Trong phòng không bật điều hòa, giữa trưa ánh nắng nóng bỏng, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc mồ hôi chảy đầy, nếu như ngày thường trang phục luôn chỉnh tề không chút cẩu thả thì lúc này lại đặc biệt tùy ý, vài cúc áo sơ mị bị cài lệch như là trước đó phải vội vàng cài vào.
Tống Đĩnh Ngôn cảm thấy chính mình sẽ bị tra tấn đến chết mất, trước mặt là hai lão phật gia đang lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, còn có người con gái đang ở bên dưới bàn không biết sống chết lôi kéo ống quần anh, vành mắt ửng hồng, con ngươi long lanh sáng rõ.
Anh ổn định hơi thở, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Mặc, “Học trưởng.”
Tần Mặc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm nhìn bàn làm việc lộn xộn, ngổn ngang giấy tờ như suy tư điều gì, sau đó cong cong môi, cười ám chỉ.
Người con gái đứng cạnh bị bỏ qua bất mãn lẩm bẩm, “Anh nhìn thấy anh ấy, không nhìn thấy em sao?”
“Ưm…” Anh liếc mắt, hít thở khó khăn.
Cúi đầu bắt gặp tiểu cô nương ánh mắt tóe lửa khắp phía, tức giận trừng anh. Bàn tay nhỏ to gan di chuyển dọc theo mép quần quân mềm mại, bao trọn trứng thịt mẫn cảm trong lòng bàn tay, ôn nhu vuốt ve.
Giọng nói ngọt ngào của đối phương khiến Tô Anh nhận ra ngay, chính là tiếng của người con gái lần trước cô nghe trộm ở văn phòng anh, lúc ấy bị lời ngon tiếng ngọt của anh dụ dỗ khiến đầu óc choáng váng, nhất thời đã quên mất người kia. Đặc biệt cô đang ở trong hoàn cảnh không mảnh vải che thân bị anh giấu trong không gian nhỏ hẹp oi bức càng thêm khó chịu, đầu óc nóng lên, một trò đùa thú vị nảy ra trong đầu.
Trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan hưởng thụ sự kích thích được người con gái mình yêu âu yếm, cho dù là người vẫn luôn bình tĩnh như Tống Đĩnh Ngôn cũng không chịu nổi tư vị tra tấn đầy khoái cảm này, hai hàm răng cắn chặt, giọng nói rít qua kẽ răng, “Đừng làm loạn.”
Lâm Tư Uyển thấy Tống Đĩnh Ngôn ẩn nhẫn khó chịu, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng chảy xuống, cô nghiêng đầu khó hiểu, “Anh bị ốm à, tại sao lại chảy nhiều mồ hôi thế?”
Tần Mặc nhếch mày cười, rốt cuộc vẫn có sự đồng cảm với người đàn ông nào đó, cánh tay dài duỗi ra, đem tiểu cô nương ngốc ngếch ôm vào trong lòng, bạc môi đặt ở vành tai cô ấy, trêu đùa, “Em có chuyện liền mau nói đi…”
Lâm Tư Uyển ngượng ngùng, hỏi lại anh, “Anh có việc gấp sao?”
Đổi lại là tiếng cười nhẹ của người đàn ông, có việc gấp thật nhưng không phải là việc của anh ta.
Người con gái ở phía dưới bàn càng không chịu bỏ qua, táo bạo cởi bỏ khóa kéo quần âu, phóng thích ra người anh em nào đó, Tống Đĩnh Ngôn chưa kịp ngăn cản đã bị hành động tiếp theo làm cho giật mình. Giống như muốn xả giận, khoang miệng ấm áp nhỏ nhắn bao bọc lấy đầu nấm đang thô cứng, cái lưỡi linh hoạt quét qua đỉnh đầu, vòng quanh thân gậy trượt xuống dưới, tinh dịch rỉ ra từ đỉnh đầu cũng được cô liếm mút nuốt vào toàn bộ. Động tác của người con gái say mê, tay nhỏ khó khăn nắm lấy nó, nụ hôn cháy bỏng toàn bộ rơi xuống thân gậy, từ trên xuống dưới liếm vòng quanh, thích thú tựa như đứa trẻ ngậm kẹo mút, lông mi nhỏ giãn ra thể hiện sự sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thỏa mãn.
