Anh Đào Truyện

Chương 49



Lúc này Ngân kỵ bất quá có ba nghìn người, từ ngoài thành nhìn lại, dĩ nhiên chỉ toàn thấy người ngựa của Đông Cung. Thuộc cấp của Thạch Thao chết trận một nửa, Trịnh Anh Đào thân mặc nhung giáp, ẩn trong đám người. Chung quanh là mấy chục thị vệ võ nghệ cao cường. Ngân kỵ quân đánh bọc hậu, tuy có người chắn phía trước, xung phong liều chết, nhưng số người ngã xuống vẫn không ít. Ba phe nhân mã chiến đấu hỗn loạn bất kham.

Thạch Hổ chưa từng dự đoán được Thạch Tuyên có thể trong một đêm triệu tập tất cả binh lính Đông Cung. Tử chiến đến cùng, trong lòng hắn vốn đã nắm chắc phần thắng.

Đáng tiếc, ngôi vị đế vương không dễ dàng lung lay.

Trịnh Anh Đào xuất chiến, đơn giản là giúp Thạch Hổ điều binh kéo dài thời gian. Người ngựa của Yến Công Thạch Bân cùng Tư Không Lý Nông đều sớm đã bị điều đến ngoại ô. Vốn là để phòng Thạch Tuân ngo ngoe mưu phản, không ngờ phải dùng để chiến đấu với Thái tử trước một bước.

Thạch Tuyên làm người đa nghi, cho nên mới mất đi sự đúng mực vào phút cuối. Tâm cơ càng thâm trầm, càng không thể biết bên mình còn ai có thể tin tưởng được. Đến cuối cùng, ngay cả tình phụ tử cũng bị hắn đưa ra đánh cuộc.

Khó trách khi nhìn thấy đại quân của Lý Nông đuổi tới, hắn lại tỏ ra bất khả tư nghị (khó tin).

Thạch Tuyên dẫn hơn trăm tàn binh chạy trốn tới ngoại ô, nhưng không ngờ lại đụng phải Thạch Bân.

Đại thế đã mất. Khi Thạch Tuyên bị đưa lên đại điện, mặt đối mặt với phụ hoàng, trong lòng hắn chỉ còn hận ý.

Trịnh Anh Đào tóc tai rối loạn, nhung trang chưa cởi, mặc dù không bị thương, cũng đã hiện ra vẻ mệt mỏi.

Trong triều đã không ai dám cầu xin cho Thái tử. Đã là rạng sáng hôm sau, gia thần thê thiếp của Thạch Thao vẫn quỳ gối điện trước không chịu đi, binh sĩ thuộc cấp ngoài thành tử thương vô số, lại bởi vì bảo vệ chủ nhân nên không thể tấn công. Thạch Hổ đối với thế cục này cũng chỉ có thể ai thán.

“Ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng là của ngươi, mặc dù Thạch Thao cũng ham muốn, nhưng trẫm tin, nó sẽ không quyết tuyệt như ngươi…”

Thạch Tuyên không nghe được, giờ phút này với hắn mà nói, an ủi hay trách cứ cũng đều vô nghĩa. Mưu kế độc ác, tâm ngoan thủ lạt, chỉ tiếc hắn không biết tính sách lược. Ngay cả Thạch Hổ cũng không còn lý do giữ hắn lại.

Chỉ là, Thạch Tuyên không rõ, Trịnh Anh Đào, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì…

Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm người nam nhân này, nửa đời thành bại của mình lại nằm gọn trong lòng bàn tay y.

“Trịnh Anh Đào, mười năm trước phụ hoàng giết đại ca cũng không thể trừ khử ngươi, ngươi muốn xem cái gì, không phải đều thấy cả rồi sao… Vì sao hôm nay còn muốn hại ta…”

Ánh mắt Thạch Hổ bỗng nhiên trở nên tối tăm, Anh Đào chỉ than nhẹ một tiếng.

