Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 27



Editor: Bông

Beta: Tâm.

Nhiệt độ của chủ đề《 Khuynh Thế Tuyệt Luyến 》một đường tăng vọt, đa số mọi người đều là nghi ngờ kỹ thuật diễn xuất Quý Lạc Lạc. Các tiêu đề giải trí lớn* cũng đều sôi nổi phát biểu châm chọc không phục cách Tây Hoa tuyển người.

*Mình nghĩ cái này là mấy trang báo lá cải lớn hoặc mấy đại V chuyên đưa tin.

Nội bộ Tây Hoa cũng vì quyết định của Trịnh đạo mà tranh luận rất lớn. Bên trên đều nhất quyết muốn cho Hạ Nhiên diễn‘ cách cách vui vẻ’, nhưng Trịnh đạo cứ cắn chặt Quý Lạc Lạc không nhả.

Ông nói, nếu Tây Hoa dám thay người, ông dám bỏ phim. Bộ phim này ai thích thì đi mà nhận.

Trịnh đạo là lão công thần củaTây Hoa, cũng là đại ca nổi danh của giới đạo diễn. Trước đây Tây Hoa mới thành lập có thể ở trong ngành điện ảnh đứng vững gót chân, tất cả cũng nhờ kỹ thuật quay phim hạng nhất và ánh mắt nhìn người độc đáo củaTrịnh đạo.

Ở trong buổi casting ông chưa bao giờ bị qua tay, đây cũng là nguyên nhân phim ông đạo diễn có thể gây tiếng vang lớn.

Nhưng lãnh đạo Tây Hoa vẫn không yên tâm lắm. Từ trước đến giờ ánh mắt Trịnh đạo tuy rằng hơi xảo quyệt, nhưng tốt xấu tuyển chọn đều là diễn viên danh tiếng tương đối tốt.

Nhìn lại Quý Lạc Lạc, trừ bỏ nhan sắc có giá trị cao, còn lại chính là một cục phân chuột giới giải trí, khắp nơi đều là tin xấu.

Mặc kệ mấy tin xấu đó là thật là giả, Tây Hoa bọn họ vì bộ phim này vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, cuối cùng cũng không thể vì một Quý Lạc Lạc mà huỷ hoại mọi thứ.

Chuyện này chỉ có thể dây dưa, cuối cùng kéo dài chưa có kết luận.

Trịnh đạo mặc kệ chuyện này. Chỉ cần ông vẫn còn ở đây, chuyện ‘ vui vẻ’ này không đổi thành người khác được.

Sáng sớm hôm nay phải chụp ảnh tạo hình, Chanh Chanh và Quý Lạc Lạc đã sớm tới studio điện ảnh Tây Hoa. Khi các cô tới nhân viên công tác đang bận rộn.

Từ xa Quý Lạc Lạc đã thấy ông chú trung niên ngồi ngay giữa sân uống trà. Phong thái ông nhìn như một lão già, hơn 40 tuổi đã sớm bị hói đầu.

Quý Lạc Lạc vẫy tay với Trịnh đạo, cười nói: “Chào buổi sáng Trịnh đạo!”

Trịnh đạo vừa thấy cô tới, lông mày nhíu chặt nháy mắt buông lỏng, mặt mày hớn hở nói: “Lạc Lạc tới rồi nha. Nhanh nhanh đi hoá trang, phân cảnh ngày hôm nay của cô rất quan trọng, chắc chắn phải tạo hình kiểu đẹp nhất, làm khiếp sợ nhóm vô lại kia.”

Chanh Chanh ở một bên nhịn không được che miệng cười thành tiếng, Quý Lạc Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy tôi đi nha Trịnh đạo.”

Trịnh đạo xua tay: “Mau đi đi, cửa đầu tiên bên tay trái.”

Quý Lạc Lạc dựa theo ngón tay Trịnh đạo đi tới, đẩy cửa ra. Phát hiện Hạ Nhiên đã sớm ngồi bên trong thay xong quần áo.

