Anh Đào Truyện

Chương 47



Không khí âm u ẩm ướt tràn ngập mùi tanh rữa nát.

Vệ binh kéo một người sống dở chết dở từ trong đại lao ra. Người nọ áo rách quần manh, trên cổ đeo gông, tứ chi bị trói bằng dây thừng. Kẻ rồ dại này đang quỳ trên mặt đất. Vệ binh không để ý đến gã, kéo dây thừng về phía trước. Người nọ chỉ có thể phát ra tiếng kêu nhỏ vụn.

Cuối cùng gã bị trói thành hình chữ đại – nằm dang tay chân trên cát, buộc với năm con ngụa đứng ở các hướng, kéo căng chân tay gã giữa không trung. Đầu lĩnh kỵ binh không nhẹ không nặng mà thúc ngựa, người nọ sẽ không lập tức tắt thở, mà chịu đủ thống khổ khi tứ chi bị xé rách. Đến tận khi ngựa không chờ nổi nữa, nghe một tiếng thét ra lệnh, roi da trong tay hung hăng quất xuống, người nọ bị ngũ mã phanh thây, máu tươi phun trào.

Đầu dính đầy cát, lăn thẳng đén gần một đôi giày đỏ. Hai hốc mắt Lưu Ngỗi huyết nhục mơ hồ, bộ mặt vặn vẹo, miệng ậm ừ một âm thanh nửa vời rồi tự cắn đứt đầu lưỡi.

“Yêu nghiệt… Ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi… …”

Khóe môi cong lên, không sợ hãi mà châm chọc “Tùy ngươi…”

Xoay người bước vào một cánh cửa lớn sơn son, cảnh sắc bên trong vô cùng quen thuộc.

Ánh trăng như hồng (chim nhạn), ngồi tựa trong chòi nghỉ mát bằng ngọc thạch bên bờ ao là một người thân hình cường tráng, thấy y đến đây, si ngốc cười.

“Anh Đào, đêm nay ngươi có rảnh không?”

Áo choàng đỏ sẫm lướt theo chiều gió, y chợt lui lại một bước.”Quách đại ca…”

“Còn nhớ đêm đó ở trong này, ngươi đã dạy ta một bài hát không?”

Quách Vinh chậm rãi đến gần, nhẹ giọng ngâm xướng “Độc chước dao, độc chước thả độc dao. Nhất chước khởi đào thử, nhị chước đoạn phong tiêu, tam chước ý bất sướng, tứ chước tình vô liêu, ngũ chước vu dịch phúc, lục chước hoan úc điều, thất chước luy tâm khứ, bát chước cao chí siêu, cửu chước vong vật ngã, thập chước hốt lăng tiêu. Lăng tiêu dị vũ dực, nhâm trí đắc phiêu phiêu. Trữ học thế nhân túy, dương ba khứ ngã diêu…”

(Một mình uống rượu, một chén lại một câu ca. Một chén khởi đầu, hai chén đoạn phong tiêu, ba chén không vui vẻ, bốn chén thấy nhàm chán, năm chén ôn hòa, sáu chén vui buồn lẫn lộn, bảy chén tâm mỏi mệt, tám chén chí cao siêu, chín chén ta quên hết, mười chén ngắm hoa lăng tiêu. Lăng tiêu tựa cánh chim, ý thức đã mơ màng. Sớm học thế nhân say, sóng xô ta đi xa……) 

“Ta không nhớ rõ …”

Anh Đào càng lui lại, hắn càng tiến lại gần. Không biết từ khi nào trong tay đã có một chén rượu, “Đến đây, Anh Đào, ngươi không phải cũng thường nói uống rượu một mình rất tịch mịch sao…”

Giương mắt nhìn lên, trong chén là máu đỏ tươi, ánh lên một vòng sáng màu vàng, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

“Không… Ta không tịch mịch, ta không biết thế nào là tịch mịch, ngươi đi đi… …”

Quách Vinh lộ vẻ khó xử “Chính là… Muội muội của ta… Nó rất tịch mịch… … … Nó trách kẻ làm ca ca như ta không thể bảo vệ nó.”

“Muốn trách thì hãy trách nàng đã chọn sai phu quân…”

Mặc kệ Quách Vinh ở sau lưng giữ lại như thế nào, Anh Đào cũng không quay đầu lại.