Tống Đĩnh Ngôn gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực kiềm chế mới không kéo cô lên bàn, mạnh mẽ mà yêu thương, anh cố gắng dịch chuyển tầm mắt, cực lực bình tĩnh nhìn về đôi nam nữ chỉ cách có mấy mét.
“Hai người tới đây làm gì?” Giọng nói biến đổi, nếu nghe kĩ rõ ràng chính là âm thanh của dụ̶c̶ vọng, khàn khàn mà quyến rũ.
Tần Mặc nhất thời không nhịn được, nghiêng đầu thấp miệng cười.
Dù vậy Lâm Tư Uyển cũng không phát giác ra điều gì không thích hợp, từ phía sau lấy ra một bức tranh đã hoàn thiện, “Chính là đến đưa cái này cho anh nha.”
“Nghe nói anh muốn kết hôn.” Ánh mắt cô gái chân thành, “Đây là món quà em không quản ngày đêm vẽ tặng, hi vọng bạn gái anh sẽ thích.”
Tống Đĩnh Ngôn nghe vậy sửng sốt, theo đó giữa chân anh động tác của Tô Anh trở nên cứng ngắc, tay nhỏ còn nắm chặt côn thịt thô trướng, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt long lanh phảng phất tia sáng. Phần nhiều là kinh ngạc, nhưng lại cũng có vài tia nghi hoặc.
Người đàn ông dời tầm mắt chuyển đến bên trên bức tranh, chính giữa là một quả anh đào tinh xảo, dưới ngòi bút của cô ấy sinh động như thật, kiều diễm ướt át làm người nhìn hận không thể đưa vào miệng thưởng thức.
Anh khẽ cười, chân thành cảm ơn, “Cảm ơn em, Tư Uyển.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Tư Uyển đáp lại ngay lập tức, sau đó quay sang người bên cạnh chu môi rì rầm, “Thế này anh đã vừa lòng chưa?”
Ánh mắt người đó tràn đầy sủng ninh, sờ sờ đầu cô ấy, không nói chuyện.
“Bức tranh này anh muốn để ở đâu?” Cô lại hỏi tiếp: “Để trên bàn có được không?”
Nói xong cũng không đợi Tống Đĩnh Ngôn đáp lời, đã nhanh chân bước lớn bước nhỏ tiến về phía trước.
Trong phòng không khí nóng bỏng như đã chạm đến cực điểm và có thể bùng nổ lửa cháy bất cứ lúc nào, hai người ở bàn làm việc đồng thời cứng đờ, thở mạnh cũng không dám, trong đầu óc Tống Đĩnh Ngôn hiện tại chỉ còn một suy nghĩ làm thế nào để che chở cho người con gái không bị phát hiện.
Cái cô gái này thật là, sao lại kích động tiến lên như vậy chứ.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, người vẫn yên lặng xem kịch vui nãy giờ là Tần thiếu gia cuối cùng cũng ra tay tương trợ, mạnh mẽ giữ lại cánh tay người con gái không hay biết chuyện gì này.
Lâm Tư Uyển kinh ngạc, “Hả?”
“Đặt chỗ này được rồi.” Tần Mặc vuốt vuốt cằm, giọng nói âm điệu lên xuống, tràn đầy thâm ý, “Hà tất… Đi xa như vậy làm gì?”
Lâm Tư Uyên cảm thấy người đàn ông này hôm nay thật khó hiểu, cho rằng đang đứng cạnh một bình dấm chua di động, bực bội vung tay anh ra nhưng trước một bước liền bị anh ôm vào trong ngực, xoay người đi ra bên ngoài.
Chọc ai đó bất mãn hô lên, “Này, em còn chưa nói xong đâu…”
“Thế là xong rồi.” Nói thêm lời nào nữa sợ sẽ chọc phải dây thần kinh cục súc của thầy Tống mất.