“Oa bộ đồ này rất hợp với chị Hạ Nhiên nha, may vừa vặn với vóc người chị luôn này. Nhìn chị Hạ Nhiên đáng yêu ghê á!”

Một nhân viên công tác vừa giúp đỡ xử lý làn váy Hạ Nhiên, vừa khoa trương nịnh hót.

Hạ Nhiên im lặng trợn trắng mắt. Chuyên viên trang điểm phía sau cô thấy thế vội vàng nói tiếp: “Lời này nói sai rồi, sao có thể nói chị Hạ Nhiên mặc bộ này đẹp được*. Chị Hạ Nhiên trời sinh có khí chất, vốn dĩ đã đẹp rồi nha. Khuôn mặt này làm tôi không cần hóa trang gì nhiều hết trơn.”

*Hàm ý chỉ Hạ Nhiên đẹp nhờ áo.

Chuyên viên trang điểm nói xong, lúc này Hạ Nhiên mới lộ ra nét cười.

Cô kéo kéo váy cổ trang màu xanh lục bảo của mình. Phần trên được buộc chặt, sau lưng thắt một nơ bướm rất dài, màu sắc thay đổi dọc theo vạt áo, bên ngoài bao phủ một tầng lụa mỏng.

Có thể nói rất tinh xảo, cũng rất xinh đẹp.

Lúc đầu cô có vài phần oán giận vai nữ chính này, sau khi nhìn đến mấy bộ trang phục, cuối cùng cũng lộ chút ý cười.

Chuyên viên trang điểm đơn giản tô môi, vẽ lông mày rồi ngừng tay. Ngoại hình Hạ Nhiên thiên về phong cách trong sáng đáng yêu nên không cần vẽ gì nhiều.

Ngay lúc cô tự thưởng thức mình trong gương, liếc mắt nhìn thấy Quý Lạc Lạc đang đi vào, sắc mặt cô nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng cười: “A, nay thế đạo* thay đổi rồi, dạng người gì cũng có thể làm diễn viên.”

*Thế đạo là đạo xử thế, đạo ở đời, tức là đường lối phép tắc dạy làm một người ở đời thế nào cho hợp lẽ phải và đạo lý.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, đều biết cô ta nói ai, lại không dám nói chuyện.

Quý Lạc Lạc đi đến một chỗ trống ngồi xuống, cởi dây cột tóc, một mái tóc đen nhánh tóc buông xuống, nhàn nhạt nói: “Hình như trí nhớ của cô không được tốt lắm nhỉ.”

Động tác Hạ Nhiên cứng lại, sau đó gạt tay trợ lý, chỉ vào Quý Lạc Lạc lạnh giọng: “Quý Lạc Lạc cô có ý gì?”

Trong tay Quý Lạc Lạc cầm cây lược gỗ, động tác lười biếng khí phách.

Cô tùy ý để Hạ Nhiên nhảy nhót, chỉ cười lạnh nghiêng liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Tôi nhắc nên quản tốt cái miệng của mình, từ trước đến giờ cô đều không đặt trong lòng. Cũng được, vậy hôm nay tôi lại nhắc cô một lần nữa, nếu cô còn dám ở trước mặt tôi nói thêm một câu, tôi sẽ làm cô cả đời này đều không thể nói mấy câu không nên nói.”

Trên mặt Quý Lạc Lạc vẫn mang ý cười. Chỉ là lời này, lại giống như có trọng lượng ngàn cân, từng câu từng chữ áp Hạ Nhiên khó thở.

Cô ta chỉ chỉ Quý Lạc Lạc, miệng khẽ nhếch, bộ dáng nhu nhược đáng thương: “Cô…… Cô…… Cô khinh người quá đáng!”

Quý Lạc Lạc quay đầu nhướng mày: “Tôi khinh cô?”

Hạ Nhiên giận mắng: “Cô không những cướp anh Sở Tiện của tôi, còn cướp luôn nhân vật Tây Hoa chọn cho tôi, mấy cái này không phải bắt nạt tôi chứ là cái gì?”