Mưa lất phất giữa không trung. Một bóng trắng hiện lên, Anh Đào đẩy cửa ra, ngoài cửa là hai con tuấn mã đen bóng. Trong đó, trên lưng một con là một thiếu niên quý khí ôn hòa. Anh Đào không tự chủ được mà lên ngựa, thiếu niên săn sóc đưa cho y một chiếc ô màu đỏ.

Đợi Anh Đào bật ô lên, thiếu niên chớp mắt đã không thấy nữa.

Hoảng hốt kêu tên hắn “Phong Nhã… …”

Không gian trống rỗng chẳng thể có hồi âm.

Không mục đích tiêu sái đi vào một ngõ tắt nhỏ, trên đường nơi nơi là những xác chết và những kẻ ăn mày xanh xao vàng vọt.

Con ngựa kia dừng lại cạnh một con sông nhỏ ngoài thành, sao thế nhỉ? Không đi nữa, Anh Đào đành phải xuống dưới.

Con sông trước mặt bỗng nhiên nổi sóng lớn…

Khi Anh Đào mở mắt ra, phía trước đã là Trường Giang sóng cả.

Đối diện con sông, mơ hồ có thể thấy được mấy ngôi nhà, phú quý đường hoàng, lầu các san sát, mặt nước phảng phất mùi hoa quế.

Ánh lửa lập lòe, một con thuyền hoa mờ ảo hiện lên trên dòng nước, mấy chục cái đèn lồng khiến mặt nước trở nên sáng ngời.

Âm nhạc dễ nghe, vài nữ tử yểu điệu xông ra chỗ rào chắn ngoắc y vào.

“Vị khách quan kia, có cần qua sông không?”

Anh Đào lấy lại bình tĩnh, lắc đầu “Ta không chờ con thuyền này…”

Lời còn chưa dứt, gió to đột nhiên thổi, đèn lồng rơi rụng, thuyền hoa to lớn kia nháy mắt hóa tro tàn.

Anh Đào ngưng mắt nhìn mặt nước, lẩm bẩm “Đã không thể trở về được nữa rồi…”

“Mẫu hậu! Sao lại đứng ở chỗ này! Sẽ cảm lạnh đấy …”

Bọc Anh Đào trong một chiếc áo rộng thùng thình, vòng tay này quen thuộc quá.

Anh Đào nhìn quanh, trước mắt chỉ thấy vách tường hoàng cung cao vời vợi.

Dưới góc tường là một bóng người trải dài, nhìn kỹ, là một thiếu phụ xinh đẹp thần sắc u buồn, tay cầm lược ngọc, không yên lòng chải những sợi tóc đen dài chấm đất.

“Thúy nhi, ngươi xem nữ nhân kia, nàng không còn chờ ai nữa…”

Vòng tay kia ngày càng lạnh, cuối cùng ngay cả lực siết cũng không còn.

Anh Đào quay người lại, trong đại điện sáng ánh đèn, ca múa chợt bắt đầu.

Nam tử to lớn khoác hoàng bào ôm ấp mỹ nhân, ánh mắt mờ mịt nhìn y. Hai người nhìn nhau không nói gì, Anh Đào lại chậm rãi rơi nước mắt.

Trái tim đau đớn kịch liệt, hoảng hốt thấy nam tử kia vội chạy về phía y.

“Chủ tử, chủ tử, ngài làm sao vậy!”

Anh Đào mở mắt ra, thấy Nghi Chi cầm khăn giúp mình lau mồ hôi. Trong lòng cảm thấy an tâm một chút.

“Canh mấy rồi?”

“Hồi bẩm chủ tử, vừa qua canh bốn.”

Tỉnh lại rồi, khó mà ngủ tiếp được.

Anh Đào xốc chăn, xuống giường đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.

“Ta đi ra ngoài một chút…”

“Chủ tử… Hôm nay…” Nghi Chi nhìn sắc mặt y, không có chút biểu tình nào, nói vậy là vừa rồi y gặp ác mộng, trong lòng khổ sở, không dám hỏi nhiều.

“Trời còn chưa sáng, bên ngoài còn sương, để nô tỳ lấy thêm quần áo cho ngài…”

Anh Đào gật gật đầu. Nghi Chi lưu loát hầu hạ y rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Một khắc kia đưa y ra khỏi cửa, Nghi Chi bỗng nhiên hoảng hốt.