“Thạch Tuyên, ngươi ngay từ đầu đã sai, ta chưa bao giờ hoài nghi địa vị của mình trong lòng Hoàng Thượng. Ngươi có ngày hôm nay, cũng là tự ngươi làm bậy, không oán ta được.”

Một lát sau, Thạch Tuyên bỗng nhiên cười rộ lên. Ánh mắt quanh năm không thấy chân tình bỗng trở nên sinh động.

“Phụ hoàng, uổng cho người thông minh một đời, lại nuôi tai họa như thế bên người… Chuyện cho tới bây giờ, người hãy nhìn xem, bên người trừ nịnh thần này, còn lại bao nhiêu thân tín?”

“Trẫm không muốn nghe ngươi nói những lời vô nghĩa! Cũng không có nhi tử bất trung như ngươi!”

Hoàng Thượng trở về tẩm cung, các quan lại cũng sôi nổi rời đi. Trịnh Anh Đào hòa vào giữa đám gia thần thị thiếp của Thạch Thao.

Ba ngày sau, Thạch Hổ hạ chỉ xử tử Thạch Tuyên. Binh lính Đông Cung toàn bộ sung quân trấn thủ biên cương.

Trước đêm sắp bị tử hình, Thạch Tuyên chỉ mong được gặp mặt thê nhi.

Phụ hoàng cả đời sẽ tiếc nuối vì đã lập đứa con không nên thân này làm Thái tử. Thạch Thúy trác tuyệt chết sớm trở thành con sông lớn mà Thạch Tuyên vĩnh viễn không thể vượt qua. Vô luận hắn làm cái gì, đều bại bởi một người đã chết. Hắn không cam lòng, nhưng nghĩ đến Thạch Thúy bị người mình yêu sâu sắc hại chết, Thạch Tuyên cảm thấy bản thân mình thực ra chưa thất bại thảm hại nhất.

Thái tử phi mang theo tiểu nhi tử của Thạch Tuyên vào thiên lao, thị vệ giúp nàng mở cửa, đem hai mẹ con vào, thu bạc lặng lẽ lui ra ngoài.

Thạch Tuyên ôm bọn họ, nhất thời lại nghẹn ngào nói không nên lời. Hắn cho là mình nửa đời còn lại không còn vướng bận gì ngoài ngôi vị, ai ngờ giờ phút này nhìn thấy vợ con lòng như đao cắt. Cốt nhục chia lìa, là thống khổ như vậy sao… Không biết phụ hoàng còn chút nào không đành lòng với mình hay không.

Ngoài dự liệu của hắn, trước khi Thái tử phi đến thăm hắn, đã uống thuốc độc.

Cái thời khắc nữ nhân giúp hắn làm ấm giường từ từ khép đôi mắt lại, Thạch Tuyên mới phát hiện, thê tử của mình xinh đẹp đến ngần này, nhiều năm như vậy, hắn thậm chí không thèm nhìn kỹ nàng một chút. Hắn cho rằng nữ nhân này nhờ hắn mới được vinh hoa phú quý, danh lợi quyền uy, nhưng mà hiện tại lại không hề như vậy.

Hắn ngày mai đi, phe Thạch Thao sao có thể buông tha người thân của hắn.

Đứa trẻ năm tuổi tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết, trong lòng tựa hồ cũng thoáng hiểu được những gì, chỉ là chưa từng thấy phụ thân ôn nhu như vậy bao giờ.

Thạch Tuyên sẽ không để cho nhi tử ra khỏi đại lao này, hắn không có dũng khí thả nó ra nơi đầy máu lửa phân tranh. Hắn không muốn con mình lớn lên trong hoàn cảnh ấy, thậm chí cũng không muốn nó chết trong lời vũ nhục.

Đem đứa nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực, bàn tay Thạch Tuyên che miệng che mũi nó, nhìn cặp mắt bé nhỏ kia kinh ngạc, mặc cho đứa nhỏ hai chân đá loạn, hắn một chút cũng không chịu buông ra.

