Anh Đây Cóc Sợ Vợ

Chương 11



Trần Thuật vốn không hiểu sao Tôn Hạo Quảng lại chắc chắn ở nhà họ Sở, cũng không hiểu vì sao lúc cậu rủ cậu ta cùng đến đó thì giọng điệu lại quái dị đến thế.

Thậm chí còn có phần thông cảm.

Đến khi cậu mở cửa. Ngay lập tức chỉ muốn mắng Tôn Hạo Quảng cả ngàn lần.

Đúng là tò mò hại chết con mèo ghê, mấy lời ông cha ta dạy đúng là có đạo lý.

Nhất là khi Trần Thuật thấy Sở Dư ở trong phòng nhìn mình mỉm cười, còn vẻ mặt anh Cố nhà mình vô cùng âm u, trong đầu cậu liền hiện lên câu nói đó.

Nhìn không khí trong phòng thế này cũng biết... cô nam quả nữ, tình ngay lý gian.

...

Sau đó, bọn họ bước tới.

Môi cậu giật giật, vẻ mặt khóc không ra nước mắt, cậu muốn ra khỏi đây rồi làm lại... Có được không?

Phát hiện bầu không khí hơi quái dị, Sở Dư mỉm cười, phá vỡ yên tĩnh.

"Trần Thuật, Phong Nguyên, Dương Hành, lâu rồi không gặp." Cô khẽ gật đầu.

"Muốn uống gì? Trà hay nước trái cây?"

"Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp..." Ba người đồng thanh, cười, "Ha! Ha ha ha!"

... Mấy năm gần đây bọn họ chỉ gặp nhau có vài lần, thật khó cho cô còn nhớ được tên ba người bọn họ.

Bỗng nhiên cảm thấy thật vinh hạnh...

Hai người phía sau thúc tới, Trần Thuật bị đẩy về phía trước, cả người lảo đảo.

Phắc! Hai cái thằng không có nghĩa khí này.

Trần Thuật mắng thầm trong lòng, lại rất biết quan sát, vội vàng đè lại ấm trà đang xách lên, nói một hơi, "Không cần, không cần, ở ngoài không nóng, tụi tôi không khát."

Vốn dĩ đã phạm phải sai lầm, nếu bọn họ còn để cho cô rót trà thì khỏi cần nghĩ gì nữa luôn, cứ trực tiếp tới nghĩa trang là được.

Hai người sau cũng nói hùa theo, "Đúng đó, đúng đó, không khát đâu, lúc đến nhà họ Cố đã uống rồi."

Cái đệt!

Đến nhà họ Cố ngay cả không khí còn không có!

Trần Thuật kiên quyết gật đầu, sợ cô nghĩ mình đang khách sáo,  cậu lại liếc Cố Thần, "Huống chi anh Cố của tôi còn ở đây mà? Nếu khát tụi tôi sẽ không khách sáo với anh ấy đâu."

Câu nói này không rõ ràng, nếu người không có ý gì nghe được thì cũng chỉ hiểu mặt ngoài. Nhưng vào tai người có tâm... chủ gia đình... đúng là rất êm tai.

Mắt thấy vẻ mặt của anh Cố của cậu càng ngày càng tốt, Trần Thuật vừa thả lỏng, lại vừa khiếp sợ vì sự "sa đọa" của anh Cố nhà mình.

Suy nghĩ của Sở Dư luôn rất nhanh, đương nhiên sẽ không làm chuyện khiến người khác khó xử, thấy họ kiên quyết thì thuận theo đặt ấm trà xuống.

"Các cậu đến tìm Cố Thần hả?" Cô cong khóe miệng. "Nếu không vội thì vào ngồi một lát."

Nói rồi cô nhìn đồng hồ, nói với Cố Thần, "Hôm nay tới đây thôi."

Cô chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu —— chuyện của tôi đã xong, các cậu có việc thì đi đi.

Cố Thần buồn bực, "Cậu đuổi tôi đi à!"

"Sở Tiểu Dư, cậu có lương tâm không đấy," cậu hừ một tiếng, nhìn ấm trà đang đặt trên bàn, "Ngay cả nước cũng không cho tôi uống..."

Trần Thuật bị dáng vẻ Cố Thần như thế làm trợn trừng mắt, mém tí trực tiếp xông thẳng lên biểu đạt lòng trung thành, cậu không uống trà thật mà...

Nhưng cảm nhận được ánh mắt lành lạnh ấy, cậu co rút khóe miệng, vội vàng khoát tay, "Không gấp, không gấp mà..." 

Cậu vô cùng kiên quyết nói, "Bọn tôi ở nhà không có việc gì làm nên mới đi dạo loanh quanh, không hiểu sao lại đi đến Cố gia."

"Đúng vậy." Hai người kia cũng ngồi xuống, dáng vẻ không gấp gáp tí nào, rảnh đến đau trứng, cười ha ha nói, "Tụi tôi chỉ thuận đường ghé thăm anh Cố thôi, lát nữa đi ngay ấy mà."

Vẻ mặt Cố Thần bấy giờ mới tốt hơn, kiêu căng lườm Sở Dư.