Mười năm … Năm tháng không hề để lại trên khuôn mặt nam nhân này bất cứ thứ gì.

Lúc trước hoàng đế lập Thạch Tuyên làm Thái tử, lập Đỗ Chiêu Nghi làm hoàng hậu, phế Trịnh Anh Đào làm Đông Hải phi. Trong cung huyên náo bàn chuyện này, mọi giả thuyết xôn xao. Y vẫn luôn mắt điếc tai ngơ, nhưng nếu thực sự muốn mượn cơ hội này mà trừ khử người của y, y vẫn sẽ không nương tay.

Nghi Chi hầu hạ y đến hiện tại, tựa hồ cũng không phải là vì quyền thế. Phần nhiều, là kính nể chủ tử kiên cường dẻo dai này.

Mặc kệ người khác đánh giá như thế nào, trong mắt nàng, Trịnh Anh Đào vẫn là một nam nhân.

Sáng sớm ngự hoa viên đã ngập hơi nước, đọng trên quần áo làm bớt vẻ hanh khô, vải vóc mềm xuống, hết sức thoải mái.

Anh Đào đến nơi vừa mơ thấy, không khỏi mỉm cười. Tất cả đều là chuyện đã qua, hôm nay làm sao vậy nhỉ.

Sớm như vậy đã thấy vài thái giám cung nữ. Nhưng giờ khắc này Anh Đào lại ngoài ý muốn mà đụng phải một người.

Lẽ ra Hoa Lâm viên cách nơi này một đoạn đường, vả lại người này xưa nay không quan tâm đến y, sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong này?

“Ngươi đừng kinh ngạc, ta hôm nay tới, chẳng qua là muốn cáo từ ngươi.”

Anh Đào sửng sốt, không thể tin Tử Dương lại tìm đến y.

“Cáo từ?”

Tử Dương cười, “Sáng nay mơ thế nào?”

“Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?”

Đáp phi sở vấn (ông nói gà bà nói vịt), Tử Dương nhìn chằm chằm Anh Đào, thần sắc có chút khác thường.”Chuyện ta nên làm, cũng đã làm, về sau như thế nào, đó là thiên ý …”

“Ngươi cũng có thứ không mong muốn sao…”

“Hỏi chính ngươi đi, liền biết trong lòng ta như thế nào.”

Hai người gặp thoáng qua, Anh Đào bỗng nhiên mở miệng “Ngươi lừa người trong thiên hạ, lại không thể lừa dối con tim mình…”

Tử Dương lắc đầu “Tuy rằng như thế, ta lại tuyệt không hối hận… Ngươi đã cũng thấy rõ, vì sao không sớm buông tay?”

Anh Đào không tranh luận với y. Không thể buông tay, là bởi vì trong lòng không cam nguyện.

Chính Ngọ, trong cung đại loạn, Tháp Trừng bệnh lâu không khỏi, sáng sớm nay đã qua đời, Thạch Hổ bi thống không thôi, bởi vì vùng Lương Châu nhỏ bé bị đánh bại, quân tình khẩn cấp, chúng thần chỉ có thể giấu diếm, nhưng không ngờ hoàng đế không thể nhìn thấy mặt Tháp Trừng lần cuối, liền nổi giận.

Anh Đào nghe tin này, tuyệt không lộ vẻ ngoài ý muốn, tựa như đã sớm biết trước hết thảy.

Y chỉ nghĩ, người thương tâm nhất có lẽ không phải là hoàng đế.

Bên ngoài Đại Cức thành mưa phùn bay tán loạn, một nam tử thân bạch y, phong tư nhẹ nhàng, tay cầm chiết phiến lững thững đi tới, nhìn thấy rừng trúc phía trước, khóe mắt toát ra một tia giảo hoạt vui sướng. Chỉ thấy y nghiêng mình, quay đầu về phía sau cao giọng nói “Thay ta tạ ơn phụ vương ngươi!”

Mộ Dung Khác hiểu ý, mỉm cười, cẩn thận nhìn kỹ bức hoạ cuộn tròn trong tay, giữa rừng lá trúc xanh mướt là một nam tử thần tình lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.