Đến tận khi thị vệ bước vào, mới phát hiện Thái tử phi môi tím ngắt chết vì trúng độc cùng đứa nhỏ trợn trắng mắt trong lòng Thạch Tuyên.

Khi những thị vệ gỡ được tay Thạch Tuyên ra, mới phát hiện đứa nhỏ sớm đã tắt thở.

Thi thể được đưa ra ngoài, họ phái người đi bẩm báo Hoàng Thượng.

Thạch Tuyên quỳ gối trong đại lao, mắt bỗng dưng ươn ướt, hắn vươn tay chạm vào, mới phát hiện thì ra người lạnh nhạt như mình cũng có thể rơi lệ.

“Phụ hoàng, nhi thần ngày mai sẽ đi … Người đã không cần nhi tử như con, coi như con chưa bao giờ có mặt trên đời này, cốt nhục của con, một giọt cũng sẽ không lưu lại.”

Khi Thạch Tuyên chết, bị người dùng móc sắt xuyên qua cằm, treo trên đống củi, moi tim cắt lưỡi hắn như hắn đã làm với Thạch Thao, cuối cùng đốt thành tro, ngay cả thi thể cũng không còn.

Tro cốt chung quanh phiêu tán, Thạch Hổ không cho người thu nhặt. Con cháu cùng tang, ai có thể nghĩ đến, vốn là phụ tử, cuối cùng lại đến nông nỗi này.

Dương Phi mưu hại hoàng tử, thủ đoạn tàn nhẫn, cũng phải nhận cực hình.

Xe ngựa chạy thẳng về phía đông. Nghi Chi lặng yên rơi lệ, nam nhân bên cạnh ôm chầm lấy nàng.

Yên lặng nhớ kỹ “Chủ tử, sau này phải bảo trọng, nô tỳ không thể hầu hạ người được nữa …”

Trịnh Anh Đào quả nhiên giữ lời tráo đổi Dương Phi, mà còn liều chết cho hai người một con đường sống

Nghi Chi vẫn không dám tin, có thể sống mà ra khỏi hoàng cung khi giữ nhiều bí mật của Trịnh Anh Đào đến thế, chỉ sợ thật sự chỉ có nàng.

Trước khi đi, Anh Đào còn đưa cho nàng một tay nải. Cũng không có gì nặng, Nghi Chi chợt nhớ tới, vừa mở ra liền thấy, thì ra là một chuỗi trân châu cùng một bộ giá y (áo cưới) đỏ thẫm.

Bình thường y thích nhất là mặc xiêm y màu đỏ thẫm, nhưng lại không có cơ hội mặc giá y.

Mấy ngày sau, binh lính biên quan khởi xướng phản loạn, Diêu Dặc Trọng dẫn người từ Lạc Dương vọt tới Quan Đông, lại cùng Lý Nông và Nhiễm Mẫn ba đường giáp công, mới từ từ khống chế thế cục.

Nhưng Nhiễm Mẫn vừa về tới trong triều, đã nghe nói tới biến cố gần đây, hết sức kinh ngạc.

“Hoàng Thượng! Vi thần nửa tháng trước mới gặp Tháp Trừng trên đường, y làm sao có thể…”

Chúng thần sôi nổi bàn tán, nửa tháng trước… Ước chừng là ngày tam hoàng tử chết… Nhưng chẳng phải khi ấy Tháp Trừng sớm đã…

Thạch Hổ cũng không biết ra sao, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng bất an.”Không có khả năng… Không có khả năng…”

Thấy Nhiễm Mẫn nói chắc chắn không thể nghi ngờ, lập tức có người phụ họa “Hoàng Thượng! Lúc trước tiểu Tần vương vốn là người chết sống lại. Chỉ sợ…”

Nói vậy, mọi người mới nhớ lại bộ dáng y khi trước. Quả thật là kỳ nhân sao?

