Trong nháy mắt, Tôn Hạo Quảng không biết phải làm sao, nhìn nhị ca nhà cậu, “… Em biết rồi.”
Ha ha, bảo sao lại đến tìm cậu.
Trước sinh nhật Sở Dư một ngày.
Đêm hôm khuya khoắt.
Chuông báo 12 giờ đêm còn chưa vang lên, chàng trai nằm trên giường dán mắt vào đồng hồ, cậu chờ vừa đúng 12 giờ thì gửi tin nhắn mà mình đã sửa đi sửa lại nãy giờ.
Nhìn đồng hồ, 00:00:01, có lẽ cậu là người đầu tiên.
Bấy giờ cậu mới hài lòng nhắm mắt ngủ, dần thả lỏng căng thẳng, mấy phút sau đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngay sau đó, điện thoại bỗng rung lên.
Chàng trai nhíu mày, mở mắt ra cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, đêm hôm rồi mà đứa nào không biết điều phá rối giấc ngủ của người khác thế này!
Sở Dư: Trễ rồi mà vẫn chưa ngủ hả?
Cố Thần lập tức tỉnh táo, tâm trạng thay đổi hoàn toàn, tựa như sự mất kiên nhẫn vừa nãy không hề tồn tại vậy.
“Không có, tôi chờ tới 12 giờ…” Cậu lại xóa, sau đó lại gõ, “Tối nay chơi đến tối muộn.”
“Bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu, thuận tiện chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
“Sao cậu còn chưa ngủ? Sáng mai đau đầu thì làm sao?”
“Mau ngủ đi, mai nói tiếp.”
Brr… Brr…
Điện thoại di động rung lên, tin nhắn liên tiếp gửi đến.
Sở Dư tựa vào giường, cúi đầu mỉm cười, trên gối còn lưu lại dấu vừa nằm, rõ ràng là vừa ngồi dậy.
“Ừm, mình ngủ ngay đây.”
Nghĩ nghĩ, cô mỉm cười nhắn thêm một câu, “Không cho cậu chơi nữa, ngủ sớm đi.”
“Ừm, biết rồi.” Nếu như bây giờ có gương, Cố Thần sẽ thấy vẻ mặt của cậu sẽ thế này >v<
Sở Dư, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Chàng trai trở mình, ngón tay dừng lại một chút, sau đó kiêu căng gõ thêm vài chữ.
” —— Muah muah muah.”
Ừ, không được quên nụ hôn chúc ngủ ngon, vợ mình không nhớ thì đàn ông như mình phải nhắc cô ấy.
Sở Dư: …
Trong đêm tối, màn hình di động phát ra ánh sáng lập lòe, cô dễ dàng nhìn thấy ba chữ rõ ràng trên màn hình.
Cô bật cười, tựa như có thể nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng, đã nghiện mà còn ngại của chàng trai thông qua ba chữ này.
Sao lại dễ thương thế nhỉ.
Ngón tay cô lướt trên bàn phím, “Ừm, muah muah muah.”
Khụ, chàng trai nhìn ba chữ trên màn hình, bỗng nhiên hưng phấn hẳn, nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được chụp hình đăng lên tường nhà.
Cố Thần: Chậc, cô vợ nhỏ có hơi bám người.
Từng chữ một đều chứa đựng sự khoe khoang.
Một đám FA cú đêm: …
Tôn Hạo Quảng vừa gọi điện thoại sắp xếp vài thứ, vừa lên mạng liền thấy nhị ca nhà mình đăng ảnh mới.
Sao cậu đánh mùi sói già đang vẫy đuôi khoe khoang thế này.
Yên lặng đặt điện thoại xuống, cậu giả vờ như chưa thấy gì hết.
—— Thức ăn cho chó này, cậu từ chối ăn.
Lạnh lùng.
****
Ngày hôm sau.
“Cho 4 quả trứng gà vào tô, sau đó lấy lòng đỏ ra bỏ vào một cái tô khác…”
“Đập trứng, tách lấy lòng đỏ…” Cố Thần nhìn điện thoại, lẩm bẩm từng bước làm theo, sau đó tìm kiếm dụng cụ tách lòng đỏ trứng.
Bộp… Cậu có hơi lóng ngóng, trứng gà bị lẫn với vỏ, lúc dì Vương làm nhìn dễ lắm mà sao đến lượt cậu thì quả trứng nó không chịu nghe lời gì cả.
Cố Thần im lặng, nhích lại lấy vỏ trứng ra, sao mà trơn thế. Tuy mất kiên nhẫn nhưng cậu vẫn nhặt vỏ vô cùng cẩn thận.
“Được rồi.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, “Tiếp theo là tách lòng đỏ trứng.”
Có nên hỏi bà nội không?
… Thôi bỏ đi.
Cậu nghĩ nghĩ rồi đi kiếm chai nước, đặt miệng chai ngay chỗ lòng đỏ, sau đó bóp một cái hút lòng đỏ vào.