Thời điểm mở cửa, Tần Mặc quay đầu lại, “Quên mất chưa chúc mừng cậu, tân hôn hạnh phúc.”
Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng an tâm, Tống Đĩnh Ngôn thở dài, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn học trưởng.”
“Cậu tiếp tục.” Tần thiếu gia nháy mắt ý vị thâm trường với anh, “Chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Bị cưỡng chế đi ra ngoài khiến Lâm Tư Uyển cực kì khó chịu, vừa cúi đầu liền bắt gặp bức tranh cô cố ý mang đến vẫn đang trong lòng bàn tay, trong nháy mắt lửa giận bốc cao lên tận não, hất tay của người bên cạnh chính mình hậm hực đi về phía trước.
Tần Mặc cười lắc đầu, hai ba bước liền đuổi cô, kéo vai nhỏ ôm vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai cô ấy nói nhỏ hai câu.
Tiểu cô nương khựng tại chỗ, ngạc nhiên không thôi, thanh âm run rẩy, “Anh…ý anh là…..”
Tần thiếu gia nhướng mày, “Em nói tiếp đi.”
Lâm Tư Uyển nỗ lực hồi tưởng toàn bộ khung cảnh vừa rồi, cộng thêm thái độ kỳ lạ của Tống Đĩnh Ngôn, cô ảo não nhắm mắt lại, trời ơi, vừa rồi cô làm chuyện gì đây? Thiếu chút nữa phá hỏng “chuyện tốt” của anh ấy?
“Hừ, sao anh không sớm nói cho em?”
Ai đó vẻ mặt vô tội vừa buồn cười, “Anh biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Người con gái tỏ vẻ không tiếp nhận bất cứ lời phản bác nào, quyết tâm đem toàn bộ lỗi lầm mặc định trên người anh.
Tần thiếu gia thập phần bối rối, chỉ là…
“Về nhà sao?” Anh cúi đầu kề sát khuôn mặt nhỏ của người trong lòng, âm giọng khàn khàn sắc dục.
“Anh cũng muốn, trải nghiệm thử cảm giác trong phòng làm việc.”
——
Cánh cửa đóng lại, khóe miệng Tống Đĩnh Ngôn giật giật. Anh biết, người nhạy bén như Tần Mặc có thể đã phát hiện ra những động tĩnh rất nhỏ trong phòng.
Phía bên dưới người con gái ngây ra, nghiễm nhiên vẫn còn chưa thoát khỏi không khí khẩn trương vừa rồi, trước tiên anh sửa lại quần áo cho mình, sau đó bế cô lên, bao bọc trong vòng tay anh.
“Anh Đào…cục cưng…”
Cô dường như đã bị dọa sợ, lông mi rũ xuống, bị anh gọi vài lần mới thoáng lấy lại tinh thần, đầu nhỏ chôn ở đầu vai anh, buồn buồn mở miệng, “Làm em sợ muốn chết…”
Tiếp lại đấm anh một cái, “Đều tại anh.”
Bàn tay nhỏ của cô được anh nắm lấy xoa nhẹ, khẽ cười hỏi: “Sợ mà còn nghịch ngợm như vậy?”
Nhắc tới điều này gợi lại cho cô chút kí ức, buồn bực đẩy anh ra nhưng ngược lại càng khiến người đàn ông dùng sức giữ chặt eo.
“Anh buông em ra…” Âm thanh giận dỗi nói.
Người đó ôn nhuận cười, vui vẻ vẹo má cô, “Làm sao vậy?”
Cô nghiêng đầu, bướng bỉnh không thèm để ý đến anh.
Tống Đĩnh Ngôn cũng không vội, bàn tay to lớn ưu nhã hướng xuống bờ mông mềm mại, cách lớp vải xoa bóp vài cái, người con gái chịu không nổi sức lực thô bao này, con ngươi xinh đẹp trừng lớn lườm anh.
“Anh chỉ biết bắt nạt em thôi.” Thanh âm lên án nho nhỏ, “Anh là tên lừa đảo.”