Cậu xem, họ đã nói không có việc gì, cậu còn dám đuổi tôi đi.

Sở Dư bình tĩnh chớp mắt, cong môi lên.

Đã chạy đến đây rồi, chắc chắn sẽ không thể nào không có việc được.

Thế nên, cô cầm ấm trà rót một ly đưa cho Cố Thần, dù có chuyện hay không, anh em bọn họ đến tìm nhau, cô cũng không thể làm bóng đèn được.

Cố Thần nhận trà, thoáng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói thầm, "Một ly trà đã muốn đuổi tôi đi, đồ keo kiệt..."

Hơi thở chậm rãi ôn hòa trở lại.

Sở Dư nhìn cậu, lại rót một ly... đẩy đến trước mặt cậu, ý tứ rõ ràng, một ly không đủ thì hai ly.

Chàng trai nhận lấy, hừ một tiếng, không thèm nói nữa, cúi đầu chậm rãi thổi trà.

—— Hừ, không biết đây là trà gì, ngon quá.

Ba cậu chàng kia thấy màn kịch câm của Cố Thần như thế, bỗng chốc khóe miệng giật giật, chấn động mém tí nữa là rơi lệ.

Xem ra đã được cứu rồi, đúng là "tạ ơn trời đất".

Nhìn Cố Thần đã uống xong, đã bình tĩnh lại, Sở Dư cong môi, nhẹ giọng nói, "Lát nữa tôi còn có việc..."

Không cần đoán cũng biết tiếp theo là gì.

Cố Thần nhíu mày, ánh mắt dường như có lửa, vừa cáu kỉnh vừa đáng thương.

Có việc cái con khỉ!

Đúng là như từ thiên đường rớt xuống điện ngục... ba người kia bắt đầu lo sợ. Đừng mà!

Đáng tiếc quá chậm...

Giọng nói Sở Dư càng thêm dịu dàng, "Học cả chiều rồi, tôi hơi mệt, muốn ngủ một giấc."

Cố Thần tức giận.

Cô hỏi, "Mai tiếp tục nhé, được không, Cố Thần?"

Cố Thần bị ánh mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm, kiên trì chưa được một lúc thì lại nhìn đi chỗ khác, gật đầu.

..."Được."

Lỡ như cô buồn ngủ thật thì sao? Dù sao cô lúc nào cũng ngủ nhiều.

"Còn không đi." Cậu nhìn ba người trên sofa, ông đây không học cùng bạn gái được, không lẽ không thể tàn sát lẫn nhau ư?

Ba người kia suýt nữa đã bám lên khung cửa, muốn nói với Sở đại tiểu thư, à bào cô Sở cũng được, ở trong phòng rằng bọn họ đúng là không có việc mà!!!

Lúc ra ngoài.

Ba người bọn họ có chút không đành lòng.

Bước đi lề mề, Trần Thuật lén nhìn bóng dáng đi như bay đằng trước, hận muốn đấm cho một đấm, "... Lúc nãy có phải là anh em không thế hả? Dám đẩy tôi lên trước."

"Chứ không phải trốn không thoát..."

Hai người kia không có tí xấu hổ nào, càng nói càng giận, "Không phải do cậu lôi bọn tôi tới ư?"

Nói xong rồi nhìn bóng dáng đi đằng trước, thương cảm cho kết cục lát nữa của bản thân mình.

"Xem ra... ai cũng không thoát nổi rồi."

"Ở đằng sau ấp trứng hay sao mà không theo kịp hả?" Giọng nói của chàng trai đằng trước truyền tới, mang theo hơi lạnh, "Không phải tìm tôi có việc sao?"

"Đến đây đến đây." Trần Thuật phản ứng kịp, chạy lên nịnh nọt, "Bóng lưng của anh Cố đẹp quá, em nhìn mà ngây người"

Đồ vô dụng!

Hai người nhìn nhau, nhưng cũng lèo nhèo bước lên.

Thái độ cứ như sắp gặp quỷ đến nơi, căng mặt nói chêm vào màn nịnh nọt ôm chân chó của Trần Thuật.

Tới nhà họ Cố, Cố Thần đẩy cửa ra, "Muốn cùng lên hay từng người một?"

Quy tắc cũ, từng người lên thì sẽ nương tay, cùng lên thì mức độ sẽ tăng lên.

Trần Thuật nịnh nọt cả ngày trời:... "Anh, không thể thương lượng sao?"

Chàng trai nhìn cậu, khí thế hung hăng, vẻ mặt vô cảm.

Ba người đau khổ nhìn nhau.

Động tác lại không hề do dự, ngay lúc đó, ba nắm đấm ăn ý cùng nhau lên... Thậm chí từ ba phía khác nhau nóng lòng ra tay.

Sau khi bị dạy dỗ một cách hung ác, ba người nằm trong phòng tập gào khóc, cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là, "Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị lừa đá."

Tự nhủ, bị lừa đá còn sướng hơn như vầy nhiều.

—— by Trần Thuật.

Cố Tiểu Gia độc thoại nội tâm: cho cậu quấy rầy tôi và Sở Tiểu Dư này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.