“Trẫm muốn gặp Tử Dương! Tử Dương không chết! Khai quan (mở quan tài) cho trẫm!!”

Thạch Hổ lúc này như nắm được sợi rơm cứu mạng, tựa như tất cả những bất an sẽ theo sự trở về của Tử Dương mà tan thành mây khói.

Trịnh Anh Đào không để ý thủ vệ ngăn trở, thúc ngựa đuổi tới chùa Kim Tháp.

Đến khi tới được nghĩa trang, mộ đã đào được lên phân nửa, thấy Anh Đào tới, tất cả mọi người đồng loạt ngừng tay.

Thạch Hổ biết y đến đây, nhưng không quay đầu lại.

“Tiếp tục đào…”

“Đừng! Hoàng Thượng!”

Anh Đào chạy lên kéo ống tay áo Thạch Hổ “Hoàng Thượng! Thần xin người!”

“Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi… Ngươi đi đi…”

“Hoàng Thượng! Người nếu còn chút ân tình với Anh Đào, thì vĩnh viễn đừng mở nắp quan tài! Trên đời có Tử Dương thì không có Anh Đào!”

Thạch Hổ siết chặt nắm tay, gạt tay Anh Đào ra “Nếu giữa hai ta còn có hai chữ ân tình, thì đó sẽ là trò cười lớn nhất thiên hạ…”

Anh Đào vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ “Nếu cái gì cũng đều không có … Vậy sao bệ hạ không giết Anh Đào…”

Thạch Hổ không đáp, phất tay, vài thị vệ kéo Anh Đào ra khỏi lăng mộ.

Lời hắn vừa nói, Anh Đào khắc ghi từng câu trong lòng. Nếu còn nói đến hai chữ ân tình, thì đó là trò cười lớn nhất thiên hạ. Thạch đại ca, Anh Đào hại hai đứa con trai của ngươi, đích xác không có tư cách cùng ngươi nói chuyện ân tình, nhưng những thứ thuộc về Anh Đào, y chưa bao giờ dễ dàng buông tha.

Quan tài bằng đá mở ra, người người câm như hến. Không có xác chết Tử Dương, thậm chí ngay cả xiêm y cũng không có. Trong quan tài là một bức tượng hổ bằng ngọc thạch được điêu khắc rất sống động.(tượng hổ bằng ngọc thạch = Thạch Hổ)

Đế vương uy nghiêm kia ngây dại trong nháy mắt.

Giống như Thạch Tuyên đang đứng ở trước mặt hắn, tựa như câu chất vấn ngày nào

“Bên cạnh người trừ nịnh thần này còn có bao nhiêu thân tín?”

Không có, hắn cái gì cũng không có, một đứa bé mất song thân từ nhỏ, tiên đế hắn coi như cha như huynh, mà vì ngôi vị hoàng đế này, hắn giết cả thê nhi tiên đế. Tay chân huynh đệ không quen nhìn hắn không từ thủ đoạn, cũng đều bị hắn nhất nhất diệt trừ, khi cả triều văn võ không bằng lòng với hắn, hắn lại dùng vũ lực binh quyền khống chế toàn cục, đi thẳng lên đế vị. Thanh lọc bè cánh, diệt trừ phe đối lập. Hắn từng cho rằng, như vậy mới là khoái hoạt và công bằng. Cũng không ngờ rằng, người chết đói khắp nơi cũng tịch mịch hệt như hoàng đế trên cao. Hắn thật sự mệt mỏi rồi.

Bi thống phập phồng liên tiếp rốt cục khiến đế vương không ai bì nổi này rở nên tiều tụy, bệnh không dậy nổi.

Biên cảnh Lương Châu báo nguy, trong triều không người cai trị, vài vị trọng thần dâng tấu xin hoàng đế sắc lập Thái tử.

Chọn Yến công Thạch Phú, hay Bành Thành công Thạch Tuân.

