Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 52: Người thua rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai ngày này bọn anh đều ở trong văn phòng của Chung Ý, qua nửa đêm, Cố Khê Viễn thực sự không cầm cự nổi nữa, cả cơ thể to lớn ngã lên sofa ngủ mất. Còn lại Tống Đĩnh Ngôn và Chung Ý nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tin tức số liệu trên màn hình vi tính, số liệu thay đổi theo từng giây phút, mà phía sau những đường cong nhấp nhô này là tài sản hàng trăm triệu đang được luân chuyển, không được phép xuất hiện bất kỳ một lỗi nào.

Tống Đĩnh Ngôn nhấp một ngụm cafe thơm nồng, sự mệt mỏi tan biến không ít, nghiêng đầu nhìn về phía Chung Ý, “Cậu cũng nghỉ ngơi đi.”

“Tôi cũng không giống cái tên ngốc Cố Khê Viễn kia.” Chung Ý bỏ vào miệng mình một cái kẹo, một tay chống cằm, cười mấy phần vô lại, “Cơ hội ngàn năm mới xảy ra đại chiến thương nghiệp lớn như vậy, kích thích như thế làm sao có thể bỏ qua được.”

“Cám ơn.”

“Khách khí làm gì.” Chung Ý cắn nát viên kẹo, vị thơm ngọt từ hàm răng lan ra cả khoang miệng, lông mày khẽ nhếch, “Nếu có lòng thì cho chúng tôi gặp kim ốc kiều tàng nhà cậu đi, đừng giấu kỹ như vậy chứ.”

Tống Đĩnh Ngôn cười, “Có cơ hội.”

“Được, cậu bớt nói mấy câu gạt người đi, tôi sẽ chống mắt lên đợi.”

Tống Đĩnh Ngôn mở miệng định nói gì đó, màn hình di động liền sáng lên, anh cúi đầu xuống nhìn, im lặng mấy giây không nhúc nhích, sau đó ánh mắt phức tạp cầm điện thoại đi tới ban công.

Chung Ý bắt gặp thái độ kỳ lạ của bạn cũng không hỏi nhiều, thay vào đó bóc một viên kẹo khác bỏ vào miệng.

Ước chùng năm phút sau, Tống Đĩnh Ngôn cầm điện thoại bước vào.

Sắc mặt anh bình tĩnh, thành thực nói, có thể nghe ra âm điệu cao giọng phía cuối, “Tổng vốn cộng thêm hai tỷ.”

*20 ức (20亿): Theo mình tìm hiểu thì 1亿 ~100.000.000VNĐ, vậy nên 20 ức ~2 tỷ VNĐ.

Chung Ý sững sờ, “Ai lại hào phóng vậy, còn biết đưa than sửa ấm ngày tuyết rơi nữa.”

Ánh mắt trầm tĩnh của anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, môi mỏng khẽ mở, nói ra hai chữ, “Tô gia.”

Cuộc điện thoại lúc trước là của Tân Viện gọi tới, ngay cả vấn đề hàn huyên cơ bản cũng đều không có, mở miệng ra liền đi thẳng vào vấn đề.

“Tân Dật đi Đức rồi.”

“Cháu biết.”

“Nếu như cha tôi mà nhúng tay vào việc này thì tỉ lệ thắng của cháu sẽ rất thấp.” Hô hấp khó khăn, thanh âm run rẩy, “Nếu tài chính bị Tân Dật nuốt trọn thì Tô Anh sẽ là người đầu tiên bị đối phó, cho nên Tống Đĩnh Ngôn, cháu không thể thua.”

Tống Đĩnh Ngôn lời lẽ kiên định: “Cháu nhất định sẽ không thua.”

Thanh âm của người phụ nữ xuyên qua microphone truyền vào tai anh, trầm thấp nhưng lại cực kỳ rõ ràng, “Dù nói thế nào Tô Anh cũng là con gái của Tô Thế Năm, Tô gia nguyện ý đóng góp thêm tiền, cháu thiếu bao nhiêu thì cứ nói.”

Đối phương lạnh lẽo mở miệng, “Dù tôi chỉ có chút ít nhưng mà nhất định không để cho chị ấy thắng được, nếu như Tân Dật thắng, chúng ta sẽ xong đời.”

——

Qũy tiền Tô gia góp vốn được chuyển tới rất nhanh, khi Tân Dật vừa đặt chân đến nước Đức, còn chưa kịp gặp cha mình, thuôc hạ của bà ta liền gọi điện tới, run rẩy báo cáo sự việc này.

Tân Dật lặng nguyên tại chỗ, con ngươi phóng đại gấp mấy lần, không thể tin nổi những gì vừa nghe được, chân mềm nhũn, rất may được trợ lý phía sau nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

“Tân tổng?”