Tầm mắt anh hạ xuống đảo qua phần cơ thể đang lộ ra toàn vẹn trong không khí, nhũ hoa trắng nõn non mịn ngạo nghễ trước ngực, đỉnh nhũ đỏ thắm dụ hoặc người nhìn, đáy mắt thèm khát, giọng nói khàn khàn, “Lừa em lúc nào?”
Cô không thành thật vặn vẹo eo phản kháng, “Em nghe hết cả rồi…”
“Cô ấy nói, anh từng ôm cô ấy.”
Anh từ từ hỏi: “Bởi vì cái này?”
Rồi người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đem cô nâng lên không trung làm ai đó hoảng hốt dùng chân kẹp chặt eo anh, vòng tay ôm cổ anh, “Anh… anh muốn là gì?”
Anh không nói lời nào, tiến bước về phía cửa, “Tạch” một tiếng, đem cửa khóa lại.
“Cho em đáp ánh.” Anh nói.
Người con gái bị anh đặt lên sofa, anh chống người lên, một tay thuần thục cởi xuống cúc áo, trước ngực mở rộng, cơ bắp rắn chắc rơi vào tầm mắt cô khiến Tô Anh một hồi miệng đắng lưỡi khô, phía bên dưới lại bắt đầu rục rịch khó chịu.
Trong lúc cô ngây người, nhiệt độ cơ thể nóng như lửa của người đàn ông càng làm hoa huyệt phía dưới ngứa ngáy, dần dần bào mòn tâm trí người con gái.
Tô Anh khó nhịn cắn môi, “Ưm…”
Tống Đĩnh Ngôn áp người xuống, mút mạnh vành tai như ngọc của cô, hô hấp cô dịu lại, sự bực bội cũng tiêu tan hơn phân nửa, hơi thở nóng rẫy phả ra bên tai người con gái khiến cô mê loạn.
Một tay anh gấp gáp nắm chặt eo cô, côn thịt thô dài trực tiếp đâm vào huyệt nội nóng bỏng chật hẹp, thân gậy như rơi vào hồ nước nóng, liên tiếp bị vô số cái miệng nhỏ vội vã âu yếm, gắt gao cắn chặt không buông khiến Tống Đĩnh Ngôn thỏa mãn rên rỉ.
“Đúng là anh đã từng ôm cô ấy.”
Cơ bụng anh bắt đầu thong thả chuyển động, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt cô, biểu cảm nghiêm túc thành khẩn, “Nhưng anh chỉ “yêu” mình em.”
Đôi tay người con gái ôm chặt lấy tấm lưng anh, ngâm nga thừa nhận tần suất va chạm của anh, cái miệng nhỏ lại không thuận theo lẩm bẩm.
“Vậy cũng… ưm…ư… Không được…”
Người đàn ông ngưng lại, khẽ cắn lên chóp mũi cô, đột ngột hung hăng đâm sâu vào chỗ mềm mại bên dưới, hài lòng nghe được âm thanh rên rỉ kiều mị mê người của cô. Không cho cô thời gian thích ứng, anh đem hai chân trắng nõn gập trước ngực tạo thành tư thế rộng mở, côn thịt bành trướng cọ xát vách thịt mẫn cảm rút ra đâm vào liên tục.
“Dấm cũ từ xa xưa cũng muốn ăn? Hử?”
Mỗi chữ hạ xuống lại thúc mạnh một lần, đâm cho cô đến bên hông sinh đau.
Đôi mắt anh vằn tia máu, tựa như muốn đem cô hút cạn không thừa giọt nào.
Khó có được mấy khi cô còn sức phản bác lại, “Ưm… đúng vậy…”
Ý cười khó giấu bên khóe môi anh, quay người cô lại đưa lưng về phía anh, đè thấp cái eo nhỏ, đỡ cự vật phía sau mạnh bạo đẩy vào, đồng thời liếm vùng cổ tinh tế của cô.