Thạch Tuân làm người ích kỷ, vả lại hữu dũng vô mưu, nhìn trộm ngôi vị hoàng đế đã lâu, Thạch Hổ cho tới bây giờ vẫn chưa từng muốn trọng dụng hắn. Cho nên mọi người đoán, chắc chắn Thạch Phú thắng.

Anh Đào nhìn tẩm cung Thạch Hổ từ phía xa, thái y liên tiếp ra vào, chắc là bệnh tình không hề lạc quan.

“Lưu quý phi, ta nghĩ ngươi thấy rõ thế cục hơn ta, nên làm như thế nào, trong lòng ngươi nên tự biết…”

“Đây là tất nhiên… Bất quá vẫn muốn mượn người của ngươi…” Nữ nhân có vẻ trầm ổn không hợp tuổi, ngữ khí thập phần thoải mái.

Anh Đào ghé mắt liếc nhìn nàng một cái “Ta nghĩ không cần… Người này tham luyến tửu sắc, tự ngươi suy nghĩ lo liệu là tốt rồi. Huống chi đại quân hắn có mấy chục vạn, chỉ cần chút tàn binh là có thể lay động.”

Ngân kỵ giao chiến với đại quân của Đông Cung đã mất đi sĩ khí. Hơn nữa Anh Đào căn bản không tin được Lưu quý phi, ngân kỵ đều là những tử sĩ y khổ tâm bồi dưỡng, trừ phi là vì Thạch Hổ, nếu không ai cũng đừng mong có được.

“Một khi đã như vậy, ta đây cũng không tiện miễn cưỡng. Chẳng qua, ta khuyên ngươi đừng vọng tưởng nhiều…”

“Chỉ sợ, đây phải là lời ta khuyên ngươi mới đúng.”

Đứng dậy vuốt phẳng y phục, Anh Đào lạnh lùng đáp. Người trước mắt, đã không còn là thiếu nữ nhu nhược chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng năm đó. Nàng thay đổi, hoặc cũng có thể nàng trở về với bản chất của mình. Nàng cùng Thạch Tuyên cũng đã có giao dịch, chẳng qua, Lưu quý phi chiếm được ưu ái của Trịnh Anh Đào nhiều hơn. Bằng tử mà quý (nhờ con mà được coi trọng), nàng càng có tư cách trở thành người đứng đầu.

Tiễn bước Trịnh Anh Đào, Trương Sài bước tới.

Năm đó, là nam nhân này đưa Lưu Vân đến tay Thạch Hổ. Khi nước mất nhà tan, là trong lúc vô ý, y cho Lưu Vân một đường sống.

Cho nên Lưu quý phi có ngày hôm nay phải cảm tạ y.

Hiển nhiên, những lời vừa nói Trương Sài đã nghe hết, hắn không thèm để ý chút nào.

“Y không chịu cho mượn binh cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ sợ đây là tấm kim bài hộ mệnh cuối cùng của y. Nhưng ta không rõ, y rốt cuộc muốn cái gì…”

“Ngươi không rõ?” Lưu Vân lặng yên nghiêng người.”Ngươi sao có thể hiểu được, khi trong mắt người mình yêu thương nhất không có bóng hình mình, là bao nhiêu thống khổ…”

Trương Sài lắc đầu, đáng thương cho một kẻ thông minh, cũng không thoát khỏi duyên phận.

“Vì kế hiện thời, đành phải vận dụng người của chúng ta. Bất quá, còn phải xem ý hoàng thượng.”

“Hoàng Thượng hiện giờ đã là một kẻ đại loạn, chỉ sợ không chống đỡ được lâu. Tốc chiến tốc thắng là được.”

“Nương nương yên tâm, thần nhất định sẽ làm thỏa đáng…”

Lưu Vân phất tay, Trương Sài thức thời lui ra.