Bà ta ẩn nhẫn sự giận dữ, thấp giọng nói, “Lập tức gọi cho lão gia.”

“Sao ạ?”

“Cô điếc rồi à?” Bà ta hét lên chói tai, bàn tay đưa ra một cái tát, giống như chưa hết giận lại hạ xuống mặt đối phương một cái tát vang dội tiếp theo, khiến cho đầu óc trợ lý “Ong ong”, hai gò má nóng bỏng đau nhói, nghẹn ngào rơi nước mắt nhưng cũng không dám khóc lớn thành tiếng.

Sau khi phát tiết hai cái, sự bực tức trong lồng ngực cũng giảm đi phần nào, đợi một lúc hô hấp đều đặn như cũ, lấy lại được sự bình tĩnh ngày thường, bà ta liền gọi điện thoại cho cha mình.

Tân Dật còn chưa mở miệng, đầu kia Tân lão gia đã trầm giọng nói: “Con ngày thưởng xử sự mọi việc âm hiểm độc ác, ta đều một mắt một mở cho qua, tùy ý con. Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, Tân Dật, sao con lại độc ác như vậy, không những hãm hại máu mủ tình thân mà còn muốn hủy hoại toàn bộ Tống Đĩnh Ngôn, đây là điều ta không đồng ý, chuyện này ta chắc chắn sẽ can thiệp.”

Người phụ nữ con tim đã lạnh lẽo, “Cha, con…”

“Quyền làm chủ của Tân gia ta sẽ gánh vác.” Âm thanh của ông lão không lớn, nhưng từng chữ lại mạnh mẽ có lực, “Con ngoan ngoãn an phận ở nước Đức cho ta, về sau nơi nào cũng không được phép đi.”

Vừa mới dứt câu, đầu bên kia liền dứt khoát điện thoại, thái độ cứng rắn không cho phép từ chối.

Điện thoại trượt từ tai người phụ nữ xuống và rơi vỡ tan tành trên mặt đất, mảnh vỡ bắn ra bốn phía, hai mắt bà ta vô thần nhìn về phía biển người đông đúc phía trước, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lẽo thấu xương.

Tư vị bị người khác xa lánh, cho dù có cứng rắn như người sắt, bà ta trong chốc lát cũng không thể chịu đựng nổi. Từ nhỏ bà ta đã là người háo thắng, trong mọi chuyện đều muốn tranh hạng nhất, chưa từng nghĩ đến thắng hơn nửa đời người mà lại thua bởi chính con trai mình. A, thật đúng là đủ châm chọc.

—–

Bên trong phòng làm việc của Chung Ý, Cố Khê Viễn vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ giống như kẻ điên, chạy vọt ra ban công hướng ra phía ngoài hét lớn, “Con mẹ nói, thắng rồi.”

Thanh âm kia bén nhọn chói tai khiến Chung Ý đang ngồi trên sofa không khỏi hừ lạnh, “Đồ ngốc, thắng trận này liên quan đến cậu ta cái rắm ấy.”

Một bên sofa khác, Tống Đĩnh Ngôn uống cạn cốc cafe, điện thoại rung lên, anh cúi đầu nhìn, cười nhạt một tiếng, lập tức nhận điện thoại.

“Anh thật có bản lĩnh.” Đầu kia nói, “Cư nhiên phối hợp cùng Tân Viện và lão gia đối phó tôi.”

“Con đường này là do chính bà chọn, tôi rõ ràng đã cảnh cáo trước rồi.”

Tân Dật ngữ điệu trào phúng, “Chỉ vì một đứa con gái rẻ rúm khiến anh dụng tâm lương khổ không ít nhỉ.”

* Dụng tâm lương khổ (用心良苦): muốn tốt cho người khác mà người khác không biết.

Người đàn ông lười biếng với việc phải tranh luận cùng bà ta, chuyện đã tới nước này, không nhất thiết phải nói thêm gì nữa.

“Tiền của bà, tôi sẽ trả lại toàn bộ cho ông ngoại.”

Tiếp tục nói, “Bất quá, sẽ không có một phân tiền nào rơi vào tay bà đâu.”

Đầu bên kia là giọng nói chói tai, “Tống Đĩnh Ngôn!”

“Mẹ.” Anh đột nhiên nhẹ giọng gọi, trái tim Tân Dật lỡ một nhịp, từ sau khi bà ta cùng Tống Chí Sính ly hôn, anh cũng không có chủ động gọi bà ta một tiếng “mẹ” nữa. Đầu óc tê dại, khoảnh khắc này bà ta có chút ngưng thần.

Không khí lắng đọng mấy giây, khóe miệng Tống Đĩnh Ngôn cong lên, từ tốn mở miệng.

“Người thua rồi.” Anh nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.