“Khi anh là học sinh lớp mười, Anh Đào mới sáu tuổi…” Giọng nói anh hạ thấp, ôn nhu đến cực điểm, “Nói cho anh nghe, em muốn anh làm gì?”
Tư thế tấn công từ phía sau khiến côn thịt đụng sâu đến đáng sợ, tàn nhẫn như muốn phá hỏng thân thể của cô, hai tay Tô Anh chống lên lưng ghế sofa, choáng váng với đợt xâm nhập vũ bão từ phía sau, trong cổ họng âm thanh khóc run run, trừ tiếng yêu kiều rên rỉ, cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được.
Bàn tay to vòng đến trước ngực cô, nắm chặt nhũ thịt đang rung rung theo tiết tấu, xiết chặt rồi buông lỏng vuốt ve, ngón trỏ tinh tế cọ cọ đỉnh nhũ, xúc cảm tê dại đau đớn lan ra toàn thân, xương cốt như muốn vỡ ra.
Cuối cùng cô bật khóc thành tiếng, “Thầy…”
“Anh hối hận rồi.” Anh liếm quanh cổ cô, hụt hơi nói, “Hai năm trước nên buộc em ở cạnh anh.”
“Hử?” Cô mơ màng đáp lại.
“Chờ em thành niên…” Giọng nói như vọng lại từ sâu thẳm, “Rồi lại “yêu” em như vậy, dù cam chịu chết trên người em cũng được…”
Cô quay đầu lại liền được anh hôn, mọi nghi hoặc tan trong môi lưỡi giao hòa, người con gái từ từ nhắm mắt lại, mặc anh ở trên cơ thể cô tùy ý đốt lửa, điên cuồng chiếm lấy.
Một giờ sau, trong gian phòng cũng dần khôi phục vẻ tĩnh lặng và bình yên như thường lệ.
Người con gái nhỏ bé bị “yêu” đến mệt mỏi, mềm nhũn trong ngực anh, gạt bỏ lớp áo, vùi đầu vào cổ anh thở hổn hển.
Tống Đĩnh Ngôn cúi đầu đặt xuống một nụ hôn chuồn chuồn nước, “Mệt mỏi sao?”
Âm thanh yếu ớt “Ừm”, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, nghẹn hỏi: “Vừa nãy anh nói hai năm trước là có ý gì?”
Bàn tay anh đặt sau lưng cô vỗ về nhẹ nhàng giúp cô xoa dịu sau cơn hoan ái, người con gái thoải mái híp mắt hưởng thụ, hít vào mùi hương ở cổ anh.
“Hai năm trước vào tiệc sinh nhật em ban tối, anh đã thấy em.” Anh nói.
Tô Anh kinh ngạc ngước mắt còn anh lại cúi đầu, đôi đồng tử đen bóng, trong vắt như nước suối.
“Em mắng một lão già khiến ông ta không còn mặt mũi nào.” Anh cố ý trêu cô, “Lúc đấy anh liền suy nghĩ, tiểu cô nương nhỏ bé ấy vậy mà thật hung dữ.”
Người trong lòng hừ khẽ, “Anh mới hung dữ ấy…”
“Sau đó, lại thấy em nắm tay bà ngoại làm nũng, bộ dáng ngoan ngoãn chọc người yêu thương.”
Anh nói: “Trong một khoảnh khắc, anh rất muốn giữ em cho riêng mình.”
Tiểu cô nương lông mày cong thành vầng trăng khuyết, mỉm cười nói: “Anh là thích em từ cái nhìn đầu tiên sao?”
Anh suy nghĩ một lúc, ôn nhu nói: “Anh chỉ biết, lần nữa gặp lại liền không muốn buông tay em ra.”
“Chỉ muốn vĩnh viễn giống như vậy…”
Bên hông chợt nặng xuống, là cái xiết tay quen thuộc, “Em ở trong lòng anh, cùng anh da thịt gần kề.”
Tống Đĩnh Ngôn ôn nhu lại kiềm chế, ngày thường không hay nói lời âu yếm, nhưng quả thật một khi nói ra, khiến trái tim người nghe lâng lâng, ngưa ngứa như mèo cào, thật đòi mạng người, làm đối phương không tự chủ được hãm sâu trong đó.
