Sau khi Quý Lạc Lạc một phen trổ hết tâm trí, Lại Mỹ Quyên cảm động khóc lóc thảm thiết, không nói hai lời đi soạn đồ, đêm đó đi theo cô trở về căn hộ nhỏ.
Trên đường trở về, Quý Lạc Lạc gọi điện cho Diệp Thanh: “Chị Thanh, đã chọn được người phù hợp rồi, chị giúp em báo danh nha.”
Diệp Thanh đang uống nước, tùy ý phất tay: “Được thôi, là ai vậy?”
Nghe đến đây, Diệp Thanh nhịn không phun một ngụm nước, bị sặc.
Trong khi Quý Lạc Lạc đang cười trộm, Diệp Thanh lau tay rồi cầm điện thoại gọi lại. Cô vừa mới nhấc máy, đã nghe được giọng nói sợ đến phát run của Diệp Thanh: “Quý Lạc Lạc em có phải nhầm lẫn gì hay không? Em nói lại một lần nữa, em kêu ai đến?”
Quý Lạc Lạc quay đầu nhìn thoáng Chanh Chanh và Lại Mỹ Quyên ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, nói: “Mẹ em, tên là Lại Mỹ Quyên. Chị giúp em báo danh đi.”
Diệp Thanh chỉ cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết*, Đầu cô bị nhúng nước nên mới có thể tin tưởng Quý Lạc Lạc không quậy. Cô duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nỗ lực đè nén xúc động, thấp giọng hỏi: “Em bị sao vậy? Chuyện lúc trước mẹ em làm còn chưa đủ sao? Còn muốn diễn trước mặt khán giả, rốt cuộc em muốn làm gì? Tự mình huỷ hoại chính mình?”
*Từ gốc: Một cái đầu hai cái đại ý chỉ chuyện phiền phức rắc rối khó giải quyết.
Nếu là như vậy, thế lúc trước còn tìm cô làm cái gì? Nói muốn đứng trên đỉnh giới giải trí, đùa à?
Nghe thấy Diệp Thanh thật sự tức giận, Quý Lạc Lạc nhanh chóng giải thích: “Chị Thanh chị hiểu lầm rồi. Em nói mẹ là mẹ kế chứ không phải người mẹ cực phẩm kia.”
Quý Lạc Lạc gật đầu: “Đúng vậy, mẹ kế của em rất tốt. Trước kia vì mẹ ruột mà hiểu lầm bà ấy, gây tổnthương cho bà ấy. Nhiều năm như vậy, em muốn mượn cơ hội này ở cạnh bà một chút. Cho nên, Chị Thanh giúp em báo danh nha.”
Chủ đề mẹ kế và con chồng không thiếu, chỉ cần không phải là chuyện xấu, Diệp Thanh cũng không ngăn cản.
“Em chắc chứ? Chuyện này nếu xử lý không tốt khả năng tương lai em sẽ bị bôi đen, thậm chí còn có khả năng làm em không ngóc đầu lên được.”
Quý Lạc Lạc trầm mặc một lúc. Cô nhìn Lại Mỹ Quyên, vừa vặn bà cũng đang nhìn cô. Hai người nhìn nhau, Lại Mỹ Quyên dịu dàng cười.
Ánh đèn chiếu xuống người bà, dịu dàng khảm sâu trong lòng Quý Lạc Lạc, cô chậm rãi nói: “Cứ như vậy đi chị Thanh, em nghĩ kỹ rồi.”
Thời gian chuẩn bị tiết mục cũng không ngắn, chỉ là do Quý Lạc Lạc vẫn đang đóng phim, nên không thể cùng thời gian với tiết mục bên này. Chờ cô bận bịu xong thì bên này cũng bắt đầu quay.
Nên Quý Lạc Lạc chỉ có thể dẫn Lại Mỹ Quyên đi qua trước, nói chuyện với nhân viên công tác một chút, lại giải thích với Lại Mỹ Quyên một lần, chỉ sợ bà khẩn trương.
“Mẹ đừng sợ, chương trình này kỳ thật chính là quay lại cảnh chúng ta bình thường sinh hoạt, không ai quay mình mẹ hết, chỉ là đặt mấy cái máy quay trong phòng thôi, quay mấy cảnh chúng ta sinh hoạt hằng ngày.”
Sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, Quý Lạc Lạc liền sửa lại cách xưng hô. Sống hai đời người, nào còn làm ra vẻ như vậy.
Lại Mỹ Quyên đối xử với cô rất tốt. Nhân lúc cô còn trẻ, còn sức khỏe lẫn tinh thần, muốn đối xử với bà tốt gấp bội. Một người phụ nữ gả cho một người đàn ông có con riêng, làm mẹ kế như bà thật sự không dễ dàng.
