Gió thổi tóc Sở Dư bay lên, gương mặt vì lạnh mà ửng đỏ, cô nheo mắt lại khẽ thở ra, rồi chôn mặt vào khăn quàng cổ ấm áp.
Bấy giờ Cố Thần mới chú ý đến.
Ý cười trên gương mặt dần biến mất, cậu nhíu mày, nắm chặt lấy tay cô để ủ ấm, tái mặt nói, “Sao lại lạnh thế này?”
Tay cô lạnh như băng, đã tháng hai rồi, lúc trước cô chịu thế nào vậy?
Sở Dư bất đắc dĩ đáp, “Không sao mà.”
Cơ thể của cô thuộc tính hàn nên rất sợ lạnh, trời vào hè mà tay chân cô vẫn cứ lạnh ngắt huống gì trời lạnh như hôm nay, ngày nào cũng mặc thêm vài lớp mà vẫn thấy lạnh, nhiệt độ này là bình thường lắm rồi.
Chàng trai không thèm nghe cô nói, cậu đưa tay phủ lên tay cô, sau đó đưa lên hà hơi ủ ấm, cậu không ngại phiền phức, liên tục xoa tay cho cô.
Động tác của Cố Thần vô cùng nghiêm túc, tựa như đang làm chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
Sự ấm áp từ đáy lòng dần lan tỏa, hòa vào dòng máu chảy khắp cơ thể, Sở Dư híp mắt nở nụ cười.
“Được rồi, không lạnh nữa ~” cô khẽ nói, hai người cứ đứng ở chỗ này cũng không được tốt cho lắm.
Nữ sinh mang cặp ở bên cạnh: …
Nhìn hai tay sưng lên vì lạnh của mình, bỗng nhiên cảm thấy thật buồn.
Chàng trai không thèm quan tâm người qua đường nghĩ gì, cậu hừ một tiếng, không lạnh mới lạ ấy, chỉ mới ấm lên được xíu thôi, cậu nghĩ ngợi rồi cởi nút áo khoác của mình ra.
“Cậu làm gì thế?” Sở Dư đè tay cậu lại, trời lạnh thế này, lúc sáng cậu mặc đồ quá mỏng, bây giờ còn muốn cởi áo.
Cố Thần cởi nút cuối cùng, kéo áo bên trong lên, sau đó giữ chặt tay cô rồi kéo đến đặt lên bụng mình.
Tay của cô quả thật rất lạnh, chàng trai khẽ run, bắp thịt ở bụng theo phản xạ co rụt về phía sau, dường như nghĩ đến điều gì, cậu lại sáp lại gần.
Sở Dư vội vàng rút tay lại, “Cậu không lạnh à!”
Chàng trai đè tay cô lại, ấn vào cơ bụng của mình, ánh mắt khẽ dời sang chỗ khác, mạnh miệng đáp, “Không lạnh!”
“Tôi có thể chịu lạnh, ủ tay cho cậu chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Nhiệt độ nóng bỏng từ bụng cậu truyền đến lòng bàn tay cô, chỉ một lát sau, tay cô bắt đầu ấm dần lên.
Sở Dư nhắm mắt, lòng mềm mại, cảm xúc trong đáy mắt như muốn tràn ra, tựa ai đãđó trộm cả một bầu trời sao thả vào đôi mắt cô.
Sở Dư nhón chân lên, hôn một cái lên má cậu.
“Cám ơn cậu, Tiểu Cố.”
Cô dịu dàng nói.
Khóe môi Cố Thần cong lên, hai tai bất giác ửng đỏ, trái tim không chịu nghe lời cậu, dồn dập như trống bỏi, Cố Thần ho một tiếng, hôn lại lên má cô, sau đó vội dời mắt sang chỗ khác, cậu ngại ngùng ấn mặt cô vào lòng, lấy áo khoác phủ lên.
“Mũi cậu lạnh đến đỏ bừng rồi kìa…”
Sở Dư bị ấn vào lòng cậu, áo khoát bao chặt ở bên ngoài chỉ để lộ cái ót, Sở Dư muốn cử động cũng thật khó khăn.
Khắp khoang mũi đều là mùi hương của Cố Thần, thậm chí cô còn có thể cảm giác được đường cong da thịt của cậu vô cùng rõ ràng, nóng hổi.
A… che kín quá, cảm thấy hơi nóng.
Sở Dư vùng vẫy bên dưới áo khoác thì bị Cố Thần đè lại.
Chàng trai thấy cô giãy dụa thì ấn chặt thêm, “Cậu làm gì! Không…?”
Sở Dư thở ra một hơi, hơi thở nóng hổi xuyên qua lớp áo truyền đến ngực cậu, chàng trai như nghẹn lại, cậu lập tức đổi giọng, nhưng lại giống như bị ai đó bóp cổ, “Không không không không lạnh…”
Sở Dư bỗng dừng lại, khẽ thì thầm, “… Mình không nhìn thấy đường.”