Giọng cô ta không nhỏ, trong phòng bốn năm người tất cả đều ngơ ngác nhìn các cô. Há, hotsearch hai người cãi nhau, kịch hay nha.

Quý Lạc Lạc nghe vậy không khỏi cười ra tiếng. Cô híp mắt nhìn bộ dáng hồ đồ của Hạ Nhiên: “Sở Tiện của cô? Cô đã đóng dấu hay sang tên chưa? Không nói đến quan hệ giữa tôi với anh ta, cho dù có quan hệ cũng không tới lượt cô quản.”

Sắc mặt Hạ Nhiên trắng bệch.

Quý Lạc Lạc không muốnbuông tha cô ta dễ dàng như vậy. Cô chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Nhiên. Trợ lý cô ta muốn tới hỗ trợ, chưa đến gần đã bị Chanh Chanh đẩy đến góc tường, không cho tới gần.

“Cô nói tôi cướp nhân vật của cô, vậy cô nói là ai thừa nhận chuyện này? Nếu công ty hoặc đạo diễn đã chọn cô thì tôi không còn lời nào để nói, chúng ta cạnh tranh công bằng, việc gì phải cướp đoạt chứ?”

Hạ Nhiên tiếp tục lui về phía sau, ngay cả chuyên viên trang điểm vừa mới chân chó đã bị khí thế Quý Lạc Lạc làm cho khiếp sợ tới mức trốn một bên, không dám tiến lên.

Đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, một thân ảnh thon dài thân ảnh đi vào.

Lúc anh tiến vào, Hạ Nhiên giống như vớ được cành cây cứu mạng, nháy mắt khóc lóc nỉ non đẩy Quý Lạc Lạc ra, chạy tới cửa.

“Anh Tiện ……anh Tiện rốt cuộc anh cũng tới. Quý Lạc Lạc…… Cô ta ăn hiếp em……”

Cô khóc hoa lê đái vũ*, nhìn rất xinh đẹp, lau nước mắt nhào tới trong ngực Sở Tiện.

*Khóc hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Nhìn động tác của cô, đôi mắt Sở Tiện vốn lạnh băng bỗng ngước lên. Nháy mắt tránh thoát, theo bản năng nhìn thoáng qua Quý Lạc Lạc.

Hạ Nhiên suýt nữa không đứng vững, may mắn Bành Tử tay mắt lanh lẹ một phen kéo cô ra, sau đó nhắc nhở: “Hạ tiểu thư lần sau cẩn thận một chút. Nếu ngã xuống làm hư trang phục đoàn phim thì không tốt đâu.”

Hạ Nhiên nghe thế ngừng khóc, hai mắt tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn hắn: “Xen vào việc người khác.”

Tiếp theo ngồi dậy lần nữa nhìn Sở Tiện. Anh không có quay đầu lại, nói thẳng: “Mấy người nói chuyện tôi ở ngoài cửa nghe được.”

Hạ Nhiên mong chờ nhìn anh, gật đầu, chờ câu nói kế tiếp.

Ánh mắt Sở Tiện thoáng lướt qua Quý Lạc Lạc, chém đinh chặt sắt nói: “Tôi trước nay đều không thuộc về bất luận kẻ nào, tôi chỉ thuộc về chính mình.”

Một câu, xem như chém đứt chút ý niệm cuối cùng của Hạ Nhiên.

Anh rõ ràng giúp Quý Lạc Lạc phân rõ giới hạn với cô. Nhiều câu nói như vậy anh không đề cập tới, cố tình chỉ nói một câu này, không phải vả mặt cô trước mặt mọi người sao.

Anh ở Weibo nhục nhã cô còn chưa đủ, thế nhưng còn làm trước mặt công chúng như vậy.

Hừ, Sở Tiện anh dựa vào cái gì làm tổn thương cô như vậy?

Cô nhìn Sở Tiện đang mỉm cười, sau đó lại nhìn Quý Lạc Lạc đang xem náo nhiệt, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển sang oán hận.