Hiện giờ Lại Mỹ Quyên không có chủ kiến, nếu đi theo Quý Lạc Lạc thì một lòng nghe lời cô nói, an tĩnh ngồi ở một bên nhìn cô bận bịu. Chờ cô xong việc liền đến cạnh bên cô đưa nước, lau mồ hôi cho cô.
“Haizz, lúc trước cứ nghĩ mấy ngôi sao kiếm tiền dễ lắm, nhưng vừa thấy thì làm gì có dễ như vậy a, sinh hoạt đều ở dưới màn ảnh.”
Quý Lạc Lạc dẫn mẹ kế đi về chỗ ở chương trình đã chuẩn bị tốt, vừa đi vừa nghe bà lải nhải: “Con gái ơi, chương trình này quay xong thì con có thể nghỉ ngơi đúng không?”
Quý Lạc Lạc một tay cầm valy, một tay cầm tay mẹ kế, hai người thân mật giống như mẹ con ruột vậy, “Đúng vậy, xong là có thể nghỉ ngơi.”
Lại Mỹ Quyên nghe vậy vui vẻ: “Phải nghỉ ngơi tốt, chờ con về nhà, mẹ sẽ làm một bàn lớn bồi bổ cho con. Gần đây nhìn con đều mệt mỏi, cả người ốm nhom.”
Quý Lạc Lạc gầy một vòng Lại Mỹ Quyên rất đau lòng, vành mắt không tự giác liền đỏ lên.
Quý Lạc Lạc nhìn thấy mẹ kế xúc động, nhanh chóng dỗ dành. Cô ôm bả vai bà, cằm đặt lên trán bà an ủi: “Ôi trời vị mỹ nữ này sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không? Ôm một cái, ôm một cái!”
Lại Mỹ Quyên nghe Quý Lạc Lạc nói chuyện không đàng hoàng, bị chọc cười. Bà đánh nhẹ cánh tay Quý Lạc Lạc, hờn dỗi: “ Không đứng đắn.”
Mẹ con hai người vừa nói vừa cười. Ở phía sau, những thợ quay phim quay hoàn chỉnh một màn ấm áp này.
Bởi vì là chương trình về gia đình, cho nên Quý Lạc Lạc ăn mặc rất tùy tiện. Đồ vặn động trên hồng dưới trắng, tóc tùy ý xõa sau lưng, thoạt nhìn sạch sẽ hoạt bát. So với bộ dáng cao quý lãnh diễm lúc đóng phim truyền hình, cô trông bình dị hơn nhiều.
Quần áo của Lại Mỹ Quyên cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi, giống y đúc cô, chỉ là trên trắng dưới đỏ.
Chương trình chuẩn bị một biệt thự là một điểm du lịch trên sườn núi. Xung quanh toàn cây xanh, đi bộ trên lối nhỏ quanh núi, hít thở không khí mát mẻ, tâm tình hai mẹ con đều thả lỏng, không còn khẩn trương và hồi hộp lúc đầu.
“Sao xa quá vậy cà? Con không thể đi được nữa đâu……”
Vì hiệu quả chương trình, Quý Lạc Lạc bắt đầu cố ý ‘chơi xấu.’
Lại Mỹ Quyên tưởng con gái thật sự mệt mỏi, lập tức giành lấy valy và balo trong tay cô, “Mỗi ngày mẹ đều vận động nên khỏe lắm, con đưa đồ mẹ cầm cho. Nghỉ ngơi tý lại đi sẽ không mệt, muốn uống miếng nước không?”
Nhìn Lại Mỹ Quyên quan tâm mình, Quý Lạc Lạc bất đắc dĩ cười: “Mẹ, không cần đâu. Tốt xấu gì concũng là thanh niên, mẹ phải chừa mặt mũi cho con chứ.”
Cứ dây dưa như vậy, Lại Mỹ Quyên đã quên đang còn quay phim, lập tức phun tào: “Với mẹ mà còn khách khí gì. Đừng nói hành lý, mẹ khiêng con cũng không thành vấn đề. Hai ngày trước ba con chơi xấu mẹ, bị mẹ ném tới phòng khách.”
Quý Lạc Lạc: “……”
Cô rất muốn hỏi một câu, mẹ, mẹ là quái vật à?
Hai người vừa nói vừa đi, đã tới trước cửa biệt thự. Muốn vào cửa cần phải có mật mã, mà muốn lấy được mật mã phải thông qua yêu cầu của chương trình.
Lấy tấm thẻ câu hỏi được treo trên cửa, Quý Lạc Lạc đọc lên: “Sinh nhật của mẹ là ngày nào?”
Quý Lạc Lạc ngẩn ra. Hình như cô chưa từng hỏi qua, mà mấy năm nay mỗi khi tới Quý gia, Lại Mỹ Quyên giống như chưa từng có một lần tổ chức sinh nhật.
Cô ngơ ngẩn nhìn mẹ kế, lúc này nhân viên nhắc nhở: “Không thể xin giúp đỡ, chỉ có thể tự mình trả lời.”
