực tiếp đưa cô giam cầm trong vòng tay. Mặt anh cách cô rất gần, mang theo khí thế chèn ép, ánh mắt trong trẻo nhìn mặt cô, nhìn khóe miệng cô còn vương giọt nước màu đỏ của anh đào.
Sau đó trầm thấp mở miệng, “Ăn cái nào?”
Cô bị anh hỏi như vậy, quả thực là thất thần mấy giây, đến khi lấy lại tinh thần, động tác dứt khoát đặt đĩa anh đào qua một bên, trở lại đối đầu với anh mắt anh, vứt hiết liêm sỉ ôm lấy cổ người đàn ông, nhón chân lên dán môi mềm vào môi anh. Trực tiếp làm hành động để nói cho anh biết, ăn em, ăn em đi.
Người đàn ông hai tay bóp lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc lên, đặt cô ngồi bên cạnh bồn rửa bát. Hai chân dài nghoe nguẩy tạo nên từng gợn sóng nho nhỏ, cô bị Tống Đĩnh Ngôn chuẩn xác nắm chặt mắt cá chân, “Đừng nhúc nhích.”
Biên độ lòng bàn tay anh ngày càng lớn, trên da thịt tinh tế nhẵn mịn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, di chuyển lên trên một chút, anh dừng lại, bàn tay còn lại kéo tay cô đến thắt lưng anh.
Cúi đầu nhìn cô, cười: “Anh đào ngọt sao?”
“Hửm?” Cô từ trong mộng hỏi, mới vừa rồi bị anh trêu chọc một trận, toàn thân như có điện, mềm mại lợi hại, chỉ muốn dựa sát vào người anh.
Lòng bàn tay anh vừa hơi dùng lực, thân thể hai người chặt chẽ dán ở một chỗ, mạt cũng dựa vào rất là gần.
Khuôn mặt người đàn ông cúi thấp, môi nhẹ dừng trên môi cô, khoảng cách rất gần, khàn khàn nói: “Tôi nếm thử.”
Cô muốn mở miệng thì trong nháy mắt bị ngưng lại, một bờ môi ướt át nhu hòa liếm láp môi cô, cô nín thở, toàn thân trở nên căng cứng.
Anh lùi mặt lại, ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc đánh giá, “Rất ngọt.”
“Thầy Tống.” Âm sắc mềm nhũn, dù vậy ánh mắt cô vẫn rất sáng, “Em cược thắng thầy rồi.”
Người đàn ông híp mắt, ngang ngược cắn môi cô, cắn rất gấp, toàn bộ khoảng cách bị xóa nhòa, anh vừa liếm vừa mút, hung ác giống như muốn kéo đầu lưỡi cô ra ngoài, cô đau muốn trốn đi, anh không cho, bàn tay to lớn chế ngự sau đầu buộc cô tiếp nhận.
“Ưm ưm” những âm thanh nho nhỏ vang lên bị vỡ tan tại nơi hai môi quấn quýt, chờ anh buông cô ra, cô đã thiếu dưỡng khí đến mức tùy thời điểm đều có thể ngất đi.
“Đủ rồi sao?” Ánh mắt Tống Đĩnh Ngôn phiếm hồng, nhịp thở chưa ổn định lại.
Cả khuôn mặt cô đỏ bừng, “Đủ, đủ rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Nụ hôn của anh lần nữa rơi vào chóp mũi cô, thanh âm khàn khàn mê người: “Tôi thấy còn chưa đủ.”
“A” Kêu lên một tiếng.
Thân thể bị anh ôm lấy, hai chân cô thuận thế ôm lấy eo anh, cả người treo trên người anh, cái đầu nhỏ chôn ở đầu vai, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhàn của anh.
“Thầy.” Cô ghé vào lỗ tai anh khẽ gọi, sợ hãi cùng chờ mong, lộ ra mấy phần ngượng ngùng.
Anh ôm cô đặt ở trên sofa, chống cả người lên trên, đầu ngón tay chậm rãi trên gương mặt cô di chuyển, đáy mắt bị sắc dục bao phủ.
“Tôi chưa có nói qua, đừng gọi tôi như vậy.”
Tô Anh chớp mắt, “Vì cái gì?”
“Bởi vì…” Người đàn ông liếm tai tinh xảo của cô, khí nóng tràn vào tai, “Anh muốn nếm thử hương vị ngọt ngào của em.”