Nàng chỉ biết là, thiên hạ này vốn là của Lưu thị, mặc kệ phụ thân đứa nhỏ là ai, chỉ cần có huyết thống Lưu gia, ngày phục hưng hoàng thất sẽ tới.

Thạch Phú lĩnh chỉ tiến cung trước, liền có không ít người đưa hậu lễ tới. Trong nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người đem lợi thế đặt trên người hắn.

Đoán rằng ngày mai sẽ được thụ phong, hắn cũng không khỏi vui mừng.

Mà Thạch Tuân bên này cũng không thấy bất luận động tĩnh gì.

Ca múa đàn hát, nhanh nhẹn đẹp đẽ. Thạch Phú tuy rằng thô lỗ, nhưng cũng không mất phong độ. Trong tiếng cười không khó phát giác vẻ đắc ý.

Vài tướng sĩ quan lại trong yến hội cùng Trương Sài thổi phồng phụ họa, đơn giản là ca ngợi những chiến công của Yến Công, cùng lời chúc sau này tiền đồ vô lượng. Thạch Phú bị mỹ nhân bên người làm rối tinh rối mù, gần đây đông đảo thần tử sôi nổi mở tiệc chiêu đãi vị quý nhân này, Thạch Hổ bệnh tình nguy kịch, ai ngồi trên ngôi vị Thái tử vị ắt nắm giữ nửa giang san. Thạch Phú tựa hồ đã hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp.

Nhưng mà ngay khi hắn mơ màng thưởng thức rượu ngon, âm nhạc chợt ngừng. Trường kiếm đâm thẳng vào tim, Thạch Phú hai mắt trợn lên, bất khả tư nghị nhìn các quan viên. Bọn họ vốn không phải người của Thạch Tuân, vì sao phải hại hắn! Trương Sài đối mặt với ánh mắt kinh dị của hắn, không nói một lời, cho đến tắt thở, Thạch Phú chết cũng không nhắm mắt.

Vô luận là Thạch Thúy trước kia được ân sủng, Thạch Tuyên tâm ngoan thủ lạt sau này, hay là Thạch Tuân hữu dùng vô mưu, sát tâm bừng bừng, Thạch Phú đắc ý vênh váo, bọn họ đều thua khi bộc lộ tài năng. Mà cơ hồ tất cả mọi người quên tiểu hoàng tử ở chốn thâm cung kia.

Ngày kế ngoài thành liền có quân đội bốn phía thị uy, muốn lập Thạch Phú làm vua.

Liên tiếp vài lần phản loạn, Thạch Hổ sao có thể có thể phớt lờ. Rất nhanh loạn quân đã bị đuổi ra khỏi thành, tướng lĩnh thủ thành hồi báo, Yến công Thạch Phú đã bị đâm chết.

Thạch Hổ giận đến nỗi muốn giết sạch người bên cạnh, hắn ngã bệnh, cuộc sống vốn đã khó an nhàn.

Nên tin ai, còn có thể tin ai.

Hắn thuở nhỏ sinh trưởng ở quân doanh, dũng mãnh cầm gậy sắt, chưa đến mười tuổi đã trở thành tai họa trong quân, giết người như ngóe, mười bảy tuổi chinh chiến nơi sa trường đẫm máu, hạ gục trăm vạn quân tinh nhuệ, quét ngang trung nguyên, đã từng là kẻ đại kiêu hùng người nghe người sợ. Lúc này cảnh tượng trước mắt chỉ là những bộ xương trắng ngày một tới gần, ngay cả xây nên cung điện cũng phải tính xem trong mỗi tấc đất chôn bao nhiêu thi thể, cái chết không quen thuốc với hắn, thì còn có cái gì cơ chứ?

Hắn sợ căn phòng trống vắng này, sợ người mình yêu quý lại phản bội mình lần nữa. Cả người chìm trong nghi ngờ, trông gà hoá cuốc.