Quý Lạc Lạc khẳng định không biết, Lại Mỹ Quyên dịu dàng cười, duỗi tay vuốt tóc Quý Lạc Lạc, an ủi: “Có gì đâu mà. Lúc bà ngoại con đẻ mẹ ra mọi người trong nhà cũng không ai nhớ rõ, chính mẹ cũng không biết chuyện này. Mọi người đừng làm khó con gái tôi nữa mà.”
Tổ chương trình thấy vậy liền đưa một tấm thẻ khác ra: “Không sao, chúng ta còn có cơ hội thứ hai mà.”
Lần này là đưa cho Lại Mỹ Quyên. Bà mở ra, học theo Quý Lạc Lạc đọc to: “Sinh nhật con gái là ngày nào?”
Lại Mỹ Quyên ngẩng đầu, không chút suy nghĩ, trực tiếp bấm mật mã. Khi ấn con số cuối cùng, cửa liền mở ra.
Hai mẹ con nhìn nhau cười.
Chỉ là, chuyện sinh nhật của Lại Mỹ Quyên, giống như một con sâu chui vào trong lòng Quý Lạc Lạc.
Vừa vào cửa, chỉ thấy trong đại sảnh đã có hai gia đình ngồi đấy. Gia đình đầu tiên tới là quán quân một chương trình ca hát – Chu Thần và ba cậu ta, gia đình thứ hai là MC trứ danh Hà Dược và ba hắn, gia đình thứ ba chính là Quý Lạc Lạc và Lại Mỹ Quyên.
Hai người vừa xuất hiện, hai gia đình trong phòng cùng nhìn về phía cửa. Nháy mắt thấy hai người đến thì cùng nhau đứng dậy. Hà Dược phát huy chức nghiệp MC của mình, làm sôi động bầu không khí, kinh ngạc nói: “Woa!!! Woa!!! Thật sự là Lạc Lạc sao? Chương trình thú vị thật đấy, thế mà sắp xếp cho hai cẩu độc thân lớn tuổi chúng ta một cô gái xinh đẹp như vậy nha.”
Hà Dược xoay người, đối diện với camera gần hắn nhất, trịnh trọng cúi mình: “Xin lỗi đạo diễn, rất xin lỗi! Về sau tôi sẽ không nói xấu sau lưng ngài nữa.”
Mọi người trong phòng cười ha ha. Bọn họ đều biết, Hà Dược nói giỡn chuyện ‘Chương trình là muốn xây lại một tòa miếu hòa thượng à?’ xong, vừa khôi hài vừa chua xót, chọc đạo diễn cũng nhịn không được ôm bụng cười to.
Sau một loạt chuyện khôi hài, Quý Lạc Lạc giới thiệu với mọi người một chút, sau đó ba gia đình một lần nữa ngồi xuống, chờ gia đình cuối cùng đến.
Trong lúc chờ đợi Hà Dược cố ý tìm đề tài, “Năm nay Lạc Lạc hình như rất bận bịu à?”
Quý Lạc Lạc ngồi trên miếng lót, trong lòng ôm thú bông, nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, công tác tương đối nhiều.”
Chu Thần từ lúc Quý Lạc Lạc tiến vào vẫn luôn trộm nhìn cô, lúc này rốt cuộc nói chuyện, hắn thẹn thùng nói: “Lạc Lạc, so với trên TV ở ngoài chị càng xinh đẹp hơn!”
Nghe vậy ai cũng đoán được, Chu Thần là fanboy của Quý Lạc Lạc.
Quý Lạc Lạc cũng rất nể mặt, hơi hơi mỉm cười: “Cậu so với trên TV nhìn đẹp trai hơn nhiều.”
Chu Thần nghe vậy liền vui vẻ: “Vậy ạ? Chị đã xem chương trình của em rồi ạ?”
Quý Lạc Lạc gật đầu: “Ừm, mỗi một kỳ đều xem. Trận chung kết cậu hát《Sau lúc cuồng hoan》chị đã tải về, nghe rất hay.”
Bất kì ai được chính cô gái mình thích khen đều sẽ ngây ngất. Cậu ngượng ngùng nhìn Quý Lạc Lạc, ngay lúc đang muốn tiếp tục nói chuyện, cửa lại một lần bị mở ra.
Hà Dược là người đầu tiên quay đầu nhìn, tầm mắt đặt trên người nọ. Trong nháy mắt, hắn thét chói tai hưng phấn như muốn bay lên tại chỗ.
“Sở Tiện!!!! A a a a a a a a là Sở Tiện. Chương trình thế nào lại bỏ số tiền lớn mời Sở Tiện người gặp người thích làm khách mời!! Không cần nói gì nữa, tôi yêu chương trình này nhất~”
Vừa nghe thấy tên Sở Tiện, Quý Lạc Lạc không dám tin quay đầu nhìn cửa. Quả nhiên vừa quay đầu lại đã thấy được nam nhân sắc mặt không quá tốt kia.