Kể từ sau đêm đó, Trương Tân cũng thường xuyên vô tình hữu ý trốn tránh y. Mỗi ngày nhàm chán đều nhàn rỗi ngắm bầu trời từ hừng đông cho đến khi tối mịt, lại không gặp người.
Đành phải đối mặt với những cọc gỗ mang hình dáng thị vệ mà ngẩn người.
Quả nhiên, gần đây bắt đầu có vẹt bay đến khu vườn này, tuy chỉ mới có một vài con, nhưng cũng đủ khiến những ngày nặng nề này thêm hứng thú.
Đuổi theo những cánh vẹt chao lượn, chợt thấy trong hồ sen mơ hồ phản chiếu một bóng người bị gió thổi nhăn theo từng gợn sóng…
Anh Đào có chút xấu hổ, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng y cũng mở miệng
…”Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Đối phương không nói, đứng yên tại chỗ không động đậy, ánh mắt hắn nhìn Anh Đào có chút mờ mịt.
Đây là một kẻ biệt nữu (lúc nào cũng ngại ngùng, không được tự nhiên), mỗi ngày đều sẽ gặp vài lần, khi nhìn thấy, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có mà đi thẳng, đi được một quãng lại quay lại nhìn mình ngẩn người.
Quách Vinh hôm nay đã đến khu vườn này lần thứ sáu. Hắn bức thiết muốn gặp người này, nhưng khi gặp được lại không biết nói cái gì.
Anh Đào rốt cục nhịn không được hỏi trước, hắn vẫn không đáp lại. Hai người nhíu mày nhìn nhau qua một đoạn hành lang dài.
Đổi lại là trước kia, chắc chắn sẽ tặng cho nhau vài câu trào phúng, nhưng hiện tại chẳng ai nói nổi một câu.
Trước mắt Quách Vinh là khuôn mặt nhỏ nhắn luôn xuất hiện trong giấc mộng, trong hiện thực mặc dù không mặc trang phục nữ nhưng vẫn có chút mùi son phấn của nữ nhân, cũng không phải là cố làm ra vẻ, chỉ tiếc dù có như thế nào cũng không tìm được vẻ thanh thuần trong giấc mộng.
Trong lòng hắn luôn e ngại, hắn sợ có một ngày sẽ không thể giữ sự trầm mặc nữa, sợ bản thân không còn dũng khí để đối mặt với ai.
Vì sao hắn lại động tâm trước một luyến sủng thấp hèn, tuy rằng Anh Đào vẫn chưa nói gì với hắn, nhưng Quách Vinh vẫn ẩn ẩn cảm thấy bất đắc dĩ.
“… …”
Hắn nhìn Anh Đào đang đứng bên cạnh cái ao tặng cho hắn một nụ cười ôn hòa, trái tim không khỏi hẫng nửa nhịp. Đôi môi hồng nhuận không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng hình như đang hé môi nói cái gì đó.
Ngay tại khoảnh khắc đó, Quách Vinh thấy mắt Anh Đào hơi đỏ, phảng phất có chút hơi nước nổi lên. Những lời định nói ra nhất thời nuốt trọn về. Tâm như nổi trống, hỗn loạn như ma. Mạnh mẽ nắm chặt bàn tay, làm như không để ý mà xoay người bước đi. Tấm lưng kia vẫn lộ ra vẻ không đành lòng.
Anh Đào lắc đầu, chỉ biết nở nụ cười. Bất luận Quách Vinh muốn nói cái gì, y cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Coi như ta nợ ngươi, trong lòng kêu một tiếng Quách đại ca, sau khi báo thù xong, ta sẽ rời khỏi Thạch Hổ, cũng sẽ không để lại lời nào, chỉ mong mọi người bình an.