Cô động tình hôn môi anh, “Từ trước tới nay anh không nói với em điều này.”
“Em muốn biết điều gì, anh đều nguyện ý nói ra.” Người đàn ông thân mật cọ chóp mũi cô, “Còn có cái gì chưa rõ?”
Tầm mắt cô hạ xuống, do dự một lúc, cuối cùng không nhịn nữa liền mở miệng hỏi: “Vậy… người con gái vừa nãy…”
Anh cười nhẹ, thoải mái đáp, “Cô ấy là người anh từng thích.”
Tuy rằng đã sớm đoán ra đến tám, chín phần nhưng lời này từ chính miệng anh nói ra vẫn khiến cô khó chịu, cô bực mình chép chép miệng.
Tống Đĩnh Ngôn khóe miệng ý cười càng sâu, “Bình dấm nhỏ quay trở lại rồi, hửm?”
Người nào đó mạnh miệng, “Làm gì có.”
“Anh Đào.” Anh thì thầm gọi tên cô, bàn tay to chế trụ sau đầu người con gái, cưỡng ép cô không thể không nhìn thẳng anh.
“Anh lớn hơn em nhiều tuổi như vậy, sao có thể một chút chuyện tình cảm nam nữ đều không có.”
Tống Đĩnh Ngôn dừng lại một nhịp, sau đó kiên nhẫn nói với cô: “Huống chi, đó chỉ là một đoạn tình cảm đơn phương không hồi đáp thôi.”
“Ít nhất ở hiện tại, mặc kệ là thể xác hay tinh thần, anh chỉ thuộc về một mình em, bao gồm cả tương lai, toàn bộ con người anh cũng chỉ có em thôi.”
Anh hỏi cô, “Có thể chứ?”
Gò má cô phiếm hồng, có chút xấu hổ, vốn cũng không định náo loạn gì, nghe lời nói ngọt ngào của anh như vậy, trái tim hờn dỗn cũng được vỗ về không ít.
“Hửm?”
Như có như không âm thanh, “Ừm.”
Cô ậm ừ hỏi anh, “Cô ấy… cô ấy vừa rồi còn nói… nói… hừm…”
“Cầu hôn?” Anh chuẩn xác tiếp lời cô, tỏ vẻ tiếc nuối thở dài, “Làm sao bây giờ? Hiện tại đều bị em phát hiện cả rồi…”
“Kỳ thật…cũng không phải cầu hôn…”
Trái tim anh trùng xuống, “Có ý gì?”
Cô ngước mắt nhìn anh, nhấn mạnh từng chữ, “Ngoại trừ anh, em sẽ không gả cho ai khác.”
“Anh hiện tại đem em kề bên người.” Cô cười xấu xa nói: “Em có thể tùy thời điểm tùy không gian thỏa mãn anh.”
Ai đó bị chọc cười, ngắm nụ cười xinh đẹp của người con gái trái tim như được ủ trong mật ngọt mềm xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, phác họa ngũ quan tinh xảo, “Thật sự?”
Cô nói: “Tất nhiên rồi.”
Thân mình vừa động, người con gái liền bị anh một bước xoay người đè dưới sofa, cô chớp mắt đáng yêu, “Thầy?”
Anh cười nhẹ: “Không phải thời gian địa điểm nào cũng được sao?”
Chiếc áo sơ mi trên người cô được anh vén lên, con ngươi sâu đen nhìn chằm chằm cơ thể mảnh mai hoàn mỹ, bộ ngực đầy đặn lưu lạc đầy những dấu hôn ái muội. Dịu dàng đặt xuống một nụ hôn trên trán cô, tiếp đến chóp mũi, lại từ từ di chuyển đến cái miệng đỏ tươi mềm như thạch nào đó.
Sau đó thấp giọng dụ dỗ, “Bé ngoan, gọi ông xã.”
•-•HOÀN CHÍNH VĂN•-•