Vì cậu ôm cô nên cô không nhìn thấy gì cả.
Nhìn đường làm gì, lại còn muốn rời khỏi cậu nữa.
“Vậy thì không nhìn nữa.” Cố Thần buột miệng nói ra, nói xong cậu lại ho khan một tiếng, ôm cô đi về phía trước, “Ý tôi là, tôi có bán cậu đâu mà sợ, cứ đi theo tôi, không cần nhìn đường làm gì.”
Sở Dư dừng lại, lúc bước đi, cơ bụng dưới tay cô càng lúc càng hiện ra rõ ràng, nhiệt độ cũng ngày càng cao, cô có thể cảm giác được hai tay như bị bỏng bởi nhiệt độ trong lòng cậu.
Sở Dư không nhìn thấy đường, chỉ có thể bước từng bước về phía trước.
Cảm giác này thật kỳ lạ, khi còn bé cô đã từng bịt mắt mình rồi tập đi, lúc người ta không nhìn thấy con đường phía trước thì sẽ có biết bao nhiêu suy nghĩ xuất hiện, hoang mang không dám nhấc chân.
Nhưng lần này lại không như thế… Cô thấy rất an tâm.
Nhịp tim ổn định, không hề bối rối, lồng ngực trước mắt vô cùng ấm áp, dường như cả đất trời chỉ còn lại hai người bọn họ, cậu và cô sẽ cùng sánh bước đến địa lão thiên hoang, vật đổi sao dời.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc, Sở Dư khẽ cọ vào lòng cậu.
Cô nở nụ cười.
…
Cuối cùng cũng tới nơi rồi! Lạnh muốn chết!
Một nữ sinh lê từng bước đến trước, cả người run lên vì lạnh, nhưng vừa ngẩng đầu, nụ cười trên khóe môi bỗng chốc biến mất.
Bạn học nữ ở đằng trước được bạn trai cao lớn che chở vô cùng kín đáo, bầu không khí giữa hai người họ cứ như đang ở giữa mùa xuân, hoàn toàn khác biệt so với thế giới của cô.
Đắng mề, thế giới này lúc nào cũng độc ác với đám FA hết.
Nữ sinh ôm chặt cánh tay, bờ môi run lẩy bẩy, cô như muốn phát điên, “Anh người yêu của tôi đang ở đâu vậy…”
Giữa ngày đông lạnh giá thế này sao không có ai phát cho cô một người như thế này?
Mợ nó chứ cô cũng muốn có một anh đẹp trai ôm mình vào lòng như thế.
***
Hai người bọn họ đi rất chậm.
Lúc đến lớp, chuông vào học đã vang lên.
Cũng may là giáo viên đến trễ, chuông đã vang rồi mà giáo vẫn chưa đến, nhờ thế mà hai người họ đi thẳng vào lớp, Cố Thần tiện đường rót một ly nước nóng để Sở Dư ủ ấm tay.
Mọi người trong lớp đều im lặng.
… Cố nhị thiếu đã trở về rồi.
Cố Thần dắt Sở Dư về chỗ ngồi, không thèm quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, bây giờ cậu chỉ quan tâm tay Sở Dư có lạnh hay không mà thôi.
Ánh mắt Tôn Hạo Quảng sáng bừng, “Nhị ca, anh về hồi nào á?”
Đã nửa năm không gặp rồi.
Cố Thần đứng ở bàn mình, bảo Sở Dư cúi đầu xuống để cậu cởi khăn quàng giúp. Cố Thần thuận miệng đáp lại một tiếng, sau lại để khăn quàng xuống bàn, còn thân thiết kéo lại khóa áo lông của cô.
Trong lớp học khá ấm áp, khăn quàng của cô bằng lông dê nên có hơi bức, cô sẽ khó chịu lắm.
Tôn Hạo Quảng cong môi, Nhị ca có nghe cậu nói gì đâu mà ừ, ừ cái mông ấy!
Cậu ta hỏi lại, “Anh có nghe em nói gì không?”
“Ừ ừ.” Cố Thần thuận miệng ừ thêm, cậu vội vàng gạt sợi tóc vướng trên má cô, khăn quàng cọ qua cọ lại nên dễ tích điện, tóc dính lên mặt cô sẽ không được thoải mái.
Sở Dư nhìn cậu mỉm cười.
Nhìn tóc lại dính lên má cô, chàng trai mở chai nước trên tay mình rót ra một chút, nhẹ nhàng làm ướt tóc cô.
“…”
Tôn Hạo Quảng: …
Toàn bộ bạn học trong lớp: … Sống không còn gì để lưu luyến.jpg