Lúc ban đầu dựa vào họ để làm bậy, sống an nhàn sung sướng, nhưng thế đạo nhấp nhô dần dần khiến y hiểu ra nhiều thứ hơn, giữa đất với trời chỉ cách nhau một sợi chỉ nhỏ, Anh Đào thừa nhận, y đôi lúc không thể buông tay, trong lòng biết rõ, Quách Vinh là người tốt. Hắn có cái khó xử của hắn, nghe nói muội muội của hắn là thê tử chính thất của Thạch Hổ, mặc dù không phải dung mạo khuynh thành, nhưng cũng là tiểu thư khuê các, Thạch Hổ luôn luôn cùng nàng tương kính như tân. Ba người này, từ khi Thạch Hổ đi theo Thạch Lặc đã là thanh mai trúc mã. Nếu có một ngày, mối quan hệ bị người khác đánh vỡ, cục diện sẽ như thế nào đây? Quách Vinh vốn bảo thủ không chịu thay đổi, có thể mở to mắt nhẫn nhịn đến hiện giờ, cũng coi như khoan hồng độ lượng đi.
Thạch Hổ trước nay chưa từng nhắc tới những việc này, Anh Đào biết là do nghe lén thị vệ bàn luận, có thể thấy được địa vị của y trong mắt Thạch Hổ ra sao. Trước mặt người này, quan phủ đưa tới các nô bộc tỳ nữ ăn nói khép nép với y, nhưng sau lưng họ đều khinh thường y. Gió lướt qua khuôn mặt, vẫn như cũ là một mảnh tối đen, không hề có tôn nghiêm.
Nhìn cây anh đào xa xa kết những quả nhỏ xanh thẫm, không khỏi có chút xót xa trong lòng, thật lòng chờ đợi y, cũng chỉ có người nọ mà thôi…
Anh Đào vô tình mà lưu luyến khu vườn tẻ nhạt này. Trong phòng, tiếng than vọng ra.
“Ân… … A…”
“Rất đau sao? Ngươi, ngươi đừng có gấp, ta nhẹ một chút là được…”
“A… Quý Long… Ta không sao, ngươi cũng không được đi, ta giúp ngươi làm… …”
“A… Đừng đụng vào, nhìn ngươi, cái dạng này, sao không nói sớm… Đều tại ta sơ ý!”
Cánh tay đang muốn đẩy cửa ngừng giữa không trung, đoạn đối thoại trong phòng như tiếng sấm đánh vào trái tim Anh Đào.
Bọn họ trở về khi nào? Hơn nữa, thì ra là thế… Sớm nên nghĩ đến mà, vả lại bất luận Mộ Dung Hoàng kia cử chỉ phong lưu, chỉ nhìn đơn thuần thái độ Thạch Hổ đối với người này liền có thể đoán ra, hai người quan hệ không hề tầm thường…
Anh Đào muốn chạy đi thật nhanh, y sợ nhìn thấy một màn kia.
Dưới chân vừa trượt, loạng choạng một chút, thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng. Anh Đào nhanh chóng che miệng lại.
Luống cuống…
Cửa vẫn mở, một con dao ngắn chói lọi kề trước cổ y.
May mắn dừng đúng lúc.
“Sao không vào, cũng không gõ cửa, hại ta cho rằng…”
Thạch Hổ cũng có chút sợ hãi, vừa rồi thiếu chút nữa lỡ tay lấy mạng tiểu gia hỏa này. Nhìn y sắc mặt tái nhợt, nhất định là bị dọa không nhẹ. Nhất thời vong tình, vươn tay đem y kéo vào trong ngực.
Lồng ngực nóng ran, dày rộng mà rắn chắc, so với thân thể gầy yếu của mình thật bất đồng. Trên người Thạch Hổ chỉ có một cái quần, mặt Anh Đào dán trên da thịt trần trụi của hắn, tim thình thịch kinh hoàng. Y đang run rẩy, là vừa rồi bị dọa sao? Trong nháy mắt đó, y đau lòng cái gì? Không, thứ thực sự làm Anh Đào sợ hãi, là chính mình…
Dùng sức đẩy hắn ra, một khắc kia, Thạch Hổ còn chưa hoàn hồn, Anh Đào tránh khỏi tầm mắt hắn, nhìn Mộ Dung Hoàng đang xích lõa nằm trên giường phía trong phòng.
Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm ở nơi đó. Có lẽ là cảm nhận được cái gì, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Thạch Hổ lúc này mới nhớ tới, cũng không để ý tới Anh Đào, xoay người vào trong.
“Không có việc gì, tiểu Hoàng, đừng lo lắng.”
Quay đầu lại nói “Anh Đào, sai người gọi hữu hầu đến đây!”
Tận đến thời khắc Thạch Hổ xoay người lại, Anh Đào mới phát hiện sau lưng hắn có một miệng vết thương bằng hai đầu ngón tay, thịt lộ ra ngoài, từng tảng máu lớn đều đã khô, có lẽ không quá sâu, nhưng sao lại khiến người khác sợ hãi đến thế! Các ngươi đã làm cái gì!
Vội vàng khóa cửa, quả nhiên, Mộ Dung Hoàng sắc mặt tái nhợt, mặc dù nhìn không ra chỗ nào có thương tích, nhưng khí tức hỗn loạn, các đốt ngón tay trắng bệch, tựa hồ đang chịu đựng nỗi thống khổ lớn lao…
“Đừng nói nhiều như vậy, nhanh gọi Trương Tân đến, tên ngốc đó cùng ta sẽ giải thích cho ngươi sau.”
“Nhưng…”
“Chuyện gì vội vã như muốn gia nhập phái Tạp Gia vậy…”
Ba người cùng nhìn ra cửa. Quả nhiên, cáo già thần cơ diệu toán, sớm biết rằng nơi này có huyết quang tai ương, xuất hiện vô cùng “đúng lúc”.
“Hữu hầu, làm phiền ngươi, tiểu Hoàng trúng độc, lại có nội thương, ta mới vừa mới ngăn chặn giúp hắn, ngươi mau lấy châm tiêu độc cho hắn đi.”
“A, không chết được, các ngươi ra ngoài đi, ta lập tức chữa bệnh cho hắn.”
Trương Tân cười rồi lấy ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng ngồi vào bên giường, nâng cánh tay Mộ Dung Hoàng đặt trên ngực mình.
“Tiểu Hoàng, ngươi hại ta nơi này thật đau a…”
Không ổn, không ổn, Trương Tân quả nhiên vẫn thù dai… Anh Đào thông cảm nhìn Mộ Dung Hoàng một cái, khuôn mặt vốn tái nhợt kia nay càng tái nhợt hơn…
Thạch Hổ rùng mình một cái, vội vàng kéo Anh Đào ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Anh Đào giữ tay Thạch Hổ
“Thạch đại ca, ta đi kêu thầy thuốc, ngươi đến sương phòng chờ ta!”
Thạch Hổ cười, trong lòng tự nhiên có chút vui mừng.
“Không cần, không phải là trọng thương, ngươi giúp ta băng bó là được rồi, bên kia cũng có thuốc. Hơn nữa, ta sẽ cho ngươi một sự bất ngờ…”
Trên mặt Thạch Hổ chẳng nhìn ra chút thống khổ nào, thoải mái không khác gì thường ngày.
Đâu thèm cái gì bất ngờ, nhìn đám da tróc thịt bong phía sau lưng, Anh Đào cảm thấy thật có lỗi.
Thạch Hổ nhìn thấu, ghé vào lỗ tai y cọ xát vài cái “Nhớ ta?”
Anh Đào cúi đầu “… … Ngươi về sương phòng trước đi, ta đi đun nước ấm.”
Thạch Hổ gật đầu, hai người đi hai đường, trước khi đi còn nghe được tiếng khóc thét bi thảm của Mộ Dung Hoàng truyền ra.