Khi Lưu Vân mang theo tiểu hoàng tử bị lãng quên nhiều năm đến thăm bệnh, Thạch Hổ vẻ mặt hoảng hốt, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn.

Đứa nhỏ này không có chỗ nào giống hắn, nhưng xem ra cũng cất giấu rất nhiều khát vọng với ngôi vị hoàng đế, kế tục mẫu thân, cử chỉ khéo léo đoan trang. Khuôn mặt thanh tú tuyệt không xứng với vẻ thâm trầm ấy.

Thạch Hổ nắm bàn tay lạnh lẽo của tiểu hoàng tử, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải

Từ sau khi Thạch Thúy chết, hắn căn bản không quá quan tâm đến hoàng tử nào. Hắn thậm chí không nhớ tên đứa nhỏ này.

“Ngươi cũng muốn ngôi vị hoàng đế của trẫm, hy vọng trẫm chết sao…”

Tiểu hoàng tử nhăn mày, vị phụ hoàng luôn coi nó như người xa lạ này, trong lòng nó người luôn uy nghiêm cao lớn, không ngờ lại được tiếp cận, đế vương cao cao tại thượng cũng sẽ có lúc tiều tụy bất kham như thế.

Câu hỏi này, nó vốn không thể trả lời, chỉ càng nằm chặt bàn tay to lớn. Trong nháy mắt, nhìn ánh mắt mẫu thân, nó chợt có cảm giác nhớ nhung xúc động.

Một lúc lâu, Thạch Hổ bỗng nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dương liễu bay phất phơ đón gió, không rõ đã qua mấy mùa xuân.

“Trẫm sẽ không còn được gặp lại y …”

Không thấy được bóng dáng quật cường nọ, y cuối cùng cũng không chịu cúi đầu. Nếu ngày ấy, hắn không mở nắp quan tài kia ra, không biết hiện tại Anh Đào có còn đứng bên hắn, gọi hắn một tiếng ‘Thạch đại ca’ hay không.

Khoảnh khắc bàn tay to lớn dần dần buông lơi, một giọt nước mắt mới lặng lẽ rơi xuống. Phụ hoàng cứ như vậy đi rồi, mang theo mờ mịt đau thương cùng vô tận mỏi mệt. Thậm chí đến cuối cùng, cũng không hỏi nó bất cứ chuyện gì. Nó vẫn luôn sống như một cái bóng, lớn lên dưới sự che chở của mẫu thân.

Đó là cách tồn tại của nàng.

Lưu Vân khóc, lần đầu tiên kể từ khi nàng khóc cho tộc nhân của mình, nam nhân khiến nàng nước mất nhà tan vừa chết ở trước mặt nàng. Nam nhân trong giấc mộng của nàng thời niên thiếu bị vùi lấp bởi nỗi hận với trượng phu.

Anh Đào từ đầu đến cuối không tới tẩm cung kia.

Năm Thái Trữ, Triệu võ đế Thạch Quý Long băng hà, đám người Trương Sài ủng hộ lập tứ Hoàng tử Thạch Thế đăng cơ, tôn Lưu thị làm thái hậu.

Ngày đó, Trịnh Anh Đào lĩnh mười vạn ngân kỵ quân tới hoàng lăng.

Phía sau cung điện mỹ lệ đường hoàng, là một mảnh non sông hoang cốt, không có người nọ, y cũng không còn lưu luyến…

Lừa chính mình bao nhiêu năm, đáng tiếc sớm đã vô pháp coi cảm tình này như một cuộc giao dịch. Cho nên không thể chịu đựng việc bên cạnh hắn không ngừng có thêm tân hoan cựu ái.

Không từ thủ đoạn giết người của hắn, chỉ vì để ánh mắt hắn dừng lại trên người mình.

Anh Đào nguyện ý tin rằng, Thạch Hổ yêu y, chỉ là trong lòng hắn không chỉ có một mình y.