Thật lâu sau, cô nhắm hai mắt hít sâu vài lần, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn giống không có việc gì, ngửa đầu ưỡn ngực, sửa sang lại làn váy sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa cô đột nhiên quay đầu lại, nói với hai người bên trong: “Tương lai còn dài, hai người chờ đó.”

Nói xong cô một lần nữa mỉm cười, đi đến chỗ đạo diễn.

Hạ Nhiên đi rồi, Quý Lạc Lạc liền phớt lờ Sở Tiện, trở về vị trí lúc trước ngồi xuống, nói với chuyên viên trang điểm vẫn còn sững sờ ở góc tường: “Còn muốn nhìn bao lâu? Không bắt đầu làm việc à?”

Chuyên viên trang điểm cố gắng nặn một nụ cười, sau đó nghĩ xong xuôi tạo hình trang điểm, bắt đầu ước lượng trên mặt Quý Lạc Lạc.

Trước khi trang điểm cô lấy đồ tỉa chân mày, gần như ngồi xổm trước mặt Qúy Lạc Lạc tỉa lông mày. Mới vừa tỉa hai lần, điện thoạt treo ở trước ngực cô đột nhiên vang lên.

Vốn dĩ cô đã phân tâm, di động vang một tiếng, sợ tới mức run tay. Dao tỉa chân mày sắc bén quẹt một đường nhỏ dưới đuôi chân mày Quý Lạc Lạc, cô lập tức hét một tiếng.

Sở Tiện đứng một bên quay đầu lại, liếc mắt đã thấy khóe mắt cô chảy máu.

Đồng tử anh co rụt lại, không chờ người khác phản ứng đã vọt qua, cầm cổ tay chuyên viên trang điểm, kéo sang một bên.

Khụy gối trước mặt Quý Lạc Lạc, vươn chạm vào vết thương: “Đau không? Cho tôi nhìn một chút……”

Tay anh mới vừa chạm vào vết thương, Quý Lạc Lạc bị đau ‘ shhh ’ một tiếng.

Sở Tiện vội vàng thu tay, sau đó ngước mắt tràn đầy tức giận nhìn chuyên viên trang điểm.

Lúc này anh vừa mới tháo mắt kính ra. Không có mắt kính che đậy, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng của anh cứ như vậy bại lộ trước mặt mọi người.

Không có ôn nhuận của quá khứ, anh giống như thay đổi thành một người, cả người cương cứng táo bạo. Cô gái đỏ mắt sợ đến phát run.

Chuyên viên trang điểm chỉ là một cô gái trẻ, lúc trước còn nghĩ nịnh hót Hạ Nhiên, cô ta cao hứng sẽ dắt mình đi theo, không cần đi theo đoàn phim chịu khổ nữa.

Ai ngờ, một lần không cẩn thận bị cuốn vào những việc này.

Cô ta vừa mới thất thần, đã……

Cô ta khóc lóc xin lỗi Sở Tiện: “Ngài Sở tôi không phải cố ý, tôi thật sự không phải cố ý…… Xin lỗi rất xin lỗi!”

Ngực Sở Tiện phập phồng dữ dội. Anh giống như không kiềm chế được, ấn tay ghế Quý Lạc Lạc đang ngồi đứng lên.

Lúc anh sắp mất hết lý trí, một bàn tay nhỏ mềm mại mát lạnh đặt trên mu bàn tay. Anh kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy cô gái bị chảy máu ở đuôi chân mày, ngửa đầu, đáng thương cực kì nhìn mình.

Cô nhàn nhạt nói: “Bỏ đi, không đáng.”

Đúng vậy, không đáng.

Vì một sai lầm nhỏ, đặt trên tiền đồ của anh, xác thật không đáng.

Nhưng người cô ta làm bị thương là Quý Lạc Lạc. Anh cảm thấy, anh có thể điên cuồng đến mức dùng chính bản thân mình đổi mạng của cô……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.