Sau khi bà Cố nhìn Cố Thần tìm tìm kiếm kiếm một hồi, bà đóng cửa phòng bếp lại, không biết chơi trò gì, nụ cười trên mặt ngày một tươi.
Ây da, Tiểu Cố lớn rồi.
“Sau đó, đánh đều lòng trắng đến khi nổi bong bóng, sau đó cho khoảng 300g đường cát vào…”
Trời tuy lạnh nhưng trán Cố Thần lại ướt đẫm mồ hôi.
Tuy có hơi luống cuống tay chân nhưng cậu vẫn rất nghiêm túc làm theo từng bước hướng dẫn.
Đến khi Tôn Hạo Quảng gọi đến.
Ấp a ấp úng, “Nhị ca…”
“Gì?” Cố Thần dừng lại, cậu có dự cảm không lành, “Sao vậy?”
Tôn Hạo Quảng nói nhanh, “Em vừa mới đến nhà họ Sở.”
“Sau đó mới biết sáng nay anh Sở về, sau đó ảnh nói là…”
Không cần Tôn Hạo Quảng nói, Cố Thần cũng đoán được khúc sau.
Câu chửi bậy bị tắt ngang cổ họng, tức chết đi được, không phải anh ấy vừa đi ư.
Mới có bao lâu? Không có việc gì thì ở lại nước mình đi chứ!
Cậu cắn răng, “Không sao, dời lên tối đi.”
…
Nghĩ một lúc, Cố Thần quyết định tự mình đến nhà họ Sở. Tôn Hạo Quảng chưa kịp nói gì đã thấy nhị ca khoát tay với cậu, sau đó đi thẳng tới chỗ ông Sở, ra vẻ ngoan ngoãn nói tối nay bọn họ muốn tổ chức sinh nhật cho Sở Dư.
Ông Sở vui vẻ đồng ý, “Được rồi, mấy đứa cứ đi đi.”
Toàn là thanh niên, An An nhà ông quá yên tĩnh, ra ngoài quen biết thêm vài người bạn cũng tốt.
Lúc Sở Phong đi xuống thì nghe ông Sở nói thế.
Mặt anh đen lại, đây là ông ngoại ruột thịt ư?
Ông ngoại đã đồng ý rồi thì anh còn biết nói gì nữa, anh cũng không còn nhiều thời gian, chiều nay phải lên máy bay rồi, tối nay An An lại ra ngoài với cậu ta…
Mặt anh Sở đen như đít nồi, lạnh lùng nhìn Cố Thần bên kia, đồ cơ hội!
Tôn Hạo Quảng run rẩy, nhìn Cố Thần vẫn bình tĩnh nói chuyện phiếm với ông Sở, yên lặng bấm like cho nhị ca nhà mình.
Ông Sở không nhận ra nên giữ hai người ở lại ăn cơm, vừa hay có cả Sở Phong và Sở Đằng Phi ở đây.
Sở Phong lạnh lùng cắt ngang lời ông, “Ông ngoại, người nhà các cậu ấy sẽ lo lắng.”
Ý anh chính là mau biến đi.
Anh Sở không có ý muốn vạch trần mối quan hệ giữa Cố Thần và Sở Dư, mặc dù sau khi biết mọi chuyện ông ngoại sẽ nổi giận, nhưng sau khi Cố Thần chịu đựng được thì đồng nghĩa với việc được công nhận, anh sẽ không làm chuyện đẩy nhanh tiến độ cho bọn họ đâu.
Cố Thần ra vẻ không hiểu ý anh, “Anh hai đừng lo, bà nội rất ủng hộ việc tổ chức sinh nhật cho Sở Dư nên bà không lo đâu.”
Ông Sở ngẫm lại thấy cũng đúng, thế là gõ gõ cây gậy, “Được rồi, ở lại hết đi, để ông đây vui lây một tí.”
Mặc dù ông không thích mấy bữa tiệc ám đầy không khí lợi ích nhưng nhìn mấy đứa cháu trong nhà ồn ào xíu cũng vui.
Anh Sở: ….
Muốn níu áo ông ngoại.
…
Lúc Sở Dư và Sở Đằng Phi bước vào nhà, cảm thấy bầu không khí trong nhà có gì đó sai sai, anh hai đang cầm dao, từng nhát từng nhát gọt trái cây.
Tôn Hạo Quảng lại đứng ngồi không yên, thấy bọn họ thì đôi mắt sáng bừng như vừa nhìn thấy cứu tinh.
Sở Đằng Phi nổi cả da gà, “Vẻ mặt cậu là sao hả, hù chết tôi…”
Bấy giờ, Cố Thần mỉm cười đi về phía Sở Dư.
Đúng lúc này, một con dao phóng vèo tới trước chóp mũi của cậu, ghim thẳng vào khung cửa phía sau, lập lòe tia sáng.
Lời chưa kịp nói đã bị Sở Đằng Phi nuốt trở vào.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh Sở cầm con dao khác lên, vẻ mặt không đổi, lạnh lùng cười, “Trượt tay.”