Yêu đến không thể không hận, không tiếc diệt trừ thân tín bên cạnh hắn, cũng muốn hắn hồi tâm chuyển ý.

Nhưng tình yêu vốn mong manh, vô vàn tình cảm trở thành thương hại cùng áy náy, chỉ có thể nói, đó là báo ứng.

Nam tử trung niên trong lòng gầy trơ xương, ánh mắt tán loạn, an tĩnh tựa trước ngực Anh Đào.

Trường kỳ dùng dược vật, hắn đã mất đi năng lực hoạt động. Tiểu hoàng đế căn bản không có khả năng biết, thân sinh phụ thân của mình chính là phế nhân bị cầm tù lay lắt trong thâm cung mười mấy năm. Mà đứa bé này vốn là sự bồi thường Trịnh Anh Đào dành cho Khinh Dương, nếu không có Tử Dương, y cũng sẽ không nuôi dưỡng tiểu hoàng tử này.

Quyền vị danh lợi ai không thích, nhưng tranh giành cả đời, sau khi chết cũng về tay người khác.

Có lẽ nhân sinh không gì hơn cái này, sơn hoa lạc tẫn sơn thường tại, sơn thủy không lưu sơn tự nhàn.. (hoa trong núi rụng thì núi vẫn còn đó, nước trong núi không chảy núi càng yên tĩnh???=> Câu này hỏi cả mấy chị phiên dịch viên tiếng Bông mà mấy chị ấy cũng chịu, nên mình ghép nghĩa từng từ trong raw lại, thấy cứ hãm hãm -_-)

Lời cuối sách

Thạch Thế tại vị ba mươi ba ngày, việc Trương Sài hãm hại Thạch Phú bại lộ, Diêu Dặc Trọng, Lý Nông đem người tấn công Nghiệp Thành, độc chết Lưu thái hậu cùng Nhất Tịnh, tiểu hoàng đế năm ấy mới mười một tuổi. Nhiễm Mẫn lập con rối Thạch Tuân làm đế. Từ nay về sau Hậu Triệu từ từ suy sụp.

Đời sau phòng Huyền Linh có 《 tấn thư 》 bình Thạch Quý Long đức nghĩa mơ hồ, độc ác từ nhỏ, dung nhan tựa cọp beo, dũng mãnh như lang sói, bắt đầu từ oán hận trong lòng, rồi đi cướp bóc. Vì thế vì kiêu ngạo cực điểm, cưỡng bức lao động, thu thập sắt thép, tịch thu binh khí, ra luật nghiêm khắc, thấy là giết, dân đen khiếp sợ, không thể cầu cứu ai, quân địch tàn ác, không thể tự vệ!

Sau đó phụ tử hiềm nghi, huynh đệ mối thù truyền kiếp, giết hại lẫn nhau, giễu cợt thiên hạ. Mộ phần chưa khô, họa loạn đã tới, Trương Sài tranh chấp, tộc của Nhiễm Mẫn bị tru di, ác giả ác báo, trời xanh có mắt! Theo nhầm người thì hung, mọi chuyện đều bị ảnh hưởng; làm sai ắt phải chịu báo ứng, đó chỉ là sớm muộn.

Cho nên sử sách ghi lại, người này là đế vương bạo ngược nhất.

Đường Lý Kỳ 《 Trịnh Anh Đào ca 》 lưu hậu thế, có câu:

Thạch Quý Long, có lộc trời, rất oai phong, mỹ nhân họ Trịnh tên Anh Đào. Anh Đào mỹ nhan như châu ngọc, thị tẩm chuyên cung thất, hậu đình cuốn ba vạn người, đôi mắt trong suốt. Quan quân nữ kỵ một ngàn, trăm hoa chiếu rọi sông Hà. Khăn vấn đầu dệt thành hoa đỏ, cờ hồng rợp đất trời. Gióng trống cưỡi ngựa như bay, tiếng gông xiềng run một cõi trần.

—— Hoàn ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.